๖ۣۜPhần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Sơn, một trong Ngũ Nhạc của Trung Quốc, được vang danh “Thiên hạ đệ nhất sơn” về cảnh đẹp, lại được xưng tụng là Đông Nhạc, đẹp nhất ở Trung Quốc, là một trong mười ngọn núi nổi tiếng khiến người ta rung động. Thái Sơn ở miền trung của tỉnh Sơn Đông, cảnh quan tự nhiên hùng vĩ cao lớn, được biết tới là địa danh ngàn năm văn hóa cùng với nhân văn cảnh quan, danh thắng có Thiên Tru Phong, Nhật Khán Phong, Thiên Trượng Nhai, Tiên Nhân Kiều, Ngũ Đại Phu Tùng, Vọng Nhân Tùng, Long Đàm Phi Bộc, Vân Kiều Phi Bộc, Tam Đàm Phi Bộc. Năm 1987, Thái Sơn được xếp hạng di sản thiên nhiên thế giới. Mấy ngàn năm qua, trước sau có mười hai vị hoàng đế đến Thái Sơn cúng tế trời đất. Khổng Tử để lại “Đăng Thái Sơn mà tiểu thiên hạ” tán thưởng, Đỗ Phủ có “Hội làm lăng tuyệt đỉnh, vừa xem mọi núi nhỏ” thiên cổ có một không hai.

Ngũ Nhạc: Năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông Nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn

Khi Đỗ Triết lên đỉnh núi, nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống, trong đầu chợt nhớ tới lời giới thiệu về Thái Sơn trước kia đã từng đọc qua.

“Mệt mỏi sao?” – Lưu Hình Trúc vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Đỗ Triết, kịp thời đưa cho hắn bình nước.

“Rất tốt.” – Đỗ Triết tiếp nhận bình nước, từ từ uống. Thái Sơn tuy đẹp, đỉnh núi này cũng không phải là dễ đi, tuy rằng đây là trò chơi, có thể trực tiếp truyền tống lên đỉnh Thái Sơn, nhưng vì thưởng thức danh lam thắng cảnh bên đường, đồng thời để rèn luyện chân, Đỗ Triết lựa chọn tự mình lên núi, Lưu Hình Trúc đương nhiên là đáp ứng hắn vô điều kiện, vì thế hai người từng bước từng bước, tiêu sái bốn năm giờ mới lên được đỉnh núi.

Lúc này, trên đỉnh Thái Sơn đã có không ít người chơi tới ngắm cảnh, đương nhiên người đến đánh quái cũng nhiều.

Tránh được đám người đó, tìm được chỗ tốt để ngắm cảnh, hai người ngồi ở trên tảng đá, bên người mây phủ vờn quanh, làm cho bọn họ có cảm giác phiêu phiêu như tiên cảnh.

“Đêm nay chúng ta ở đây đi, ngày mai có thể ngắm mặt trời mọc.” – Đỗ Triết đề nghị, hắn biết Lưu Hình Trúc luôn mang theo lều trại.

“Được.” – Lưu Hình Trúc đồng ý, dù sao nghỉ ngơi trong trò chơi so với bên ngoài còn hiệu quả hơn rất nhiều, rất dễ ngủ say.

“Anh đói bụng chưa? Tôi vẫn còn dự trữ một chút thức ăn.”

“Thời điểm này đương nhiên phải ăn thịt nướng chứ, cho có không khí một chút.” – Lưu Hình Trúc ôm Đỗ Triết, cò kè – “Cậu tìm địa phương tốt để dựng lều, tôi đi tìm mấy tên đánh quái mua thịt tươi.”

Đỗ Triết đồng ý, sau đó bắt đầu tìm chỗ dựng lều.

Lều bên ngoài thoạt nhìn có vẻ nhỏ, nhưng không gian bên trong lại khá lớn, ít nhất hai người cùng ở không thành vấn đề.

Đỗ Triết dựng lều, lại kiếm chút củi khô về đốt lửa, chờ Lưu Hình Trúc quay lại.

“Thế nào?” – Đỗ Triết vừa thổi lửa vừa hỏi.

“Bọn họ đánh được khá nhiều thịt tươi nên hào phóng bán cho tôi.” – Lưu Hình Trúc tươi cười đưa ra mấy miếng thịt – “Tôi đã rửa sạch, có thể trực tiếp nướng.”

“Anh có mang gia vị theo không?”

“A, thuận tiện cũng mua một ít của bọn họ.” – Lưu Hình Trúc lắc lắc mấy cái bình trong tay.

Hai người cũng không phải là người giỏi nấu nướng, Đỗ Triết là do sống một mình mà biết nấu một số món đơn giản, Lưu Hình Trúc cũng thế, bất quá nướng thịt không cần kĩ thuật gì nhiều, tuy rằng không tốt lắm nhưng vẫn có thể ăn.

“Ăn ngon.” – Lưu Hình Trúc cắn xiên thịt trong tay, bày ra bộ dáng tham lam.

“Anh không phải rất sành ăn sao? Hương vị này cũng được?” – Đỗ Triết nhìn miếng thịt nướng trong tay mình chả có mùi vị gì.

“Chỉ cần là cậu làm, tôi tuyệt đối không kén chọn.”

“Vậy anh ăn cái này đi.” – Đỗ Triết đưa xiên thịt bị nướng cháy sém đưa cho Lưu Hình Trúc.

Lưu Hình Trúc không chút suy nghĩ, ăn luôn, Đỗ Triết bất đắc dĩ: “Anh không lo ăn sẽ bị tiêu chảy sao?”

“Trò chơi này không đặt ra quy định đó, thôi mấy cái này để tôi ăn, cậu lấy thức ăn dự trữ trong túi ra.”

“Anh có thể ăn vì cái gì tôi lại không thể?” – Đỗ Triết nhíu mày, sau đó cướp xiên thịt trên tay Lưu Hình Trúc, cắn một miếng lớn – “… A, mặn.”

“Uống miếng nước đi.” – Lưu Hình Trúc đưa bình nước cho hắn.

“Anh nằm dịch qua đi, sát quá.” – Đỗ Triết giật giật thân  mình, muốn đem nam nhân nằm sát phía sau lui ra, rõ ràng là lều cho hai người, sao tên này cứ muốn nằm chung với mình chứ.

“Trên đỉnh núi buổi tối rất lạnh, nằm riêng không tốt.” – Lưu Hình Trúc vô lại ôm lấy Đỗ Triết, quấn chặt lấy hắn.

“Lều giữ ấm rất tốt, tôi không thấy lạnh.” – Đỗ Triết không chịu nổi lấy tay đẩy hắn – “Hơn nữa anh ôm chặt quá, tôi không thở được.”

Lưu Hình Trúc nghe được, vội vàng nới rộng vòng tay, nhưng vẫn không buông hắn ra. “Tôi rất lạnh, coi như cậu giúp tôi sưởi ấm, được không?”

“Giả bộ đáng thương cũng vô dụng.” – Nói như vậy nhưng Đỗ Triết vẫn ngầm đồng ý với hành động ôm ấp của Lưu Hình Trúc.

Ở đây ban đêm lạnh, có cái ôm ấm áp, thật thoải mái.

00*****************************************************************************00

Buổi sáng, hai người ngắm mặt trời mọc xong liền log out, chuẩn bị đi tới sở nghiên cứu.

“Tôi có phải mặc complet không?” – Theo ấn tượng của Đỗ Triết, sở nghiên cứu là loại địa phương cần chú trọng dáng vẻ.

“Giống như bình thường là được rồi, họ sẽ không so đo đâu.” – Lưu Hình Trúc chỉa chỉa chính mình, ý bảo Đỗ Triết y cũng như thế.

“Chủ nhân, Đỗ Tiên sinh, đi đường cẩn thận.” – Rốt cục cũng được hủy bỏ việc cấm phát ngôn làm trí năng quản gia K chúc phúc hai người trước khi ra ngoài.

Lần này Đỗ Triết phát hiện thang máy không hề đi xuống lầu mà dừng ở tầng một. “Chỗ nghiên cứu nằm trên mặt đất à?”

“Ừ, xây ở khu không dân cư, để tránh ảnh hưởng. Khi lên xe nhớ không được mở cửa sổ, không khí bên ngoài không tốt lắm.”

Phải nói là rất không tốt… Đỗ Triết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy là sa mạc mờ mịt kéo dài, cho dù không đi ra cũng biết nhiệt độ bên ngoài nóng thế nào, có thể thấy lớp không khí sát mặt đất rung rung nhiễu loạn tầm nhìn.

Xe chạy trên sa mạc rất vững vàng, ngoài cửa sổ cảnh sắc không thay đổi làm cho Đỗ Triết có chút buồn ngủ.

“Đỗ Triết, chúng ta đã đến.” – Bên cạnh có người nhẹ nhàng đẩy hắn.

“Ừm?” – Mở hai mắt, ý thức còn không thanh tỉnh, Đỗ Triết quay đầu nhìn người đó, một hồi lâu mới phục hồi – “Đến rồi sao?”

“Đến rồi, tối qua cậu ngủ không tốt sao?”

“Không phải, nghỉ ngơi tốt lắm.” – Quả thật phi thường tốt, hắn chưa từng ngủ ngon như vậy.

“Vậy là tốt rồi, xuống xe đi.” – Lưu Hình Trúc ôm lấy Đỗ Triết, đặt lên xe lăn.

“Buổi sáng tốt lành, tiến sĩ Lưu.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Thông qua vài tầng cửa, ven đường gặp không ít người hỏi thăm, Lưu Hình Trúc mang Đỗ Triết tới chỗ đăng kí, lấy giấy thông hành đưa cho Đỗ Triết. “Đây là giấy thông hành tạm thời, có rất nhiều hạn chế, ở sở nghiên cứu cậu đừng đi loạn, muốn đi thăm quan thì bảo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

“Được.”

“Bây giờ tôi đưa cậu tới nhà C, ở đó khoa thần kinh sẽ làm kiểm tra toàn diện cho cậu, sau đó sắp xếp thời gian giải phẫu.”

“Mặc dù có điểm thừa thãi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.”

“Cậu chỉ cần an tâm để tôi chiếu cố là được rồi.” – Lưu Hình Trúc sờ mái tóc mềm mại của Đỗ Triết, chìm đắm trong khoái hoạt có thể chiếu cố âu yếm người mình yêu.

“Tiến sĩ Lưu, sớm vậy đã tới sao?” – Vừa tới khoa thần kinh, đã có người ra đón.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Vị này chính là Đỗ Triết tiên sinh mà anh nói phải không?”

“Đúng vậy, Đỗ Triết, vị này là Vệ Tân Bình, trợ thủ đắc lực của tiến sĩ Khổng trưởng khoa, hôm nay anh ấy phụ trách làm kiểm tra cho cậu, phiền toái rồi.” – Câu cuối cùng là nói với Vệ Tân Bình.

“Tiến sĩ Lưu khách khí rồi, các nghiên cứu của anh giúp chúng tôi không ít, hơn nữa đây là vấn đề mà gần đây tiến sĩ Khổng đang quan tâm, đây cũng là một cơ hội nghiên cứu lâm sàng thôi.” – Ngữ khí Vệ Tân Bình thực khách sáo, nhìn ra được là anh ta rất thật tình, những người làm nghiên cứu rất hòa thuận với nhau, tâm tư cũng rất đơn thuần, các loại cảm xúc đều tùy tâm mà động, không hề giấu diếm.

“Cám ơn, phiền toái các cậu chiếu cố cậu ấy, kiểm tra xong có thể đưa hắn tới phòng thí nghiệm của tôi.”

“Không thành vấn đề.”

“Tối nay gặp, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Hảo.”

Lưu Hình Trúc ôm Đỗ Triết rồi mới rời đi.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy tính tình tiến sĩ Lưu tốt thế.” – Vệ Tân Bình nhìn theo bóng dáng Lưu Hình Trúc, chậc lưỡi kì lạ.

“Sao cơ?” – Đỗ Triết nghi hoặc nhìn anh ta.

“Ở sở nghiên cứu, tiến sĩ Lưu nổi tiếng xấu tính, bình thường bao giờ cũng là bản mặt lạnh băng, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười, tuy rằng bình thường cũng không hay gặp mặt.”

“Phải không?” – Đỗ Triết cũng rất khó tưởng tượng ra cái vẻ mặt băng lãnh của Lưu Hình Trúc, tựa hồ như hắn chưa nhìn thấy lần nào.

“Đúng vậy đấy. Được rồi, cậu theo tôi đi làm kiểm tra toàn thân thôi.”

“Phiền anh.”

Làm xong kiểm tra, Vệ Tân Bình theo lời dặn dò của Lưu Hình Trúc, đem Đỗ Triết tới phòng thí nghiệm của y, dọc theo đường đi, Vệ Tân Bình giải thích cho Đỗ Triết một số việc.

“Chờ có báo cáo kiểm tra, chúng tôi sẽ căn cứ vào hiện trạng cơ thể của cậu để xếp thời gian giải phẫu cụ thể. Bất quá, trong thời gian này, tiến sĩ Khổng đang có một dự án nghiên cứu, chỉ sợ phải chờ ông ấy xong mới có thể làm phẫu thuật.” – Vệ Tân Bình có chút xin lỗi nói, bệnh nhân luôn hi vọng bệnh của mình sớm khỏi, hiện tại lùi lịch trị liệu của hắn, trong lòng có chút băn khoăn.

“Dù sao cũng như vậy, tôi đợi thêm một thời gian nữa cũng không thành vấn đề.” – Đỗ Triết mỉm cười, hắn biết rằng chân mình có thể khỏi đã rất vui rồi, thời gian dài ngắn không thành vấn đề, hắn vốn là người kiên nhẫn.

“Thật may là cậu có thể hiểu, kìa, phía trước là phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lưu. Đây là sở nghiên cứu của quốc gia, phân bộ khoa học y học, nơi này hầu như là các nghiên cứu phục vụ y học, mà tiến sĩ Lưu là chuyên gia tầm cỡ thế giới về nghiên cứu y học sinh vật, mỗi thành quả đều có ảnh hưởng rất lớn, cho nên nơi này có hệ thống bảo mật tốt nhất, cậu tốt hơn hết là nên đi với tiến sĩ Lưu, bằng không dễ bị nghi ngờ là gián điệp.” – Vệ Tân Bình nói giống như truyện giật gân, nhưng biểu tình trên mặt anh ta lại rất đứng đắn.

“Trước kia đã từng có chuyện này sao?” – Đỗ Triết vừa quan sát bảo vệ tay cầm vũ khí vừa hỏi.

“Đúng vậy, nghe nói là một nghiên cứu viên mới tới, bị lạc đường đến đây, kết quả chưa tới gần đã bị bắt, sau khi xác định không có vấn đề gì mới thả ra, nhưng mà nghiên cứu viên đó cũng bị khai trừ rồi.”

“Thực nghiêm khắc!” – Đỗ Triết cảm thán.

“Sở nghiên cứu là vậy, đây đều là vấn đề cơ mật của quốc gia, không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút.” – Vệ Tân Bình cầm giấy thông hành của mình, mấy người lính chăm chú nhìn, quét qua máy kiểm tra, cánh cửa kim loại trước mặt lập tức mở ra.

“Giấy thông hành của hắn đâu?” – Binh lính ngăn cản bọn họ, chỉ vào Đỗ Triết hỏi.

Đỗ Triết tự giác giơ giấy thông hành cho hắn xem.

“Cấp bậc không phù hợp, hắn không thể vào.”

“Là tiến sĩ Lưu bảo ta đưa người tới, có thể hỏi anh ta để xác nhận.” – Vệ Tân Bình kiên nhẫn giải thích.

Binh lính bán tín bán nghi, liền hướng nhân viên thông tin kiểm tra, sau khi xác nhận, hắn quay lại nói với bọn họ: “Hai người có thể đi qua.”

“Làm phiền..” – Đỗ Triết nói lời cảm tạ, đối phương cẩn thận làm cho hắn kính nể, bất quá cảm giác thế nào cũng không thấy tốt.

Binh lính cúi đầu chào bọn họ, lui về vị trí cũ.

Liên tục đi qua mấy cái cửa như thế, Đỗ Triết có chút đau đầu: “Nơi này lối rẽ cũng nhiều, cửa cũng nhiều.”

“Vì bảo hộ kết quả nghiên cứu, nếu phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, mỗi cái cửa cũng có tác dụng ngăn cản, bất quá nghe nói đây cũng là chủ ý thiết kế của kiến trúc sư, có thể làm cho người muốn xâm nhập choáng váng, không nhớ rõ đường.”

“Người trong nhà cũng chịu không nổi.” – Đỗ Triết nhu nhu huyệt thái dương.

“Cái gì chịu không nổi?” – Âm thanh quen thuộc vang lên. Là Lưu Hình Trúc.

Giương mắt lên nhìn, Lưu Hình Trúc mặc y phục cách ly màu trắng, đứng ở sau cánh cửa mở ra, nhìn bọn họ.

“Chúng tôi đang bảo đường ở nơi này thật không dễ đi.” – Vệ Tân Bình giải thích – “Nếu người đã đưa tới rồi, tôi về trước, hai người nhớ mai quay lại lấy kết quả báo cáo.”

“Cám ơn, ngày mai gặp.” – Đỗ Triết phất tay nói.

“Nhìn dáng vẻ của cậu không được thoải mái, mệt mỏi sao?” – Lưu Hình Trúc đi tới bên người Đỗ Triết lo lắng hỏi.

“Hoàn hảo, chính là có điểm choáng đầu.”

“Chúng ta vào trong trước đã, tôi sẽ xoa bóp giúp cậu.” – Lưu Hình Trúc tự động phụ giúp Đỗ Triết đi tới, bởi vì y là người phụ trách ở đây, đường đi sau lưng họ có thể đi ra phòng thí nghiệm.

“Boss, sao ngài lại đột nhiên chạy ra, xảy ra chuyện gì sao?” – Trương Thành Công, trợ thủ của Lưu Hình Trúc, thủ trưởng của hắn sau khi nhận điện thoại liền ly khai, thật sự là dọa hắn nhảy dựng, còn tưởng xảy ra chuyện gì.

“Đi ra ngoài có chút việc.” – Lưu Hình Trúc thuận miệng trả lời, mặc cho Đỗ Triết một bộ y phục cách ly.

Trương Thành Công lúc này mới chú ý người mà sếp dẫn đến, “Vị này là?”

“Đỗ Triết. A Triết, đây là trợ thủ của tôi, Trương Thành Công, cậu có việc gì có thể gọi cậu ta.”

“Xin chào.” – Đỗ Triết để Lưu Hình Trúc mặc y phục cách ly cho mình, tay đưa ra hướng Trương Thành Công.

Trương Thành Công sửng sốt một chút, mới cùng Đỗ Triết bắt tay, “Xin chào.” Một bên ngạc  nhiên nhìn Lưu Hình Trúc, hắn lần đầu tiên thấy sếp nhà mình ôn nhu đối đãi với một người như thế, từ trước tới nay hắn làm gì có cái biểu tình này. Huống chi đây là lần đầu tiên hắn dẫn người tới phòng thí nghiệm. “Hai người là là?”

“A Triết là người nhân bản của ta.”

Lưu Hình Trúc trọng điểm là quyền sở hữu, nhưng Trương Thành Công lại chú ý tới ba chữ ‘người nhân bản’ hơn.

“Thì ra thế.” – Trương Thành Công bày ra bộ dáng đã hiểu, người này vẫn là chỉ biết quan tâm tới thành quả nghiên cứu của mình – “Chính là anh dùng cái đặc quyền kia.”

“Ừ.” – Lưu Hình Trúc không nói nhiều – “Cậu ở trong này làm gì? Còn không đi, hôm nay có giờ dạy thực nghiệm phi thường quan trọng.”

Biết là trọng yếu mà ngài còn chạy lung tung, Trương Thành Công âm thầm oán hận, nhưng không dám nói ra, chỉ vội vàng – “Rõ, tôi lập tức đi, ngài cũng lại đấy nhanh lên a.”

“Dông dài, đi nhanh.” – Lưu Hình Trúc không kiên nhẫn đuổi người.

Trương Thành Công sờ sờ cái mũi, xoay người rời đi.

“Anh không cần phải lo cho tôi, lo chuyện của anh thôi.” – Hắn chính là đi đứng không thuận tiện

“Phòng thí nghiệm có nhiều quy định, cũng nguy hiểm, tôi mang cậu đến phòng nghỉ.”

Phòng nghỉ cũng hợp với phòng thí nghiệm, phân cách hai bên là tấm thủy tinh to, thuận lợi cho hai bên trao đổi.

Lưu Hình Trúc đưa cho Đỗ Triết một cốc sữa nóng: “Cậu trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một lát, nếu cảm thấy nhàm chán có thể xem tạp chí, đợi lát nữa tôi dẫn cậu đến canteen ăn cơm trưa, sau đó đi dạo xung quanh một chút.”

“Được.”

00*****************************************************************************00

Qua tấm thủy tinh ngăn cách, Đỗ Triết một tay kê đầu, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa, vừa đánh giá công việc của Lưu Hình Trúc.

Đỗ Triết nhận thấy Lưu Hình Trúc, là một người tuy rằng luôn nói tính tình bản thân không tốt, lại chưa từng thấy y như thế, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai luôn lộ vẻ sáng lạn, có thể mê đảo tất cả các nữ nhân, tuy có đôi khi phát ra vài câu thô tục, nhưng kì thật nghe quen cũng không có cảm giác khó chịu.

Mà khi làm việc Lưu Hình Trúc không hề có tí ôn nhu sủng nịch như ở với hắn, vô cùng chặt chẽ, nhìn không ra biểu tình, ánh mắt lạnh lùng, tất cả cảm xúc sau con ngươi đen kia đều được cất kĩ.

Đương nhiên nếu y bắt đầu phát hỏa mà quát người, cảm xúc của y vẫn là nhất thanh nhị sở, Đỗ Triết thú vị nhìn Lưu Hình Trúc tóm lấy thủ hạ ở đằng kia nói gì đó, tuy rằng không nghe thấy, nhưng nhìn dáng vẻ của y cùng bộ dáng muốn tìm cái lỗ để chui xuống của đối phương, cũng có thể thấy đó không phải lời hay cho lắm.

Nhìn cái màn trước mắt, suy nghĩ của Đỗ Triết có chút mơ hồ, từ lần Lưu Hình Trúc bảo theo đuổi hắn đến nay, trừ bỏ trở nên ôn hòa cẩn thận, cũng không thấy y có hành động gì, nhưng Đỗ Triết cảm thấy dường như y đang bước từng bước một vào nội tâm của mình.

Lưu Hình Trúc rất thông minh. Y biết những người như Đỗ Triết thiếu cảm giác an toàn từ người thân, tấn công mãnh liệt chỉ làm hắn bất an hơn thôi. Chỉ có cách từ từ tiến dần tới, làm cho Đỗ Triết không phòng bị, đầu tiên là tiếp nhận, sau đó là thói quen, cuối cùng bị hãm sâu không thể thoát ra.

Tựa như Đỗ Triết hiện tại, hắn tuy rằng chưa yêu Lưu Hình Trúc, nhưng hắn đang chìm trong cảm giác ấm áp mà Lưu Hình Trúc mang lại, luyến tiếc buông ra. Điểm ấy Lưu Hình Trúc hiểu, Đỗ Triết cũng hiểu, nhưng cả hai không ai nói ra, để cho nó tự nhiên phát triển.

Mặc kệ cuối cùng có đến được với nhau không, chỉ có nắm chắc hiện tại, mới không tiếc nuối về sau.

Lưu Hình Trúc răn dạy cấp dưới xong, lơ đãng quay đầu, cùng Đỗ Triết bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt cười của đối phương, lập tức cơn giận còn sót lại biến mất, Lưu Hình Trúc bình ổn mỉm cười.

Thấy như vậy, tất cả các người khác kinh ngạc nhìn hai người, không dám có hành động gì. Gây trở ngại cho boss yêu đương, không phải đơn giản mà giải quyết.

❈❈❈❈❈❈

Một tháng sau.

Lưu Hình Trúc ngồi ở hàng ghế dài, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt. Đỗ Triết vào trong đó đã được 5 tiếng, cho dù biết phụ trách phẫu thuật là trưởng khoa thần kinh, cơ hội thành công của Đỗ Triết rất lớn, cơ bản không có gì ngoài ý muốn nhưng y vẫn rất lo lắng.

“Phẫu thuật rất thuận lợi, nghỉ ngơi một thời gian là có thể sang giai đoạn hồi phục.” – Khổng Quốc Vĩ, trưởng khoa thần kinh hơn sáu mươi tuổi thoạt nhìn như bốn mươi vừa tháo khẩu trang vừa nói.

“Cám ơn ngài, tiến sĩ Khổng.” – Lưu Hình Trúc nói cảm ơn, lực chú ý liền tập trung toàn bộ vào Đỗ Triết được y tá đẩy ra sau.

Trên giường trắng tinh, Đỗ Triết mặt tái nhợt an ổn ngủ.

“Thuốc mê vẫn còn hiệu lực nên hắn có thể còn ngủ thêm vài giờ nữa.” – Khổng Quốc Vĩ giải thích – “Chờ thuốc mê tan hết, chân hắn sẽ thấy đau, nhưng không được phép dùng thuốc mê, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của các dây thần kinh vừa hồi phục, tốt hơn hết là để hắn ở bệnh viện theo dõi. Bệnh viện này là của bạn học của tôi, có gì cậu có thể tìm ông ấy, nếu không giải quyết được thì tìm tôi.”

“Làm phiền ngài.”

“Không có gì,ta đi trước, ở sở nghiên cứu còn có việc.”

“Tạm biệt.”

Ánh mặt trời chiếu vào làm Đỗ Triết cảm thấy có chút chói mắt, nhắm chặt hai mắt chớp chớp, chậm rãi mở mắt ra.

“Cậu tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?” – Thanh âm Lưu Hình Trúc vừa lo lắng vừa vui mừng ở bên tai vang lên.

“Uhm… đầu có điểm khó chịu.” – Đỗ Triết xoa xoa thái dương.

“Thuốc mê vẫn chưa tan hết, đợi lát nữa sẽ dễ chịu ngay, khát nước không? Tôi lấy nước cho cậu?” – Lưu Hình Trúc cẩn thận nâng Đỗ Triết dậy, đưa chén nước tới miệng hắn.

Đỗ Triết nhẹ nhấp môi, chậm rãi uống xong hơn nửa chén, đẩy ra, “Tôi ngủ lâu chưa?”

“Cả ngày rồi.” – Lưu Hình Trúc buông chén, điều chỉnh lại độ cao giường cho hợp với Đỗ Triết – “Chân cậu có cảm giác gì không?”

“Không có.” – Đỗ Triết khẽ chạm vào đùi qua lớp chăn.

“Thuốc tê vẫn còn hiệu lực, chờ thuốc tan hết, cậu có khả năng sẽ thấy đau, ở chỗ dây thần kinh trước kia bình thường cũng đau, cậu phải cố nhẫn nại.”

“Có cảm giác tốt.” – Đỗ Triết nửa thật nửa giả nói.

“Tin tưởng tôi, cậu rất nhanh có thể tự đứng được.” – Lưu Hình Trúc gắt gao ôm hắn, hồi lâu buông ra – “Cậu có muốn ăn qua cái gì không? Tôi đi mua, nghe nói đồ ăn bệnh viện không tốt lắm.”

“Không phải anh bảo đồ ăn bên này không ngon?”

“Ít nhất chúng nó còn có thể nuốt được.”

Lưu Hình Trúc ra ngoài rồi, Đỗ Triết mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh hiện tại. Đây là một phòng bện rộng rãi sáng sủa, bố trí xa hoa, có lẽ là do tâm lý, cho dù không khí tràn ngập hương thơm thực vật, Đỗ Triết vẫn cảm thấy có mùi nước khử trùng.

Có lẽ thuốc mê đã tan, Đỗ Triết bắt đầu cảm nhận thân thể biến hóa. Đầu tiên là hai chân cảm thấy có chút cảm giác hơi hơi đau, thật sự rất nhẹ, nếu không phải hắn luôn để ý biến hóa của hai chân sẽ không nhận ra.

Đỗ Triết vô cùng vui sướng, cảm giác trên đùi không phải giả dối như trong trò chơi, nó rất mỏng manh nhưng lại vô cùng chân thật, làm cho hắn muốn rơi lệ. Lần đầu tiên, chân hắn có thể đứng lên, có thể dựa vào đôi chân mình đi tới bất cứ đâu mình muốn.

Đỗ Triết đột nhiên rất muốn cảm tạ cánh cửa kì dị kia, nếu nó thực sự có sinh mệnh. Nghe kết quả nghiên cứu của Lưu Hình Trúc, cánh cửa kia tựa hồ là một cái  lỗ hổng không gian, cũng chính là đường hầm thời gian, ở thế giới của Lưu Hình Trúc cũng không hiếm thấy, ngành hàng không vũ trụ đều dùng lỗ hổng không gian để rút ngắn khoảng cách, chỉ là cái ở nhà hai người có chút đặc biệt. Phần lớn lỗ hổng không gian đều không ổn định, đương nhiên loại không ổn định không phải là tự nhiên biến mất, ngược lại, lỗ hổng không gian vẫn tồn tại, chính là người ta có thể nhìn thấy nó hay không, trong lỗ hổng không gian tràn ngập năng lượng, nếu không chú ý, cho dù phi thuyền tiên tiến nhất vũ trụ cũng có thể trong nháy mắt bị biến thành tro bụi.

Mà lỗ hổng không gian ở nhà bọn họ thực không giống với những gì đã biết, không những ổn định mà Đỗ Triết thậm chí có thể khống chế nó, thật sự phi thường đặc biệt.

Đỗ Triết không hiểu lắm về mấy cái chuyên ngành đó, nhưng khi hắn biết cánh cửa đó luôn tồn tại, hắn thực sự thở phào nhẹ nhõm, hắn đã muốn bắt đầu ỷ lại vào cánh cửa kì dị này, có khi hắn lo lắng cánh cửa sẽ đột nhiên biến mất, mặc kệ là ở lại thế giới nào cũng không phải ước nguyện của hắn, nói hắn tham lam cũng tốt, tùy hứng cũng thế, nhưng hai bên thế giới hắn đều không muốn từ bỏ bên nào.

Phục hồi tinh thần lại, Lưu Hình Trúc còn chưa có trở về, hai chân truyền đến cảm giác rõ ràng, vừa ngứa lại vừa đau, như là có hàng vạn con kiến cắn trong cơ thể hắn, khó chịu cùng cực.

Hai tay nhẹ nhàng cách chăn mà vuốt ve đùi, không dám dùng sức, sợ làm tổn thương tế bào thần kinh đang hồi phục.

“Thuốc mê mất hiệu lực rồi?”

“Đúng vậy.” – Đỗ Triết không ngẩng đầu cũng biết là Lưu Hình Trúc quay lại.

“Nghe nói đồ ăn ở nhà hàng gần đây là tốt nhất, tôi chọn vài món cậu thích ăn, trước ăn tạm, mai tôi mang cơm đến cho cậu.” – Lưu Hình Trúc đem bàn ăn để trước mặt Đỗ Triết, để đồ ăn lên, sau đó ngồi bên giường giúp hắn mat-xa chân.

Tràn đầy một bàn đồ ăn, thoạt nhìn rất mĩ vị. Đỗ Triết tiếp nhận đũa, gắp một miếng.

“Hương vị thế nào?”

“Cũng được.” – Hương vị quả thật không tồi, nhưng lại thiếu chút mĩ vị của thực vật, tất cả đều là mùi của hương liệu – “Anh đã ăn chưa?”

“Chưa, tôi mua nhiều một chút, chờ cậu ăn xong tôi mới ăn.” – Lưu Hình Trúc cũng không dừng tay, hất hất mặt, để Đỗ Triết nhìn thấy bên cạnh còn một bộ bát đũa nữa.

Đỗ Triết không nói, gắp chút đồ ăn đưa lên miệng y.

Mắt Lưu Hình Trúc sáng lên, há miệng, chờ y ăn xong, Đỗ Triết lại gắp tiếp cho y, tranh thủ lúc Lưu Hình Trúc ăn, Đỗ Triết cũng tự gắp cho mình, không quản hai người dùng chung một đôi đũa.

Anh một miếng, tôi một miếng ăn hết bữa cơm, dọn bàn, Lưu Hình Trúc đỡ Đỗ Triết nằm xuống, tuy rằng mới ăn xong thì không nên nằm vì không tốt cho dạ dày, sau đó tiếp tục mat-xa chân, Đỗ Triết muốn y nghỉ ngơi, nhưng Lưu Hình Trúc không đồng ý.

“Tôi không thấy phiền, hơn nữa không phải là cậu thấy khó chịu sao? Như vậy là tốt rồi.”

Đỗ Triết không lay chuyển được y, đành phải theo y.

Ăn no xong thường muốn nghỉ ngơi, Đỗ Triết cũng thế, huống chi lại được Lưu Hình Trúc nhẹ nhàng mat-xa thật sự thoải mái, hai mắt Đỗ Triết muốn díp lại, cố gắng mở ra, lại nhắm vào, cứ mở ra nhắm vào một lúc như vậy, liền dính chặt lại.

Lực đạo trên đùi vẫn không đổi, lại có cảm giác thư thái an toàn. Mơ hồ có tiếng gõ cửa sau đó là nhẹ giọng nói chuyện.

Đỗ Triết càng lúc càng buồn ngủ, chìm vào mộng luôn, không biết khi nào thì tỉnh, bên mình có thêm ấp áp của một trái tim trầm ổn đều đặn vang lên trong mộng…

00*****************************************************************************00

Dây thần kinh phát triển khiến Đỗ Triết cảm thấy không thoải mái, vừa đau lại vừa ngứa, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

“Tình hình hiện tại rất tốt, ngày mai có thể bắt đầu qua trình phục hồi chức năng.” – Viện trưởng Trịnh Hoành Hào kiểm tra thân thể Đỗ Triết, cười nói, tuy rằng chân Đỗ Triết đã tốt hơn rất nhiều, không cần ông phải đích thân khám, nhưng lão bằng hữu đã nhờ vả, ông vẫn đảm nhiệm phụ trách chính cho Đỗ Triết – “Bác sĩ tốt nhất của bên phục hồi chức năng sẽ tiến hành trị liệu cho cậu, tuyệt đối trong thời gian ngắn nhất sẽ giúp ngươi hồi phục như cũ.”

“Cảm ơn Trịnh viện trưởng.”

Tiễn viện trưởng, Đỗ Triết tự mình xuống giường, dùng xe lăn ra ngoài một chút, nằm viện ba tuần, hắn ở trong phòng bệnh đã muốn mốc lên rồi.

“Đỗ tiên sinh, ngài muốn ra ngoài sao?” – Nữ y tá vẫn đứng ở cửa hỏi thăm hắn.

“Vâng, tôi muốn ra ngoài một chút.”

“Tôi đi cùng ngài?” – Nữ y tá hỏi, đây là phòng bệnh do nàng quản lí, Đỗ Triết trước khi xuất viện đều do nàng phụ trách.

“Không cần, tôi có thể tự mình đi được, nếu bạn tôi tới đây, phiền cô nói với y một tiếng.”

“Được thôi. tiến sĩ Lưu rất quan tâm ngài, rõ ràng bận rộn như vậy mà mỗi tối đều đến, nếu mà ai cũng như anh ấy thì làm sao còn cần chúng tôi đặc biệt quản lí.” – Nữ y tá đùa giỡn nói.

Đỗ Triết chỉ cười không nói gì.

Hiện
doc truyen
TruyệnThế Giới Chi MônChương 16

THẾ GIỚI CHI MÔN
16
TrướcTiếp

Đỗ Triết ở bệnh viện này được Lưu Hình Trúc lo cho những gì tốt nhất. Tuy rằng cũng ở Địa Hạ Thành nhưng nó giống như một cái đảo nhỏ độc lập trôi nổi giữa không trung, nó có hoa viên riêng, tuy rằng thực vật trong đây không đủ, bộ dáng lại cổ quái, nhưng ít ra vẫn có một chút màu xanh.

Hiện tại đã là chạng vạng, đại bộ phận mọi người đều đi ăn tối, hoa viên cũng không nhiều người, Đỗ Triết tản bộ dọc theo đường mòn, bên cạnh cây cối lòa xòa, tuy rằng thực sự không đẹp, nhưng có lẽ do tâm tình bất đồng, Đỗ Triết thấy nơi đây còn đẹp hơn trong trò chơi.

Đi tới một góc im ắng, Đỗ Triết cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có người chú ý đến mình, nhắm mắt lấy bình tĩnh, hai tay chống tay vịn xe lăn, chậm rãi đứng lên.

Hắn làm rất chậm, thật cẩn thận, như là sợ sẽ bị ngã sấp xuống như bình thường, từng chút từng chút đem sức nặng toàn thân dồn xuống đùi.

“Cố lên, ngươi có thể làm được, giống như mấy lần trước đã làm.” – Hắn tự cổ vũ bản thân.

Đùi yếu đuối vô lực, đây là tất nhiên, hắn còn chưa có bắt đầu luyện tập, chân chưa thể chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể, lỗ mãng hành động như vậy có thê làm bị thương, nhưng hắn vẫn muốn làm, tựa như tiểu hài tử chiếm được món đồ chơi mới, nhịn không được muốn nghịch. Hắn chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác khi được đi lại, trò chơi đã khiến hắn cảm thụ được loại cảm giác này, hiện tại hắn hết bệnh rồi, vì thế hắn chờ không kịp, hắn bắt đầu vụng trộm trốn tránh mọi người tự mình luyện tập.

Ban đầu, ngay cả xe lăn cũng không thể rời khỏi, đến bây giờ hắn có thể đứng thẳng, tuy rằng không vượt quá ba giây sẽ lại ngã xuống, mồ hôi tuôn như suối, nhưng hắn vẫn thấy vui sướng cùng khát vọng.

Hắn hít sâu mấy cái, châm rãi buông tay vịn ra, duỗi thẳng chân, hai chân có chút run lên, đứng thẳng được vài giây liền nhuyễn xuống. Sớm có chuẩn bị, Đỗ Triết nhanh tay bám vào thân cây bên cạnh, đề phòng chính mình té ngã.

Dựa vào thân cây, hắn bắt đầu thử cảm giác bước những bước đầu tiên.

Khẽ run nâng chân lên, hạn xuống, chính là như vậy đã lấy của hắn hơn nửa sức lực, mồ hôi từ trán chảy vào mắt hắn, có chút kích thích.

Tùy tay lau đi mồ hôi, Đỗ Triết cắn răng tiếp tục.

Chậm rãi đi vòng quanh cây đại thụ, đi một bước hắn lại phải dừng kại nghỉ ngơi một trận, hắn không để ý trời đã tối, ngọn đèn nhu hòa chiếu sáng toàn bộ Địa Hạ Thành. Đỗ Triết không hề đế ý tiếp tục chăm chú luyện tập.

“Chết tiệt! Cậu đang làm cái gì?” – Một âm thanh giận dữ từ xa truyền tới, đinh tai nhức óc.

Đỗ Triết bị tiếng hô này làm cho hoảng sợ, chân vừa mới hạ xuống không có vững, thân thể lập tức đổ về phía trước.

“A…” – Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn.

Nhưng không có gì xảy ra, bờ vai hắn bị một người tóm được.

“Cậu không sao chứ?” – Lưu Hình Trúc đỡ lấy bả vai Đỗ Triết, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng cùng phẫn nộ. Nhưng động tác của y như trước cẩn thận, bế Đỗ Triết lên, đặt vào xe lăn – “Không phải nói phải nghe lờibác sĩsao? Cậu dám tự mình chạy tới đây luyện tập, nơi này hẻo lánh như vậy, nếu có chuyện gì thì làm thế nào?”

Cơn giận còn sót lại của Lưu Hình Trúc chưa tiêu, y tan sở lập tức đến xem Đỗ Triết, vốn tưởng hắn sẽ ở trong phòng bệnh chờ mình, không nghĩ hộ sĩ nói hắn đi ra ngoài, Lưu Hình Trúc buông bữa tối, ra tìm hắn, đi hơn nửa cái hoa viên cũng không gặp người, kiên nhẫn của mình sắp hết thì thấy Đỗ Triết đang tập đi ở chỗ cây đại thụ.

“Không có ciệc gì, tôi có thể…” – Tự chăm lo bản thân.

“Vạn nhất? Nếu vạn nhất xảy ra cái gì? Chết tiệt. Cậu không thể làm cho tôi an tâm một chút hay sao?” – Lưu Hình Trúc nhịn không được mắng, nhưng tay lại lau mồ hôi cho Đỗ Triết.

“Thực xin lỗi.” – Lúc này Đỗ Triết chỉ có thể giải thích, hắn thật sự biết là Lưu Hình Trúc quan tâm hắn.

“Tôi không muốn nghe xin lỗi, nhưngcậu phải hứa với tôi về sau đều nghe bác sĩ, không làm bậy, tôi liền nhận lời giải thích của cậu.”

“Tôi hứa với anh.”

“Cậu cam đoan?”

“Tôi cam đoan!”

“Nhớ kĩ những lời cậu nói, đi thôi, chúng ta trở về, nên ăn cơm chiều rồi.”

“A, đúng rồi, hôm nay Trịnh viện trưởng cho tôi biết, từ mai tôi có thể bắt đầu tiến hành tập luyện phục hồi chức năng.”

“… Chết tiệt….” – Biết mình bị gài bẫy, Lưu Hình Trúc thấp giọng mắng chửi. Cùng với tiếng cằn nhằn của y là tiếng cười hiếm có của Đỗ Triết.

00*****************************************************************************00

“Nghiên cứu của anh không phải đang đến giai đoạn cuối sao? Anh nên ở phòng thí nghiệm, không cần tới chỗ tôi.” – Đỗ Triết một lần nữa khuyên Lưu Hình Trúc, hắn không phải là tiểu hài tử không cần có người tham gia trị liệu cùng, hơn nữa đối phương lúc này đặc biệt bận rộn.

Vì muốn bồi Đỗ Triết lần đầu tham gia phục hồi chức năng, Lưu Hình Trúc tự cấp cho mình một ngày nghỉ, dù sao phòng thí nghiệm cũng là do y quản lý.

“Một ngày sẽ không ảnh hưởng đến thực nghiệm, hơn nữa tôi đã làm đông lạnh vật thí nghiệm để dễ xử lí, cho dù không làm gì cũng không ảnh hưởng gì.” – Lưu Hình Trúc đắc ý nói – “Mặc kệ cậu có muốn hay không, hôm nay tôi phải cùng đi với cậu.”

Đỗ Triết không thể nói gì, đành phải đáp ứng y.

Phụ trách tiến hành trị liệu phục hồi cho Đỗ Triết là một nữ bác sĩ, tên là Maria Belle, tóc hồng mắt xanh, dáng người cao gầy, vừa thấy chỉ biết là người da trắng, nhưng cô lại có thể nói lưu loát tiếng phổ thông, đủ tiêu chuẩn đi tham gia tuyển MC. Ở thế kỉ 24, người ta không lấy nhân chủng để phân chia một người, mà là lấy nơi họ sinh ra để đoán họ là người nước nào.

Maria Belle là một mỹ nữ nhiệt tình, tuy rằng tuổi mới quá ba mươi, nhưng không thể phủ nhận cô làbác sĩphục hồi chức năng tốt nhất của bệnh viện.

“Tiến sĩ Lưu, gặp được anh thật là vinh hạnh quá, tôi là fan trung thành của anh đó, tất cả các luận văn của anh tôi đều đã xem qua, thật là tuyệt…” – Maria Belle nhìn thấy Lưu Hình Trúc thì rất hưng phấn, tiến tới cầm tay y không buông.

“Cám ơn, nhưng tôi nghĩ cái này không phải là trọng điểm của hôm nay, chúng ta khi nào thì bắt đầu trị liệu?” – Lưu Hình Trúc rút tay cô ra.

Maria Belle lúc này mới nhớ thần tượng của cô đến cùng với bệnh nhân, “Ôi, thật có lỗi, tôi có chút hưng phấn quá, như vậy, Đỗ Triết tiên sinh, chúng ta bắt đầu đi.”

“Làm phiền bác sĩ.”

“Đỗ tiên sinh, căn cứ vào bệnh của ngài từ trước tới giờ, ngài chưa từng tập đi lại?”

“Đúng vậy, nhưng mà tôi đã thử qua cảm giác ở trò chơi.”

“Trò chơi? Chủ ý đó rất tốt, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm không ít thời gian, bất quá đó là chuyện về sau, hôm nay chúng ta tập luyện đứng thẳng.”

Tập đứng thẳng với Đỗ Triết không quá khó khăn, vì hắn đã từng vụng trôm tập cái này lâu rồi.

Hai người ở hai bên đỡ Đỗ Triết, đẩy xe lăn ra, chậm rãi đỡ hắn đứng thẳng.

Huấn luyện như vậy cũng không khó, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhất là hắn đã có thói quen đứng thẳng, nhưng cứ luyện tập như vậy cũng làm hắn tiêu hao thể lực.

“Xem chừng cậu cũng đã mệt lắm rồi, nghỉ một chút,  lát nữa tập tiếp?” – Lưu Hình Trúc đỡ Đỗ Triết, nhìn mặt hắn đầy mồ hôi, thở hổn hển, vẻ mặt đau lòng.

“Không có việc gì, tôi có thể kiên trì, bác sĩ, chúng ta tiếp tục.”

Maria Belle không đồng ý, cô theo đề nghị của Lưu Hình Trúc, “Đỗ tiên sinh, tôi hiểu ngài muốn sớm hồi phục, nhưng luyện tập cần kiên trì, dục tốc bất đạt, nếu luyện tập quá độ ảnh hưởng đến cơ thể, ngược lại khiến thời gian trị liệu của ngài tăng thêm, cho nên chúng ta nghỉ ngơi năm phút rồi lại tiếp tục.”

“Vậy được rồi.” – Đỗ Triết bất đắc dĩ đáp ứng.

00*****************************************************************************00

Trong suốt quá trình trị liệu tiếp theo, Lưu Hình Trúc không phải lúc nào cũng đi theo, thậm chí phần lớn thời gian đều không ở cùng, nhưng hai người đều biết, nghiên cứu của Lưu Hình Trúc tới thời điểm mấu chốt, Đỗ Triết đã nhiều lần thấy thủ hạ của Lưu Hình Trúc gọi điện cầu y về.

Có lẽ là do có kinh nghiệm trong trò chơi, qua trình hồi phục của Đỗ Triết phi thường thuận lợi, sau nửa tháng, Lưu Hình Trúc cuối cùng cũng đã xong nghiên cứu, bắt đầu bước sang một giai đoạn mới. Đỗ Triết đã có thể tự mình đi được, tuy rằng nhiều nhất chỉ có hơn mười bước nhưng với tốc độ như vậy khiến cho Maria Belle hô lên kì tích, vì thế Đỗ Triết được phép xuất viện, nhưng mỗi ngày vẫn cần đến bệnh viện tiến hành hậu kì trị liệu.

“Hoan nghênh trở về, chủ nhân, Đỗ tiên sinh.” – K mở cửa chào hai người vẫn với cái giọng lạnh lùng đó.

“Đã lâu không gặp, K, ngươi có khỏe không?” – Đỗ Triết chào hỏi, tâm tình hắn hiện đang rất tốt.

“Tốt lắm, chỉ cần chủ nhân không uy hiếp đem ta chế tạo lại.”

“Chỉ cần ngươi im lặng, ta sẽ không làm thế.”

“Cuối cùng cũng được về nhà a, ta ở trong bệnh viện muốn mốc lên rồi.” – Đỗ Triết không để ý tới bọn họ, đã lâu không về nhà, hắn khẩn cấp mở cửa phòng mình, tiến vào.

Lưu Hình Trúc nhanh tay lẹ mắt hơn, phòng ngừa Đỗ Triết quá mức hưng phấn mà tiến qua bên kia luôn.

“Hình Trúc mai ra ngoài chơi chút đi? Đã lâu không đi đâu rồi.” – Đỗ Triết đề nghị.

Lưu Hình Trúc quan sát bốn phía xác định đều là khóa, màn cũng được thả xuống, mới sai người máy gia vụ sang dọn dẹp, đã lâu không có người ở, tuy rằng đồ đạc đều được che phủ, nhưng vẫn có không ít bụi, “Cậu muốn đi đâu?”, nói thật y cũng tưởng niệm nhiều thứ bên này, đặc biệt là đồ ăn.

“Chỗ nào cũng được, tôi muốn nhìn trời xanh mây trắng, cây xanh, hoa cỏ, ở chỗ anh cảnh sắc thật đơn điệu.” – Hắn bức thiết muốn nhìn tất cả – “Bất quá trước hết tôi phải gọi điện cho bác Vu đã, tôi muốn báo với bác ấy là tôi đã trở về.”

Sáng sớm, Đỗ Triết mơ màng tỉnh ngủ, bên người là vòng tay ấm áp ôm ấp hắn, tuy rằng mùa hè hai người ngủ cùng nhau có chút nóng, nhưng trong phòng mở điều hòa nên đã giải quyết được rắc rối này.

Đẩy bàn tay ở thắt lưng mình ra, hắn xốc chăn xuống giường.

“Sao không ngủ nhiều một chút?” – Lưu Hình Trúc ngái ngủ, xoay người hỏi.

“Tôi muốn đi bệnh viện, nhưng trước hết phải gọi cho quản lý trước đã, anh có đi cùng không?” – Đỗ Triết vừa mặc quần áo vừa hỏi.

“Không, tôi muốn ngủ thêm một chút…”

Đỗ Triết mở cửa, sau đó bồi hồi nhìn đại sảnh của nhà Lưu Hình Trúc, người máy bưng bữa sáng vào. “Được rồi, tôi đã làm bữa sáng, cậu nếm thử qua.”

“Ừ.”

Ăn xong bữa sáng, Đỗ Triết liền ra ngoài, đi xuống lầu gặp không ít dân ở tiểu khu. Tuy rằng hằng ngày Đỗ Triết ít ra khỏi nhà, với hàng xóm không tính là thân cận, nhưng ở đây lâu như vậy, mọi người đều biết hắn, cũng chiếu cố hắn nhiều.

“Tiểu Đỗ, nghe nói cậu đi du lịch?” – Đi ngang qua thảm cỏ, mấy lão nhân đang tập thể dục ngừng lại tới hỏi han.

“Vâng ạ, đi rất nhiều nơi.”

“Có vui không? Tiểu tử nhà ta cũng tính đi du lịch, cậu cảm thấy đi chỗ nào hay?”

“Đi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc.” – Đỗ Triết nghĩ tới mặt trời đỏ rực ở nơi đó.

“Thái Sơn? Nghe cậu nói ta cũng muốn đi, trở về ta cùng tiểu tử kia thương lượng một chút, cả nhà ta cũng đi du lịch.”

Nếu không chúng ta tổ chức hội người cao tuổi cùng đi?” – Có người đề nghị.

“Hay đó.” – Mọi người phụ họa.

Tạm biệt mấy người của tiểu khu, Đỗ Triết đi tới sở quản lý thông báo bọn họ đã về, thuận tiện đem mấy tháng tiền nhà tiền điện, tiền nước nộp luôn thể.

“Đỗ tiên sinh? Đã lâu không thấy, ngài về lúc nào vậy?” – Tiểu Tề ở bên bảo vệ tới sở quản lý lấy chút đồ, liền thấy Đỗ Triết.

“Đêm qua.”

“Tối hôm qua là phiên tôi trực a, sao tôi không thấy ngài?” – Tiểu Tề nghi hoặc.

“Ách, khi đó có thể cậu đi tuần tra.” – Đỗ Triết mơ hồ nói.

“Phải không?” – Tiểu Tề cố gắng hồi tưởng.

“À, đúng rồi, cậu có thể giúp tôi gọi xe không? Tôi muốn tới bệnh viện.” – Đỗ Triết vội đổi sang đề tài khác.

Tiểu Tề vừa nghe, lập tức không để ý nữa, “Được, rất vui được phục vụ ngài, ngài muốn đi lúc nào?”

Đỗ Triết nhìn đồng hồ, hiện tại là 7h50, “8h30 đi.”

“Được, tôi sẽ bảo bác Trần đến đúng giờ.”

“Cảm ơn.”

Về tới nhà, Lưu Hình Trúc đã tỉnh, đang ăn sáng.

“Cậu về rồi a, có thuận lợi không?”

“Trừ bỏ một chút vấn đề nhỏ, không có gì hết, chuẩn bị một chút, 8h30 chúng ta đi.”

“Tôi bảo gia vụ người máy chuẩn bị thức ăn, có thể mang đi đường.” – Lưu Hình Trúc chỉ chỉ thực hạp bên người, bên trong là các loại thức ăn với nước hoa quả. Tối hôm qua bọn họ dự định hôm nay tới bệnh viện xong sẽ đi dạo, sau đó tới công viên ăn cơm dã ngoại.

00*****************************************************************************00

Đỗ Triết tới bệnh viện, Vu Tông Đức không tiếp đón bệnh nhân, mà đang ở trong văn phòng viết luận văn, ông là chủ nhiệm khoa thần kinh nên có văn phòng riêng.

Cửa đang mở, nhưng vì lễ phép, Đỗ Triết vẫn gõ cửa, “Bác Vu.”

Vu Tông Đức ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút tức giận vì bị quấy rầy biến thành kinh hỉ, “Là Tiểu Đỗ a, mau vào, cháu về lúc nào?”

“Đêm qua ạ, thật xin lỗi, cháu  không thông báo cho bác mà đã tới.” – Đỗ Triết ý bảo Lưu Hình Trúc để chính mình đi vào.

“Không cần giải thích, cháu đến bác rất vui.” – Lúc này Vu Tông Đức mới để ý đến Lưu Hình Trúc phía sau Đỗ Triết – “Vị này là?”

“Y là Lưu Hình Trúc, là cháu trai của chị họ của mẹ cháu, xem như họ hàng xa đi.” – Đỗ Triết nói thân phận của Lưu Hình Trúc.

“Chính xác mà nói, cháu là bạn trai của hắn, lần đầu gặp mặt, thật vui được thấy bác, bác Vu.”

“Bạn trai?!” Hai cái miệng đồng thời thốt lên.

Đỗ Triết là bất mãn Lưu Hình Trúc tự nhiên tuyên bố, mà Vu Tông Đức là giật mình vì ý tứ của y.

“Có vấn đề gì sao?”

“Nga, không, bác thấy cháu không đúng nha Tiểu Đỗ, sao có bạn trai mà không giới thiệu với bác?” – Vu Tông Đức rất nhanh thu hồi kinh ngạc, nắm tay Lưu Hình Trúc. Tuy rằng xã hội hiện đại không tôn trọng đồng tính mến nhau, nhưng là không quá bài xích, cho nên Vu Tông Đức cũng có chút kinh ngạc.

“Chúng cháu vừa mới xác định quan hệ.” – Đỗ Triết trừng mắt nhìn Lưu Hình Trúc, cảnh cáo y không được nói lung tung.

“Bác vẫn thực lo lắng, tính cách Tiểu Đỗ trước giờ không hòa đồng, tuy rằng giới tính của cháu có nằm ngoài dự tính của bác, nhưng bác vẫn thật cao hứng a, hi vọng cậu có thể chăm sóc nó cho tốt.”

“Cháu sẽ cố gắng hết sức.” – Lưu Hình Trúc thận trọng gật đầu.

Đỗ Triết há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

“Đúng rồi, lần trước cháu viết thư nói cháu làm giải phẫu thay tế bào sao? Kết quả thế nào?” – Vu Tông Đức chuyển đề tài, đối với cuộc phẫu thuật của Đỗ Triết ông rất lo lắng nhưng cũng hi vọng Đỗ Triết có thể thực sự đứng lên được.

“Tốt lắm, đã sang giai đoạn phục hồi rồi, bác xem.” – Vừa nói tới chân mình, Đỗ Triết bắt đầu hưng phấn, hắn đẩy xe lăn ra, chậm rãi đến bên người Vu Tông Đức.

“Bác thật sự không nghĩ tới ai có thể chữa khỏi chân cho cháu, bác thật cao hứng a, nếu cha mẹ cháu mà biết chắc họ cũng mừng giống bác.” – Vu Tông Đức kinh hỉ nhìn Đỗ Triết đi tới bên người mình, trước đây ông cùng cha mẹ Đỗ Triết đã suy nghĩ rất nhiều mà không tìm ra cách – “Bác thật muốn thấy vịbác sĩvĩ đại kia, thành tựu của ông ấy đủ để làm nên lịch sử.”

“Thực có lỗi, bác Vu, vị đại sư kia không thích xuất hiện trước mặt người khác, trên thực tế nếu không có Hình Trúc nhận thức ông ấy, ông ấy cũng sẽ không đồng ý trị liệu cho cháu.” – Đỗ Triết ngồi lại xe lăn, vẻ mặt xin lỗi, hắn không biết nói dối – “Bất quá bác có thể hỏi Hình Trúc, y đang học tập cùng vị đại sư kia.”

“Thật sự? Tiểu Lưu, cháu cũng học y sao?” – Vu Tông Đức thực không thể tưởng tượng, bền ngoài của Lưu Hình Trúc giống ngôi sao hơn là một nhân tài học y.

“Đúng vậy.” – Lưu Hình Trúc bắn một cái tia nhìn ‘lát sẽ tính sổ với ngươi’, trả lời Vu Tông Đức.

“Vừa lúc bác viết luận văn có phần liên quan đến thần kinh trị liệu, cháu có thể nhìn xem, thuận tiện cho bác mấy cái ý kiến.” – Vu Tông Đức đưa mấy tờ luận văn của ông cho Lưu Hình Trúc.

“Tuy rằng cháu học không phải là ngành thần kinh học, nhưng nếu có thể giúp gì cháu sẽ rất cố gắng.” – Lưu Hình Trúc tiếp nhận luận văn, đứng lên xem – “Thần kinh bị hao tổn thực là một chứng bệnh phiền toái, bình thường không có cách nào điều trị đặc hiệu, nhưng cháu biết một biện pháp, vận dụng tế bào tiến hành thay thế hoặc bổ sung.”

“Nhưng là tìm tế bào xứng đôi rất khó khăn.”

“Đúng vậy, nhưng cháu có một phương pháp, sư phụ của cháu nghiên cứu một loại trứng đặc thù, loại trứng này kết hợp với tinh trùng xong, nhiều nhất chỉ có thể sống trong 3 đến 4 tháng…..”

“Bác chưa bao giờ nghe qua loại phương pháp này, sư phụ của cháu thật sự lợi hại, cháu có thể giảng giải cụ thể một chút được không? Nếu không ngại…”

“Được ạ, chính là…”

Vì thế một già một trẻ thảo luận nhiệt tình, đem Đỗ Triết đá qua một bên.

Đỗ Triết vẫn im lặng đứng một bên, chờ bọn họ thảo luận xong, nhưng đã một giờ mà bọn họ không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng nói càng hăng, rốt cục khi đồng hồ điểm 11h hắn không còn kiên nhẫn nữa. “Hai vị, tôi không muốn quấy rầy, nhưng hai người làm ơn chú ý còn tôi ở đây được không?”

“Đã 11h rồi sao? Nga, thật có lỗi, chúng ta nói chuyện rất hợp.” – Vu Tông Đức cười ha ha – “Bác nghĩ hai đứa có kế hoạch rồi phải không?”

“Vâng ạ, chúng cháu tính đi dã ngoại.”

“Thật là chủ ý tốt!” – Vu Tông Đức lộ ra vẻ tươi cười, sau đó nói với Đỗ Triết – “Hai đứa đi vui vẻ, nhớ khi nào có thời gian dẫn cậu ta tới nhà bác chơi.”

“Vâng ạ.”

00*****************************************************************************00

“Sao anh lại nói linh tinh trước mặt bác Vu?” – Vừa ra ngoài, Đỗ Triết bắt đầu tính sổ.

“Tôi nói gì sai?”

“Anh không phải bạn trai của tôi!” – Tuy rằng hắn cam chịu quan hệ của hai người nhưng chưa từng vượt quá.

“Tin tôi đi, sớm muộn gì điều đó cũng đúng.” – Lưu Hình Trúc rất tin tưởng – “Cậu đáp ứng cho tôi cơ hội, mà tôi tuyệt đối không buông tay, cậu không phải không chán ghét tôi kia mà? Vậy vì cái gì mà tôi không thể giới thiệu như thế?”

Đại đa số thời điểm Lưu Hình Trúc luôn nhường nhịn Đỗ Triết, nhưng y thật sự kiên trì, Đỗ Triết cũng luôn nói bất quá hắn, “…Được rồi, có lẽ anh nói đúng.”

“Cám ơn cậu đã nhận thức, như vậy tôi cũng không so đo việc cậu đem tôi ra làm bia chắn, chúng ta huề nhau?”

“Huề nhau.”

“Đáng tiếc thời gian ở bệnh viện lâu quá, xem ra kế hoạch của chúng ta phải thay đổi, vậy chúng ta ra công viên đi dạo, ăn trưa xong rồi tính xem nên đi đâu tiếp? Nghe nói nơi này ở ven biển, không biết có cơ hội đi xem chút hay không?”

“Nơi này cách bờ biển 2 giờ đi xe, hôm nay sợ không được, lần sau đi đi? Bất quá chúng ta có thể đi Quán Hải sản xem.”

“Cũng tốt.”

Cách bệnh viện không xa, là công viên lớn nhất của B thị, nơi đây là vùng ngoại thành, diện tích rất lớn, toàn bộ công viên được xây dựng ôm lấy mấy ngọn núi nhỏ xung quanh, non nước hữu tình, phong cảnh xinh đẹp. Ngoài các công trình an toàn cần thiết thì toàn bộ công viên gần như không có các công trình nhân tạo. Trong rừng, các đường mòn được rải đá cuội, hai bên đường đi, cách vài bước lại có thể thấy một chiếc ghế dài làm từ gỗ thô, là chỗ để du khách có thể nghỉ ngơi, ở phía sau, cây cối hoa cỏ tùy ý sinh trưởng, sức sống mãnh liệt.

Phong cảnh nơi đây hấp dẫn không ít du khách, cho dù mặt trời đã lên cao, bọn họ cũng không ngại vất vả đến đây thả lỏng tâm tình, hưởng thụ cảm giác gần gũi với thiên nhiên.

Ở dưới chân núi còn có một khu đất trống, ngoài một số loại hoa cỏ quý hiếm được đưa từ nước ngoài về, còn có không ít các cây bóng mát rất to, có khi đến trăm tuổi.Tới gần trưa, rất nhiều du khách tới đây chọn chỗ râm mát, cùng nhau quây quần, vừa ngắm cảnh vừa hưởng thụ mỹ thực mang theo.

Đỗ Triết còn ngồi xe lăn, không thuận tiện lên núi, cho nên bọn họ chỉ đi dạo ở hồ nhân tạo.

Hồ này không lớn, nhưng kiến trúc quy hoạch rất đẹp, bên hồ liễu rủ, trong hồ đầy hoa sen, những đám lá sen xanh biếc bao phủ cả mặt hồ, cơ hồ không thể nhìn thấy được mặt nước bên dưới, cùng với cá chép nuôi trong hồ. Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, hương hoa sen nhè nhẹ đưa đến khiến ta thật thư thái.

Bốn phía của hồ được chắn bởi đá cẩm thạch, đề phòng du khách sẩy chân ngã xuống hồ, giữa hồ có dựng một tòa tiểu đình hình bát giác, bốn phía có cầu đón du khách lên hồ ngắm cảnh.

Tùy tay vén tấm màn liễu rủ, Lưu Hình Trúc phụ giúp Đỗ Triết đi dạo bên hồ, Đỗ Triết cầm trong tay máy chụp ảnh, hứng trí chụp phong cảnh xung quanh.

“Ban ngày cũng không thấy cậu chú ý đến tôi gì hết, mấy thứ hoa cỏ đó có gì hay ho đâu.” – Ngữ khí của Lưu Hình Trúc có chút chua.

“So với anh thì đẹp hơn.” – Đỗ Triết đáp trả hắn, nhưng vẫn đem ống kính máy ảnh hướng về phía Lưu Hình Trúc, bất quá động tác như vậy cũng hơi khó chụp.

Lưu Hình Trúc dừng xe lăn, ngồi xổm giữa hai tay vịn, “Thực sự cậu cảm thấy chúng đẹp hơn tôi?”

“Đương nhiên.”

“Cậu thực sự cảm thấy chúng đẹp.” – Lưu Hình Trúc lấy máy ảnh trong tay hắn, đem ống kính hướng về Đỗ Triết – “Đến, cười một cái cho gia coi.”

Đỗ Triết bị y làm cho bật cười: “Anh đứng đắn chút đi.”

“Tôi thế nào không đứng đắn?” – Lưu Hình Trúc nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên hôn Đỗ Triết một cái – “Như vậy mới kêu không đứng đắn.”

“Lưu Hình Trúc!” – Đỗ Triết buồn bực quát, cũng không khách khí đánh y một cái.

“Ôi.” – Lưu Hình Trúc xoa cục u nhỏ trên đầu – “Ra tay nặng quá, cậu không lưu tình chút nào a.”

“Hừ, không giáo huấn anh, anh được đằng chân lân đằng đầu. Lần sau còn như vậy, tôi không chỉ đánh đầu của anh đâu.”

“Rõ rồi, cậu nói thế nào thì chính là thế đấy.” – Lưu Hình Trúc nào dám phản bác, đem máy ảnh để vào tay hắn, đứng dậy tiếp tục đẩy xe lăn – “Đi lâu như vậy cũng đói rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ăn chút gì đi.”

“Đến phía bắc đi, bên đó có dòng suối nhỏ, so với bên này mát mẻ hơn.” – Đỗ Triết chỉ huy.

“Rõ, thưa chủ nhà ~” – Lưu Hình Trúc giả giọng nói to.

“Anh muốn vào nhà của tôi, còn phải học vài năm mới có khả năng.”

“……”

Lấy tấm bạt kẻ ô vuông trải xuống đất, lại lấy đồ ăn mang theo bày biện xong xuôi, Lưu Hình Trúc mới giúp đỡ Đỗ Triết ngồi xuống.

“Tôi cũng không phải trẻ con yếu ớt, anh có thể không cần cẩn thận như vậy được không?” – Đỗ Triết thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Lưu Hình Trúc, nhưng miệng vẫn oán giận vài câu, tuy rằng vẫn biết là đối phương quan tâm mình nhưng hắn vẫn có chút bất mãn.

“Thành thói quen rồi, chờ cậu tốt hơn tôi sẽ nhất định sửa. Hiện tại cậu vẫn là chấp nhận đi.”

Lưu Hình Trúc cầm một chiếc chén nhỏ đến dòng suối cách đó không xa lấy chút nước, đem đến trước mặt Đỗ Triết, “Rửa tay trước đi đã.”

Đỗ Triết nghe ra ý tứ của y trong lới nói, lườmy một cái, lấy chén nước rửa tay, rút ra khăn tay lau khô.

Mùa hè thức ăn dễ bị hỏng nên Lưu Hình Trúc chuẩn bị đều là mấy món ăn nguội, nhưng hương vị vẫn tốt, như là bánh sandwich kẹp chân giò hun khói và trứng, salad rau dưa, bánh mì, sữa chua cùng với hoa quả.

Đỗ Triết lấy rổ hoa quả, chọn ra một quả cam, bóc vỏ, tách lấy một múi, nhét vào miệng Lưu Hình Trúc. “Chua không?”

“Ngọt.”

Vì thế Đỗ Triết cũng lấy một miếng, bỏ vào miệng, gật gật đầu. “Quả thật rất ngọt”

Lưu Hình Trúc rửa sạch từng trái nho, bóc vỏ, bỏ vào một cái bát sạch, chờ Đỗ Triết ăn. Ở chung lâu như vậy, từng sở thích của Đỗ Triết y đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đỗ Triết thấy tay y bận rộn, lấy một cái bánh sandwich đưa lên miệng y, nhìn y ăn, tay kia lấy cho mình một cái. Bánh sandwich rất ngon, không dầu mỡ nên không có cảm giác ngấy, chỉ một lát hai người đã ăn hết.

Sức ăn của Đỗ Triết không lớn, hơn nữa do thời tiết nên hắn chỉ ăn hai cái sandwich và một ít salad, thêm một chút sữa chua, hắn dựa vào người Lưu Hình Trúc, cầm bát nho, thỉnh thoảng nhón một quả cho lên miệng, những trái nho chín mọng, ăn vào cảm giác ngọt ngọt man mát, rất ngon miệng.

Lưu Hình Trúc dịch chuyển người, để cho hắn tựa vào thêm thoải mái, “Anh không ăn à?”

“Trời quá nóng, không muốn ăn.” – Y lười biếng đáp lại, ánh mắt nhìn dòng nước phía xa, thanh âm róch rách thật dễ chịu, xem chừng y đã mệt rã rời, Đỗ Triết đứng dậy đi tới bên dòng suối, “Tôi đi nghịch nước.”

Đôi chân tái nhợt ngâm trong nước, dòng nước mát làm hắn thấy thực thoải mái, cũng không màng đến chuyện có thể bẩn quần, hắn ngồi luôn xuống đám cỏ bên bờ suối, hai chân trong nước đá đá, tạo ra vô số bọt nước.

Tùy tay bứt một cọng cỏ, xoay xoay trong tay, Đỗ Triết khi thì nhìn trời xanh mây trắng, khi thì ngắm cây cối hoa cỏ, trong rừng cây nhỏ đối diện dòng suối, có một gia đình đang ăn cơm dã ngoại, người lớn trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ, thanh âm theo gió đưa đến phiêu tiến trong tai, rất vui vẻ.

Phía sau có một bóng đen, Đỗ Triết quay đầu lại, là Lưu Hình Trúc.

Lưu Hình Trúc cũng bắt chước Đỗ Triết, cởi giầy thả chân xuống nước, ngồi ở bên cạnh hắn, nắm tay hắn, cảm giác này rất mới lạ với y. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y được nhìn thấy, cảm giác giác thấynước suối chảy qua chân mình, không chỉ thế, đây cũng là lần đầu tiên y được đi dã ngoại như thế này.

“Không biết khi nào thì thế giới của tôi giống như bên này?” – Ra ngoài không cần mặc y phục phòng hộ, được nhìn thấy trời xanh mây trắng, nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, y cảm thấy, càng ở thế giới bên này, y càng quyến luyến nơi đây, một thế giới tốt đẹp cứ như trong mộng vậy, không hoàn mỹ như thế giới trong trò chơi, nhưng lại chân thực hơn rất nhiều.

“Rồi sẽ có một ngày.” – Đỗ Triết dựa vào vai y, lấy tay che miệng ngáp một cái, một giọt nước mắt chảy xuống.

“Nếu mệt thì ngủ đi, tôi giữ cậu.” – Bàn tay to lớn vòng qua người hắn, nhẹ nhàng vỗ về.

“Ngô… Chúng ta tối nay lại…đi dạo phố…”

“Được.”

Cho dù trong lúc ngủ mơ, hắn cũng có thể cảm giác được người kia ôm lấy hắn, nhẹ nhàng bế hắn vào nơi râm mát, động tác vô cùng cẩn thận để không đánh thức hắn.

Khi ngủ say có người luôn bên cạnh bảo vệ mình, cảm giác này, thực sự tuyệt vời lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy