Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Chương này tớ cop trong word ra chả hiểu sao dấu câu nó cứ bị... Nói chung là các bạn thông cảm nhé (__ __") Thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này


Tôi mở mắt rồi liếc ra xung quanh bằng ánh nhìn lười biếng. Chăn màn, giấy dán tường, và tấm ảnh đó. Yep, chào mừng tới thế giới trong mơ của tôi. Sau khi trở về từ sân tập, quá kiệt sức, tôi ắm qua loa rồi trèo lên giường ngủ ngay sau đó.

Tôi ngáp và vặn vẹo sống lưng. Tôi đưa tay lên dụi mắt rồi lại tìm kiếm xung quanh. Đôi mắt tôi dán chặt vào mảnh giấy nhỏ dính trên bàn.

"Hôm nay anh phải đến cơ quan sớm, có một vụ khẩn cần anh giải quyết ngay lập tức. Anh không muốn phiền tới thiên thần của anh, nên anh đã đi mà không gọi em dậy. Anh làm bánh mì nướng cho em rồi đấy, để ở trên bàn ăn. Nhớ ăn hết đấy nhé. Tầm tám giờ tối anh sẽ về.

Daiki."

Tôi bật cười khúc khích sau khi đọc mảnh giấy.

Thiên thần ý hả?

Quá sến so với tính cách của Aomine, phải không!

Tôi bật dậy khỏi giường rồi đi tắm. Xong xuôi, tôi quyết định dọn dẹp căn hộ để giết thời gian, vì dù sao thì hình như đây vẫn là kì nghỉ của tôi.

"Đúng vậy, dọn dẹp thôi."

------------------------------------------------------------------------

Thời gian trôi qua nhanh chóng, căn hộ cũng trở nên gọn gàng hơn. Tôi đi tắm lần nữa, định khi xong sẽ chuẩn bị bữa tối. Bỗng nhiên, chuông cửa kêu. Tôi vội vã bước tới mở cửa. Một vòng tay khỏe mạnh quấn lấy hông tôi và kéo tôi vào khuôn ngực rắn chắc người đó. Tôi cảm thấy có thứ gì đó thật ấm áp và mềm mại đặt lên trán tôi.

"Taiga, anh về rồi."

Aomine cười toe toét và tôi cũng vậy.

"Mừng anh về, Daiki."

SẬP!

"Aawwwwwwww coi kìa, họ dễ thương ghê."

Tôi đẩy Aomine ra và chăm chú nhìn về phía sau anh ấy. Tôi thấy Kuroko với cái máy quay chết tiệt trên tay cậu ấy và cả Momoi đang vỗ tay phấn khích với gương mặt mơ mộng.

"X-Xin lỗi! Tớ không biết các cậu tới chơi..."

"Được rồi Kagamin~ Bọn tớ đến để bàn luận chút về vụ án đang theo. Không lâu đâu, rồi đôi tình nhân các cậu sẽ lại được ở bên nhau thôi mà."

Mặt tôi đỏ bừng lên. Tôi nhanh chóng mời bọn họ vào nhà rồi để họ ở phòng khách và xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Aomine cũng nhập bọn với họ sau khi đã thay quần áo. Họ bận bịu thảo luận về vấn đề nào đó và tôi không thể ngăn nổi sự tò mò. Aomine chăm chú nhìn Kuroko và Momoi với vẻ mặt nghiêm trọng.

Momoi. Đôi mắt tôi tập trung về phía cô ấy. Cô ấy giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp, tóc dài hơn và có cao hơn trước một chút. Và... ừm... ngực cô ấy cũng... ừm... tuyệt? Thực ra là vẫn như vậy. Ừ thì, tôi biết cô ấy là bạn thơ ấu của Aomine, cũng là quản lý của đội Touou, đội bóng của Aomine. Cô ấy và Aomine thường hay cãi nhau, nhưng tôi hiểu họ có mối quan hệ rất tốt.

... Từ từ đã.

Bạn thanh mai trúc mã, xinh xắn, bộ ngực nở nang. Chẳng phải cô ấy là hình mẫu lý tưởng của Aomine sao? Tại sao Aomine lại đến với tôi thay vì Momoi?

Nếu như tôi là anh, tôi sẽ chọn...

"Taiga."

Aomine xuất hiện và ôm tôi từ đằng sau, khẽ thở vào cổ tôi và hôn lên nó.

"Trông em có vẻ không tập trung."

"À, không có gì. Chỉ là em đang nghĩ tới một chuyện khác, không quan trọng đâu."

Aomine có vẻ không tin lắm nhưng rồi anh ấy chỉ nhún vai và kéo tôi ra phòng khách.

"Kagamin~ Tớ phải về nhà có chút chuyện."

"Nhưng bữa tối sắp xong rồi. Cậu có thể ở lại chút không?"

Momoi buồn bã lắc đầu.

"Vậy thì đợi chút thôi, tớ sẽ gói đồ ăn cho cậu mang về. Tớ làm cho bốn người, nếu cậu không ăn thì sẽ lãng phí lắm."

Momoi rạng rỡ cám ơn tôi với chất giọng nữ cao. Tôi đem tới cho cô ấy chiếc hộp đựng thức ăn bằng nhựa. Cô ấy cảm ơn rồi nhanh chóng tạm biệt chúng tôi ra về.

Sau khi Momoi rời khỏi, Aomine và Kuroko quay lại với cuộc thảo luận. Có vài tệp tin với giấy tờ và ảnh rải rác xung quanh họ.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Không muốn làm phiền tới họ thêm nữa, tôi quyết định lên lầu và đi ngủ trước. Tôi bước tới chỗ họ và chúc ngủ ngon. Họ cười rồi kêu tôi đi cứ đi nghỉ trước.

"Hai người đừng quên bữa tối đấy nhé."

"Được rồi, cám ơn Kagami kun."

"Ngủ ngon, Taiga."

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước về phía phòng ngủ, nhưng rồi giọng của Aomine khiến tôi phải ngừng lại. Tôi lập tức quay trở lại và anh ấy nói một điều khiến cơ thể tôi gần như đông cứng.

"Ngày kia được nghỉ rồi, anh muốn đưa em về nhà tại Hokkaido gặp ba mẹ. Mẹ anh nhớ em nhiều lắm và ba anh cũng muốn được ăn đồ ăn em nấu nữa. Chúng ta sẽ chuẩn bị vào tối mai, vậy nên em cứ nghỉ ngơi và chuẩn bị đồ dùng mang theo nhé?"

ANH TA MỚI NÓI CÁI GÌ CƠ???????????????

Tôi sẽ gặp ba mẹ của Aomine sao? Ơ... bố mẹ chồng á?

ỰC!

Tôi phải làm gì đây? Tôi sẽ phải nói gì với họ? Tôi còn chưa bao giờ thấy họ nữa!

Lạy Chúa, chắc tôi chớt!

Tôi lên giường đi ngủ với hàng tá suy nghĩ chạy ngang dọc trong trí óc.

Aaa, ước gì ngày kia tôi không mơ thấy giấc mơ này nữa.

-----------------------------------------------------------

POV bình thường.

"Đáng yêu nhỉ?"

Aomine trỏ ngón cái về phía phòng ngủ của mình. Kuroko trừng mắt nhìn anh.

"Cậu làm cậu ấy phát hoảng rồi đấy, Aomine kun."

Aomine cười khúc khích và phớt lờ ánh mắt hình viên đạn của Kuroko.

"Tớ không kiềm chế được. Kagami chật vật lắm mới có thể thích nghi, nên tớ không tài nào tưởng tượng nổi. Không hiểu sẽ thế nào nếu cậu ấy gặp ba mẹ tớ nhỉ? Chắc hẳn là lo lắng và bối rối lắm đây... haha."

Aomine cười ha hả trong khi Kuroko lắc đầu và thầm rủa "tên vô lại" trong cuống họng. Cậu ấy lại nhìn Aomine.

"Cậu là đồ xấu tính, Aomine kun. Kagami kun không biết chuyện gì hết và điều đó thật không công bằng. Tới khi nào cậu mới nói sự thật cho cậu ấy biết?"

Aomine ngừng cười rồi ngồi thẳng lại. Anh nghiêm túc nhìn Kuroko. Đôi mắt xanh tối ấy ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.

"Sớm thôi. Nhưng chưa... không phải bây giờ."

Kuroko muốn nói gì đó nhưng Aomine đưa tay lên chống cằm và nói.

"Tớ sẽ nói mà, Tetsu. Tớ sẽ nói cho cậu ấy biết cậu ấy không phải là Taiga của tớ mà là Kagami trong quá khứ ở trường cao trung. Tớ sẽ nói cho cậu ấy biết tớ đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cậu ấy vài năm trước đây, trước cả khi cậu ấy nhìn thấy tớ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro