Chương 28 ( Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đổi chỗ, sắc mặt của Đường Vân Vân cực kỳ xấu xí. Mặc dù cô ta cố tỏ ra không hề gì, nhưng vẫn khiến các bạn nữ khác trong lớp chê cười. Ngày thường mấy bạn nữ này không thích Đường Vân Vân, hiện giờ tất nhiên sẽ tụm năm tụm ba xem trò vui.


Có rất nhiều nữ sinh muốn ngồi cùng bàn với Triệu Nghiên, dù không phải bạn nữ nào muốn ngồi chung cũng đều thích cậu, bởi ngồi chung với người hạng nhất, giống như được lên hương ấy. Dù sao đi theo học sinh xuất sắc thì một ngày nào đó sẽ xuất sắc hẳn!

Kể từ khi Đường Vân Vân ngồi cùng bàn với Triệu Nghiên, mỗi lần cô ta trò chuyện với người khác, cứ dăm ba câu là nhắc tới Triệu Nghiên, như thể hai người rất thân, những người khác nghe nhiều tất nhiên sẽ thấy nhạt nhẽo vô cùng.


Triệu Nghiên không hề tỏ ra xấu hổ, lòng cậu lúc này đều tràn ngập suy nghĩ sau khi biết tin mình đổi chỗ, Tô Nguyệt có phản ứng gì. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn cười híp mắt của cô, cậu lập tức muốn báo tin vui cho cô, song cậu cũng cố ý thận trọng một chút, để cô dỗ dành mình.


Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc chờ được thời điểm buổi tối tan học gặp nhau.

Trên đường về nhà, ánh đèn mờ bên đường kéo dài rồi thu nhỏ bóng của hai người. Triệu Nghiên đi sau lưng cô cách nửa mét, đợi hồi lâu không nhận được phản ứng như mong đợi.


"Tại sao em còn không để ý đến anh?"Triệu Nghiên sải bước về phía trước kéo tay Tô Nguyệt, giọng điệu lộ vẻ ấm ức.


"Sao nào?"Tô Nguyệt tức đến bật cười. Cậu không hề làm gì mà còn cảm thấy ấm ức?


'..."Cô không biết à? Triệu Nghiên thầm nghĩ, cũng không nói gì mà nắm tay Tô Nguyệt, nhìn cô.

Tô Nguyệt dứt khoát cương vớibcậu, hai người cứ đứng ven đường nhìn nhau.


Các bạn học cùng trường ở cách đó không xa nhìn thấy hành vi kỳ lạ của hai người, đều lộ vẻ hóng chuyện. Biết đâu ngày mai tin đồn anh chàng hạng nhất trường công khai cãi nhau với bạn gái ngay ven đường sẽ lan ra khắp nơi.


Cuối cùng, vẫn là Triệu Nghiên bị đánh bại trước đôi mắt điềm tĩnh và cố chấp của cô.

Chàng trai thở dài cúi đầu trước, nắm lấy tay cô gái nhẹ nhàng nhào nặn trong tay.


"Hôm nay anh đã nói với thầy đổi chỗ, đổi một bạn nam qua ngồi anh."

"Hả?"Tô Nguyệt sửng sốt, khí thế cũng theo đó dịu hẳn.


"Anh không ngồi cùng bàn với Đường Vân Vân nữa, em đừng giận nữa được không?" Triệu ặc kh Nghiên cúi người xuống, nhìn thẳng vào Tô Nguyệt giải thích một lần.


"Anh có biết tại sao em không đếm xỉa tới anh không?" Dù Tô Nguyệt rất vui vẻ với sự chủ động của cậu, song cũng không quên để cậu hiểu bản chất sự việc.


"Bởi vì Đường Vân Vân?" Triệu Nghiên ngập ngừng trả lời.


"Không phải, cô ta là Đường Vân Vân, Lý Vân Vân, hay một cô gái nào đó không quan trọng."

Thấy cậu chăm chú lắng nghe, Tô Nguyệt tiếp tục giải thích: "Em ở bên anh, đây là chuyện giữa em và anh. Nếu anh muốn duy trì mối quan hệ này, anh cần phải xử lý sạch sẽ chuyện xung quanh anh rồi mới đến gặp em. Em không có nghĩa vụ và cũng không muốn nhúng tay vào những mối quan hệ khác của anh, hơn nữa em lười can thiệp. Nếu anh không thể tự xử lý tốt những việc này, còn để em thường xuyên nhìn thấy tình cảnh lộn xộn mập mờ như thế, thì đừng đến tìm em nữa, anh hiểu chứ!. "



Chàng trai chăm chú nhìn cô gái, tư thế cúi người từ đầu chí cuối đều không thay đổi.

"Anh hiểu rồi, Tô Nguyệt, về sau anh sẽ xử lý tốt. " Chàng trai trả lời một cách kiên định.


"Ừm! Ngoan! Mẹ thương ~" Bỗng Tô Nguyệt cười, giơ tay vuốt mái tóc chàng trai trước mặt.


Dưới ánh đèn đường, gương mặt trắng nõn của cô gái trở nên xinh đẹp và dịu dàng, nếu hiện giờ không phải còn đang ở trên đường, chắc chắn Triệu Nghiên sẽ hôn cái miệng nhỏ trêu chọc mình.


"Ừ, mẹ thương con thì phải cho con bú sữa."


Tô Nguyệt lộ vẻ khiếp sợ nhìn


Triệu Nghiên: "Sao anh lại nói như vậy! Ôi! Triệu Nghiên! Anh thay đổi rồi! Anh không còn là anh chàng học giỏi ngây thơ nữa!"

"Đúng, anh đã thay đổi, vì em dạy bảo tốt." Triệu Nghiên gật đầu cười, phụ họa theo đối phương.


Hai người vừa vào nhà Tô Nguyệt, Triệu Nghiên lập tức đòi mẹ cho núm vú, đầu lưỡi trơn trượt quấn quanh đầu vú đỏ hồng, vội vàng kh ngậm lấy nó mút, liếm, cắn, như thể cậu thực sự muốn hút ra sữa ấy.


Khoái cảm tê dại nơi đầu vú bao trùm toàn thân Tô Nguyệt, dù đã tựa lưng vào cửa, cả người cô vẫn gần như mềm nhũn, hoàn toàn nhờ Triệu Nghiên chống đỡ.


Ngón tay dài chẳng biết từ lúc nào luồn vào quần thể thao của cô gái, cách lớp quần lót ẩn hoa hạch, nước ẩm ướt xuyên qua quần lót làm ướt ngán trụ chàng trai.cách lớp quần lót ân hoa hạch, nước ẩm ướt xuyên qua quần lót kh làm ướt ngón tay chàng trai.


"Ưm..." Tô Nguyệt ghé lên vai Triệu Nghiên, thân thể mềm nhũn run rầy liên tục dưới ngón tay linh hoạt của cậu, cô thở dốc, yêu kiều rên rỉ.


Ngón tay chàng trai không chịu nhàn rỗi, men theo mép quần lót tiến vào trong. Các ngón tay phối hợp thuần thục, ngón cái ấn hoa hạch của cô gái, ngón giữa và ngón áp út khép lại xâm chiếm cơ

thể cô, khuấy động từng đợt sóng thủy triều.Khoái cảm mãnh liệt bên dưới khiến Tô Nguyệt ngâm nga đạt caotrào trước khi bị côn thịt thô to hơn xâm nhập.

Vừa nghĩ đến bàn tay to ấy thường hay cầm bút viết giải đề, lúc này đang vân du trên người mình như sao chép đáp án, bận rộn hí hoắc, cô liền cảm thấy thỏa mãn và tự hào từ tận đáy lòng.


Mà bên này Triệu Nghiên cố tình lấy lòng Tô Nguyệt, chịu đựng dục vọng bên dưới cứng đến mức muốn nổ tung, hầu hạ cô chu đáo.


Lúc Tô Nguyệt cao trào phun ra ngoài, Triệu Nghiên nhanh chóng cởi quần của hai người, còn không đợi về phòng, cậu lập tức nhấc một chân của cô lên, nhét vật cứng rắn vào hoa huyệt cô gái.


"A... Triệu Nghiên.."Tô Nguyệt kìm lòng không đặng gọi tên cậu

Lực cắm dưới thân càng lúc càng mạnh khiến cô mất đi lý trí, mỗi cú nhấp dường như muốn đóng đinh cô trên khung cửa, làm cô hét liên tục.


Lúc này Triệu Nghiên như phát điên, hai ngày nay sự lạnh nhạt của Tô Nguyệt khiến cậu khó chịu vô cùng. Cảm giác không được cô coi trọng, không được cô quan tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cô bỏ rơi làm cậu ngột ngạt và chán nản.


Mỗi lần côn thịt xâm nhập cơ thể cô gái, giống như muốn in dấu ấn sâu đậm, tuyên thệ sự sở hữu của cậu.


Côn thịt thô kệch không hề phù hợp với hình tượng chàng trai điển trai, mà nó thể hiện thái độ hung thái độ hung hăng chiếm hữu.


Hoa huyệt nhạy cảm liên tục liên tục bị cự
vật xâm chiếm, như tự bảo vệ mình, nó tự động hút chặt côn thit.


"Ưm... Tô Nguyệt..."Triệu Nghiên rên một tiếng, đành phải dừng động tác cắm, hòa hoãn cơn khoái cảm mãnh liệt khiến cậu muốn bắn tinh.


Thoáng chốc dừng lại, TriệuNghiên thu hồi tâm trí, cậu cúi đầu ngậm đôi môi mềm mại của Tô Nguyệt, nhẹ nhàng quấn lấy môi lưỡi của đối phương, đồng thời một tay nâng mông cô đâm nhẹ.

"Tô Nguyệt!" Triệu Nghiên buông môi cô ra, tựa đầu lên trán cô, rồi nhìn cô chăm chú.


"Tô Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh yêu đương, anh còn chưa đủ trưởng thành, rất nhiều thứ anh không biết. Nếu anh làm chưa đủ tốt, em phải dạy anh, đừng dễ có kh dàng từ bỏ anh... được không?"


Triệu Nghiên luôn biết mình yếu thế và hèn mọn, song cậu cam tâm tình nguyện bị Tô Nguyệt dẫn dắt và nắm giữ.


Tính cách quyết đoán của Tô Nguyệt thật ra luôn khiến cậu thấy bất an, có điều cậu chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.

Cậu nghĩ rằng thông qua sự thân mật hết lần này tới lần khác giữa hai người, sẽ làm cả hai dung hòa với nhau hơn. Chẳng qua, dường như Tô Nguyệt không vì thế mà thay đổi thái độ.


Do đó cậu đành nhốt Tô Nguyệt trong phạm vi của mình, thỏa mãn mọi ham muốn của cô, để cô không có ý định từ bỏ mình.


Chỉ có mỗi cú đâm chiếm hữu mới khiến Triệu Nghiên cảm thấy rằng mình thực sự có được cô.


Tô Nguyệt không ngờ cậu lại nói những lời này, cô luôn cảm thấy Triệu Nghiên cũng... như thế nào nhỉ? Giống như cô bo bo giữ mình, quyết đoán và bất cứ lúc nào cũng có thể bứt ra sao?

Lần đầu tiên, Tô Nguyệt bắt đầu nghiêm túc xem xét thái độ của hai bên, trong lòng dâng lên chút áy náy khó tả.


Thật ra cô luôn là người quấy phá, là người trêu chọc đối phương, còn luôn giữ mình mà không chịunỗ lực.


Nhìn có vẻ như cô là người thông minh lý trí, song thực tế, Triệu Nghiên đang từng bước đi về phía cô, chiều theo cô và bao dung cô.


Tô Nguyệt ôm hông cậu, vùi mặt vào lòng Triệu Nghiên, rầu rĩ đáp, "Được"


Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe thấy.

Lúc này Tô Nguyệt không nhìn thấy nụ cười thỏa mãn và cưng chiều trên mặt Triệu Nghiên, song cô cảm nhận được câu trả lời trực nhất của cậu.


Sức lực nện bên dưới không nhẹ hơn vừa rồi, thay vào đó có xu hướng ngày một mạnh.


Hai người hoan ái phát tiết tình cảm nồng nhiệt, dù cho hiện giờ họ vẫn còn non trẻ.


Thể xác quấn quýt nhau vĩnh viễn không thể sánh bằng sự dung hợp về mặt tinh thần, nhưng nó vẫn được xem là một phương thức xúc tác tình cảm. Sau khi thỏa mãn, Triệu Nghiên nghĩ vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman