Thiết Lập 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết lập chín: Thành Đồ Chơi (5)

____________________________

Khoảnh khắc đó, thời gian và không gian đều ngưng trệ như phim ảnh đứng hình. Xung quanh nháy mắt hoàn toàn mất tiếng, vắng lặng đến mức cứ như một nghĩa trang.

Đan Tử Ngụy cuống quít nhìn lại phía sau, phát hiện đám búp bê vừa rồi còn rộn ràng nhốn nháo tự giới thiệu đều nhìn hắn một cách kỳ dị, như sóng triều rút lui, nhanh chóng mà lặng lẽ bò lại vào cái hộp của mình, làm Đan Tử Ngụy căn bản không có cơ hội ngăn cản.

Hắn hắn hắn có phải vừa lập một cái flag rất đáng sợ hay không?

Đan Tử Ngụy lùi lại mấy bước, sợ hãi nhìn lên phía trên. Thiếu niên xinh đẹp trên đó vẫn ngồi im lặng, không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ dùng cặp mắt màu trắng nền đen của mình chằm chằm nhìn Đan Tử Ngụy không chớp mắt, ma mị đến mức khiến tim người ta đập loạn.

[Cậu chọn tôi?]

Đan Tử Ngụy nhìn ký tự liên tiếp được đánh ra trên màn hình CRT, ngáo.

Chờ một chút, tình huống phát triển thế này hình như có chút không đúng rồi, Gaia không phải boss ở đây sao, lại… cũng có thể chọn được?

Trong ánh mắt ngớ ngẩn của Đan Tử Ngụy, thiếu niên rốt cuộc có hành động lớn, nó chống hai tay trên đầu màn hình, hơi dùng sức một chút, cả người nháy mắt tách khỏi mép màn hình, nhảy xuống chỗ Đan Tử Ngụy.

Ống tay áo rộng lớn phất phới giữa không trung, như một con bướm đen dập dờn. Mắt thấy đối phương sắp sửa rơi xuống đất, Đan Tử Ngụy phản xạ có điều kiện đón lấy —— Một khắc đó, hắn thậm chí quên mất mình bị bệnh PGAD, chỉ dựa vào cảm giác sứ mệnh phải ngăn một bình hoa vô giá bị rơi vỡ mà vươn tay ra đón.

Bịch.

Vào tay là một mảnh mềm mại, nhẹ như tiếp được một sợi lông vũ. Giữa tóc dài xám bạc rơi xuống, gương mặt sắc sảo của Gaia gần trong gang tấc, mặt nạ vốn không có biểu cảm trên đầu nó không biết từ lúc nào đã biến thành một khuôn mặt tươi cười, mang ma tính khiến người ta không chuyển mắt ra được.

[Tôi là đồ chơi của cậu.]

Sau khi hiện lên những từ này, cả màn hình lẫn căn phòng tựa như bị ai đó cắt điện, bỗng chốc hoàn toàn tối đen.

【Hệ thống hộp đồ chơi mở ra.】

【Chúc mừng bạn đã vượt qua bàn cờ, khi bạn rời khỏi bàn cờ, tất cả thiết lập sẽ bị xóa mất, hệ thống sẽ gửi báo cáo tổng kết vào hộp đồ chơi của bạn.】

【Bản hướng dẫn người mới dừng lại ở đây, nếu có bất kỳ thắc mắc nào, có thể để hộp đồ chơi của bạn tư vấn, chúc bạn chơi vui vẻ.】

Âm thanh trình bày liên tiếp của hệ thống kéo thần trí Đan Tử Ngụy về, lúc này hắn đã trở lại căn phòng ô gạch đen trắng đăng nhập lúc đầu, màn hình trong tầm mắt và cả trang bị trên người đã hoàn toàn biến mất, mà trong tay hắn chính là…

Đan Tử Ngụy chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, thời khắc này, trong lòng hắn gần như nát bấy.

Hắn lại có thể thật sự đem một, một… Đan Tử Ngụy tìm không ra bất cứ từ nào để hình dung hình nhân trong tay hắn, tóm lại hắn hình như đã hốt ra một thứ rất khó lường.

Trong tay Đan Tử Ngụy, một con búp bê tóc bạc áo choàng đen được nâng lên, chính là “Gaia” kiểu mini. Không biết có phải là do thu nhỏ lại hay không, y phục của Gaia càng có vẻ rộng thùng thình hơn, ống tay áo thật dài rũ xuống bên người, đong đưa qua lại. Nó vô cùng im lặng bị Đan Tử Ngụy cầm, lúc Đan Tử Ngụy nhìn qua, giơ lên cái tay bị tay áo dài che khuất, a một cái há to miệng ra.

“!”

Đan Tử Ngụy sợ tới mức run lên, tay cầm búp bê lỏng ra, Gaia bé nhỏ rớt xuống đất phát ra một tiếng bịch, nó bò dậy, khuôn mặt sắc sảo không có biểu tình gì, nhưng mặt nạ trên đỉnh đầu lại biến thành một gương mặt khóc.

Đan Tử Ngụy ôm lấy lương tâm: Tại, tại sao lại có cảm giác ăn hiếp thú con?

Nhóc Gaia lại há miệng ra, sau đó Đan Tử Ngụy mở to mắt nhìn nó lấy ra một cuộn da dê từ trong miệng, giơ cao cao về phía hắn.

Đan Tử Ngụy cẩn thận tiếp nhận giấy da dê, mở ra dưới ánh nhìn chăm chăm của hai con ngươi ma quái kia.

【« Báo Cáo Tổng Kết »

Bàn cờ: Thành Đồ Chơi

Đánh giá mức độ hoàn thành bàn cờ: B

Giá trị kinh nghiệm đạt được: 45/100

Tặng thưởng vượt qua bàn cờ: Bài thiết lập x1】

Đan Tử Ngụy kinh hãi —— Chơi mấy tiếng, cộng thêm nhân đôi kinh nghiệm, lại! Còn chưa! Thăng được một cấp!

Cái game này rốt cuộc khó chơi tới chừng nào! Đan Tử Ngụy vừa càu nhàu vừa lật giấy da dê lại, lúc vừa mở ra hắn đã chú ý thấy tấm da dê này có viết chữ ở hai mặt. So với báo cáo trang nghiêm mặt trước, chữ ở mặt sau sử dụng một kiểu chữ viết vô cùng tao nhã, tựa như một người không biết tên đọc xong một kiệt tác rồi viết xuống cảm tưởng sau khi đọc.

【Đồ chơi là dụng cụ để người ta “chơi”.

Nếu không thể làm người ta chơi, vậy căn bản không thể gọi là “đồ chơi” được.

Đây còn muốn đáng sợ hơn cả việc bị chơi hỏng, là bị bác bỏ ý nghĩa tồn tại từ phương diện cơ bản.

Cho nên, nếu ngài không chơi tôi, tôi sẽ không còn ý nghĩa tồn tại trên đời này nữa.

Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi.

Để tồn tại trên thế giới này, tôi sẽ làm ngài mãi mãi chơi tôi.

Tay của ngài chỉ cần chạm tới tôi, mắt của ngài chỉ cần nhìn vào tôi, cả đời ngài chỉ cần chơi với tôi thôi là đủ.

Còn những chuyện khác, đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt.

Không sao, không cần cảm ơn, không cần sợ hãi, đó là chuyện một món đồ chơi như tôi phải làm.】

Ực.

Đan Tử Ngụy khô khan nuốt nước bọt, lại tới nữa, cái cảm giác áp chế giống như đang đọc giấy viết tràn ngập ác ý của ác quỷ, tà ác đến độ khiến lòng người chìm thẳng xuống.

—— Tôi là đồ chơi của cậu.

Đan Tử Ngụy theo phản xạ nhìn “Gaia” đối diện, lại phát hiện đối phương không thấy đâu nữa. Lòng hắn cả kinh, lại đột ngột cảm thấy chân mình có cảm giác khác lạ. Đan Tử Ngụy cúi đầu nhìn, phát hiện búp bê tóc bạc áo choàng đen không biết từ khi nào đã đi tới dưới chân hắn, đang ôm lấy cẳng chân hắn. Động tác của nó thật sự quá nhẹ nhàng và lặng lẽ, tới lúc Đan Tử Ngụy nhận ra, hắn đã có một vật trang sức đeo chân vô cùng xinh đẹp.

Dường như nhận thấy ánh mắt có chút kinh sợ của Đan Tử Ngụy, nhóc Gaia ngẩng đầu, con mắt màu trắng nền đen nhìn thẳng Đan Tử Ngụy. Nó nghiêng đầu, miệng nhỏ xíu mấp máy, phun ra một cái chữ bong bóng.

[?]

Đó thật sự là một cái chữ bong bóng, ngoặc đen bao lấy dấu chấm hỏi bay tới trước mắt Đan Tử Ngụy, bị con bệnh PGAD nào đó theo bản năng chọc bể.

Mặt nạ trên đầu nhóc Gaia tỏ vẻ kinh hoảng + khó hiểu.

#Tại sao phải thương tổn chữ bong bóng của tôi#

“…….”

Không biết tại sao, Đan Tử Ngụy cảm thấy rất muốn bật cười, thần kinh căng thẳng nháy mắt thả lỏng. Hắn khom người, nhấc Gaia bé nhỏ lên.

“Mi là hộp đồ chơi của ta?”

Nhóc Gaia gật đầu.

“Mi là… Gaia?”

Búp bê tóc bạc áo choàng đen lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt màu bạch kim tràn đầy bóng hình Đan Tử Ngụy. Dưới cái nhìn chăm chăm của hắn, nó lắc đầu.

Đan Tử Ngụy thở nhẹ một hơi, trong lòng không rõ là thất vọng hay cái khác. Quả nhiên không thể dễ dàng trúng độc đắc như vậy, để máy tính trung tâm quản lý toàn trái đất —— cho dù là một phân thân cực nhỏ —— làm một đạo cụ game của người chơi, ngẫm lại cũng là chuyện không thể.

Hộp đồ chơi của hắn có lẽ chỉ là một hình nhân nhìn giống Gaia thôi, hắn cũng đã thấy búp bê có ngoại hình của Michael Jackson và Marilyn Monroe trong đám hộp đồ chơi trước đó. Dù sao thì cũng giống, cứ trực tiếp gọi là nhóc Gaia đi.

Biết được trong tay cũng không phải vị thần nhân tạo đó, Đan Tử Ngụy tức khắc thoải mái lên, không kinh sợ như trước nữa.

“Ừm… Mi có thể làm gì?”

Búp bê giống Gaia nghe vậy, phun ra một đoạn chữ bong bóng thật dài. Đan Tử Ngụy đọc kỹ một lượt, tóm lược hệ thống hộp đồ chơi thành mấy điểm quan trọng.

1. Hộp đồ chơi có thể cất giữ vật phẩm, hiện giờ có năm ngăn trống.

2. Hộp đồ chơi có thể đổi cờ vua thành tiền thật.

3. Hộp đồ chơi có thể ghi lại bài thiết lập mà người chơi từng sử dụng qua, cũng làm ra được nó (trả giá: cờ vua).

4. Hộp đồ chơi có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp công năng sẽ càng mạnh hơn (trả giá: cờ vua).

Tóm lại, hộp đồ chơi chính là một con háo ăn thèm cờ vua như mạng.

Đan Tử Ngụy nhìn hộp đồ chơi moe của hắn, một cảm giác sứ mệnh nuôi gia đình lo lót qua ngày tự nhiên bốc ra.

“Làm ra bài thiết lập cần cờ vua, hộp đồ chơi thăng cấp cũng cần cờ vua…” Đan Tử Ngụy vừa lên danh sách cờ vua hiện giờ của mình, vừa phát ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng —— món này quả thật rất hữu dụng với hắn. “Cờ vua của trò chơi này thậm chí có thể trực tiếp đổi thành tiền thật, để xem coi… Một quân tốt tương đương với 10 đồng… Một quân vua lại có thể là 5000 đồng?”

Quả thật là lãi kếch xù. Đây cũng là một nguyên nhân khiến cho rất nhiều người chạy theo “Role-play” như vịt, có tiền đổi, chơi game hoàn toàn lên được đẳng cấp công việc.

“Nói như vậy, rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái tài sản zero, nhà mình tốt xấu gì cũng hơn ngàn… Hah.”

Đan Tử Ngụy ngáp một cái, hắn nhìn đồng hồ La Mã trên đỉnh đầu, lúc này kim đồng hồ đang chỉ vào “V”, nói rõ hắn đã chơi được 5 tiếng…

Đan Tử Ngụy dụi dụi mắt, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi này không phải ở trên thân thể, mà là tinh thần.

“Role-play” là game rèn luyện tinh thần lực, nó hoàn toàn không giống các game online toàn ảnh khác: tiến hành dưới trạng thái thả lỏng khi đang ngủ, chơi bao lâu thì ngủ bấy lâu. Trong “Role-play”, người chơi vô cùng tốn sức, họ chơi game bao nhiêu tiếng, thì tương đương với liên tục vận động bấy nhiêu tiếng, loại vận động này là trên tinh thần, càng khiến con người mệt mỏi hơn xa so với vận động thân thể. Bởi vậy, bản thuyết minh “Role-play” cho biết thời gian kết nối tốt nhất của người chơi là 8 tiếng, cấm vượt quá 12 tiếng, một khi vượt quá, hệ thống game sẽ trực tiếp kick người chơi ra, cũng bị ra đảo hái dừa suốt một tuần lễ.

Đan Tử Ngụy hiện giờ chơi 5 tiếng, theo tình hình chung, hắn vẫn có thể chơi thêm một bàn cờ nữa, nhưng Đan Tử Ngụy cảm thấy quá mệt, mệt đến độ chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tức khắc tiến vào mộng đẹp. Trên bản thuyết minh game “Role-play” ghi chú rõ đây là hiện tượng bình thường, phần lớn những người lần đầu tiên tiến vào game đều gặp phải tình huống này, giống như người vừa mới tiếp xúc với chạy Marathon thì sẽ luôn mệt mỏi rất nhanh, về sau từ từ quen sẽ khá lên.

Dù còn muốn tiếp tục nghiên cứu hệ thống hộp đồ chơi, nhưng một khi đã cảm thấy oải, sẽ càng mệt mỏi dữ dội hơn nữa. Đan Tử Ngụy thật sự chống đỡ không nổi, hắn để nhóc Gaia xuống, chuẩn bị rời khỏi game.

Khoảnh khắc thoát game, Đan Tử Ngụy thấy búp bê tóc bạc áo choàng đen vẫn ngẩng đầu nhìn lên hắn, lặng lẽ tạm biệt hắn.

[Ngủ ngon]

Sau khi về lại giường mình, Đan Tử Ngụy ngay cả thiết bị game cũng không kịp gỡ ra đã trực tiếp say ngủ.

***https://alicesland.wordpress.com***

Trong lòng đất sâu không thấy đáy, có một phòng quan sát rất ít người biết.

Vô số số liệu màu lam trút xuống như thác nước cao mười trượng, những số “0” và “1” phát quang đó, nhìn từ xa giống như một dòng chảy xiết, lặng lẽ mà cuồn cuộn.

Phía trước dòng chảy dữ liệu là một cái bệ cao, lúc này có hai quan sát viên đang ngồi ở đấy. Trong đó, người lớn tuổi đang úp mặt ngủ trên bàn, mà người trẻ hơn một chút thì khẩn trương mà bất an quan sát dòng dữ liệu, rồi lại nhìn tiền bối đang ngủ.

Ivan cảm thấy mình quá may mắn, cậu cảm tạ ba đời tổ phụ chính trực chưa từng có vết nhơ của mình, đồng thời cũng cảm tạ liên bang đã cho cậu cơ hội lần này, để cậu có thể trở thành quan sát viên của Gaia.

Không sai, trước mặt họ, chính là Gaia…

Bất luận nhìn bao nhiêu lần, cũng cảm thấy linh hồn chấn động —— kỳ tích vĩ đại như thế, lại là dùng sức người làm nên.

Dù cậu vẫn chỉ là một thực tập sinh, nhưng cậu sẽ cố gắng để mình trở thành quan sát viên chính thức. Ivan liếc người trung niên đang ngủ say, hơn nữa ngàn vạn lần không được trở thành quan sát viên giống như tiền bối John, quả thật quá không chuyên nghiệp.

“Khò khò~~”

Ivan chịu không nổi chuyển mắt đi, cậu vẫn cứ tiếp tục cảm nhận sự mỹ lệ của Gaia đi, đừng để cho một con sâu mọt làm bẩn hai mắt.

Một chuỗi dữ liệu vừa rơi xuống…

Ban đầu Ivan không chú ý, chờ đến lúc cậu phát hiện không ổn, cả màn sáng đều bị số liệu đồng dạng chảy tràn, chúng nhanh chóng chảy xuống rồi lại xuất hiện, mỗi lần đều biến đổi có quy luật.

Dù không có bất cứ âm thanh nào, cũng có thể cảm nhận được sự sôi trào và vui mừng của dòng dữ liệu. Ivan ngốc nghếch nhìn dòng thác màu lam kia, trình độ của cậu vẫn chưa đủ để nhìn thấu ý nghĩa của những số liệu này, nhưng cậu vẫn cảm nhận được, Gaia đối diện giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích nhất, gấp gáp khoe khoang món đồ chơi với người xung quanh, công khai nó là người nắm giữ món đồ chơi này.

“Tiền bối, tiền bối!!!”

Bị Ivan điên cuồng lay tỉnh, John miễn cưỡng thức dậy.

“Uhm… Ồn chết đi được! Ma mới!” John bất mãn nâng mí mắt lên. “Nếu cậu lại vì quá mức phấn khởi mà gọi tôi dậy, tôi thề lột da cậu, bố đây còn phải hẹn hò trong mộng với gái Tây đấy!”

“Chú mau nhìn số liệu Gaia đi ——”

Tiếng Ivan đột nhiên im bặt, số liệu xung quanh lộn xộn mà có thứ tự đổ xuống, không có bất cứ khác thường gì.

“Sao lại thế? Vừa rồi rõ ràng không phải như thế!”

Nghe Ivan miêu tả, John mở hệ thống giám sát ra, trong hình ảnh giám sát, John vẫn úp mặt ngủ trên bàn, Ivan liếc gã một cái rồi bắt đầu ngẩn người nhìn dòng dữ liệu, sau đó đột ngột kinh hoảng lay gã tỉnh, quan trọng nhất chính là, trong hình ảnh theo dõi, số liệu màu lam vẫn chảy trước sau như một, không có chút lạ thường.

“Không, không thể, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy… thấy số liệu khác thường.” Dưới ánh mắt hoài nghi của John, Ivan lắp ba lắp bắp. “Vừa rồi dòng dữ liệu của Gaia chảy rất lạ thường!”

“Đó là do con gà ngu cậu nhìn ra ảo giác!” John đập một cái lên đầu Ivan. “Đã kêu cậu đeo kính bảo hộ nhìn mà! Dùng mắt thường không nhìn ra ảo giác mới là lạ!”

Ivan sờ cái đầu bị đập, cậu nhìn dòng dữ liệu, tim vẫn còn chút đập nhanh.

Hóa ra là… Ảo giác sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro