Chương 6: Breaking Bread, Broken Hearts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đã beta]

Molly Weasley bưng nước dùng nóng và bánh mì tươi lên một cái khay lớn, đặt thoải mái trên eo Draco (kiểu nửa ngồi nửa nằm dựa vào giường đó các bạn), cũng như một bình nước và một ít trà nóng. Draco húp một ngụm nước dùng trong sự thút thít. Nó có mùi như "thiên đường"... với tỏi. Ngoài việc Molly cứ khăng khăng bảo cậu ăn chậm lại, trông cậu gần như là đang nuốt chửng, thì mọi thứ đều tuyệt vời. Một nụ cười sảng khoái trên gương mặt của cậu khi chấm nốt miếng bánh mì và húp lấy giọt nước sốt cuối cùng. Đó không phải bữa ăn thịnh soạn, nhưng Draco cảm thấy thỏa mãn và cơn buồn ngủ ập đến khi vừa ăn xong.

"Cảm ơn dì, Weasley. Bữa ăn thật tuyệt vời... Nó quá tốt. Đã nhiều ngày con chưa ăn gì cả và món ăn trên cả tượng tượng."

Molly dọn sạch khay, bát và dao kéo, đưa chúng vào bồn rửa chén trong bếp bằng một cái quẹt đũa phép, và ngồi nhìn vào dãy lọ thuốc trên bàn bên cạnh.

"Con luôn được hoan nghênh Draco. Bây giờ chúng ta hãy xem về các phương pháp điều trị của con. Poppy Pomfrey đã để lại cho dì một số dược liệu hữu ích nhất. Dì có một số Thuốc chữa lành tốt cho làn da của con đây, cũng như rất nhiều Scaradicate, sẽ làm sạch các vết thương cũ một cách tuyệt vời. Còn có một số bùa chú và lọ thuốc có thể ngăn ngừa tái nhiễm và tăng tốc độ chữa lành vết thương, và một số lọ thuốc giúp con có giấc ngủ ngon sẽ giúp con được nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu con không phiền, dì muốn bắt đầu với một vài phép thuật giúp đẩy nhanh quá trình đóng vết thương và chúng ta có thể bắt đầu với cánh tay trái của con vì nó trông tồi tệ nhất. Nghe như thế nào?"

Sự bình tĩnh của Molly có thể lây lan, chắc chắn điều đó, bởi Draco dần cảm thấy bình tĩnh hơn hẳn. Ánh mắt dữ dội và băng giá của Harry đã khiến cậu sợ hãi hơn cả những gì cậu có thể thừa nhận. Gặp lại Harry Potter sau hai năm đã đủ khó. Nó có nghĩa là nhìn lại khoảnh khắc mà toàn bộ cuộc đời anh ấy đã trở nên tồi tệ hơn. Để thấy Harry, người đã đủ trưởng thành... khi cậu ấy không được cụ Dumbledore khen ngợi và biến thành một con quái vật dữ tợn, nguy hiểm... à... có vẻ như thế giới đã tách ra khỏi bản lề của nó và không gì có thể đúng trong một thế giới như thế.

Draco rón rén đưa cánh tay ra, và hơi nhăn mặt khi bàn tay của Molly nắm lấy bàn tay của mình. Cô ấy tập trung cây đũa phép của mình vào một vết sẹo bỏng lớn vẫn còn mở sau một tháng do nhiễm trùng. Draco nhắm mắt lại, chống chọi với cơn buồn nôn và kích động khi bị chạm vào. Cậu đã học cách chiến đấu tốt với nó, nhưng giờ có vẻ tệ hơn khi ai đó đã chạm vào cậu với lòng tốt. Molly nhẹ nhàng trong khi niệm chú, những ký ức bị chạm vào của Draco bị chi phối bởi một năm mà chỉ có thể được mô tả là địa ngục.

Cậu cảm thấy ngứa ngáy kỳ lạ, nhột nhột của vùng da đang lành lặn nhanh chóng trên cánh tay. Molly đang đọc một câu thần chú khác, lần này một vết chém gần như đã lành lặn sau khuỷu tay. Cậu cố nén một cái rùng mình, nhưng có thể cảm thấy Molly nắm chặt tay cậu đã thay đổi. Cô biết cậu đang không thoải mái.

"Chỉ một vài chút thôi, tình yêu ạ. Chúng ta không cần phải vội vàng trừ khi con muốn nó nhanh. Dì sẽ chỉ thêm một vài câu bùa chú nữa và chúng ta sẽ kết thúc mọi thứ bằng một lọ thuốc. Được chứ?"

Draco thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhắm mắt lại. Cậu ấy đã khóc đủ nhiều trước mặt bà Weasley trong một ngày. Cậu gật đầu trong im lặng, vui mừng vì chuyện này sẽ sớm kết thúc.

Đồ hèn nhát! Mày biết dì ấy đang cố gắng giúp thôi mà. Mày lại bị làm sao vậy? Nó chỉ là bàn tay của dì ấy. Dì Molly chỉ đang nắm tay mày thôi. Dì ấy sẽ không... sẽ không... mày đang rất an toàn, chết tiệt! Đừng run như một đứa trẻ chết tiệt, Draco!

Cuộc nói chuyện độc thoại chỉ chiếm đủ sự chú ý của cậu để cho phép Molly hoàn thành phép thuật của mình. Draco cảm thấy má mình nóng bừng khi cô buông tay ra và với lấy một lọ thuốc. Nhục nhã làm sao. Không phải là cậu ấy không có lý do chính đáng cho việc hơi 'lạc lõng', nhưng nó vẫn thật khó coi.

"Của con đây. Điều này sẽ ngăn ngừa sự tái nhiễm trùng trong khi chúng ta chờ đợi để chữa lành những vết thương khác. Tác dụng của nó sẽ kéo dài trong vài ngày, ít nhất là hai ngày, với số lượng vết thương riêng biệt. Nó sẽ không có vị quá kinh khủng, nhưng dì có sẵn một ít trà cho con khi con uống xong. Sau đó, chúng ta có thể chữa thêm một vài vết thương nhỏ và chúng ta sẽ xem liệu con có thể nghỉ ngơi thêm một chút trước bữa ăn tối tối nay không. Đừng lo lắng về việc nghỉ ngơi quá nhiều nhé! Đó chính xác là thứ con cần."

"Cảm ơn dì... Con không thể... Con xin lỗi...Cảm ơn"

Molly biết cậu đang cố nói gì. Cô ấy gật đầu một cách nghiêm túc, và đưa tay lên.

"Đừng lo lắng về điều đó, Draco. Con vừa mới thức dậy. Địa điểm mới, gương mặt mới và những thứ tương tự. Đừng cảm thấy như con phải khỏe lại vào ngày mai. Những điều này mất một chút thời gian. Chỉ cần uống thuốc của con như một chàng trai ngoan ngoãn. Ngủ trưa nếu con cảm thấy cần... Dì cần phải hoàn thành công việc khâu vá của mình. Chúng ta luôn có thể trò chuyện vào lúc khác."

Draco uống một hơi cạn sạch lọ thuốc được đưa ra, và sau đó uống một ngụm trà, rửa sạch vết thương nặng nề bằng thảo dược của lọ thuốc. Kể từ khi cậu ăn thì đã cảm thấy buồn ngủ, và nó dễ dàng hơn cậu tưởng tượng; vừa chìm vào giấc ngủ trong khi kim của Molly nhấp nháy và kêu lục cục trong căn phòng.

-----------------------------------------

Harry đi đi lại lại khắp căn phòng của mình. Sự hiện diện đơn thuần của Draco khiến anh gần như không thể thư giãn. Anh ấy đã tập thể dục, gập cơ bụng cho đến khi bụng nóng lên và chống đẩy cho đến khi cánh tay đau nhức, nhưng anh ấy không thể tập trung vào các văn bản Huyền bí hoặc các cuốn sách Thuyết ma thuật của mình. Anh ấy đã tiến bộ rất nhiều, cho đến đêm qua. Những nghiên cứu này có thể không cần thiết nếu anh đã học năm thứ bảy tại Hogwarts, và lý do khiến anh không có được thơ thẩn sang nằm dài trong phòng bên cạnh, ăn món Molly nấu và ngâm rượu. (khúc này mình đọc mấy lần vẫn chưa hiểu ý cho lắm, mọi người thông cảm ạ)

Mình phải làm sao để nó một mình trong căn phòng đó. Những tên tử thần thực tử chắc chắn có liên quan đến việc này. Và Malfoy biết tên và địa điểm. Nó muốn trả thù những tên đã hãm hại nó. Nếu mình có thể đưa mẹ Molly ra khỏi hắn ta một lúc, mình có thể nắm được thông tin đó... sau đó... thì mình có thể làm một chút việc. Không thể có hơn chục cựu Tử thần Thực tử ở Anh, số còn lại ở nước ngoài. Mỗi phút rảnh rỗi, một người khác có thể làm bất cứ điều gì họ đã làm với Malfoy. Mình có thể khiến họ dừng lại. Mình có thể ngăn chặn tất cả. Vĩnh viễn.

Harry nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, và tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc trên cửa phòng. Anh dừng lại và mở nó ra.

"Harry, thân mến. Mẹ đang cần vào thị trấn để mua một vài thứ. Mẹ đã sử dụng cạn kiệt số dự trữ thảo mộc của mình vào đêm qua, và Draco hiện đang nghỉ ngơi, vì vậy mẹ nghĩ mình sẽ thu dọn một vài thứ và quay lại sau một hoặc hai giờ. Chỉ cần để mắt đến cậu bé, và nếu Draco cần giúp đỡ để đứng thẳng hoặc đi xuống hành lang, hãy giúp nó một tay, được không?"

Vẻ mặt nhăn nhó của Harry nói rất nhiều về tậm trạng bất bình, nhưng dù sao thì anh cũng gật đầu đồng ý với Molly. Ít nhất thì bây giờ anh ấy có thể có một chút thời gian ở một mình với Draco. Molly quan sát biểu hiện của anh ta, sau đó bước vào và ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho Harry ngồi vào ghế của anh ta.

"Harry, mẹ xin lỗi vì mẹ đã quá cộc lốc với con đêm qua. Mẹ biết điều này không dễ dàng đối với con; nó hiện lên hết trên mặt rồi kìa. Con có thể nhìn Hogwarts và tất cả những điều đã xảy ra đêm đó, phải không?"

Harry thở dài, biết rõ rằng mẹ đã đúng. Anh cầm lấy chiếc ghế của mình và thả mình vào đó một cách thoải mái, mệt mỏi vì cảm thấy căng thẳng cả ngày và giữ mối quan tâm cho riêng mình. 

"À...vâng ạ. Con biết cậu ta có vẻ vô hại như thế này, nhưng mẹ không phải là người đầu tiên đánh giá thấp nó. Nó đủ thông minh để tìm đường đi qua các phường của Hogwarts, và ngay cả khi không tự mình giết Albus, nó đã suýt đầu độc Ron, suýt bị Kate Bell nguyền rủa đến chết, và đã để Greyback và một bầy sát nhân vào một ngôi trường đầy rẫy bọn trẻ. Nếu con không để lọ thuốc đó cùng Ron và những người khác, thì không có chuyện bao nhiêu người có thể bị giết vào đêm đó.

Mẹ Molly... Con không thể để điều đó xảy ra ở đây. Con không thể. Nếu có chuyện gì xảy ra với hai người ... Con chắc chắn sẽ giết nó. Con không khỏi tự hỏi liệu đây có phải là một cốt truyện phức tạp như lần trước hay không, và có một số góc độ mà con chưa được biết tới. Nếu lần trước con hành động sớm hơn, con đã có thể dừng lại tất cả, và con sẽ không dành phần đời còn lại của mình để nhìn lại những gì đáng lẽ con phải làm... một lần nữa. Con biết mẹ muốn con giúp và con đã nói là con cũng sẽ giúp, nhưng đừng yêu cầu con ngừng cảnh giác nó. Con sẽ không làm thế"

Molly kiên nhẫn đợi cho đến khi Harry kết thúc, và mỉm cười, hài lòng không thể nói nên lời trước sự bảo vệ của Harry. Có điều tốt ở đó, bất chấp sự phản đối của cô đối với các hoạt động của anh ta. Nếu cô ấy nghĩ rằng anh ấy không thể giúp đỡ, cô ấy đã khăng khăng đòi anh ấy sống ở nơi khác, nhưng ngay cả khi Harry bối rối và tức giận, tấn công những vụ nổ có kiểm soát vào các cựu Tử thần Thực tử, anh ấy vẫn là Harry. Anh ấy là một chàng trai tử tế, yêu thương, quan tâm đến những người anh ấy yêu thương theo cách duy nhất mà anh ấy biết. Có hy vọng ở đây.

Ban đầu cô không tin vào những lời buộc tội chống lại anh, chỉ nhận ra những gì anh đã làm trong nửa năm qua. Dường như không thể tưởng tượng được người thanh niên trầm lặng này lại làm những việc mà các báo đã mô tả. Những vụ chặt đầu, những thi thể bị cháy và thịt nằm rải rác xung quanh những căn hộ chung cư, những chi tiết về người chết không được báo chí nhắc đến nhưng những người của Bộ đã dọn dẹp đống lộn xộn thì thầm ở khắp mọi nơi. Lần đầu tiên cô thực sự nhìn thấy khía cạnh khủng khiếp của cơn giận dữ của Harry là ở lối đi trước Hang Sóc, và nó hoàn toàn không giống với Harry mà cô biết và yêu quý. Trước đó, gợi ý duy nhất là những chuyến khởi hành vào ban đêm được đánh dấu bằng vết nứt của sự hiện ra, và thỉnh thoảng có vết máu nhỏ trên quần áo của anh ta khi anh ta trở về.

Cô ấy đã phàn nàn trước đây, và nghiêm khắc hơn khi "Nhật Báo Tiên Tri" bắt đầu săn đuổi Harry không ngừng, nhưng điều đó chẳng có ích lợi gì. Anh luôn khẳng định tình yêu của mình với gia đình Weasley và nhu cầu bảo vệ mọi người khỏi những hành động khủng bố hơn nữa. Đó là tình cảm mà đôi khi Molly thậm chí còn lờ mờ đồng ý.

Thật khó khăn khi Ginny chết. Họ chỉ vừa mới hồi phục sau cú sốc, và bắt đầu chấp nhận hố sâu vĩnh viễn trong cuộc đời mình, khi vụ giết Hermione Granger để lại cho Ron một đống đổ nát hoàn toàn. Đứa con trai bé bỏng của cô đã mất đi em gái và vị hôn phu của mình trong vài tháng ngắn ngủi, và trái tim cô đã tan nát hàng nghìn lần khi chứng kiến ​​Ron đau đớn như vậy.

Có lẽ... có lẽ cô ấy đã để Harry rơi vào tình trạng này... tình trạng này bởi vì cô ấy cũng muốn anh ta trả thù. Điều đó không tốt cho Harry, hoặc đúng hoặc sai, nhưng một phần trong cô muốn được đền đáp cho nỗi đau của con mình, và cho sự mất mát đau đớn của chính cô. Sau đó cô ấy đã thất bại với Harry. Đã có lúc sức ảnh hưởng của cô đủ mạnh để ngăn anh ta đi theo con đường này... nhưng cô đã chọn cách im lặng, và Harry đã phải trả giá cho sự im lặng đó. Cô biết nó phải dừng lại ngay bây giờ. Ngay khi cô nhìn thấy anh ta kéo Draco về phía vòng bảo vệ rực lửa, đôi mắt đỏ rực và phừng phừng vì giận dữ, cô đã nhận ra mình cần phải làm gì. Cô ấy đã cho phép một điều gì đó khủng khiếp phát triển trong Harry, và tốt hơn hay tệ hơn, nó phải được đối mặt, rút ​​ra và loại bỏ. Cô ấy sẽ không thất bại với chàng trai tuyệt vời, đầy tình yêu thương này, người đã cứu tất cả họ theo đúng nghĩa đen một lần nữa.

"Harry. Đừng nghĩ trong một phút mà mẹ đã quên những gì đã xảy ra. Arthur và mẹ đã biết Albus trước khi con được sinh ra, và chúng ta rất nhớ ông ấy. Mẹ chưa bao giờ nghĩ Draco vô tội với những việc thằng bé đã làm, nhưng mẹ biết rằng Albus sẽ muốn điều này. Ông ấy luôn tin rằng mọi người có thể thay đổi nếu họ muốn, và mẹ không cảm thấy bất kỳ sự xấu xa nào ở cậu bé đó. Nó đang ốm, mệt mỏi, cô đơn... và sợ hãi. Đối với tất cả những gì chúng ta biết, cậu bé mà con biết ở Hogwarts đã chết và biến mất. Đây là cơ hội để xem Malfoy trẻ có thể là người như thế nào ... để anh ấy trở thành người mà anh ấy mong muốn. Chiến tranh đã làm tổn thương hầu hết tất cả mọi người, Harry, và có vẻ như nó đã khiến cả thằng bé tổn thương nặng nề hoặc tồi tệ hơn hầu hết mọi người. Hãy nhẹ nhàng với nó, và có lẽ chúng ta sẽ thấy điều gì đó mà không ai có thể đoán được là ở đó. Con sẽ làm cái này... cho mẹ chứ?"

Harry thở dài thườn thượt, và ôm đầu. Nó gần như là quá nhiều. Ý niệm rằng Malfoy không giống với tên khốn mà anh từng biết... nó đã xuất hiện trong đầu anh một vài lần. Thật khó để tưởng tượng có ai đó lại có một vết sẹo tồi tệ như vậy lại chọn giúp đỡ những Tử thần Thực tử đã làm điều đó. Thật khó để tưởng tượng Malfoy lại vô hại. Khi Molly nói điều đó, mọi thứ dường như thực hơn, rõ ràng hơn. Harry ngầm đồng ý.

"Được rồi. Con sẽ cho nó lợi ích trong sự nghi ngờ. Chỉ cần nó không làm bất cứ điều gì đáng ngờ, con sẽ cố gắng để quá khứ mãi mãi ở quá khứ, và chỉ cần xem mọi thứ diễn ra như thế nào. Tuy nhiên, con đang làm điều đó cho mẹ, không phải cho nó. "

Molly đứng dậy và kéo Harry vào lòng, hôn lên trán anh. "Đó là tất cả những gì mẹ có thể yêu cầu, Harry. Đó là tất cả những gì mẹ có thể yêu cầu"

Draco có thể đợi thêm một ngày nữa. Molly đi mua các loại thảo mộc của cô ấy, và Harry nhìn Draco ngủ một lúc, giữ khoảng cách trong hành lang. Draco ngủ một cách ngon lành, liên tục co giật và lẩm bẩm. Harry đứng im lặng bên cánh cửa, tự hỏi những giấc mơ của Draco Malfoy có hình dạng gì, và tự hỏi liệu chúng có khó chịu bằng một nửa cơn giận của mình không.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro