Chương 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kagami's P.O.V

"Sao tự nhiên cậu lại mời tớ ăn cơm vậy hả Kagami kun?"

"Sao? Nên mà nên mà."

Kuroko tò mò nhìn tôi trong khi uống cốc vanilla shake trên tay. Sau một lúc, cuối cùng cậu ấy cũng chịu tha cho tôi. Thi thoảng, Kuroko lại ngó qua cửa sổ và nhìn những người qua đường.

"Sao, chồng cậu thế nào rồi?"

Nghe vậy, tôi ho sặc sụa. Tôi khẽ lườm Kuroko một cái. Cậu ấy không nói gì, chỉ mỉm cười rồi tựa lưng vào ghế, chờ đợi tôi trả lời.

"Đừng có nói như vậy, Kuroko. Người ta sẽ hiểu lầm đấy!"

Kuroko nhún vai, vẫn đợi tôi trả lời.

"Hắn-"

"Tch. Mày đãi Tetsu, vậy sao không chịu đãi tao một bữa? Đồ phân biệt đối xử."

Aomine xuất hiện sau lưng tôi rồi vớ lấy một chiếc bánh burger.

"Này, của tao chứ!"

"Sheeeh! Đồ ki bo. Tao đang giúp mày xử lý đống burger này đấy, mua rồi không ăn hết thì phí lắm."

"Mẹ mày. Tao ăn hết được. Không khiến mày phải lo."

Rồi lờ Aomine đi, tôi tiếp tục với cái burger yêu quý. Sau đó, hắn ta qua ngồi bên Kuroko và thảo luận về một vấn đề gì đó.

Nghĩ lại thì, tại sao Aomine lại chọn tôi nhỉ? Tôi biết là anh ta đã nói cho tôi lý do rồi, nhưng mà, nếu như thích con trai, tại sao không phải là Kuroko?

Kuroko là bạn thân của hắn... là cái bóng của hắn cơ mà?

Ờ thì, đó là chuyện trước đây. Nhưng sự thật thì họ vẫn là bạn thân. Và nếu để ý kĩ một chút, tôi thấy Kuroko cũng khá dễ thương trong thân hình nhỏ nhắn đó đấy chứ, giống như con gái vậy. Aomine thậm chí còn gọi thẳng tên cậu ấy.

...

Ơ sao tự dưng thấy buồn thế này?

"Oi, Kagami!"

Tôi đoán là tôi vừa mới nhìn chằm chằm vào họ... hoặc là, lườm hai người họ. Aomine cong mày, còn Kuroko thì khẽ cười khúc khích như kiểu muốn nói 'Tớ biết cậu đang nghĩ gì đấy, Kagami kun.'

"Sa-Sao?"

"Chơi một – một chiều này chứ?"

À, đúng rồi. Đấu một – một trở thành một thói quen của chúng tôi vào chiều mỗi cuối tuần.

"...Ừ."

"Muốn chơi cùng không, Tetsu?"

THỊCH!

Kuroko khẽ liếc tôi rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi lườm lại cậu ta, nhưng có vẻ cậu ta không quan tâm. Kuroko lắc đầu.

"Không, tớ bận rồi."

"Tch, thôi được rồi."

Phù!

Ơ mà... sao tự dưng tôi thấy nhẹ nhõm vậy? Tôi lo lắng về Kuroko sao? Trời ạ, Kagami, kiềm chế đi!

Aomine trở lại trò chuyện với Kuroko và lờ đi cái không khí kì quặc này. Hắn lại bốc lấy một cái burger của tôi.

Chuyện gì xảy ra vậy...?

Không không, tôi thừa nhận là tôi thích Aomine... Nhưng mà không thể nào...

Tôi vừa mới ghen sao?

Nực cười!!

Ôi trời, trong số hàng ngàn người, tôi lại đi ghen với Kuroko. Thật hết thuốc chữa mà. Có lẽ tôi nên để mắt tới những cô gái xinh ngắn vòng một nở nang hơn và kuroko.

Bởi vì tôi tin là bây giờ Aomine hoàn toàn thẳng và vẫn thích con gái, PHẢI KHÔNG? Ừ thì, tôi biết là rất có khả năng, Aomine sẽ cưới tôi, một thằng con trai cao to, trong tương lai. Nhưng mà, chuyện đó... Bây giờ thì...

Phải không?

---------------------------------------------------------------------

"Nghỉ chút thôi."

"Không! Thôi mà Aomine. Chơi tiếp đi."

"Không, tao không muốn. Mày không biết mệt là gì hả Kagami? Mình chơi liền tù tì gần ba tiếng rồi đó. Nếu vẫn còn sung như vậy thì chơi một mình đi, tao thôi."

Aomine ngồi trên băng ghế và lôi ra một chai nước. Buồn cười thật, tôi không thể rời mắt khỏi hắn ta. Nhịp tim tôi lại tăng lên nhanh chóng, khuôn mặt thì cứ thế nóng dần lên. Hắn ta trông giống như chàng diễn viên điển trai quảng cáo nước khoáng trên quảng cáo ý. Nước nhỏ giọt từ miệng hắn, lăn dài xuống cổ hắn, ngực hắn...

Tôi nghĩ là... Aomine nên tham gia vào đoạn băng quảng cáo đó. Sẽ có sức hút hơn chàng diễn viên kia nhiều.

Bỗng nhiên, một thằng bé chừng mười – mười một tuổi xuất hiện, đứng ngay giữa sân. Nó mặc một cái áo phông màu đen và quần sooc màu xanh đậm. Tóc thằng bé màu đen tuyền, giống với màu mắt của nó. Nó lờ chúng tôi đi.

Thằng bé lấy trái bóng rổ đập xuống vài lần, sau đó chạy vài bước tới gần bảng rổ và rồi nhảy lên ném bóng.

Suýt thì ném trúng.

Nhưng cú ném đó thì thật tuyệt vời, ít nhất là so với những đứa trẻ ở tuổi này. Nhưng đáng tiếc thay, sau vài lần như vậy, thằng bé vẫn không tài nào ném trúng rổ.

"Đổi tư thế đi, thả lỏng cơ vai, như vậy sẽ được."

Đột nhiên Aomine lên tiếng khiến tôi và thằng bé giật mình.

Tôi quay lại nhìn Aomine, nhưng hắn chỉ cười khinh khỉnh và nhìn thằng bé. Tôi lại quay ra nhìn thằng bé đang tiếp tục ném bóng, nhưng đúng là tư thế của nó có chút thay đổi.

Nó nghe theo chỉ dẫn của Aomine.

Kết quả? Trái bóng vào rổ còn không bị đập vành.

"Thấy không?"

Aomine mỉm cười tự mãn. Thằng bé trừng mắt nhìn chúng tôi, nhưng Aomine lại cười toe toét.

"Không phải cảm ơn đâu nhóc."

Tôi cố nhìn cười khi nhìn thấy mặt thằng bé bắt đầu đỏ lên. Có lẽ nó đang giận hoặc đang ngượng, hoặc có thể cả hai.

Thằng bé lại tập ném bóng tiếp và hầu hết các lần ném đều vào rổ. Tôi khá chắc là khi lớn lên, thằng bé sẽ là một tuyển thủ bóng rổ rất cừ đấy.

Một lúc sau, thằng bé bước về phía chúng tôi. Hai tay thằng bé ôm quả bóng, vẻ mặt lo lắng.

Dễ thương quá!

"Có thể... chơi... với tôi...?"

"Sao?"

Aomine và tôi cùng đồng thanh.

"Các anh có thể chơi với tôi không?"

Tôi chớp mắt.

Aomine cũng vậy.

Có phải thằng bé bướng bỉnh ngỗ nghịch này vừa mới hỏi chúng tôi chơi cùng nó không?

Aomine khẽ nhếch mép, còn tôi cười nhẹ nhàng với đứa trẻ.

"Đương nhiên bọn anh-"

"Chơi với tên này đi. Anh mày vẫn còn mệt, với cả trình của nhóc bây giờ không địch nổi anh đâu. Anh mày chỉ thua tên này đúng một lần thôi à, mà đó là do nó đánh hội đồng mới được vậy."

Tên khốn tự mãn.

Aomine cười như thằng ngốc. Tôi tức tối nhìn hắn. Thằng bé nhìn chằm chằm chúng tôi một lúc rồi cau có.

"Tôi cũng chả muốn chơi với tên đểu như anh."

Thằng lè lè lưỡi rồi kéo lấy tay tôi. Aomine chết lặng một lúc rồi cười phá lên.

"Anh thích mày rồi đấy nhóc ạ."

Chúng tôi lờ hắn đi và bắt đầu chơi cùng nhau. Sau gần nửa giờ đồng hồ, thằng bé có vẻ mệt nên tôi kêu nó ngồi nghỉ một lúc. Chúng tôi trở lại chỗ ngồi của Aomine

Aomine quăng lên đầu tôi chiếc khăn bông, và khi tôi định nổi quạu, hắn đưa tôi chai nước. Tôi nhìn chai nước, cảm thấy bối rối.

"Uống đi. Chắc mệt lắm hả Bakagami. Cả nhóc nữa."

Thằng bé lắc đầu rồi lấy trong túi nó ra một chai nước khác. Sau một lúc im lặng, tôi nhìn đứa bé.

"Này... ờm... Sao em không chơi bóng cùng bạn em?"

Thằng bé lặng im một lúc rồi nhún vai.

"Bố mẹ chúng nó cấm không cho chơi với em. Họ nói em sẽ gây ảnh hưởng xấu. Thi thoảng, chúng nó cứ móc mỉa em, khó chịu lắm."

Aomine và tôi nhìn thằng bé rồi cùng gật đầu. Tôi khoác vai thằng bé rồi nhẹ giọng hỏi.

"Có thể cho anh biết lý do không?"

Thằng bé tròn mắt nhìn tôi rồi trở lại nghịch trái bóng trong tay.

"Tháng trước bố em bị bắt. Ông ấy bị oan, nhưng cảnh sát tìm thấy thuốc trong túi. Ông ấy sẽ ngồi tù khoảng năm năm. Mẹ em quyết định sẽ chuyển nhà để có thể bình tĩnh lại."

"Bao giờ em đi?"

"Ngày mai."

Tôi bị bất ngờ trước lời nói của thằng bé, và chắc là Aomine cũng vậy. Dù không bộc lộ ra ngoài, nhưng tôi có thể thấy nổi buồn ẩn chứa trong mắt thằng bé.

Bất giác, tôi xoa đầu thằng bé rồi cười toe.

"Không sao. Anh chắc chắn em sẽ tìm thấy những người bạn sẵn sàng chấp nhận em. Em sẽ trở thành một tuyển thủ tài năng và tất cả bọn họ đều phải công nhận em."

Wow, tôi không hề nghĩ là mình có thể nói ra những câu thông minh như vậy. Thẳng bé có vẻ cảm phục tôi nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Nó đang... đỏ mặt sao?

"Rồi một ngày nào đó nhóc sẽ đánh bại và đá nát mông từng đứa chúng nó."

Sau khe nghe Aomine nói vậy, chúng tôi cùng cười vui vẻ.

Rồi thằng bé nói nó phải về sớm, nó không muốn làm mẹ lo lắng. Nó cầm lấy túi và đứng dậy, nhưng đột nhiên nó quay lại và cầm lấy tay tôi.

Hả?

"Um... anh tên gì?"

Thằng bé ngượng ngùng hỏi tôi, thậm chí còn không dám nhìn mặt tôi. Tôi định trả lời, nhưng rồi Aomine tới gần và quàng tay qua vai tôi.

"Aomine Daiki"

"Tôi không có hỏi anh."

Thằng bé nhìn chằm chằm cánh tay Aomine trên vai tôi.

"À thì-"

"Kagami. Kagami Taiga."

Thằng bé cười... rồi lại đỏ mặt sao?

Thằng bé nắm chặt tay tôi hơn rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Em sẽ luyện tập thật chăm chỉ để trở thành một tuyển thủ xuất sắc và trở lại thành phố này. Khi đó..."

Thằng bé đảo mắt sang Aomine.

"... Anh phải đá anh ta ngay lập tức nhé."

Gì? Đá???

Đừng nói là...

"Ơ không? Bọn anh không..."

"Được, anh sẽ đợi. Còn nhóc, sẽ phải cố gắng rất nhiều nếu muốn lấy đi những thứ thuộc về anh đấy."

Thuộc về hắn? Ai? Tôi á???

"Đồ Ahomine. Cậu-"

Tôi ngưng bặt khi cảm nhận một đôi môi nhỏ nhắn mềm mại trên má tôi. Tôi mở to mắt nhìn thằng bé nhưng rồi nó buông tay tôi ra và chạy đi. Nó vẩy tôi từ đằng xa và hét to.

"Đừng quên nhé Kagami-chan. Tên em là Kazuki. Ottoya Kazuki!!!"

Rồi thằng bé chạy mất khỏi tầm mắt tôi.

"Uầy Kagami! Mày vừa được một thằng nhóc tỏ tình sao?"

Tôi không trả lời Aomine, mắt tôi vẫn còn nhìn về hướng thằng bé chạy.

Ottoya... Ottoya Kazuki??

Khỉ thật!

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao thằng nhóc Kazuki ở thời kia lại thần tượng tôi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro