Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không để hoàng đế đợi lâu, hai ngày sau bãi triều Lâm đại học sĩ đã đến tìm hắn. Chỉ mới mấy ngày mà vẻ mặt ông tiều tụy hẳn, sống lưng xưa nay thẳng tấp cũng có phần cúi xuống. Hoàng đế mỉm cười mười phần thiếu đánh nhìn xuống Lâm đại nhân, như đã nắm chắc lão sẽ phải cúi đầu chấp nhận lời đề nghị của hắn.

"Bệ hạ, lời người nói lúc trước,... ngài... sẽ giữ lời chứ?"

"Lâm đại nhân nói đến chuyện gì? Trẫm sự vụ bận rộn, nhất thời không nhớ ra." Hoàng đế hồ đồ hỏi Lân đại nhân.

"Ngài, bệ hạ, một lời của thiên tử đáng giá ngàn vàng nặng tựa thái sơn. Sao ngài có thể nói năng tùy tiện như vậy? Ngài tại sao cứ thích trêu đùa lão già như thần?"

"Lâm ái khanh nói năng đúng là không tha kẻ nào. Lời trẫm đã nói tất nhiên sẽ giữ lời. Có điều, Lâm đại nhân đây chịu gả cháu gái cho trẫm rồi sao? Không phải ái khanh bảo trẫm là hôn quân ham mê tửu sắc sao? Ngươi cam nguyện gả tôn nữ bảo bối cho tên hôn quân này sao?"

Lâm đại học sĩ bị ép vào đường cùng, tiến không được lùi cũng không xong. Lão cắn răng hạ gối quỳ xuống, sống lưng thẳng tấp cúi xuống dập đầu xuống mặt đất lạnh băng.

"Hoàng thượng anh minh, thứ lỗi vi thần lúc trước lời lẽ ngang ngược, rộng lòng mà bỏ qua cho. Lão thần cam nguyện làm trâu làm ngựa đời đời phục vụ vì bệ hạ."

"Gia gia không cần phải như vậy, trẫm gánh không nổi." Hoàng đế mặt không đổi sắc nói ra lời kinh thiên động địa.

"Bệ hạ, thần không gánh nổi một tiếng gia gia của người. Người đây là muốn mạng lão thần hay sao?"

"Lâm ái khanh hãy về phủ nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ sớm soạn thánh chỉ sắc phong, để cho Lâm cô nương vinh quang hiển hách mà tiến cung. Khanh cứ về chờ tin tốt của trẫm."

"Thần, tạ chủ long ân." Lâm Kính Thụy hành lễ lui ra. Hoàng đế hài lòng nhìn bóng dáng già nua của lão dầng khuất xa. Hắn cao hứng kêu Yến Xuân đến Lễ bộ chuẩn bị sính lễ, hôm sau ở trên Kim Loan điện liền ban bố chiếu chỉ sắc phong đại tôn nữ của Lâm đại học sĩ là Thuần phi. Mười lăm tháng này tiến cung vào ở Cảnh Nhân cung.

Cả triều nhất thời tiến xôn xao nổi lên không ngớt. Bọn họ ôm tâm trạng xem trò vui nhìn về phía Lâm đại học sĩ và Thuận An hầu. Vẻ mặt của Thuận An Hầu phải nói là khó coi vô cùng, lão quay sang trừng mắt với Lâm Kính Thụy nhưng không được đáp lại. Còn Lâm đại học sĩ chỉ thản nhiên tạ ân rồi quay trở lại hàng ngũ đứng thẳng như một cây cột.

Hoàng đế hài lòng tuyên bố bãi triều, cùng lúc đó thánh chỉ cũng đã tới Lâm phủ trạch. Lâm Tuyết Ngọc biết được tin tức thì đã bị mẫu thân kéo xuống quỳ nghe thánh chỉ. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến nàng trở tay không kịp. Nhìn từng hàng sính lễ được đưa vào trong phủ, phu phụ Lâm gia chỉ biết thở dài mà chấp nhận số mệnh.

Trước ngày nhập cung, trong cung phái tới hai ma ma quản sự kiểm tra thân thể Lâm đại tiểu thư trước khi xuất giá. Lâm đại tiểu thư ở trong phòng bị các nàng cởi hết xiêm y, nàng có chút hoảng sợ khi bị người khác ngắm nghía cơ thể. Bà ta sờ nắn bầu ngực non nớt mới phát triển, liền yêu cầu nàng ngồi xuống giường kiểm tra màng trinh. Tiểu cô nương bị bà vạch mở môi hoa huyệt, đôi mắt nhìn thẳng vào bên trong. Tiểu huyệt yêu kiều vì xấu hổ mà có hơi run rẩy, Lâm Tuyết Ngọc đỏ rần khắp cơ thể. Cũng may Tôn ma ma đã nhanh chóng thối lui. Lấy số đo cơ thể xong, nha hoàn giúp nàng chỉnh sửa xiêm y rồi tiễn bước Tôn ma ma rời đi.

Đêm hôm ấy, Lâm Tuyết Ngọc không ngủ được. Nàng trằn trọc suốt đêm nghĩ đến tương lai mịt mờ trước mắt mà thầm khóc. Nàng cứ nghĩ tương lai sẽ gả cho Thế tử Thuận An Hầu, thế nhưng mọi chuyện lại đột ngột giáng xuống. Hoàng đế nạp nàng làm phi, phụ mẫu buồn bã, gia gia tiều tụy. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã mơ mơ hồ hồ ngồi trên kiệu được khiên vào trong cung.

Lâm Tuyết Ngọc được cung nữ hầu hạ tắm rửa sạch sẽ, sau đó được bọc trong một tấm khăn đỏ khiên vào tẩm điện của Cảnh Nhân cung. Nàng nằm đó đợi cả ngày, vừa mệt vừa đói nhưng chỉ được phép ăn một ít điểm tâm. Đến khi trời tối, bên ngoài vang lên một hồi xôn xao. Tiếp đó cửa phòng bị đẩy ra, hoàng đế được cung nhân hầu hạ bước vào trong.

Lâm Tuyết Ngọc không thấy rõ được thánh nhan, nàng bất an siết chặt tay. Trong lòng bất an tột độ.

Hoàng đế nhìn mỹ nhân đang nằm trên giường sau bức màn trướng. Hắn đã chuẩn bị một món quà sau hôm nay định sẽ tặng cho Lâm Kính Thụy làm hạ lễ. Bên ngoài cung nhân bê một chiếc bàn dài vào, bên trên đầy đủ văn phòng tứ bảo. Nguyệt Hạ đại cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng đế ngồi vào bàn cầm giấy bút lên.

Các cung nữ vén màn trướng lên rồi lui xuống. Hoàng đế hào hứng bước lên giường, Lâm Tuyết Ngọc thấy được hắn thì rất đỗi kinh ngạc. Chưa kịp đợi nàng làm ra phản ứng, hoàng đế đã kéo phăng tấm vải đỏ ra, bàn tay to lớn như gọng kiềm kéo nàng đặt xuống dưới thân.

Phân thân to lớn nhanh chóng tiến vào hoa huyệt, khiến Lâm Tuyết Ngọc đau đớn thét toán lên. Nàng mở trân mắt nhìn người đã khi nhục nàng hôm ấy phá bỏ sự trong trắng của mình. Nàng không ngờ rằng, thì ra, hắn là hoàng đế, thiên tử cao cao tại thượng. Số mệnh đã định sẵn, kiếp này, Lâm Tuyết Ngọc nàng chỉ có thể trở thành món đồ chơi trong tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro