64 -> 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai nha nha." Sắp tựu trường, Diệp Chu nằm trên giường kinh hoàng đếm xấp tiền. "Nhìn chúng lập tức có cảm giác thực tế."

Thương Tấn liếc cậu một cái, tiếp tục nhìn trò chơi trên màn hình.

Diệp Chu ngồi dậy, rút hai tờ, lướt qua má Thương Tấn một cái: "Mỹ nhân, nhanh cười cho tiểu gia một cái, cái này sẽ thuộc về cưng."

Thương Tấn trực tiếp lấy một xấp tiền từ trong ngăn kéo ném lên người Diệp Chu.

"Muốn dùng tiền sỉ nhục tôi?" Diệp Chu tức giận nói. "Tôi nói cho anh biết, anh thành công!" Nói xong Diệp chu lập tức chỉnh lý lại toàn bộ số tiền trên giường, nhét vào kho bạc nhỏ của mình.

Kết thúc một phụ bản, Thương Tấn xoay người, Diệp Chu cúi đầu khiến tóc che hết ánh mắt cậu, anh đưa tay vén tóc cậu lên một chút nói. "Cậu nên cắt tóc."

"Thật hả?" Diệp Chu ôm kho bạc của mình nói. "Vậy lát nữa ra ngoài cắt, thuận tiện cảm nhận sự tồn tại của đồng tiền một chút."

Sau khi Thương Tấn không dùng đến một phân tiền trong nhà, Diệp Chu liền mở ra hình thức góp tiền. Đã từng là người tiêu tiền như nước, hiện tại cũng bắt đầu tiêu tiền có kế hoạch. Thậm chí đối với tiền ba mẹ cho, cậu cũng sẽ không đụng một phần.

Ở một điểm nào đó, hai người thật sự có chút tương tự.

Nghĩ đến sau này sẽ comeout với người nhà, cho nên hiện tại về mặt kinh tế, cậu cố gắng tách khỏi gia đình, như vậy dù có rời đi vẫn có tự tin hơn.

"Hai dì hỏi tôi tựu trường có làm gia sư nữa không, tôi cảm thấy thời gian có chút eo hẹp nên từ chối." Thật ra thì lúc từ chối, trong lòng Diệp Chu cũng muốn nhỏ máu, cậu như thấy từng tờ tiền màu đỏ nói bái bai với cậu. Vốn Diệp Chu chỉ dạy tiếng anh và số học cho Tiểu Thu đang học lớp 9, sau đó trong lúc nói chuyện, sau khi Diệp Chu vô tình nói hồi lớp mười hai giúp thành tích của Thượng Minh tăng cao 50 hạng, trong chung cư lại thật sự có phụ huynh có con chuẩn bị thi vào đại học, người đó dùng đủ lời nói để Diệp Chu đến dạy kèm cho con mình. Diệp Chu mới tốt nghiệp hai năm, vẫn còn nắm rõ chương trình học của cấp ba, trong đúng nửa tháng nghỉ ngơi của học sinh cấp ba, cậu liền dạy bù cho cậu bé một chút. Sau đó tháng tám cậu học sinh tựu trường thi, thành tích vốn luôn không lên nổi lại tăng lên 20 hạng, phụ huynh nhà đó vui mừng lập tức tặng Diệp Chu một bao lì xì. "Có điều tôi có lưu wechat của hai học sinh, nói hai người có vấn đề gì có thể lên wechat hỏi, hoặc đến năm mới về nhà, tôi lại tìm tài liệu ôn thi lớp mười hai cho."

Thương Tấn cười nói: "Nếu cậu giúp Tôn Tiểu Hạo thi được vào trường đại học tuyến một, tôi thấy nhất định chú Tôn sẽ tặng cậu một cờ thưởng."

Diệp Chu đắc ý nói: "Nhớ năm đó ba mẹ Thượng Minh cũng muốn tặng tôi, có điều tôi ngăn lại."

"Tại sao?" Mặc dù chưa gặp ba mẹ Diệp Chu, nhưng qua vài ba câu của cậu, Thương Tấn liền cảm nhận được hai người là người sĩ diện, nếu như ba mẹ bạn mình tới cửa bày tỏ cảm ơn, đây phải gọi là mặt mũi bay lên trời.

Diệp Chu bĩu môi nói: "Dù là vậy, bọn họ cũng chỉ nói cái này cũng không là gì."

Thấy Diệp Chu không hăng hái lắm, Thương Tấn lập tức đổi đề tài.

Ngày tựu trường, Diệp Chu đột nhiên nhận được tin nhắn của Tô Ngâm, chuyện nên tới sẽ tới, Tô Ngâm có thể nhịn đến giờ đã không dễ rồi.

Dù hai người thuê nhà bên ngoài nhưng cũng không xin rút khỏi ký túc xá trường.

Nhân lúc Thương Tấn nghỉ ngơi, Diệp Chu liền đến địa điểm Tô Ngâm hẹn trước.

"Hey, hai tháng không gặp, có phải đại mỹ nữ gầy đi không?"

Tô Ngâm hừ lạnh một tiếng không nhận lời nịnh nọt của Diệp Chu, cũng không úp mở, cô nàng trực tiếp hỏi: "Cậu và Thương Tấn là chuyện gì xảy ra!"

Diệp Chu ho nhẹ một tiếng. "Chính là chuyện cậu thấy thôi."

"Khi đó không phải cậu nói Thương Tấn không nằm trong sự lựa chọn của cậu sao?" Tô Ngâm thật sự không hiểu, phải nói một năm trước, Diệp Chu ghét Thương Tấn thế nào, cô là người rõ ràng nhất, không nghĩ tới mới một năm, đối phương đã thay lòng.

"Tớ..." Ánh mắt Diệp Chu dao động, cậu cười khan nói. "Cái đó còn không phải Thương Tấn là đáp án của tớ sao, cho nên hoàn toàn không cần tớ lựa chọn, lại càng không cần sự lựa chọn gì đó."

Tô Ngâm giũ hết da gà đầy người nói: "Vậy Đường Đông Đông thì sao?"

Diệp Chu đảm bảo nói: "Tớ và Đường Đông Đông chỉ là bạn bè đơn thuần, trừ cái đó ra thì không còn gì khác!"

Tô Ngâm nhìn chằm chằm Diệp Chu hồi lâu, cuối cùng cô đưa hai tay ôm ngực hít sâu một hơi nói: "Bỏ đi, hai người hạnh phúc là được rồi."

Không nghĩ tới Tô Ngâm lại dễ nói chuyện như vậy, phải biết ban đầu cô nàng luôn mang bộ dạng nếu cậu dám chấm mút nam thần nhà mình thì cô sẽ giết cậu, cậu kinh ngạc nói: "Cậu thật sự nghĩ vậy?"

"Nam thần hạnh phúc là được rồi. Hơn nữa..." Tô Ngâm liên tưởng tới hoàn cảnh của đại học A nói. "Hiện tại cũng không còn ai dám chia rẽ hai người, có chút mầm mồng thì đã bị bóp chết từ trong trứng nước."

Diệp Chu nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm tặng cái sự mê tín phong kiến của đại học A một ngón cái.

Tiến vào năm ba đại học, sinh viên xung quanh cảm giác có mục tiêu rất nhiều, bắt đầu chú thích những kỳ thi, sau khi chú thích xong thì trực tiếp chú ý các nghề thuộc chuyên ngành.

Ngược lại, Diệp Chu và Thương Tấn cùng nhất trí thi nghiên cứu.

Thương Tấn nhìn chậu dâu tây tươi tốt nói: "Tôi phát hiện trồng trọt rất thú vị, cậu nói xem nếu tôi thi nghiên cứu vào viện nông học có được không?"

"A?" Diệp Chu hoảng hốt, ban đầu cậu tặng chậu cây này cho Thương Tấn cũng không phải để anh đi theo nghề nông! Hơn nữa để một sinh viên tài năng hệ tài chính đi trồng cây... Diệp Chu suy nghĩ một chút, Thương Tấn mang nón lá, kéo tay áo đứng trong đồng ruộng, hình như cũng rất thú vị, hơn nữa cậu dám khẳng định, nếu như Thương Tấn thật sự đi học chuyên ngành liên quan đến nông nghiệp thì nhất định anh có thể đạt được một thành tựu trong sự nghiệp khác. "Tùy cậu thôi."

"Bỏ đi, tôi khá lười." Thương Tấn vô cùng tự biết mình nói. "Vẫn học hệ tài chính tôi, chỉ cần vận động đầu óc."

Diệp Chu ngồi trên ghế trượt lại bên cạnh anh nói: "Nếu cậu thích trồng trọt, sau này chúng ta có thể mua một căn nhà lớn một chút, xây một phòng đầy nắng, trồng ít giống một chút, như vậy cũng không phiền lắm."

"Ý kiến hay!"
Lưu Dư Thiên móc móc lỗ tai, gần đây tần suất xuất hiện của kiểu lời như vậy trong ký túc xá khá cao, cậu ta lập tức buồn bực, thời kỳ trăng mật của hai người đến cũng chậm ha? Cũng đã hẹn hò được một năm, hiện tại mới bắt đầu dán lấy nhau tưởng tượng cuộc sống sau này! Chẳng lẽ thời gian kỳ trăng mật kéo dài như vậy?

Một tên cũng sinh không thể yêu như vậy là Văn Nhân Húc, cậu ta phát hiện không gian giữa hai người Thương Diệp, càng ngày càng không thể chứa thêm người khác.

Như có một ngày, Diệp Chu đang xem sách đột nhiên ngẩng đầu lên hô một tiếng: "Thương Tấn."

Sau đó Thương Tấn cầm một quyển sách trên bàn, trực tiếp đặt lên bàn Diệp Chu.

Diệp Chu vô cùng tự nhiên mở sách tiếp tục xem.

Toàn bộ quá trình Diệp Chu chỉ gọi một cái tên, nhưng Thương Tấn lại có thể biết chính xác điều Diệp Chu muốn gì thông qua cái tên đó.

Chẳng lẽ không biết cái loại hành động trong lúc lơ đãng này là hành động ngược cẩu nhất sao?

Cũng may hai người còn biết buổi tối ra ngoài ở, nếu không với cái kiểu dính mạnh mẽ này, Văn Nhân Húc thật sự lo lắng thời gian tránh việc về phòng của hai người sẽ kéo dài rất lâu.

Đối với điều này, Diệp Chu bày tỏ rất vô tội, cậu thật sự vô cùng ngại việc làm ra hành động thân mật trong ký túc xá, ngay cả ôm còn chưa từng có chứ đừng nhắc tới hôn.

Có điều vì nghĩ đến trái tim mạnh mẽ của đám bạn độc thân, lúc hai người không có lớp, cậu và Thương Tấn đều vô cùng tự giác về phòng trọ của mình.

Cho nên, hai giờ chiều, khi Diệp Hành đến trước cổng đại học A thì Diệp Chu và Thương Tấn đang ngọt ngào nằm trên giường trong phòng trọ của mình.

Công ty của Diệp Hành chuẩn bị phát triển thị trường đến thành phố A, anh chủ động xin được điều đến chi nhánh công ty ở thành phố A. Hai tháng còn lại sao khi chuyển giao xong là có thể trực tiếp chuyển qua.

Anh tăng ca mấy ngày, khó khăn lắm mới sắp xếp được hai ngày để đến thành phố A trước, thứ nhất là để làm quen với hoàn cảnh ở đây, hai là muốn gặp Diệp Chu một chút cũng như cảm nhận thành phố Diệp Chu từng sinh sống hai năm.

Kết quả vì một chút kích động, cho đến lúc đứng trước cổng đại học A mới nhớ ra còn chưa liên lạc với Diệp Chu.

Diệp Hành vừa đi dạo loanh quanh đại học A một chút vừa bấm số điện thoại của Diệp Chu.

Nhưng mấy chục giây sau, trong điện thoại chỉ truyền tới giọng nữ lạnh lùng: 'Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không bắt máy...'

Diệp Hành chưa từ bỏ ý định lại nhấn một lần, vẫn là câu trả lời giống nhau.

"Chẳng lẽ đang đi học?" Diệp Hành tự nhủ, đại học A thật sự không thẹn với danh hiệu của mình, diện tích kiến trúc không phân cao thấp với trường cũ của anh, nói cũng không khoa trương, muốn tìm một người trong sân trường rộng lớn này thật sự không khác gì mò kim đáy bể. Mà hiểu biết của Diệp Hành đối với Diệp Chu cũng chỉ giới hạn trong hệ tài chính.

Anh đi mấy bước, đi học có thể sẽ đổi phòng học nhưng nhất định ký túc xá không thể đổi. Lập tức, Diệp Hành ngăn một sinh viên lại hỏi: "Bạn học, xin hỏi ký túc xá của hệ tài chính nằm ở đâu?"

Nam sinh kia lúng túng nói. "Thật ngại quá, tôi là sinh viên mới, mấy ngày nay tham gia huấn luyện quân sự, vị trí trong trường còn chưa nắm rõ."

"Không sao, cảm ơn." Thời tiết tháng chín khá oi bức, cộng thêm việc không liên lạc được với Diệp Chu, anh chậc một tiếng lẩm bẩm: "Diệp Chu này cũng thật là, không nhận điện thoại cũng không trả lời được một câu."

Không ngờ vừa nói hết câu, sinh viên đang chuẩn bị rời đi lập tức xoay người hỏi: "Anh muốn tìm Diệp Chu?"

Diệp Hành vui vẻ nói: "Cậu biết sao?"

Sinh viên quan sát anh từ trên xuống dưới một cái nói: "Không biết." Sau đó liền như bị ma đuổi, nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Diệp Hành lộp bộp một tiếng.

Người này nhìn không giống không biết Diệp Chu. Một sinh viên năm nhất mới vào trường không bao lâu lại có thể biết Diệp Chu, vậy chỉ có một khả năng, trong trường Diệp Chu nhất định rất nổi tiếng.

Nghĩ đến Diệp Chu ở nhà luôn yên lặng không nói, vô cùng kháng cự anh cùng Diệp Chu thành sự không thấy bại sự có thừa trong miệng ba mẹ, trong lòng Diệp Hành không nhịn được lo lắng có lẽ nào Diệp Chu ở trường bị bắt nạt tập thể không.

(*Thành sự không thấy bại sự có thừa: Ý chỉ những người làm việc không thấy thành công đâu chỉ biết làm hỏng việc)

Anh lặng lẽ tới thật ra cũng muốn xem một chút bình thường Diệp Chu ở trường sẽ là kiểu nào.

Lại nhấn số của Diệp Chu, vẫn không ai nhận, Diệp Hành không yên lòng, anh không xác định được Diệp Chu là không muốn nhận hay là đang xảy ra việc gì không tiện nhận, cũng không để ý tới việc có làm phiền tới người khác không, vừa thấy người, anh liền trực tiếp cản lại hỏi: "Bạn học, xin hỏi ký túc xá hệ tài chính đi hướng nào."

Chu Văn Đạo mau quà vặt đang chuẩn bị về ký túc, bị người cản lại lập tức nói thẳng: "Em là sinh viên hệ tài chính, đang chuẩn bị về phòng, đi cùng đi."

"Vậy thật cảm ơn cậu."

"Không cần đâu." Chu Văn Đạo là kiểu người miệng không chịu ngồi yên, cho dù là người xa lạ cậu ta vẫn như là quen từ lâu nói: "Đại ca, anh đến đây tìm người."

Diệp Hành lễ phép nói: "Ừ, em trai tôi là sinh viên năm ba hệ tài chính, vừa gọi điện thoại lại không ai nhận."

"Thật khéo, em cũng năm ba đại học, em trai anh tên gì, em xem xem có biết không."

"Cậu ấy gọi là Diệp Chu?"

Chu Văn Đạo kinh hãi: "Diệp Chu??"

--------------------------------------------------------------------

  Diệp Hành sững sờ, tại sao mọi người nhắc đến tên Diệp Chu đều dùng kiểu giọng này.

Mà Diệp Hành không biết, lúc này nội tâm Chu Văn Đạo cũng xoay chuyển liên hồi, Diệp Chu lại có anh trai? Anh Diệp Chu lại tới trường? Rốt cuộc anh Diệp Chu có biết chuyện cậu ở với Thương Tấn không?

Thời gian suy nghĩ của Chu Văn Đạo quá dài, Diệp Hành không nhịn được lên tiếng gọi cậu: "Bạn học?"

Chu Văn Đạo lấy lại tinh thần, vội vàng hắng giọng một cái, dò xét hỏi: "Anh... thật sự là anh trai Diệp Chu? Anh ruột?"

Diệp Hành khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Anh ruột, cho nên... cậu biết Diệp Chu?"

Chu Văn Đạo cúi đầu thở dài nói, mình nên nói là biết hay không đây?

Nhưng chính hành động che giấu này lại khiến Diệp Hành lầm tưởng Diệp Chu ở trường giống như tưởng tượng của mình, tình trạng vô cùng khốn khổ.

Hiện tại coi như không biết gì hết, Chu Văn Đạo cũng không dám tùy tiện nói chuyện Diệp Chu thuê phòng bên ngoài cho Diệp Hành nghe, cậu ta nghi ngờ hỏi: "Nếu anh là anh trai cậu ấy, trước khi tới anh lại không nói với Diệp Chu một tiếng? Gọi điện trước gì đó."

"Tới vội nên quên nói. Vừa rồi gọi lại không ai nhận."

"Vậy sao..." Chu Văn Đạo cứng ngắc nói, cậu ta nắm chặt túi ăn vặt, không nhịn được nghĩ sáng nay sớm biết không đi mua đồ, xong chưa, hiện tại lại không chút chuẩn bị gặp được đại phật. Mắt thấy sắp đến ký túc xá nam sinh, Chu Văn Đạo rẽ sang khúc quanh, đưa Diệp Hành đi đến sân thể dục, chuẩn bị đi một vòng quanh trường mới dẫn trở lại, tốt nhất là trong lúc đó có thể liên lạc với Diệp Chu, cậu ta lấy di động ra nói. "Em gọi cho Diệp Chu thử một chút."

Nói xong liền gấp rút nhấn dãy số. Nghe được âm thanh tút tút bên tai, trong lòng không ngừng cầu nguyện Diệp Chu nhanh nghe điện thoại.

Trong căn phòng thuê, di động bên gối Diệp Chu không ngừng lóe sáng, nhưng điều chỉnh ở chế độ yên lặng, khiến cho Diệp Chu đang dán đầu lên cánh tay Thương Tấn không cảm giác được gì.

"A a a a... đại ca, có lẽ hiện tại Diệp Chu đang bận..." Chu Văn Đạo cất di động vào túi áo, thuận tiện lau đi mồ hồi trong lòng bàn tay. "Em đưa anh về ký túc xá trước đã."

"Diệp Chu ở trường có ổn không?"

Vì lo lắng, trong lòng Chu Văn Đạo vẫn không bình tĩnh, đến lúc Diệp Hành hỏi lại một lần mới vội vàng nói: "Vô cùng tốt, vô cùng tốt."

Diệp Hành liếc cậu ta một cái, trong mắt hoàn toàn không tin tưởng, câu trả lời qua loa lấy lệ như vậy, chẳng lẽ bình thường Diệp Chu rất không tốt?

Đi chưa tới một phút, Diệp Hành đột nhiên dừng lại nói: "Chỗ này vừa rồi mới đi qua."

Trên trán Chu Văn Đạo nhỏ một giọt mồ hôi, không phải chứ! Cái này cũng có thể bị phát hiện.

Diệp Hành nhìn thẳng cậu ta nói: "Ở nơi xa lạ, tôi có thói quen nhớ đường. Đáng vui mừng chính là, trí nhớ của tôi cũng không tệ. Đừng nói với tôi, cậu ở đại học A hai năm rồi sẽ còn lạc đường."

Chu Văn Đạo vốn lùn, lúc đối mặt với Diệp Hành đã lùn hơn nửa cái đầu chứ đừng nói hiện tại Diệp Hành để lộ khí thế, cậu sắp chảy hàng nước mắt dài bằng sợi mì mất rồi, Chu à! Anh của cậu hoàn toàn không giống cậu! Tớ đây che giấu quan hệ của cậu và Thương Tấn dễ dàng sao!

Đang lúc Chu Văn Đạo tiến thoái lưỡng nan, Chiêm Hình đi ngang qua nhìn thấy. Cậu ta vọt tới trước mặt Diệp Hành nói: "Anh làm gì? Tới tìm anh em của tôi gây phiền toái?"

Chu Văn Đạo vội vàng ngăn Chiêm Hình lại, mở miệng giải thích. "Hiểu lầm hiểu lầm, anh ấy đến tìm Diệp Chu."

Trong lòng Chiêm Hình lập tức kéo còi báo động, sau khi Diệp Chu và Thương Tấn hẹn hò thỉnh thoảng lại cãi nhau, mấy lần như vậy đại học A đều sắp biến thành trông gà hóa quốc. Hiện tại khó khăn lắm hai người mới tiến vào kỳ trăng mật, một người đàn ông xa lạ đến tìm Diệp Chu, rốt cuộc là có ý đồ gì, cậu ta phòng bị nói: "Anh tìm Diệp Chu làm gì?"

Trong lòng Diệp Hành lại nổi lên nghi vấn, tại sao vừa nói tìm Diệp Chu, vẻ mặt mọi người nhìn anh đều trở nên... cẩn thận như vậy? Rốt cuộc là nhân duyên của em trai anh ở trường kém đến mức nào chứ, vừa nhắc tới Diệp Chu, ánh mắt mọi người nhìn anh, đều là... chán ghét như vậy?

Chu Văn Đạo nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh ấy là anh trai Diệp Chu!"

Chiêm Hình lập tức thả lỏng nói: "Vậy sao, thật ngại quá, đại ca, có điều Diệp Chu đã không ở..." Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị Chu Văn Đạo bưng kín, cậu ta còn không ngừng nháy mắt với Chiêm Hình.

Diệp Hành rất dễ dàng đoán được một câu còn chưa nói hết kia của cậu ta, đầu anh như sắp vỡ, quả nhiên không khác tưởng tượng của anh lắm, nhất định là em trai đáng thương của anh bị người bắt nạt mới một mình chuyển ra ngoài ở. Anh không khỏi tự trách, sớm biết như vậy, đáng lẽ anh nên tới thành phố A sớm một chút. Anh cố gắng dùng giọng nói thật dịu dàng hỏi: "Vậy hiện tại Diệp Chu ở đâu?"

Chu Văn Đạo thấy không thể lừa gạt được chuyện thuê phòng, chỉ có thể nói thật. "Bọn em cũng không biết, đều chưa đến lần nào." Chủ yếu đó là tổ ấm nhỏ của tình nhân người ta, bọn họ cũng thức thời không đi quấy rầy.

Mà vào lỗ tai Diệp Hành lại biến thành, em trai anh không có bạn, cho nên ra ngoài thuê phòng cũng không có ai đến làm khách. Diệp Hành quyết định ngày mai sẽ đi xem nhà ở thành phố A một chút, Diệp Chu còn phải học ở đây ít nhất hai năm, anh phải nhanh chóng thu xếp ổn thỏa để đón em trai tới ở cùng anh.

"Cái đó, đại ca, bằng không chúng ta về phòng chờ đi." Chiêm Hình bổ sung. "Thỉnh thoảng cậu ấy cũng về phòng."

Khi Chiêm Hình đưa Diệp Hành đến trước cửa ký túc xá thì anh ý vị sâu xa nhìn Chu Văn Đạo một cái.

Chu Văn Đạo bị dọa sợ đến sau lưng ra một tầng mồ hôi, xong rồi, cố ý đi đường vòng thật sự bị phát hiện.

Đến 403, Chu Văn Đạo nhanh chóng chuồn đi. "Chiêm Hình, cậu đưa anh Diệp qua đi, tớ hơi mệt, đi ngủ trước một chút."

Chiêm Hình cũng không phát giác cái gì, đến trước phòng 405 gõ cửa, sau khi mở ra liền nói: "Anh Diệp, đây là phòng của Diệp Chu, đó là giường của cậu ấy."

Lưu Dư Thiên tò mò nói: "Đây là?"

Chiêm Hình giới thiệu. "Đây là anh Diệp Chu."

"Anh Diệp, xin chào."

Diệp Hành gật đầu với cậu ta một cái, đi tới trước giường Diệp Chu, giường chỉnh tề không một nếp nhăn, ngay cả chăn cũng được xếp thành miếng đậu hũ. Ánh mắt quét đến mặt bàn Diệp Chu, cũng giống trên giường, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Anh cầm một quyển sách lên, trong sách viết đầy ghi chép. Chữ viết chỉnh tề, mạch lạc rõ ràng.

Lưu Dư Thiên nhìn Diệp Hình một cái liền quay sang hỏi Chiêm Hình: "Nếu anh Diệp tới, sao Diệp Chu không về?"

Diệp Hành để sách xuống nói: "Vừa rồi không gọi được điện thoại."

"Nếu không để em gọi Thương..."

"Khụ khụ khụ!" Chiêm Hình nặng nề cắt đứt cậu ta, không ngừng nháy mắt với đối phương.

Lưu Dư Thiên nhìn Diệp Hành một chút, lại nhìn Chiêm Hình một chút, lập tức hiểu ý đổi lời: "Em gọi... cho Diệp Chu thử xem!"

Nói là gọi cho Diệp Chu, thật ra thì Lưu Dư Thiên nhấn số điện thoại của Thương Tấn.

"Ong ong ong..."

Thương Tấn nhíu mày, lấy chăn che mặt.

Diệp Chu mở mắt, buồn ngủ đẩy Thương Tấn một cái nói: "Điện thoại..."

Thương Tấn lôi di động ra, híp mắt nhận điện. Giọng nói không tốt: "Làm gì?"

Bản thân Thương Tấn có chút gắt ngủ...

Lưu Dư Thiên nuốt nước miếng, quét mắt về phía Diệp Hành, làm bộ nói: "Diệp Chu, cậu ở đâu vậy?"

"A?" Thương Tấn đưa di động đến trước mặt nhìn một cái, xác định đối phương là Lưu Dư Thiên mới đặt lại bên tai.

Nghe giọng điệu này của Thương Tấn, trong lòng Lưu Dư Thiên không ngừng chảy mồ hôi, ngoài miệng lại như không có việc gì xảy ra bình tĩnh nói: "Sao vừa rồi gọi cho cậu lại không ai nhận?"

Thương Tấn trầm mặc mấy giây, tiện tay đưa di động cho Diệp Chu nói: "Điện thoại của cậu."

"Alo..."

Lưu Dư Thiên cảm động đến rơi lệ, Thương Tấn quả nhiên là Thương Tấn, không cần giải thích đã biết được ý tứ biểu đạt của cậu.

"Không cần nói gì hết, anh cậu tới, đang ở trong phòng chờ cậu, nhanh trở lại!" Lưu Dư Thiên như mở súng máy đột ngột nói xong trọng điểm, sau đó nhìn Diệp Hành một cái, miệng giả bộ than vãn. "Làm gì vậy, gọi cho cậu nhiều lần như vậy cũng không ai nhận."

Diệp Chu mơ mơ màng màng nói: "Anh nào..."

"Cái gì mà anh nào, anh ruột của cậu!!"

"Anh tớ..." Cuối cùng cái đầu chậm chạp của cậu cũng vận chuyển, cậu lập tức ngồi dậy, hoảng hốt. "Anh tớ!"

Diệp Hành không nhịn được nói: "Để tôi nói chuyện với em ấy."

Cái khí thế không cho từ chối này khiến Lưu Dư Thiên còn ở trong tình huống chưa kịp phản ứng, điện thoại đã đổi chủ.

"Chu Chu."

"Anh, anh..." Diệp Chu với lên đầu giường cầm di động của mình lên, trên màn hình biểu hiện có mười cuộc gọi nhỡ. "Sao anh không báo trước cho em một tiếng."

Diệp Hành cẩn thận nói: "Quấy rầy em?"

"Không có không có..." Diệp Chu xoay mình xuống giường nói. "Lát nữa em về."

Diệp Hành quan tâm nói. "Không gấp, nếu không em nói địa chỉ cho anh, anh tới chỗ em."

Diệp Chu liếc nhìn Thương Tấn còn trùm đầu ngủ say, vội nói: "Đừng đừng! Em trở lại ngay đây, mọi người chờ nửa tiếng, không, 20 phút, em lập tức trở lại. Anh, lát nữa gặp!"

Đây là lần đầu tiên Diệp Hành cảm nhận được một Diệp Chu 'tràn đầy sức sống' như vậy, anh còn chưa thỏa mãn cúp điện thoại, ánh mắt không cẩn thận quét mắt qua tên liên lạc trên màn hình di động, mơ hồ thấy một chữ 'Thương', còn chưa để anh nhìn kỹ, điện thoại đã bị Lưu Dư Thiên đoạt mất.

Lưu Dư Thiên làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh Diệp, Diệp Chu nói thế nào?"

Lực chú ý của Diệp Hành bị kéo ra, liên lạc được với Diệp Chu, anh bình tĩnh lại, thái độ với bạn học của cậu cũng hiền hòa rất nhiều. "Thằng bé nói lát nữa sẽ trở lại."

Lưu Dư Thiên ngượng ngùng nói. "Vậy thì tốt vậy thì tốt."

Mà đổi thành bên kia, Diệp Chu vừa mặc quần áo vừa dùng chân đá đá Thương Tấn. "Tối nay tôi không về."

Thương Tấn vén một góc chăn lên nhỏ giọng nói: "Anh cậu tới?"

"Ừ, quan hệ giữa tôi với anh trai thật sự chưa tốt tới mức có thể nói cho anh ấy biết chuyện của chúng ta, nên hôm nay tôi về phòng ngủ." Diệp Chu nhanh chóng rửa mặt, trước khi đi còn hôn Thương Tấn một cái nói. "Ngày mai gặp."

"Chờ đã." Thương Tấn ngồi dậy nói với Diệp Chu. "Anh cậu tới, tôi cũng không có lý do gì để ở đây, tôi đi cùng cậu."

"Không được!" Diệp Chu cứng rắn nói. "Hôm nay cậu ở lại đây."

Thương Tấn nói: "Làm bạn bình thường thì không sao chứ."

"Không được." Diệp Chu không chút lay động. "Tôi thật sự không dám đảm bảo có thể không để lộ việc này trước mặt anh trai." Huống hồ hai người đã ở chung gần ba tháng, rất nhiều thói quen đều thay đổi, Văn Nhân Húc còn nói hai người trong lúc vô ý ngược cẩu. Lỡ như bị anh trai cậu nhìn ra thì sao!

"Được rồi." Thương Tấn bất đắc dĩ nói. "Anh cậu đến vội vàng như vậy, hỏi anh ấy xem đã đặt khách sạn chưa, chưa thì nói với tôi một tiếng, tôi đặt giúp anh ấy."

"Được được." Đi tới cửa, Diệp Chu lại dừng lại dặn dò. "Cũng đừng gọi điện, hai ngày này, chúng ta cố gắng giả làm bạn bình thường, chờ anh tôi đi, báo động của chúng ta mới được giải trừ. Được không?"

Thương Tấn khoát khoát tay, ra dấu 'ok' với cậu.

Diệp Chu hít sâu một hơi, vội vàng chạy tới trường.  

--------------------------------------

  Sau khi Diệp Chu xuống dưới liền trực tiếp gọi taxi, không tới một phút, cậu đã được đưa tới dưới ký túc xá.

Cậu một bước đã sải qua mấy bậc thang, chặng đường bình thường mất ba phút cũng bị cậu rút ngắn thành một phút. Cậu thở hổn hển đẩy cửa phòng 405 ra. Diệp Hành đang ngồi trên vị trí của cậu, nhìn một quyển sách.

"Anh..." Diệp Chu không ngừng thở hổn hển. "Anh... sao anh... tới..."

"Chu, uống nước." Lưu Dư Thiên vội vàng rót một cốc nước cho cậu.

Diệp Hành rút khăn giấy trên bàn, muốn lau mồ hôi trên trán cho cậu. Kết quả Diệp Chu theo bản năng nghiêng đầu một cái, sau lại cảm thấy động tác này không lễ phép, cậu nhanh chóng đưa tay nhận khăn giấy, tự mình lau, miệng nhỏ giọng nói cảm ơn. Uống sạch cốc nước, chờ hô hấp đều đặn, Diệp Chu kéo ghế của Thương Tấn ra ngồi xuống nói. "Anh, anh tới sao không nói trước với em một tiếng."

"Tới bên này là có công việc, nhớ tới em ở đây nên qua xem một chút."

Diệp Chu bình tĩnh lại. "Vậy khi nào thì anh đi?" Vừa hỏi xong, Diệp Chu liền hận không thể cho mình một bạt tai, đây là vấn đề gì chứ! Ý muốn đuổi người đi rõ ràng như vậy! Có điều cậu thật sự không muốn ở chung với anh trai, dù là theo bản năng nói ra điều mình muốn hỏi nhất, có điều cậu vẫn bổ sung nói. "Không phải, em là muốn nói, anh đặt phòng chưa, nếu chưa đặt, em đặt cho anh."

Diệp Hành đau lòng một giây lập tức được sự quan tâm của Diệp Chu chữa lành, anh nói: "Tối mai anh đi. Nghe nói em thuê phòng bên ngoài, anh đến phòng em ở tạm một chút là được, anh em chúng ta đã lâu không gặp như vậy, buổi tối phải nói chuyện lâu một chút."

Lưu Dư Thiên và Diệp Chu cùng lúc nói: "Cái gì?"

Diệp Hành nhìn hai người một cái nói: "Sao vậy?"

Lưu Dư Thiên bức bối nói: "Không có gì không có gì."

Diệp Chu cười gượng. "Anh, phòng kia của em vừa nhỏ vừa xấu, ngay cả chỗ đặt chân cho anh cũng không có chứ đừng nói là ở, em vẫn nên đặt phòng khách sạn cho anh thì hơn!"

"Không sao, anh cũng không phải kiểu người kén chọn, em có thể ở thì anh có gì mà không ở được. Hơn nữa anh muốn đi xem hoàn cảnh sống thường ngày của em một chút."

"Thật sự không cần, cũng chỉ là một phòng rất bình thường, không có gì để xem." Diệp Chu cũng không đoái hoài tới việc ở một mình với Diệp Hành thì không được tự nhiên, cậu đổi đề tài. "Anh, lần đầu anh tới đây, để em dẫn anh dạo quanh một vòng."

Diệp Hành đương nhiên vô cùng tình nguyện.

"Em vào phòng vệ sinh trước." Diệp Chu cười gượng nói. "Đi nhanh quá nên quên đi vệ sinh."

"Đi đi, không cần vội."

Vừa đóng cửa phòng vệ sinh, Diệp Chu lập tức mở vòi nước, lấy điện thoại ra bấm số của Thương Tấn.

Chuông vừa vang lên mấy hồi, Thương Tấn đã nhận điện. "Hử?"

"Cậu mau dậy, sau đó dọn dẹp lại nhà một chút, tốt nhận dọn thành như chỉ có mình tôi ở, cuối cùng đặt phòng khách sạn giúp tôi. Đúng, buổi tối cậu về ký túc xá!"

Thương Tấn cũng không hỏi thêm, trực tiếp bày tỏ đã biết.

Dặn dò xong, cuối cùng Diệp Chu cũng có thể thả lỏng, cậu tắt vòi nước, mở cửa phòng vệ sinh, còn diễn đến tận cùng, sau khi ra ngoài lập tức chạy đi rửa tay, lúc này mới đến cạnh Diệp Hành nói: "Anh, đi thôi."

Diệp Hành không nghi ngờ gì, gật đầu với Lưu Dư Thiên một cái, rời khỏi ký túc xá cùng Diệp Chu.

Đang đi xuống, di động của Diệp Chu nhận được tin nhắn của Thương Tấn, trong đó là số phòng cùng địa chỉ khách sạn. Cậu không khỏi bội phục hiệu suất làm việc của Thương Tấn.

Diệp Hành chờ Diệp Chu cất di động liền hỏi: "Chu Chu, em ở trường có tốt không?"

"Vô cùng tốt."

Diệp Hành yên lặng quan sát vẻ mặt Diệp Chu, tiếp tục hỏi: "Tốt thì sao còn ra ngoài ở?"

"A..." Ánh mắt Diệp Chu dao động, hàm hồ nói. "Nguyên nhân cũng là từ em thôi."

Diệp Hành cũng không hỏi đến tận cùng. "Cuối năm công ty sẽ phân anh tới thành phố A, đến lúc đó nhất định sẽ định cư ở đây. Em đã không muốn ở ký túc xá, vậy ngày mai chúng ta đi xem nhà một chút, trước tiên thuê một phòng lớn hơn để em chuyển qua. Hiện tại em thuê nhà, anh sợ em chịu tủi thân. Chờ đến lúc anh được điều tới, lại xem xét một phòng mới, mua hay thuê đều không thành vấn đề, hai chúng ta ở với nhau."

Cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình... hiện tại nói hoàn cảnh nhà thuê của mình rất tốt còn kịp không?

Diệp Chu khổ sở nói: "Nhưng, nhà kia em đã nộp luôn tiền thuê nửa năm rồi..."

Diệp Hành vô cùng khí thế nói: "Không sao, em bỏ ra bao nhiêu tiền, anh trai bù cho em."

Đây không phải là chuyện có tiền hay không mà...

Càng nói càng không thể tự bào chữa, Diệp Chu chỉ có thể vô cùng cứng rắn nói sang chuyện khác. "Trước đó em vẫn nên dẫn anh đi dạo sân trường một chút đã."

"Cũng được. Ban đầu anh cũng suýt nữa thi ở đây. Lúc ấy còn bối rối giữa việc chọn hai trường." Diệp Hành vỗ bả vai Diệp Chu nói. "Hiện tại em ở đại học A cũng coi như bù đắp nuối tiếc thay anh."

Có lẽ là ở trong hoàn cảnh quen thuộc, dù đối mặt với Diệp Hành, Diệp Chu vẫn có chút không tự nhiên nhưng vẫn có thể không ngừng giới thiệu về trường mình với anh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hành thấy một Diệp Chu nói nhiều như vậy, anh hưởng thụ đồng thời bắt đầu hoài nghi suy nghĩ trước đó của mình.

Ba rưỡi, lớp chính trị tan, đi ngang qua tòa dạy học, sinh viên không ngừng lướt qua bên cạnh.

Nam sinh cùng tòa ký túc thấy Diệp Chu liền hỏi: "Diệp Chu, đi đâu đó? Sao không đi cùng Thương Tấn?"

Diệp Chu liếc Diệp Hành một cái nhanh chóng đáp: "Hôm nay anh tớ tới, tớ dẫn anh ấy đi dạo một vòng."

"Được, vậy tớ đi trước!"

Nhìn bóng lưng sảng khoái rời đi của đối phương, Diệp Chu nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Dọc đường đi lại gặp phải không ít người như vậy, câu nói đầu tiên đều là 'Thương Tấn đâu' khiến Diệp Chu không thể không bắt đầu tự kiểm điểm, bình thường có phải là dính Thương Tấn quá chặt, dẫn đến hiện tại có một lần ra ngoài một mình nên khiến mọi người kinh ngạc như vậy."

"Xem ra quan hệ của em và mọi người không tệ." Diệp Hành như trút được gánh nặng, điều anh lo lắng nhất chính là Diệp Chu bị người khác bắt nạt, nhưng hiện tại nhìn lại, sự thật cách tưởng tượng của mình một khoảng rất lớn. Anh đã nói mà, em trai anh tốt như vậy, sao có thể không nhận được sự yêu thích của mọi người. Dù là anh, lúc lên đại học cũng không làm được đến mức đi một đường sẽ không ngừng có người chào hỏi.

Vừa nói xong, đối diện lại xuất hiện một người bạn của Diệp Chu.

"A, Diệp Chu, đi một mình hả?"

Diệp Chu thấy thể ủy, lập tức quen thuộc chào hỏi. "Vừa đến sân tập hả?"

"Ừ, vừa đi đánh bóng rổ." Thể ủy vốn tùy ý lên tiếng chào, nhưng thấy Diệp Hành đi rất gần Diệp Chu liền cảnh giác hỏi. "Thương Tấn đâu?"

Lại là Thương Tấn, Diệp Chu nheo mắt, thúc giục: "Cậu ấy có chuyện, cậu đi nhanh đi!"

Nhưng trong lòng Diệp Chu càng cuống, thể ủy càng cảm thấy Diệp Chu đang chột dạ, cậu ta lắc đầu một cái bất đắc dĩ nói: "Cậu và Thương Tấn lại cãi nhau?"

"Thật sự không có!" Diệp Chu đẩy thể ủy nói. "Đi mau, đây là anh tớ."

Thể ủy thở phào nhẹ nhõm."A, vậy sao, vậy hai người từ từ đi dạo, không quấy rầy."

Diệp Hành đứng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, dù muốn giả bộ không biết cũng không giả được, anh nghi ngờ nói: "Thương Tấn là ai?" Nếu anh nhớ không lầm, trước đó trên màn hình cuộc gọi của bạn cùng phòng Diệp Chu chắc cũng là Thương Tấn.

Gọi cho Diệp Chu lại không liên lạc được với đối phương, kết quả gọi cho Thương Tấn lại tìm được.

Diệp Chu cũng không ngẩng đầu lên, đơn giản nói. "Là một người bạn của em."

"Vậy sao." Diệp Hành liếc nhìn bàn tay vì căng thẳng mà nắm chặt của cậu nói. "Nghe nói thư viện trường em rất lớn, ở đâu vậy, có thể dẫn anh đi xem một chút không?"

Diệp Chu cầu còn không được, vừa đi vừa nói. "Bình thường em cũng thích tới thư viện nhất, sách bên trong rất phong phú, rất nhiều sách bên ngoài cũng không bán, còn có..."

Diệp Chu nói không ngừng, Diệp Hành lại đột nhiên dừng lại yên lặng nhìn cậu.

Diệp Chu sờ mặt mình một cái nói: "Sao vậy?"

Diệp Hành cười nói: "Chẳng qua là anh cảm thấy mình quá thất trách, rõ ràng đã làm anh trai em hai mươi năm, hiện tại lại cảm giác như lần đầu tiên biết em vậy."

"Sao... làm sao..." Diệp Chu cúi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Nghỉ ngơi một chút đi."

Diệp Chu đưa Diệp Hành tới quán cà phê trong trường, gọi hai cốc cà phê.

Trong lúc đi dạo sân trường còn có thể không ngừng tìm đề tài, sau khi ngừng lại lại có chút không được tự nhiên.

Như chuyên gia chỉ ra điểm bối rối của Diệp Chu, Diệp Hành cười nói: "Sao không nói chuyện?"

Diệp Chu nhấp một ngụm cà phê nói: "Không có gì."

Diệp Hành không làm khó cậu nữa. "Thật ra thì trước khi tới, anh vẫn luôn lo lắng em ở trường cũng nặng nề như ở nhà. Hôm nay thấy em ở trường thoải mái như vậy, có không ít bạn bè, anh rất vui."

Diệp Chu gãi đầu nói: "Là vì mọi người đều rất dễ làm quen."

"Ở nhà không thể khiến em thoải mái cũng khó trách tại sao em không muốn về nhà."

Diệp Chu nhấp nhấp môi, cuối cùng cũng không phản bác.

"Chu Chu, dù cảm giác của em với người nhà thế nào, em đều phải nhớ." Diệp Hành nghiêm túc nói. "Em là sự kiêu ngạo của anh. Anh vẫn luôn vui vẻ vì mình có một người em trai ưu tú như vậy."

Lỗ mũi Diệp Chu có chút ê ẩm, khi nào thì anh trai không phải là kiêu ngạo của cậu. Cậu cũng sắp quên cái người từng chỉ Diệp Hành trên bảng vàng danh dự kiêu ngạo giới thiệu với bạn học đây là anh trai cậu. Không biết từ lúc nào, loại kiêu ngạo này biến thành sự đố kỵ xấu xí, trở thành ngọn núi lớn đè trên người cậu. Mỗi lần cậu cảm thấy mình có thể đẩy tảng núi này để đứng lên, một giây tiếp theo lại bị nó đè nặng không thể động đậy.

Một chút nữa... chỉ một chút nữa...

Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng vĩnh viễn không thể vượt qua.

Lại không biết, ngọn núi này không phải luôn là núi, hơn nữa còn là cột đường trong hoang mạc, yên lặng chờ ở đây, chỉ là bản thân cậu lại tránh không nhìn.

Cậu đơn phương coi anh trai thành đối thủ, kiềm chế bản thân, cũng tổn thương đến người thân nhất của mình.

Diệp Chu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi..."

"Người một nhà có gì phải xin lỗi." Diệp Hành xoa xoa đầu Diệp Chu nói. "Hơn nữa điều anh nói là sự thật, trong lòng anh, em luôn mạnh hơn anh rất nhiều."

Diệp Chu cũng không tin lời an ủi của anh. "Nào có, rõ ràng anh lợi hại hơn, từ nhỏ đến lớn, làm gì cũng có thể làm được tốt nhất."

"Ngược lại anh cảm thấy em có thể quen được nhiều người bạn lợi hại hơn. Công bằng mà nói, nhất định anh không làm được."

"Trước đó em nói là mọi người chung sống hòa thuận..."

Diệp Hành cầm muỗng cà phê khuấy đều một chút nói. "Vậy hiện tại, chúng ta nói một chút về người tên Thương Tấn này đi."

Gương mặt Diệp Chu ngơ ngác, không phải đề tài này chuyển hơi nhanh sao? 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro