CHAPTER 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 2: 𝐭𝐡𝐞 𝐨𝐧𝐞 𝐭𝐡𝐚𝐭 𝐠𝐨𝐭 𝐚𝐰𝐚𝐲🌟

"Wendy thân mến, có lẽ hơi khó nói, em đã từng là tất cả của anh, đã từng là ánh dương chiếu rọi của cuộc đời anh. 26/05 năm tuổi 17 rực lửa ấy, chính cái ngày đó, anh đã bắt gặp một thiên thần từ cõi trần đời này. Em như một cánh đồng oải hương đầy sắc tím hoài cùng một chút hương trong lành của buổi hoàng hồn. Hết thảy đã thu gọn trong tầm mắt của anh. Em chắc đã biết hết sự thật rồi nhỉ? Bell là một cô gái tốt, kể cả là một người vợ tốt. Anh thường không nó những lời hoa vẻ nhưng thật sự từ tận tấm lòng của anh, xin lỗi em. Mong em hãy tha thứ nhưng anh thật sự rất yêu Bell, anh không thể mất em ấy được. Kính thư Alex"

Tôi ngồi sụp xuống mặt đất, thay vẫn không ngừng xoay chiếc nhẫn mà người đã tặng. Anh ấy bảo tôi là một thiên thần nhưng sau cùng thiên thân cùng bị bỏ rơi, thật nực cười làm sao. Người là ánh nắng đời em, em không tiếc lấy thanh xuân năm tháng để bên người. Tôi tự hỏi mình tại sao lúc đó lại ngây thơ như vậy. Cuối cùng, thứ tôi còn lại là gì? sự thương hại, sự thảm bại hay là tình yêu thương. Không giống như hôm qua nhỉ, nếu hôm qua tôi đã nấc lên không thành tiếng thì bây giờ từ giọt nước mắt lại rơi lã chã lên mặt thảm, tôi không nấc lên, cũng không còn gào thét nhưng sâu thẩm trong trái tim này đã thực sự vỡ vụn. Tôi hất đổ từng chiếc bình, chiếc chậu cắm những bó hoa tôi yêu nhất. Từng nhành hồng rơi xuống, vỡ vụn cũng như trái tim của tôi. Bỗng tôi đột nhiên mất cảm giác về cơ thể. Tôi ngã xuống nền, nằm giữa đống hỗn độn

Hàng loạt hình ảnh hiện lên trong mắt tôi "𝐒𝐮𝐦𝐦𝐞𝐫 𝐚𝐟𝐭𝐞𝐫 𝐡𝐢𝐠𝐡 𝐬𝐜𝐡𝐨𝐨𝐥, 𝐰𝐡𝐞𝐧 𝐰𝐞 𝐟𝐢𝐫𝐬𝐭 𝐦𝐞𝐭" 26/05 cái ngày nực cười nhất trần đời này. Tôi đang đứng ngay chiếc tủ riêng của mình, thì một cậu bảnh trai tiến tới "Này tớ là Alex, tối nay cậu có rảnh không". Hôm đó chúng tôi cùng nhau đi chơi và không nhầm lẫn đâu đó là những địa điểm chính anh ấy dẫn tôi đến vào ngày hôm qua. Từ công viên chúng tôi phải lén ông bảo vệ để trèo vô, cánh đồng hoa tulip nơi anh đã lén hái một bông dành cho tôi và cả cái nhà hàng ý quen thuộc lúc chúng tôi ngồi sau cửa bếp là nhận lấy từng ấy đồ ăn thừa. Sau đó chúng tôi lén leo lên mái nhà của nhà tôi, anh ấy đã tỏ tình tôi và tôi đã đồng ý ở đó. Chúng tôi bắt đầu luyên thuyên về những câu chuyện tương lai "𝐓𝐚𝐥𝐤 𝐚𝐛𝐨𝐮𝐭 𝐨𝐮𝐫 𝐟𝐮𝐭𝐮𝐫𝐞 𝐥𝐢𝐤𝐞 𝐰𝐞 𝐡𝐚𝐝 𝐚 𝐜𝐥𝐮𝐞. 𝐍𝐞𝐯𝐞𝐫 𝐩𝐥𝐚𝐧𝐧𝐞𝐝 𝐭𝐡𝐚𝐭 𝐨𝐧𝐞 𝐝𝐚𝐲 𝐈'𝐝 𝐛𝐞 𝐥𝐨𝐬𝐢𝐧𝐠 𝐲𝐨𝐮". Tôi tỉnh dậy từ đống hỗn tạp trước mắt, tay tôi đã bị một cái dăm hồng cắm vào, nhưng nó hoàn toàn không đâu chút nào. Lấy một chút băng gạt để băng bó cánh tay, nhưng trong chiếc hộp y tế tôi còn tìm được một cái đĩa nhạc. Nhớ rất rõ nó là một đĩa đơn bán chạy hồi đó, người đã phải tranh giành cả nửa ngày mới mua được cho tôi "𝐒𝐨𝐦𝐞𝐭𝐢𝐦𝐞𝐬 𝐰𝐡𝐞𝐧 𝐈 𝐦𝐢𝐬𝐬 𝐲𝐨𝐮, 𝐈 𝐩𝐮𝐭 𝐭𝐡𝐨𝐬𝐞 𝐫𝐞𝐜𝐨𝐫𝐝𝐬 𝐨𝐧". Katy Perry - một pop girl nổi tiếng thời đó, tôi còn nhớ một video ở đâu đó người thương của cô ấy nhắn lời chia tay ngay trước thềm buổi diễn nhưng cô ấy vẫn cố tươi cười để trình diễn. Để chiếc đĩa CD vào băng mỉm cười bật đoạn nhạc đó lên:

"𝐈𝐧 𝐚𝐧𝐨𝐭𝐡𝐞𝐫 𝐥𝐢𝐟𝐞, 𝐈 𝐰𝐨𝐮𝐥𝐝 𝐛𝐞 𝐲𝐨𝐮𝐫 𝐠𝐢𝐫𝐥
𝐖𝐞'𝐝 𝐤𝐞𝐞𝐩 𝐚𝐥𝐥 𝐨𝐮𝐫 𝐩𝐫𝐨𝐦𝐢𝐬𝐞𝐬, 𝐛𝐞 𝐮𝐬 𝐚𝐠𝐚𝐢𝐧𝐬𝐭 𝐭𝐡𝐞 𝐰𝐨𝐫𝐥𝐝
𝐈𝐧 𝐚𝐧𝐨𝐭𝐡𝐞𝐫 𝐥𝐢𝐟𝐞, 𝐈 𝐰𝐨𝐮𝐥𝐝 𝐦𝐚𝐤𝐞 𝐲𝐨𝐮 𝐬𝐭𝐚𝐲
𝐒𝐨 𝐈 𝐝𝐨𝐧'𝐭 𝐡𝐚𝐯𝐞 𝐭𝐨 𝐬𝐚𝐲 𝐲𝐨𝐮 𝐰𝐞𝐫𝐞 𝐭𝐡𝐞 𝐨𝐧𝐞 𝐭𝐡𝐚𝐭 𝐠𝐨𝐭 𝐚𝐰𝐚𝐲"

Nếu có kiếp sau, em nguyện làm người thương của anh, nếu thật sự có kiếp sau đôi ta sẽ không xa rời anh nhỉ và nếu thực sự có kiếp sau, ta có thể gặp nhau không? Tình yêu của em vẫn còn đây, nhưng có vẻ nó đã vỡ vụn rồi. 1 mảnh, 2 mảnh, 3 mảnh, em không còn nhận thức rõ ràng về số đếm nổi đau tròn em, nó tựa như những nhành hồng trên nền đất, tan nát, héo úa, vẻ đẹp mĩ miều đã bị chia lấp bởi những mảnh vỡ, đủ thứ bùn đất của chậu cây. "𝐀𝐥𝐥 𝐭𝐡𝐢𝐬 𝐦𝐨𝐧𝐞𝐲 𝐜𝐚𝐧'𝐭 𝐛𝐮𝐲 𝐦𝐞 𝐚 𝐭𝐢𝐦𝐞 𝐦𝐚𝐜𝐡𝐢𝐧𝐞, 𝐧𝐨. 𝐂𝐚𝐧'𝐭 𝐫𝐞𝐩𝐥𝐚𝐜𝐞 𝐲𝐨𝐮 𝐰𝐢𝐭𝐡 𝐚 𝐦𝐢𝐥𝐥𝐢𝐨𝐧 𝐫𝐢𝐧𝐠𝐬, 𝐧𝐨. 𝐈 𝐬𝐡𝐨𝐮𝐥𝐝'𝐯𝐞 𝐭𝐨𝐥𝐝 𝐲𝐨𝐮 𝐰𝐡𝐚𝐭 𝐲𝐨𝐮 𝐦𝐞𝐚𝐧𝐭 𝐭𝐨 𝐦𝐞, 𝐰𝐡𝐨𝐚" nếu cả gia sản này, cả cuộc đời này đổi lấy anh, em cũng chấp nhận. Dường như trái tim này đã si tình quá rồi, tôi tự nghĩ rằng sao mình lại hành hạ, dày vò chính mình như vậy. " '𝐂𝐚𝐮𝐬𝐞 𝐧𝐨𝐰 𝐈 𝐩𝐚𝐲 𝐭𝐡𝐞 𝐩𝐫𝐢𝐜𝐞 " Tôi cười khẽ, chắc có lẽ chỉ vì 3 từ I Love You. Tay em bất giác tháo chiếc nhẫn như một phản xạ có điều kiện, em nghĩ rằng em đang bị nghẹn, không phải là nghẹn kia. Chắc em đang bị nghẹn cảm xúc, em không thể nói ra được

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, em bỏ chiếc nhẫn vào ly champagne, và đi ra cửa

"Xin chào Wendy"
"Tạ ơn chúa, cậu đây rồi Peter"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro