Chương 5: Farewell Knives Of Pain, Hello Knives Of Fear

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đã beta]

Draco Malfoy thức dậy vào buổi chiều muộn. Những tiếng réo yếu ớt trong thâm tâm cậu và cả sự hoảng sợ ngập trong ánh mắt với không gian xa lạ. Cậu giật mình tỉnh dậy, hít vào một hơi hoảng loạn và nhìn chằm chằm xung quanh, đôi mắt hoang dại và sợ hãi, dáo dác tìm một lối thoát thân nếu cần thiết.

Molly Weasley đang ngồi trên một chiếc ghế cũ nát, đan một chiếc khăn quàng cổ. Cô để những chiếc kim hoạt động bằng phép thuật trong khi quay lại và mỉm cười hài lòng với Draco. 

"Tốt lắm! Chào buổi chiều, chàng trai trẻ ngái ngủ. Đêm qua con chính xác là một mớ hỗn độn khủng khiếp, nhưng hôm nay trông con đã tỉnh táo hơn một chút. Con cảm thấy thế nào, cậu bé?"

Draco chưa thể trả lời vì cú sốc quá đỗi choáng ngợp và tự hỏi bản thân: "Mình đang ở hang ổ nhà W-Weasley... Làm thế quái nào mình lại ở đây?"

Draco cảm thấy đầu nhẹ bẫng dù có hơi chút chóng mặt, nhưng đây là lần đầu tiên sau quãng thời gian kinh hoàng ấy mà cậu chưa nhiễm bệnh sau một giấc ngủ. Cảm giác tinh thần minh mẫn đến kinh ngạc, và cậu ta nhận thức được rất nhiều điều nhỏ nhặt cùng một lúc, điều này khiến cậu sửng sốt.

Cảm giác kỳ lạ khi được nghỉ ngơi trên một chiếc giường "thực sự" một lần. Đột nhiên ý thức được rằng bản thân sạch sẽ, không có mùi, không cảm thấy nhờn hay bẩn, và không ngứa vì rác rưởi. Mùi hương của những tấm chăn và mền mốc có thể đã không được sử dụng trong nhiều năm. Sự ấm áp. Lần đầu tiên sau nhiều tuần cậu cảm thấy ấm áp. Đó có thể là cảm giác dễ chịu nhất mà cậu từng có ... bên cạnh việc nhận ra rằng cậu có thể hít thở sâu và nó không khiến cơn đau xuyên qua ngực. 

Draco chợt nhận ra mình chưa trả lời câu hỏi của người bắt đầu cuộc trò chuyện, và thậm chí còn chẳng nhớ câu hỏi là gì.

"C-Cái gì c-cơ?" Giọng cậu vẫn còn đau, nhưng nó không còn là cực hình như trước nữa.

"Ồ, xin lỗi cậu bé trẻ tuổi. Dì có một lọ thuốc có lẽ sẽ tốt cho cổ họng của con. Dì đã đợi con thức dậy để con uống nó. Dì không thích việc ép một người đang mê man uống thuốc chút nào. Đây, mau uống đi nào"

Draco run rẩy với lấy lọ thuốc được cung cấp, thận trọng đánh hơi thứ bên trong. Sau đó, cậu nhận ra rằng cậu không thực sự quan tâm đến việc nó có giết mình hay không, và uống nó mà không phàn nàn. Cơn đau rát cổ họng dịu đi ngay lập tức, và cậu có thể cảm thấy một cảm giác tê dại dễ chịu len lỏi khắp lồng ngực phía trên của mình. Cuối cùng, khi cậu nói, đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của chính mình, giống như là chính mình lần đầu tiên trong một năm, phát ra từ cái miệng đã khàn khàn trong một thời gian dài hơn cậu có thể nhớ lại.

"Cảm ... Cảm ơn. Làm thế nào ... tôi đến được đây"

"Malfoy trẻ ạ, con đã yêu cầu một nơi để trú ẩn vào đêm qua. Dì tôn trọng điều đó. Con đã đổ bệnh, và dì, Poppy và cả sự giúp đỡ của Harry nữa để giúp con trở lại trạng thái tốt như lúc này. Con sốt rất cao, và dì sẽ không bất ngờ nếu con chẳng nhớ gì cả. Hiện giờ, dì cần biết cảm nhận của con, hoặc không thì dì chẳng thể quyết định hướng điều trị tiếp theo"

"Tôi ... tôi cảm thấy ... tốt hơn trước. Tôi cảm thấy bản thân yếu ớt. Mệt mỏi. Chóng mặt. Tôi ... có thể hô hấp bình thường, dù vai tôi ... hơi đau. Cô đã cho tôi một nơi t-trú ẩn sao?"

"Đúng vậy. Một Weasley hay Prewett sẽ không bao giờ từ chối một yêu cầu như thế. Dì muốn xin lỗi thay mặt cho gia đình. Dì sợ rằng Harry đã tấn công con đêm qua ... và dì sợ rằng đó là một cách tấn công thô bạo hơn nữa. Đau ở vai của con là do trật khớp mà Harry gây ra. Dì đã ngăn Harry  lại và chấp nhận yêu cầu của con về nơi trú ẩn tạm thời, và con không có gì phải sợ hãi khi ở bên trong những bức tường này. Bây giờ con là khách, nếu con để ý đến bản thân và không làm hại bất kỳ ai ở đây, con có thể ở lại với thời gian cần thiết để hồi phục hoàn toàn. Chóng mặt và mệt mỏi của con là do đói. Dì đã chuẩn bị một ít nước dùng ngon và bánh mì để con bồi bổ, và mọi người sẽ giúp con trở lại với một số thức ăn thích hợp ngay khi có thể."

Đầu óc Draco quay cuồng với đống thông tin. Những ký ức chập chờn lướt qua tầm nhìn của cậu. Mọi thứ có vẻ bình thường ở London Muggles, cậu đang đi tới Hẻm Xéo. Draco đẩy những kí ức đó ra, cố nhớ lại lúc mình lên cơn sốt , bị thương nặng, bị đói trong hành trình đến Hẻm Xéo. Sau khi bị người qua đường khinh bỉ phun nước bọt vào mặt, bị đẩy ra đường... Não Draco nhảy số một cách khó hiểu.

Trong bộ não ấy, một mối liên kết nảy sinh. Mọi người đều sợ Harry Potter. Không ai có thể giúp đỡ một cựu Tử thần Thực tử ngoài anh ta. Mọi sự đều quy về Harry Potter. Mọi người đều biết anh ta canh giữ Weasley Burrow như một con diều hâu, và sống ở đó khi anh ta không ra ngoài săn lùng những cựu Tử thần Thực tử đang ẩn náu. Có một người không sợ Potter... và đó là chính Potter.

Draco nghĩ mình sẽ bị Harry giết chết nếu cầu xin sự giúp đỡ, và một lẫn nữa, Draco cảm thấy mình chẳng có lý do gì để sợ cả. 

Cái chết giống như một khoảng thời gian dài yên tĩnh bên cạnh những gì cậu đã thấy vào năm ngoái, và nếu đó là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, thì hãy cứ như vậy. Cậu đã loạng choạng cầu xin sự giúp đỡ một cách đáng xấu hổ, cho đến khi một phù thủy lớn tuổi với thị lực kém thương xót và gọi Xe buýt Hiệp sĩ cho. Đó là một cuộc hành trình thuận lợi từ Hẻm Xéo đến đây, và tất cả những gì cậu nhớ là giấc ngủ say, một điểm dừng chân và một chuyến đi bộ lạnh cóng vài dặm sau đó.

Potter. Cậu nhớ đến ánh mắt xanh lục rực lên vì cơn thịnh nộ cuộn trào và sự ngạc nhiên rằng bây giờ Harry trông thực sự trưởng thành kinh ngạc. Cậu nhớ mình đã nói chuyện hay cầu xin một cách nhục nhã. Sau đó là sự sắc bén của cơn đau bất ngờ ập đến, bóng tối bao trùm lấy cậu. Cậu cho rằng mình sắp chết, và cảm thấy nhẹ nhõm khi ý thức cứ thế rời xa. Cho đến bây giờ, tỉnh lại ở đây, bản thân cảm thấy ấm áp, sạch sẽ và tốt hơn những gì trong hơn năm qua.

Draco chợt nhớ ra chủ nhà vẫn ở đây, liền yên lặng chờ đợi.

"Cảm ơn dì." Draco thở dài rồi ngả lưng xuống gối. "Cảm ơn dì. Con nghĩ ... rằng mình đã chết vào hôm qua. C-Con không ngờ mình lại thức dậy ở đây. Con không thể ... Con không thể tin rằng dì đã chữa lành cho con. Con không có tiền... Con nên đi... Con không thể ở đây quá lâu."

(P/s: Mình nghĩ lúc này Draco đã biết vị thế của bản thân và biết ơn Molly nên sẽ thay đổi cách xưng hô cho lễ phép hơn)

Molly nghiêm giọng lên tiếng. "Draco Malfoy. Con không phải chi trả bất cứ điều gì cho một nơi trú ẩn cả. Dì cũng sẽ không lấy nếu con có tiền. Nơi đây là một nơi trú ẩn tuyệt vời. Con chưa khỏe và con sẽ không đi đâu đến khi khỏe lại. Lòng biết ơn của con được đánh giá cao nhưng dì sẽ đánh giá cao hơn nếu con chịu an vị đến khi sức khỏe ổn định"

Draco hơi co rúm người lại, sợ hãi trước ý nghĩ trái lệnh người phụ nữ rõ ràng vừa cứu mạng cậu. Khuôn mặt Molly dịu lại khi cô thấy cậu đang dựa lưng vào gối, và cô nói nhỏ.

"Cậu bé Malfoy ạ. Con được chào đón ở đây. Con không nợ gì cả nhưng chúng ta cần nói chuyện để dì biết con đang mắc phải những căn bệnh gì. Đó là một danh sách khá dài. Có điều gì con muốn nói về việc tại sao con lại chọn đi đến đây không?"

Draco rùng mình. Miệng cậu bất giác mở ra và đóng lại. Sự kinh hoàng đến với cậu nhanh chóng. Có lẽ cô ấy biết. Nhiều hơn những gì cô ấy đã nói. Cô biết một số điều đã xảy ra. Khuôn cậu mặt nóng bừng vì xấu hổ, và Draco lo lắng cắn chặt môi, cắn mạnh đến mức khiến nó đau đớn, với hy vọng cậu sẽ không mất tự chủ.

"Con... Con đã bị cướp. Họ cướp mất đồ của con. Con.. bị thương. Mất đũa phép và đồ, cùng ít tiền. Đó là lí do con lang thang khắp nơi mà không có sự giúp đỡ. Mọi người... không tử tế cho lắm. Làm ơn, bây giờ chỉ là Draco. Hãy gọi con là Draco thôi ạ"

Draco dường như không thể ngừng run rẩy ... tay chân của chính cậu đang phản bội cậu. Molly thậm chí còn nói nhẹ nhàng hơn trước. Cô vươn tay vỗ về bàn tay đang lo lắng siết chặt ga trải giường, và cậu rụt tay về như thể bị bỏng ... đó thậm chí không phải là một cử chỉ có ý thức, hơn nữa là một phản ứng khi cơn hoảng loạn lấn át.

"Draco, con không có gì phải cảm thấy xấu hổ cả. Ai làm con tổn thương sẽ chịu hình phạt thích đáng. Chiến tranh đã qua rồi. Kí hiệu trên cánh tay của con chẳng còn ý nghĩa gì cả. Dì nghĩ con đã trả giá đủ cho những việc làm của mình rồi. Có lẽ những thú thuộc về con đã bị đánh cắp khỏi con nhưng vẫn còn nhiều điều quan trọng hơn thế. Ở nơi này không chấp nhận sự lừa dối, nếu con nói con không muốn nói về vấn đề đó nữa, dì luôn tán thành với con. Và không ai ở đây làm hại con vì con đang ở đây"

Sự kiềm nén mỏng manh cuối cùng cũng gãy, sự bình tĩnh của Draco dần tiêu biến. Rồi sau đó, cậu không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng lượng nước mắt tích trữ bao lâu lại nhiều đến thế. Tại một thời điểm nào đó, cậu nhận ra rằng đầu mình đang được ôm vào lòng của bà Weasley, và mái tóc của cậu đang được vuốt ve, trong khi cô ấy thủ thỉ những lời cảm thông và xoa dịu. Cậu không chắc mình đã mất kiểm soát trong bao lâu, đỏ bừng mặt, từ từ ngồi dậy, đau đớn nhận ra sự thật rằng, với tấm khăn trải giường bị trượt ra sau, bộ ngực trần và lưng của chính cậu là một khối mô sẹo cỡ lớn, giờ đã lộ ra. Cô đã nhìn thấy chúng rồi, nhưng cậu không quen bị những người khác nhìn thấy như thế này. Nó rất khó xử ... gần như là nhục nhã. Nếu là cậu của hơn hai năm trước, một sự mất mát nhân phẩm như vậy là điều không thể tưởng tượng được.

Draco nhận lấy một miếng vải để lau mắt và mũi, và trầm ngâm rằng, hai năm trước, cậu đã đánh mất phẩm giá. Đây là một cuộc sống khác, và không liên quan đến sự tồn tại của cậu kể từ đó.  Cậu cảm thấy một tình cảm tức thì và tràn trề dành cho người phụ nữ mà bản thân đã từng chế nhạo từ xa, và công khai chế giễu con trai bà ấy.

Mẹ của cậu sẽ không bao giờ khuyến khích việc thể hiện cảm xúc như vậy. Điều đó không quan trọng nữa, vì mẹ của Draco bây giờ là một người thực vật ở St. Mungo, bị tra tấn gần chết bởi chúa tể hắc ám. Đó là hình phạt cho sự thất bại của Draco, và sự biến mất đột ngột của cậu cùng với Severus Snape. Molly Weasley đã thể hiện sự tử tế trong một đêm nhiều hơn những gì cậu đã chứng kiến ​​trong nhiều năm và cảm thấy gần gũi với người này mà cậu chưa bao giờ cảm thấy trước đây, ngay cả với gia đình của mình. Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu nói... thực sự lan man...  chỉ là bản thân cậu cảm thấy như mình phải nói điều gì đó.

"Con xin lỗi... Con xin lỗi... về mọi thứ. Những việc con đã làm, tất cả. Snape đã để con một mình. Con không còn ai... không còn nơi nào để quay về. Con tình cờ gặp một trong số họ... Knockturn Alley... Con đã yêu cầu một nơi để ở. Họ ... sau đó họ làm tổn thương con ... trong một thời gian dài. Xin đừng hỏi... về nó... Làm ơn. Họ lấy đi mọi thứ, họ đẩy con ra khỏi ô tô ở Muggle London. Con thực sự không biết mình đã lang thang bao lâu, và con đã phải... làm những việc... chỉ để sống. Khi con đến đây, con đã nửa tin nửa ngờ Harry sẽ giết chết con. Con chỉ không dám tin rằng dì đã đưa con vào. Con rất xin lỗi ... cho Hogwarts, vì tất cả. Con thề rằng mình hoàn toàn nói thật..."

"Nào nào cậu bé..." Molly an ủi "Không sao cả, cậu bé đáng thương. Con đang ở đây rồi"

Trong nội tâm, Molly đang chiến đấu với những giọt nước mắt của chính mình. Thật khó để chứng kiến ​​một người đàn ông trẻ tuổi bị cuộc sống tàn phá trước mặt cô, nhưng không giống như những vết thương ngoài da thịt, những vết thương đen tối và xấu xí trong tinh thần của cậu phải được mở ra và làm sạch trước khi nó thối rữa hoàn toàn. Điều đó cũng khó đối với cô, nhưng cô biết điều đó phải khó hơn rất nhiều đối với một cậu bé đã từng có mọi thứ.

"Dì có một số thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho con thưởng thức. Và có một số quần áo được sắp xếp khá vừa vặn. Một số là đồ cũ của Percy, thằng bé là một người cao, mảnh mai, Percy của chúng tôi. Con không nên làm gì nhiều hơn là nghỉ ngơi trong lúc này, phòng tắm ở phía dưới hành lang bên phải, và có một cái chậu bên cạnh giường nếu con gặp khó khăn khi đi lại. Dì sẽ quay lại sau một chút nữa, và chúng ta sẽ xem qua một số loại thuốc và phép thuật mà con sẽ cần trong thời gian sắp tới đây. Bây giờ chỉ cần thở chậm lại và lọc lại ... quá khứ đã qua rồi ... không có gì thay đổi được điều đó. Nhưng tất cả những gì chúng ta có là ngày hôm nay, và tương lai. Con phải quyết định xem phải làm gì với chúng, và không ai có thể làm điều đó cho con cả... con phải tự mình làm điều đó. Hiểu chưa, tình yêu?"

Draco sụt sịt và gật đầu, không biết phải nói gì với một thứ như vậy. Slytherin không chuẩn bị cho một người sự thẳng thắn và những tuyên bố sâu sắc. Cậu lầm bầm đồng ý, và dựa lưng vào gối, đột nhiên nhận thấy cơ bụng mình đau nhói vì thút thít. Molly Weasley đứng dậy, với một nụ cười gượng gạo và cẩn thận, rời phòng để mang theo một ít đồ ăn, thứ mà Draco mới nghe đã thấy ngon rồi, cho dù đó là bánh mì và nước dùng.

Đầu Draco vẫn còn mờ mịt, do thiếu dinh dưỡng trong nhiều tháng, và tầm nhìn của cậu chỉ xoay tròn một chút trong khi đang nghỉ ngơi, biến căn phòng thành một nơi  lễ hội trong thâm tâm. Draco thở dài thườn thượt, cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng không chắc chắn lắm. Nỗi sợ hãi đã luôn đồng hành trong một thời gian dài đến nỗi cậu không biết phải làm thế nào để buông bỏ nó, nhưng cậu không thể cảm thấy sợ hãi ngay bây giờ.

Draco đảo mắt sang bên phải, và cái bóng cao gầy ở ngưỡng cửa lặng lẽ tiến về phía trước. Draco co rúm người lại trước khi cậu có thể ngăn mình lại, và cảm thấy sự tức giận và sự đe dọa được che đậy mỏng manh đang tỏa ra từ Harry.

Potter lù lù cạnh giường, một chiếc mặt nạ hoàn hảo của sự kiểm soát trung lập kẹp chặt lấy những nét đặc trưng của anh. Harry cao hơn Draco nhớ, và trông cũng nặng nề hơn. Cậu học sinh trông không mạnh mẽ hay nguy hiểm đến vậy. Người đàn ông này trông giống Potter, nhưng anh ta mang trong mình như một cỗ máy giết người, người biết mình có khả năng gì và cảm thấy bình yên với nó. Bản năng của Draco bảo cậu phải phục tùng hết mức có thể, và cậu làm theo bản năng đó, cúi đầu thấp và hai tay ôm sát cơ thể, cố gắng không run rẩy quá rõ ràng.

"Malfoy. Đây là nhà tôi. Đây là những người tôi yêu quý. Giống như Hogwarts đã từng. Mày đang ở đây, và mày sẽ ở lại đây, nhưng mày cần biết một điều trước khi Molly quay lại."

Harry vươn người ra phía sau, rút ​​một con dao to lớn, có lưỡi đen và sắc nhọn ra khỏi vỏ bọc giấu kín nào đó. Draco cảm thấy tim mình đập loạn xạ và mắt mình lồi ra. Và nếu có thể bò về phía lối ra, Draco đã bắt đầu ngay lập tức.

"Nếu có... bất cứ điều gì... xảy ra với những người này, tao hứa với mày rằng, khi tao nhúng tay vào, tao sẽ khiến bất cứ thứ gì mà Voldemort tung ra trước đây đều cảm thấy giống như một điều thứ gì đó vô vị và nhàm chán, không bằng một góc. Điều tao nói hoàn toàn rõ ràng chứ?"

Draco nuốt nước bọt, và gật đầu loạn xạ. Đây là cơn ác mộng đêm qua, chỉ cách cậu một bước chân, được trang bị vũ khí và cơn thịnh nộ của anh kinh hoàng. Đột nhiên, cậu nhận ra rằng đây không phải là một nơi an toàn như cậu đã hy vọng và gần như tin tưởng mới chỉ vài phút trước đây.

Harry tra con dao vào vỏ kiếm trên lưng, và nhìn Draco lạnh lùng.

"Tốt. Miễn là chúng ta hiểu điều đó, mày sẽ được chấp nhận ở đây. Chúng ta sẽ nói chuyện lại sau."

Những lời cuối cùng được gửi đến với một lời chế nhạo gợi nhớ về thời trẻ của Draco, và nó có vẻ lạc lõng trên khuôn mặt của Harry đến nỗi nó càng thêm căng thẳng. Harry quay người bước ra ngoài, bước chân vẫn yếu ớt như trước, dáng đi của một con mèo đang săn mồi. Draco rùng mình từ đầu đến chân, tự hỏi liệu mình có rớt khỏi chảo rán, chỉ để đáp xuống lửa hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro