Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Già cỗi và trở về tro bụi, đó mới là vẻ đẹp của kiếp phù du loài người"

Anh Rengoku, anh đã từng nói những lời như vậy. Và nó vẫn in sâu trong tâm trí em, như một lời nhắn nhủ qua từng năm tháng.

Hôm nay là ngày mười ba tháng bảy, đến thời khắc điểm qua một ngày mới, là Tanjirou sẽ bước qua tuổi hai mươi lăm. Có lẽ cậu và tất cả mọi người đều đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, vì anh Tomioka, và cả anh Shinazugawa cũng chung một số phận. Anh Uzui sẽ là cựu Trụ sau cùng, vì không tham gia trận chiến cuối, và anh không xuất hiện dấu ấn như những Đại Trụ đã hi sinh.

"Nếu như Sát Quỷ Đoàn vẫn còn đến bây giờ, có lẽ Zenitsu và cả Inosuke đều sẽ thành các Đại Trụ nhỉ?" – Tanjirou cười nói, trong khi cả Zenitsu, Inosuke và Nezuko đều chăm chú lắng nghe. Trong họ dâng lên chút cảm xúc khó tả. Ai cũng biết nhưng không một ai nói ra và họ vẫn thầm cầu mong rằng người đã sống với dấu ấn đến tuổi già – Yoriichi, đã từng sử dụng Hơi thở của Mặt Trời trước đây, sẽ có phép màu nào đó để giữ cho Tanjirou được sống như ông ấy.

Nezuko không chịu được bầu không khí có chút nặng nề, cô là người mở lời để xua đi không gian tĩnh mịch "Này mọi người có muốn ăn gì không, rồi ngủ sớm một chút, ngày mai còn nhiều việc lắm đó"

"Ý hay đó Nezuko, để anh phụ cho nhé" – Zenitsu cũng nhận ra nỗ lực của Nezuko nên vội vã góp lời.

Mọi người cùng quây quần lại ăn uống, sau đó đều trở về phòng ngủ. Họ đã nghĩ khi khoảnh khắc này đến, ba người sẽ ngồi quanh giường của Tanjirou, và chờ xem phản ứng cơ thể của cậu ra sao. Nếu cậu vẫn bình an, cả bốn người sẽ ôm chầm nhau mừng rỡ, cùng tiếp tục cuộc sống an nhàn như trước. Hay sự hoài nghi sẽ thành hiện thực, và diễn biến sức khỏe của Tanjirou xấu dần, thì cho dù có làm cách nào cũng không thể thay đổi số mệnh đã định đoạt sẵn. Và khi nhìn thấy một người thân yêu rời đi ngay trước mắt, có lẽ là một điều quá đỗi đau buồn cho cả ba.

Vì vậy, để tránh những lối hành xử vô hình tạo áp lực cho Tanjirou, mọi người đã sinh hoạt và đi ngủ như những ngày bình thường. Cả ba quyết định sẽ chờ kết quả vào buổi sáng. Tanjirou cũng tỏ ra rất bình thản, không biết là do cậu đã sẵn sàng cho việc đó, nhưng không hề sợ phải đối diện nó một cách cô đơn, hay cậu biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì diệu kỳ.

Không, hình như Tanjirou có chút gì đó ấm lên ở trong lòng. Dù ra đi ở đây là bất công cho mọi người, nhưng cậu cũng, một phần nào đó, mong đợi một điều ở bên kia thế giới. Nỗi sợ đáng ra phải có đột nhiên biến mất và nhẹ như không. Tanjirou chỉ còn thấy thanh thản hơn bao giờ.

Mảnh kiếm cách của anh Rengoku vẫn luôn ở bên cạnh cậu, kể cả sau trận chiến với Muzan đến nay. Đêm nay nó có vẻ sáng lên, một ánh sáng huyền hoặc và buồn bã. Tanjirou cầm mảnh kiếm cách hình ngọn lửa, khẽ cười và hôn lên đó.

"Mùi hương của anh vẫn còn, anh Rengoku"

Đối với Inosuke và Zenitsu, hình ảnh cuối đời của anh có lẽ là bóng lưng rộng lớn, với chiếc haori đã đẫm máu nhưng dáng người vẫn thoát ra vẻ kiên cường. Bây giờ dù ai cũng đã lớn tuổi hơn Rengoku khi ấy, nhưng sự kính trọng dành cho anh vẫn không thay đổi. Tanjirou vẫn nhìn về anh như những ngày mười sáu năm nào. Một người anh mạnh mẽ nhất, nhưng cũng dịu dàng nhất.

"Đêm nay trông anh cũng thanh tú như thế" – Tanjirou nhìn lên bầu trời đêm, mây trôi lãng đãng như chiếc lá trên mặt hồ khẽ động. Những chiếc chuông gió kêu thoáng qua, như tiếng hát của những thiên thần. Những tinh linh màu trắng nho nhỏ, mà thỉnh thoảng trong mơ cậu hay nhìn thấy.

Gió mơn man lướt qua da thịt và mái tóc, Tanjirou cảm thấy buồn ngủ, cậu nhớ về ngày bé được mẹ vỗ về trong tay. Cậu nằm xuống thềm và ôm ghì lấy mảnh kiếm cách thật lâu. Cho đến khi mi mắt dần trĩu nặng, và cậu thiếp đi với những giọt nước mắt.

"Hét thật to rằng "Cảm ơn anh", và "Tạm biệt anh mãi mãi"

Những điều mà cả nỗi đau buồn cũng không thể so bì

Em muốn nói với anh những điều đó, trước khi anh từ giã

Trước khi hơi ấm và nỗi đau thể xác, không còn hành hạ thân ảnh kia"

Rạng sáng hôm sau, Nezuko là người đến thăm Tanjirou đầu tiên. Và cậu đã ngừng thở. Sắc mặt vẫn hồng hào như vậy, vẽ trên môi là một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ cậu đã ra đi theo một cách nhẹ nhàng nhất, khi vẫn còn đang ngủ say. Nezuko không thể ngăn những giọt nước mắt tuôn trào như một lẽ tự nhiên. Nhưng cô cũng mừng cho người anh trai của mình.

"Vậy là anh sắp được gặp lại mọi người rồi, anh sẽ không phải day dứt nữa"

Zenitsu và Inosuke nghe tin, hai người không có phản ứng, và cũng không nói gì. Đôi mắt họ ráo hoảnh nhưng mi mắt sưng húp. Có lẽ đêm qua cả hai cũng rất lo lắng, và đã khóc rất nhiều, từ khi một người không còn nghe tiếng thở của Tanjirou, và người kia không còn cảm nhận được sự hiện diện của cậu trong ngôi nhà nữa. Có giác quan quá nhạy bén, đôi khi cũng không phải là điều tốt.

Khi Nezuko, Inosuke và Zenitsu chôn cất cho Tanjirou xong xuôi, không khí xung quanh bỗng trở nên ấm áp như gió mùa xuân kéo về, và cả ba đều cảm nhận được những đôi tay đặt trên vai, cùng những ánh nhìn dành cho họ đầy trìu mến. Cũng như khi Tanjirou và em gái ôm nhau khóc, khi trở về thăm nhà để thăm mộ mẹ và các em, hai anh em cảm giác như cả gia đình đều đang ở bên mình.

Zenitsu như vừa nhớ ra điều gì đó, cậu thốt lên: "Nezuko, lúc nãy Tanjirou vẫn cầm chặt mảnh kiếm cách của anh Rengoku trên tay phải không"

"Vâng, em cũng không định lấy ra, gia đình anh Rengoku cũng chấp thuận để nó được chôn với anh trai em rồi" – Nezuko điềm nhiên đáp, cô bé nhớ lại những lời của Senjurou trong những bức thư cậu gửi.

"Em không muốn nói trước điều gì, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng luôn nghĩ mảnh kiếm cách đó là dành cho anh Tanjirou. Anh trai em, em biết đó cũng là nguyện vọng của anh ấy"

Nezuko mỉm cười, thật biết ơn anh Rengoku, vì anh ấy vẫn luôn ở bên, và bằng một cách thần kì nào đó, luôn luôn bảo vệ anh trai của cô bé.

Bầu trời ngày hôm ấy rất trong, mặt trời chiếu tỏa thứ ánh sáng êm dịu nhất, như một lời an ủi nhẹ nhàng.

...

Còn tiếp

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro