Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kagami's P.O.V

[ "Này, dậy đi Taiga!"

Không... Tôi vẫn muốn ngủ.

"Một phút nữa thôi..."

Tôi nghe thấy ai đó cười khúc khích.

"Yeah tên ham ngủ này, một phút trước em cũng nói như vậy mà. Giờ thì dậy đi, nhanh nào."

"Mmm... Lúc nữa đi... Aomine..."

"Gì cơ?! Aomine? Em đùa à? Anh buồn đấy, Taiga. Phải gọi tên anh, Daiki."

Có ai đó lắc nhẹ bờ vai tôi và cố kéo tôi dậy.

"Ừ ừ Daiki... một phút nữa..."

Từ từ. Daiki? Tôi vừa nói Daiki sao?

Đừng nói là...

Tôi từ từ mở mắt và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là nụ cười quen thuộc đó.

Đây là ảo giác sao?

Ôi không không không! Tôi không muốn gặp lại giấc mơ này đâu. Tỉnh lại đi Kagami!

'Phiên bản người lớn của Aomine' hôn lên trán tôi.

"Chào buổi sáng, mặt trời nhỏ của anh!" ]

--------------------------------------------------------------------------

"Thôi nào, dậy đi Taiga~"

Ôi Chúa ơi, tôi lại lạc vào trong giấc mơ này rồi.

Tôi đẩy anh ta sang một bên và phủ kín chăn lên đầu mình, cố gắng giấu khuôn mặt đang đỏ bừng lên.

"T-Tôi vẫn muốn ngủ."

Sao mày lại lắp bắp như vậy hả Kagami?!

Aomine lờ tôi đi và vòng tay quấn lấy hông tôi, vùi mặt và cọ cọ má vào bụng tôi.

"Nhưng mà Taiga, anh đói ~ Làm đồ ăn sáng cho anh đi ~"

Ahgggg! Đừng có nhõng nhẽo như vậy chứ Aomine!!

"Anh là trẻ con mới lên ba à? Được rồi, tôi biết rồi. Tôi dậy ngay đây. Xê ra!"

Nếu tôi không dậy ngay, không biết tên khốn này còn định giở trò gì nữa. Tốt nhất là dậy và làm theo những gì anh ta mong muốn.

"Nóng tính vậy."

Aomine làm bộ mặt cún con tội nghiệp và ôm lấy ngực trái mình. Tôi nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ.

"Nhưng mà, tình yêu của anh chịu dậy rồi."

Anh cười và tiến tới xoa đầu tôi. Giờ thì tôi thực sự muốn đập cho anh ta một trận rồi đấy.

"Em biết không, Taiga? Hôm qua lúc anh về, anh thấy em ngủ gật trên sàn nhà đấy. Em nằm với tư thế... kì cục lắm, gần bức ảnh cưới của tụi mình. Nên anh đã bế em vào phòng mình đó."

Chính xác là tôi bị ngất! Và cái mẹ gì cơ, anh BẾ tôi á?? Một thằng đàn ông bế một thằng đàn ông khác... kiểu công chúa á ???

Ôi trời... danh dự của tôi.

Mà làm sao có thể không hoảng tới ngất khi nhìn thấy tấm ảnh cưới của mình với ai đó và AI ĐÓ ở đây lại là AHOMINE được!

"À chỉ là tôi hơi mệt... nên chắc ngủ quên..."

Thông minh lắm Kagami, ngủ quên cơ đấy. Ai mà tin nổi chứ?

"Umm... Được rồi. Nhưng em nhớ lần sau để ý ngủ đúng chỗ nhé, không hôm sau tỉnh dậy sẽ đau nhức cơ lắm đấy."

Okay, trừ Aomine.

Sau khi tắm xong, tôi nhanh chóng chạy xuống nhà và chuẩn bị bữa sáng cho tôi... à... chúng tôi. Tôi nên nấu gì bây giờ nhỉ? Trứng rán và khoai tây? Không biết Aomine có thích không nhỉ? Hay anh ấy thích đồ ăn Nhật hơ- Từ từ đã!

Sao tôi phải bận tâm tới sở thích của hắn chứ? Chả cần phải quan tâm đến chuyện anh ta thích đồ ăn tôi nấu hay không!

"..."

"Chuyện gì vậy Taiga? Trông em cứ ngơ ngơ..."

Aomine xuất hiện đằng sau tôi và tựa cằm lên vai tôi.

"Ơ... Chỉ là tôi đang nghĩ không biết hôm nay sẽ nấu gì..."

Tôi là ai? Một bà vợ thẹn thùng lo lắng về đồ ăn sang của chồng mình sao?

"Em không cần phải nghĩ nhiều về điều đó, cứ nấu những gì em thích. Anh sẽ ăn mọi thứ em làm cho anh!"

Tuyệt. Và giờ mặt tôi nóng bừng lên.

"Hả- cái gì cũng ăn sao? Đừng đùa..."

Aomine nhếch mép và cọ đầu vào cổ tôi.

"Chỉ cần là đồ em nấu anh đều thích."

"... Dâm tặc."

"Ừa, anh là tên dâm tặc của em."

Anh ta cười toe toét khi nhìn vào khuôn mặt đỏ gay của tôi.

"Sao cũng được! Đi tắm đi rồi ra ăn."

"Được rồi Taiga~"

Anh ta quay đi và uể oải bước về phía phòng tắm.

Tôi thực sự muốn hỏi Aomine về tôi, về anh ta... Về chúng tôi.

Sao mà chúng tôi lại... (ho)... yêu nhau được?

Sao mà chúng tôi thổ lộ được?

Sao mà chúng tôi... thành đôi được?

Nhưng nếu tôi hỏi thẳng Aomine như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ nghi ngờ có điều gì đó không ổn với tôi.

Ôi trời, tôi nên làm gì đây?

Sau khi ăn xong bữa, Aomine vớ lấy áo khoách và cặp xách của anh rồi tới... trụ sở... ờ. Và giống như lần trước, anh ấy lại hôn tôi.

Nhưng không phải trên thái dương... Mà là ở má!

Được rồi, tôi sẽ nhắc lại lần nữa.

Anh ta hôn má tôi!!! Tôi không phải là con gái mà!!!!

Nhưng anh ta lờ đi sự tức giận của tôi và làm vẻ mặt ngây thơ vô tội vẫy chào tôi.

Tên khốn.

Yeah, tôi biết là tôi không nên phản ứng thái quá về nụ h-hôn đó. Vì ai mà biết giữa tôi của "thời này" với Aomine đã làm những chuyện gì. Chúng tôi là vợ chồng... à... bạn đời, đúng không? Chắc hẳn chúng tôi đã ôm ấp, hôn nhau và làm t-

Không không! Kagami đồ xấu xa. Kagami đồ hư hỏng!

Đừng có nghĩ tới những thứ... như vậy!!!

Ding dong.

Hm? Ai vậy? Aomine bỏ quên thứ gì à??

"Đợi chút!"

Tôi bước tới và mở cửa. Khi nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt to tròn quen thuộc luôn nhìn thẳng vào tôi, tôi dường như bất động.

"...Kuroko?"

"Chào buổi sang, Kagami kun."

----------------------------------------------------------------------------

Tôi nên làm gì đây!

Tôi nên làm gì đây?

Tôi phải làm sao đây????

Kuroko vẫn vậy, không hề thay đổi chút nào. Mắt xanh biếc, làn da nhợt nhạt và thân hình nhỏ nhắn (chắc là cao hơn chút so với Kuroko ở thời tôi). Kuroko vẫn nhìn tôi chằm chằm khi uống tách trà mà tôi chuẩn bị cho cậu.

"Có chuyện gì sao Kagami kun? Trông cậu có vẻ không được thoải mái cho lắm..."

Khỉ thật. Kuroko vẫn nhạy cảm như vậy.

"Không có gì. A chỉ là... Tớ thấy không khỏe lắm."

Tôi cố trông thật thuyết phục với một nụ cười gượng gạo.

"Trông cậu... kì cục lắm Kagami kun ạ."

Okay, thất bại hoàn toàn.

"Không! À... ơ... nhà tắm. Tớ cần đi một lúc!"

Hay lắm Kagami. Lại dựa dẫm vào nhà tắm. Một lần nữa.

Tôi có thể cảm nhận được đôi mắt Kuroko vẫn dõi theo tôi. Tôi chắc chắn cậu ấy nhận ra tôi đang nói dối.

Chừng 15 phút tự kỉ trước gương, tôi bước ra và tiến tới ngồi cạnh Kuroko.

"Kagami kun?"

"Ừ-ừ?"

"...Cậu nhớ hôm nay là ngày nào không?"

Ực!

"À... Có!"

"Hôm nay là một ngày trọng đại của cậu và Aomine kun đó."

"Đ-đương nhiên là tớ nhớ. Hôm nay là... ờ... cái ngày mà... chúng tớ... um..."

Có phải Kuroko đang cười không? Chắc là tôi tưởng tượng.

"Cưới."

"À ừ! Hôm nay là ngày kỉ niệm cưới của chúng tớ."

Kagami mày làm được rồi. Mày thật thông minh quá. Đúng là thiên t- Từ từ, Kuroko đang cười mà??

"... đúng không?"

"Xin lỗi, tớ không định cười cậu đâu nhưng cậu thực sự rất đáng yêu."

"Tớ KHÔNG đáng yêu!!!"

"Dù là quá khứ hay hiện tại, cậu vẫn như thiên thần ý, Kagami kun ạ."

"Thiên thần!? Kuroko cậu bị khùng à? Tại sao-"

Hiện tại hay quá khứ???

Có phải Kuroko...?

"Cậu có ý gì khi nói 'dù là hiện tại và quá khứ'?"

"Sao cậu có thể quên được ngày cưới của mình chứ. Hôm nay chỉ là một ngày bình thường thôi."

Bố khỉ!

Kuroko đặt tách trà xuống và ngồi thẳng người lên. Cậu ấy vô cảm nhìn tôi.

"Cậu không phải Kagami kun của hiện tại, đúng không? Cậu là Kagami kun, học sinh năm hai của cao trung Seirin."

Đợi một phút.

Có phải cậu ấy đang nói những điều tôi nghĩ không?

"Ừ, đầu tiên thì tớ không tin câu chuyện cậu kể về giấc mơ và chiếc gương đâu. Nhưng giờ, khi nhìn cậu thế này, tớ buộc phải tin nó."

Kuroko biết về chiếc gương?

Kuroko biết về giấc mơ của tôi?

Làm sao mà...

[ "Cậu có thể nói cho tớ chuyện gì đang xảy ra không? Tớ là bạn cậu."

Tôi biết kiểu nhìn đó. Cậu ta sẽ không chịu đi nếu tôi không nói gì. Thằng lỏi cứng đầu này. Tôi thở dài và gãi gãi đầu.

"... Được rồi. Nghe này." ]

Chính là nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro