Chương 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu xấu tính lắm, có biết không? Kagami kun không biết gì cả và điều đó thật không công bằng. Khi nào cậu mới chịu nói sự thật cho cậu ấy biết?"
Aomine ngừng cười và xốc lại tư thế. Anh nghiêm túc nhìn Kuroko. Đôi mắt màu xanh tối ẩn chứa biết bao cảm xúc phức tạp.
"Sớm thôi. Nhưng... giờ chưa phải lúc."
Dường như Kuroko vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Aomine đưa tay lên chống cằm và nói.
"Tớ sẽ nói mà, Tetsu. Tớ sẽ nói cho cậu ấy biết cậu ấy không phải là Taiga của tớ mà là Kagami trong quá khứ ở trường cao trung. Tớ sẽ nói cho cậu ấy biết tớ đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cậu ấy vài năm trước đây, trước cả khi cậu ấy nhìn thấy tớ..."
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Kuroko thở dài và quyết định sẽ không đi sâu vào vấn đề này thêm nữa. Cậu hiểu hẳn là Aomine phải có lý do riêng của mình nên mới che giấu sự thật ấy với Kagami, nhưng cậu vẫn phải đảm bảo rằng Aomine sẽ nói chuyện đó với Kagami, một ngày nào đó.
"Nhưng cậu phải hứa sẽ nói cho Kagami kun, đồng ý chứ?"
"Rồi rồi Tetsu, vậy được chưa?"
Kuroko nhún vai rồi kiểm tra lại tập tại liệu nằm rải rác trên bàn.

Thực sự thì, Kuroko đã luôn tò mò về sự việc xảy ra khi Aomine tới tương lai của cậu ấy. Dù sao thì, tính hiếu kì của Kuroko là điều không thể thay đổi.
"Này, Aomine kun."
"Hn?"
Kuroko ngừng lại một lúc và nghĩ tới những điều mình sắp nói.
"Chuyện gì đã xảy ra khi cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Kagami kun trong cái gương đó? Theo tớ nhớ thì, hình như lúc đó chúng ta cùng các thành viên trong đội bóng rổ Teiko đến tham quan viện bảo tàng và vô tình cậu đã nhìn thấy Kagami kun trong gương. Cậu cũng mơ thấy... ừm... và gặp Kagami kun giống như... Kagami kun hiện giờ nhỉ?
Aomine nhìn Kuroko và khẽ mỉm cười.

Đúng vậy, Aomine còn nhớ rất rõ. Hồi đó, Kuroko và anh còn học lớp tám. Trong lúc đi tìm nhà vệ sinh, Aomine đã nhìn thấy một chàng trai với mái tóc đỏ đậm cùng với đôi mắt màu ruby trong chiếc gương. Cậu ấy cười toe với anh cùng khuôn mặt hiền hậu.
Lúc đó anh không biết cậu ấy là ai.
Quái thật, thậm chí anh còn không quen cậu ấy.
Nhưng lúc đó... Ờ thì, nghe có vẻ hơi ngu ngốc và nực cười, nhưng chẳng hiểu sao Aomine cảm thấy có một sự gắn kết mạnh mẽ giữa anh với chàng trai tóc đỏ này. Dù là ai thì Aomine khẳng định chắc hẳn cậu ấy là một người rất quan trọng trong cuộc đời anh.

"Tớ thấy cậu ấy. Cậu ấy nhìn tớ, cười như thằng ngố. Trong tích tắc, tớ trúng "tiếng sét ái tình" với một người thậm chí còn chưa gặp bao giờ. Khùng quá, phải không?"
Kuroko mỉm cười dịu dàng và khẽ lắc đầu.
"Không phải đâu."
Aomine nhếch mép rồi đưa mắt hướng tới một khoảng không vô định. Anh cố sắp xếp lại các mảnh ghép kí ức, khi anh gặp Kagami lần đầu tiên.
"Tớ cũng có giấc mơ giống với 'Kagami này', nhưng điều khác biệt là thời điểm. Tớ gặp Kagami khi chúng tớ đang học đại học. Ừm, đó là khoảng ba năm trước đây. Khi đó, bọn tớ mới chỉ là... người yêu thôi."

Đúng vậy, lần đầu tiên anh mơ thấy nó, anh đã ngây người ra và ngu ngơ nhìn Kagami với một nỗi lo lắng trong đáy mắt. Rồi, Aomine đã làm điều đầu tiên xuất hiện trong ý nghĩ của anh lúc đó... Nhào tới ôm Kagami.
Còn có thể làm gì khác khi mà người yêu tương lai, người mà bạn chưa hề gặp mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn chứ?
Kagami trong giấc mơ của anh có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng ôm lại anh trong khi cười và nói anh khi đó thật trẻ con.

"... Và còn một điều nữa... Taiga trong giấc mơ của tớ không hề biết gì về chiếc gương thần."
"Gì? Sao có thể chứ? Không phải cậu nói hai cậu đang học đại học sao? Cậu ấy hẳn phải biết về chiếc gương chứ, vì cậu ấy đã thấy nó từ hồi cao trung rồi cơ mà."
Aomine lắc đầu.
"Tớ cũng không rõ nữa, nhưng tớ đoán chắc là do lúc đó Kagami trong giấc mơ của tớ... vẫn chưa nhìn thấy chiếc gương..."
Kuroko nhìn chằm chằm Aomine với ánh mắt khó hiểu. Kagami tương lai trong giấc mơ của Aomine chưa bao giờ thấy chiếc gương sao?
"Giờ tớ thấy loạn rồi đấy."
"Ừm... Tớ phải giải thích sao nhỉ? Nó giống như là... Vì tớ đã nhìn thấy hình ảnh của Taiga trong chiếc gương hồi lớp tám, mà Taiga hồi lớp tám vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cái gương; còn 'tớ ở thời của 'Taiga này' đã nhìn thấy tấm gương đó, nên Taiga trong giấc mơ của tớ không hề biết đến cái gương, còn tớ bây giờ đây, ở trong giấc mơ của 'Taiga này' đã nhìn thấy cái gương đó. Sau cùng thì, không phải tất cả nhưng gì ta thấy trong chiếc gương đều chắn chắn sẽ xảy ra trong tương lai..."
"Ý cậu là sao? Có phải là... Chuyện Kagami sẽ cưới cậu, chuyện tớ trở thành đồng nghiệp của cậu, tất cả những chuyện này, đều có thể... sẽ không xảy ra?"
"Ừm. Còn tùy thuộc vào người đang mơ nữa. Những gì tớ thấy trong mơ sẽ chỉ xảy ra khi mà... tớ cố gắng khiến cho nó xảy ra."
Kuroko trông có vẻ còn bối rối hơn khi nghe Aomine nói. Vậy, nếu đây không phải tương lai, vậy điều gì thực sự sẽ xảy ra với tương lai? Hiện giờ, mọi thức có phải là sự thực không? Hay chỉ là một phần trong giấc mơ của Kagami kun?

"Tớ đã mơ thấy giấc mơ đó vài lần, và tớ nhận ra mình thực sự đã yêu Taiga rất nhiều. Vậy nên, khi tớ gặp lại cậu ấy thời trung học, tớ đã quyết tâm sẽ làm mọi thứ có thể để khiến cho giấc mơ thành sự thật.
Tớ có thể chọn một con đường khác, cưới một ai đó và sống một cuộc đời bình thường. Nhưng... cậu thấy đó. Đây chính là tương lai mà tớ đã chọn."
"Có nghĩa là... quyết định cuối cùng phụ thuộc tất cả vào Kagami kun?"
"Ừ. Một mối quan hệ phải được xây dựng từ hai người. Không thể bền vững được nếu chỉ là sự cố gắng từ một phía. Và giờ, tất cả đều dựa vào lựa chọn của Taiga. Tớ đã chọn tương lai cho tớ và giờ đến lượt cậu ấy."

Kuroko có thể nhìn ra nỗi lo lắng và nghi ngờ trong ánh mắt Aomine. Và... cả sự sợ hãi nữa.
Nỗi sợ về quyết định của Kagami.
"Cậu ấy sẽ chọn tương lai... với tớ hay một người nào khác."
Kuroko nhẹ nhàng vỗ vai Aomine. Cấu ấy cố truyền cho Aomine một chút tự tin và can đảm.
"Không cần phải lo lắng vậy đâu Aomine kun. Tớ chắc chắn Kagami kun sẽ chọn cậu."
Aomine đặt tay lên tay Kuroko và mỉm cười.
"Ừ... tớ hy vọng vậy. Nhưng cậu cũng hiểu hồi đó bọn tớ ngỗ ngược và bướng bỉnh như thế nào mà."
"Đúng vậy, hai cậu là cặp đôi ngu ngốc nhất tớ biết."

Rồi họ cùng nhau hòa chung tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro