01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn vị khách cuối cùng trong ngày, Miyano Shiho mới uể oải dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị ra về. Tiệm bánh của cô vừa mới khai trương được vài ngày, một mình cô phải chạy ngược chạy xuôi lo liệu mọi thứ nên tối nào cũng mệt thở không ra hơi. Giá mà tìm được một nhân viên để phụ giúp thì tốt, cô thầm nghĩ có lẽ ngày mai mình nên dán bảng tìm nhân viên.

Đóng cánh cửa quán lại sau lưng, Shiho vừa bước đi trong màn đêm tĩnh lặng, vừa âm thầm suy nghĩ về chàng trai ban nãy. Một con người kì lạ, nhưng đồng thời lại có gì đó thật đáng thương, như con cún mắc mưa khiến người khác muốn ôm vào lòng. Đặc biệt là đôi mắt của anh, nó trống rỗng và cô độc đến đáng sợ.

Đôi mắt mà Shiho đã bắt gặp trong gương bốn năm về trước, khi ba mẹ và chị gái của cô bỏ mạng trong một vụ tai nạn xe hơi.

Từ cái ngày định mệnh đó, thế giới bên trong Miyano Shiho hoàn toàn sụp đổ. Cô rơi vào nỗi tuyệt vọng trong suốt nhiều tháng trời, chỉ nhốt mình nơi bốn bức tường kín bưng. Năm thứ hai, Shiho chuyển đến ở với bác Agasa - một người họ hàng xa của gia đình Miyano và tiếp tục cuộc sống vô vị của mình. Cho đến gần đây, cô quyết định từ bỏ chuyên ngành nghiên cứu, dùng tài sản cha mẹ để lại mà mở một tiệm bánh nhỏ với hi vọng có thể vực dậy tinh thần nhờ vào công việc bình yên này. 

Mặc dù Shiho rất thích khoa học và nghiên cứu, nhưng cô làm sao chịu đựng nổi cái cảm giác đau đớn đến nghẹt thở mỗi khi bắt gặp vài kí ức về gia đình trên những chiếc áo blouse trắng hay trong vài cái ống nghiệm nhỏ cơ chứ? 

Cô biết lấy tư cách gì mà an ủi người khác khi trái tim mình vẫn đang bị hàng ngàn mũi tên ghim vào?

Tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề, Shiho thở dài, cố xua đi dòng suy nghĩ mà nhanh chóng rảo bước về nhà.

Một đêm dài lại trôi qua. Mặt trời dần ló rạng để thay thế cho ánh trăng lạnh lẽo, dùng ánh sáng ấm áp của mình ôm lấy vạn vật. Miyano Shiho mở một bản piano nhẹ nhàng rồi hào hứng bắt đầu ngày mới. Khi cô đang vừa ngâm nga một giai điệu ngắn, vừa dán tấm bảng thông báo tuyển nhân viên thì một người đàn ông bất thình lình xuất hiện sau lưng, làm cô giật bắn.

- Xin chào!

- Ôi trời, a-anh muốn mua bánh sao? A...anh là người hôm qua nhỉ?

- Đúng vậy, là tôi đây. Nhưng hôm nay tôi không đến để mua bánh.

- Vậy tôi có thể giúp gì cho anh?

- Chỉ là chiếc bánh hôm qua làm tôi nhớ mãi không quên, nên hôm nay tôi muốn ứng tuyển vào vị trí nhân viên của quán. Cô thấy sao, cô...?

- À, anh có thể gọi tôi là Miyano.

- Cảm ơn, Miyano-san.

- Vậy...ý anh là, anh muốn làm việc ở đây sao? 

- Đúng vậy.

Thấy gương mặt cô gái nhỏ có vẻ nghi ngờ, Rei lại nghiêng đầu nở nụ cười thân thiện, vui vẻ nói tiếp:

- Tôi biết nấu ăn, biết pha cafe, lại có thể phụ giúp dọn dẹp khiêng vác, cũng từng có kinh nghiệm làm nhân viên quán cafe. Thuê tôi sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo đó.

Mặc cho đối phương nói một tràng dài, Shiho vẫn nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới như để đánh giá điều gì. Thật ra cô vốn không tin mình sẽ gặp lại người này, lại còn theo cách này nữa. Nhưng sau khi thấy sự tận tâm mời chào của anh, cô hít một hơi thật sâu rồi đưa ra quyết định:

- Nếu được vậy thì tốt quá, tôi đang rất cần người phụ việc. Vậy nếu được thì ngày mai anh đến nhé, Furuya-san. Tôi sẽ dạy anh cách nướng và trang trí bánh.

- Em nhớ tên tôi sao?

Đôi mắt lấp lánh của Rei lại càng mở lớn hơn khi nghe cô gái nhỏ gọi tên mình, chẳng hiểu vì sao mà chỉ một việc làm nhỏ của cô cũng có thể khiến anh vui vẻ cả ngày trời.

"Người này làm sao đấy? Đột nhiên lại thay đổi xưng hô..."

- Tôi nhớ tên của tất cả khách hàng. Anh trả lời câu hỏi của tôi đi đã.

Xạo đấy, nhớ làm sao mà hết...

Furuya vẫn không có vẻ gì là hụt hẫng, thậm chí trông anh ta như thể sắp mọc ra một cái đuôi mà vẫy qua vẫy lại vì quá hào hứng luôn rồi cơ.

- Ngay bây giờ luôn được không? Hôm nay tôi rảnh lắm.

- Hả? N-nhanh vậy sao?

- Đúng vậy, tôi đang rất cần công việc. Em nhận tôi nhé?

- À...ừ, anh vào đi.

Thế là Furuya Rei đã thành công giành được vị trí nhân viên quán trước cả khi cô chủ nhỏ kịp dán xong tấm bảng thông báo, đầy tự hào rảo bước theo sau cô vào trong.

- Quy trình chắc anh biết nhỉ? Còn công thức thì anh cứ làm theo cái này, là công thức bí mật, cấm mang ra ngoài đấy nhé!

Shiho vừa nói, vừa đưa đến trước mặt anh một mảnh giấy nhỏ chi chít chữ. Rei nghe vậy liền cười tươi đáp:

- Yên tâm, tôi kín miệng lắm.

Cô nghe thế cũng phì cười, bầu không khí dần trở nên hòa hợp đến bất ngờ.

- Được rồi, bây giờ đến phần trang trí bánh. Như anh có thể thấy, ngoài những mẫu cơ bản thì tiệm còn nhận trang trí theo yêu cầu của khách nữa. Giống như cái này là được đặt nè.

Rei nhìn theo tay cô chỉ, đó là một cái bánh nhỏ được trang trí bằng hình một chú cún và một chú mèo nhỏ đang tựa vào nhau, xung quanh còn có vài trái tim nho nhỏ. Đây chắc chắn là bánh của một cặp đôi nào đó rồi. Rei cúi xuống để nhìn chiếc bánh kĩ hơn, như bắt gặp được điều gì đó, anh lấy điện thoại chụp lại vài tấm ảnh rồi mỉm cười thích thú.

Trong lúc đó, Shiho đã đặt một chiếc bánh vừa nướng xong lên bàn, ra hiệu cho anh đến gần.

- Đây, tôi sẽ chỉ anh cách trét kem cho đều và đẹp nhé? Đầu tiên là như thế này...rồi thế này...

Furuya chăm chú ngắm nhìn, nhưng chẳng phải nhìn cái bánh, mà là nhìn cô gái trước mặt. Gương mặt nhỏ thanh tú, mái tóc nâu đỏ bồng bềnh được cắt ngắn thật cá tính, đôi mắt xanh trong veo với hàng mi dài lúc này đang rũ xuống thật xinh đẹp. 

Xinh đẹp, mong manh và mềm mại, khiến người khác không thể kiềm lại mong muốn được ôm lấy cô vào lòng.

- Furuya-san? Anh có nghe không đó?

- Hả? À, xin lỗi em. Tôi nghĩ là mình làm được, để tôi thử nhé.

Vừa nói, anh vừa cầm lấy túi kem nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Rei khá thích việc nấu nướng nên mấy chuyện như làm bánh này anh đều từng thử qua rồi. Nhân cơ hội này ra vẻ với Shiho một chút cũng không sao.

- Chà, anh giỏi thật đó. Thế chắc tôi không cần chỉ nữa đâu nhỉ? Anh luyện tập một mình nhé?

- Ơ, không không. Cần chứ, tôi chưa rành nhiều thứ lắm. Ừm...chỗ này như thế này đúng chưa?

- Như thế này, làm thế sẽ ít tốn kem hơn.

Shiho bước đến sát bên Rei, một tay cầm lấy tay anh để hướng dẫn. Rei thoáng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên người cô, cảm nhận sự ấm áp khi tay cô giữ lấy tay anh, và rồi lần đầu tiên trong đời, Furuya Rei cảm thấy trái tim mình lung lay dữ dội vì một cô gái nhỏ.

"Thình thịch, thình thịch..."

- Shiho à, em đâu rồi?

Tiếng gọi vang lên cắt ngang khung cảnh hường phấn phía bên trong, Shiho cũng giật bắn mình vội buông tay anh và bỏ đi mất. Rei có chút thất vọng, cố gắng cảm nhận chút mùi hương thoang thoảng còn vương lại nơi đầu mũi, sau đó thoăn thoắt hoàn thành một chiếc bánh kem xinh đẹp.

- A, anh Shuichi. Em ra ngay đây.

- Em đã sắp xếp xong hết chưa? Cần anh giúp gì nữa không?

- Tạm thời đều ổn cả rồi, khi nào cần giúp em sẽ gọi anh mà.

- Được rồi. 

Akai Shuichi nhàn nhạt đáp, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Shiho đầy cưng chiều. Sau khi mất đi gia đình của mình, Shiho đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ những người họ hàng, trong số đó có quý ngài Akai Shuichi - tức ông anh họ lạnh lùng đây. Nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng Shuichi là một người anh rất đáng tin cậy, mấy ngày qua mọi việc đều là một tay anh giúp Shiho cả.

- À đúng rồi, em vừa tuyển được một nhân viên đó, anh ta có vẻ giỏi lắm. Sau này sẽ không phải phiền anh nữa rồi.

- Gì cơ? Ai?

- Chào anh, tôi là Furuya Rei.

Như đã canh thời điểm từ trước, Rei đột nhiên bước ra, thân thiện đưa tay ra hiệu muốn bắt. Quả nhiên là anh em, Akai Shuichi cũng nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới đầy vẻ phán xét, một hồi lâu sau mới chậm rãi bắt tay. Akai quay sang phía Shiho định dặn dò gì đó, nhưng tên tóc vàng kia cứ đứng một cục cười cười ở đó khiến anh ta chướng mắt không chịu được, liền miễn cưỡng mở lời:

- Anh tránh đi được không, tôi có chuyện riêng cần nói với Shiho.

"Shiho luôn cơ đấy..."

- F-Furuya-san, anh vào trong làm bánh tiếp nhé? Tôi ra ngoài nói chuyện với anh Shuichi một lát.

"Ồ, hẳn là 'anh Shuichi', thân thiết ghê nhỉ?"

Dù tò mò nhưng Rei cũng đành nghe theo lời cô, chân thì đi vào trong nhưng măt và tai cứ hướng về phía anh em nhà người ta nói chuyện.

- Lẽ nào tiệm chỉ có mình em với tên đó thôi sao?

- Hả? Thì tiệm mới mở, em làm sao thuê nhiều nhân viên quá được?

- Em không biết nguy hiểm sao? Lỡ hắn giở trò gì thì...

- Thôi thôi ông anh ơi, anh cứ nghĩ cái gì ấy. Furuya-san tốt bụng lắm.

- Em...haizz, cẩn thận đấy. Có việc gì thì gọi ngay cho anh, được chứ?

- Vâng vâng, em biết rồi. Anh mau về điii...

Shiho cố đẩy người anh họ cao hơn mình cả cái đầu ra ngoài trong khi anh ta vẫn cố chấp quay đầu liếc vào trong tiệm, nơi có "tên tóc vàng" kia vài cái rồi mới chịu quay người rời đi.

Vậy là, dù có một chút ý kiến trái chiều, nhưng kể từ bây giờ, Furuya Rei sẽ chính thức trở thành nhân viên của tiệm bánh Miyano.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro