Em muốn nó kết thúc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thậm chí không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào

Kí ức cuối cùng của tôi là Yamamoto đã nói gì đó và rời khỏi, còn Rengoku-san thì ngay sau đó đã chộp lấy tay tôi và yêu cầu tôi giúp anh ấy hẹn gặp mặt đối phương.

Chính là cô gái ấy, người anh tìm kiếm bấy lâu nay - Anh ấy đã nói điều gì đó đại loại vậy.

Đối diện với mong muốn mãnh liệt của người mình yêu tôi thậm chí không thể nghĩ gì mà gật đầu. Anh ấy vui mừng đến mức ôm chặt tôi vào lòng.

Cái ôm tôi luôn mong ước lại có được nhờ việc giới thiệu người tôi yêu với một cô gái khác.

Lố bịch cỡ nào, nực cười cỡ nào.

Hay có lẽ tôi phải cảm ơn?

Vì đời nào anh ấy lại muốn ôm một kẻ như tôi vào lòng....

Suy nghĩ trong tôi trở nên méo mó, tôi cảm thấy cơ thể của mình quá cứng, tôi ghen tị với những cô gái dễ thương được anh ôm vào lòng, tôi muốn mình ghét họ, nhưng lại chẳng nỡ ghét họ . Tôi ước bản thân có một cơ thể mềm mại hơn, ước có thể mặc được những chiếc váy xinh xắn và dựa vào người đàn ông tôi yêu mà không phải lo lắng về cái nhìn xung quanh....

Tôi ước mình sinh ra là phụ nữ...

Nếu vậy liệu anh ấy có thích tôi dù một chút không?.....

Nước mắt bất giác đã ướt đẫm khuôn mặt, nhưng tôi không thể gạt chúng đi, vì cơ thể vô lực tựa như bị ghìm xuống nền đất.

Tôi gục đầu, co người ôm lấy đầu gối, cứ mãi bất động trong hiên nhà

.

.

.

.

_____________________________________________

"Cậu bị ốm sao?"

Tôi sực tỉnh, thoát khỏi những suy nghĩ mà mình vẫn đang đắm chìm.

"Ồ không, chỉ là mình đang nghĩ một số chuyện thôi.."

"Đừng nói dối Tanjiro!"

Đối phương chen ngang lời tôi đang nói với vẻ mặt bực tức, đó là Zenitsu - một người bạn thân từ hồi học đại học của tôi. Hôm nay là ngày nhóm chúng tôi hẹn nhau đi chơi để ăn mừng dự án thời trang của cậu ấy đã thành công.

"Hoho! Monjiro luôn không giỏi nói dối" - Phía bên kia, một khuôn mặt xinh đẹp nhìn tôi một cách khiêu khích khi cố gắng nhồi thức ăn vào miệng. Chà, dù vẻ ngoài có vẻ giống con gái nhưng Inosuke lại có một thân hình lực lưỡng, nên hiếm ai có thể nhầm lẫn về giới tính của cậu ấy.

"Ít nhất thì cậu ấy cũng có một khuôn mặt đẹp...." Tôi vô thức thốt lên những lời trong lòng, tuy cố gắng ngậm miệng nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự nhanh nhạy của hai người đó.

Trước sự đe dọa kịch liệt, tôi không còn cách nào khác ngoài kể lại việc mình sẽ giúp Rengoku-san hẹn gặp với người đồng nghiệp của mình.

"Khoan đã, hai người..." Zenitsu nhìn tôi với một biểu cảm khó tả, sau đó cam chịu thở dài một hơi. "Cậu không định nói ra tình cảm của mình sao"

Tôi không biết phải trả lời sao, và trí óc lại trở nên hỗn loạn.

"Mình... không, không còn cơ hội nữa rồi..."

"Tại sao cậu lại khẳng định về điều đó?"

Tôi nhớ đến biểu cảm của anh ấy khi gặp Yamamoto, mỉm cười một cách đau đớn

Zenitsu há miệng trước phản ứng của tôi, cậu ấy nghĩ gì đó, sau đó lo lắng nhìn tôi.

"Ừm.. Tanjiro, cậu có thể cho mình xem hình cô ấy được không?"

Tôi hơi khó hiểu trước yêu cầu của cậu ấy, nhưng nghĩ lại thì Zenitsu thân với cả hai chúng tôi nên chuyện đó cũng là điều bình thường.

Tôi không có ảnh của cô ấy trong máy nên phải lên nhóm của công ty tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy được Yamamoto trong một bức ảnh chụp chung.

Biểu cảm của Zenitsu tựa như cậu ấy đang thốt lên từ 'Quả nhiên' vậy, điều đó không khỏi khiến tôi thắc mắc.

"Tanjiro, có thể cậu không để ý, nhưng những cô gái từ trước đến nay Rengoku hẹn hò đều có vài điểm chung"

Tôi cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Yamamoto và những người yêu ngày trước, và nhận ra quả thật có chuyện đó.

"Chà.. đúng vậy, họ đều rất dễ thương"

Zenitsu nghiến răng trước câu trả lời của tôi, anh ấy lắc vai của tôi và liên tục mắng đồ ngốc. Rồi cậu ấy thở dài, ngồi phịch xuống, sau đó ngẩng mặt với ánh mắt quyết tâm mà nắm lấy vai tôi.

"Tanjiro, tỏ tình đi! Hãy chấm dứt mọi thứ ở đây"

"H-hả?"

"Cậu nghĩ rằng sẽ kéo dài chuyện này bao lâu? Cậu định cứ như vậy mà giới thiệu Rengoku với cô gái đó, xong nhìn họ bắt đầu hẹn hò, kết hôn, rồi sinh con sao? Cậu cứ mãi vậy sao?"

Câu nói của Zenitsu tựa như cái tát, vả vào mặt tôi một cách đau điếng.

Quả thật tôi đã định cứ thầm lặng bên anh ấy như vậy.

"Tanjiro, nếu cậu thực sự như vậy, chính là tự dồn bản thân và Rengoku đến bước đường cùng..."

Cậu ấy hơi ngừng lại sau đó nhìn tôi một cách cay đắng

"...Cậu thực sự nghĩ rằng, việc yêu thầm và ở bên một người đã có người yêu thực sự không có lỗi sao?"

Thực sự không có lỗi sao?

Tôi cúi đầu

Nếu phát hiện bạn thân của người yêu có tình cảm với người đàn ông của mình, người con gái ấy sẽ thấy sao?

Gia đình của họ sẽ nghĩ sao?

Rengoku sẽ thấy sao?

Tôi sẽ phải làm sao?

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tôi ngẩng lên, đó là Inosuke với một khuôn mặt nghiêm túc.

"Gonpachiro, tình cảm của mi không có lỗi, nhưng hãy để nó diễn ra và kết thúc đúng cách."

Nước mắt bất giác tuôn rơi khỏi khóe mặt, họ liền ôm chầm lấy tôi.

Vòng tay ấm áp khiến cơn đau trong ngực dường như vơi đi. Tôi thầm cảm thấy may mắn khi có được những người bạn tốt bụng ở bên.

__________________________________________________

Cuối cùng thì ngày hẹn cũng tới

Khi tôi đến căn hộ của Rengoku, anh ấy mở cửa với dáng vẻ vội vã hiếm thấy.

"Xin lỗi, nhưng em có thể ngồi đợi anh một lát không" Anh ấy nói với dáng vẻ áy náy, khi theo bước vào trong, tôi mới nhận ra đó là vì anh ấy đang chọn đi chọn lại trang phục cho buổi hẹn gặp này của mình.

Việc một người đàn ông gần 30 tuổi bận rộn thay đồ thật thú vị khiến tôi không khỏi mỉm cười, dù trái tim trong lòng đang rỉ máu.

Tôi quyết định sẽ thổ lộ với Rengoku sau khi cuộc hẹn kết thúc, thực ra tôi muốn nói càng sớm càng tốt nhưng nếu vậy thì việc tiếp tục đi cùng nhau sẽ rất khó khăn.

Tôi không muốn anh ấy phải khó xử.

"Này! Đừng cười anh như vậy!" Rengoku nhéo má tôi, nhưng khi tôi không cười nữa mà ngước nhìn anh, bàn tay còn lại túm lấy bên kia, cố gắng kéo thả mặt tôi.

Dáng vẻ thỏa mãn của anh khiến tim tôi lệch mất một nhịp, để ngăn cản sự khác thường ấy tôi buộc phải đẩy anh ra, ôm chặt lấy hai bên má mình.

Rengoku mở to mắt như bất ngờ, sau đó anh cười phá lên.

Nụ cười như thiêu đốt tầm nhìn của tôi.

"Sắp trễ rồi! Nếu anh không nhanh lên chúng ta sẽ đến muộn mất!"

Tôi đẩy anh vào phòng, Rengoku nghe thấy những điều tôi nói thì tức tốc lao đi.

Sau khi thay đồ xong xuôi, anh bước ra, đó là một chiếc áo cao cổ tối màu với áo khoác blazer bên ngoài. Quần áo của anh hầu hết đều đơn giản và chú trọng đến chất liệu, tuy nhiên chúng đều trở nên nổi bật một cách đáng ngạc nhiên khi được anh khoác lên. Khi họ ra ngoài cũng có không ít người nghĩ rằng anh ấy là người mẫu hoặc diễn viên gì đó.

Thử tưởng tượng người ấy sánh vai bên Yamamoto, hai từ xứng đôi tràn ngập trong tâm trí.

"Đi thôi" Anh kéo tay tôi, nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy, tôi không khỏi lén lút siết chặt hơn.

Nốt ngày hôm nay thôi, làm ơn hãy cho tôi ích kỷ nốt lần này.

.

.

.

Ngay khi chúng tôi vừa đến chỗ hẹn thì Yamamoto cũng bước đến, phía sau cô ấy là một người bạn khác. Phải rồi, cô ấy đã nói rằng sẽ rủ thêm bạn vì dù sao việc đi riêng với hai người đàn ông cũng không ổn lắm.

Thực ra tôi đã nói với Rengoku-san rằng có thể để tôi ở nhà, nhưng không hiểu vì sao anh ấy lại nhăn mày, và nhất quyết kéo tôi đi cùng.

"Xin chào, tôi là Inoue Mizuki"

Cô gái ấy đưa tay về phía tôi, điều này khiến tôi hơi bất ngờ.

Vì bình thường, mọi người sẽ bị thu hút bởi Kyojuro-san, và đương nhiên sẽ bắt chuyện với anh ấy trước.

"À.. Tôi là Kamado Tanjiro, rất vui được gặp bạn"

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang chìa ra, khi lại gần, tôi không khỏi kinh ngạc trước sự xinh đẹp của cô ấy.

Dù nhìn bề ngoài Inoue có vẻ khá lạnh lùng, nhưng phải chăng điều đó khiến cô ấy cực kì cuốn hút?

"Xin chào, tôi là Rengoku Kyojuro"

Liệu đó có phải ảo giác hay không khi Rengoku-san khéo léo tách bàn tay của tôi ra khỏi Inoue-san. Cô ấy không nói gì thêm mà chỉ rút tay về.

Chúng tôi cùng đi vào trong nhà hàng, quả nhiên, Rengoku cực kỳ hào hứng khi trò chuyện với Yamamoto-san, và cô ấy cũng vậy. Bằng chứng chính là nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi của họ.

Tôi nhìn đĩa đồ ăn trước mắt, không hiểu sao lại không có chút cảm giác ngon miệng nào.

"Tan-"

"Kamado-kun!"

Dường như Kyojuro-san định nói gì đó, nhưng Inoue-san đã gọi tôi, nên tôi quay lại nhìn cô ấy.

"Bạn có kế hoạch nào sau bữa ăn không, thật xin lỗi nhưng tôi không muốn ăn lắm, tại sao chúng ta không tìm một nơi nào khác để thay thế?"

"Ừm, vậy thì rạp chiếu phim thì sao?"

Em gái tôi đã nói đây là hoạt động lí tưởng cho buổi hẹn hò đầu tiên, ngày đầu hẹn hò có thể không có quá nhiều thứ để trò chuyện, vậy nên việc đi xem một bộ phim sẽ giúp chúng ta lấp bớt khoảng trống thời gian.

Mọi người đều thống nhất với ý tưởng này, tuy nhiên lúc chúng tôi đến nơi, vì bộ phim muốn xem khá nổi tiếng nên chỉ còn lại hai cặp ghế cách nhau một đoạn.

Vì Rengoku-san và Yamamoto đang đi cùng nhau nên việc sắp xếp chỗ ngồi hiển nhiên đã được quyết định.

Dường như anh ấy muốn nói gì đó nhưng vì phim sắp bắt đầu chiếu nên hai người buộc phải đi trước.

Inoue và tôi ngồi cạnh nhau, cách họ hai hàng ghế. Tôi chợt nhớ đến chuyện ban nãy.

"Inoue-san, chuyện ban nãy, cảm ơn bạn"

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi

"Hửm? Chuyện gì cơ?"

"Ban nãy... Inoue thực ra chưa kết thúc phần ăn của mình đúng không?"

"Ồ? Thật vậy sao? Tôi và cả hai người kia đều đã xong rồi mà"

Tôi hơi bối rối, chẳng lẽ là vậy thật?

Inoue chợt mỉm cười, vì từ đầu đến giờ cô ấy đều tỏ ra lạnh lùng nên nụ cười này khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.

"Đừng lo, Kamado-kun hay ai cũng vậy, đều có những lúc chúng ta không thể ăn được mà. Với cả nếu như cậu thực sự muốn cảm ơn, liệu cậu có thể bỏ kính ngữ khi gọi tên tôi được không?"

"Ơ... điều đó không được hay lắm"

Tôi hơi lo lắng nhưng sau khi trò chuyện, hóa ra cô ấy bằng tuổi tôi. Việc cô ấy trông có vẻ trưởng thành khiến tôi nghĩ rằng người ấy lớn hơn mình.

"Vậy thì...Inoue.." Thực sự thì tôi không giỏi đối phó với các cô gái cho lắm, và mọi người thường nói rằng mặt tôi sẽ đỏ bừng mỗi khi các cô gái có vẻ ngoài trưởng thành lại gần tôi, điều đó có vẻ hơi xấu hổ. Và có lẽ lúc này, má tôi cũng đang đỏ bừng.

Chợt tôi cảm thấy như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng tôi, nhưng khi tôi cố gắng nhìn xung quanh thì lại không thấy bất kỳ dấu hiệu nào.

Nhưng tôi cũng không thể quan tâm đến nó lâu, vì cảnh tượng Yamamoto dựa vào vai Rengoku đã chặn lại mọi suy nghĩ trong tôi.

.


.


.


"Câu chuyện về anh chàng nhân vật chính khá hay đó chứ"

"Đúng vậy, nhưng cái kết buồn quá"

Rengoku và Yamamoto sôi nổi trò chuyện về bộ phim vừa rồi. Tôi chỉ im lặng, vì thậm chí chẳng có nội dung nào còn tồn tại trong tâm trí đang rối bời của tôi.

Điều đó khiến tôi có chút lạc lõng.

"Hmm...dù đã xem phim nhưng chúng ta vẫn còn khá nhiều thời gian, tại sao không tách ra và tận hưởng khoảng thời gian giữa hai người nhỉ?"

Chợt Inoue đề xuất việc chia nhóm, Rengoku và Yamada đều nói rằng việc này khá thú vị, tôi cũng không có ý kiến gì, thậm chí việc này có lẽ còn giúp bản thân nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, nếu cô ấy muốn bắt cặp cùng Kyojuro-san thì việc này sẽ phức tạp lắm.

Nhưng chẳng để tôi kịp lo lắng về chuyện này, Inoue đã khoác lấy cánh tay tôi và kéo tôi khỏi hai người còn lại.

Dường như Rengoku-san có nói gì đó, nhưng khi tôi sắp xếp lại chúng trong đầu, đôi chân vốn hơi chùng lại sải từng bước dài hơn.

Chúng tôi đi dọc theo con đường nhỏ, Inoue dừng lại trước một quán rượu nhỏ mang phong cách cổ điển. Tôi hơi lo lắng vì môi trường xa lạ nhưng cô ấy chỉ khẽ mỉm cười rồi kéo tay tôi, điều ngạc nhiên là không gian bên trong đem lại cảm giác thoải mái một cách bất ngờ.

Inoue cười và trò chuyện ngắn với người phục vụ, sau đó ông ấy nhanh chóng gật đầu như thể biết cô ấy muốn gì.

Cô ấy có vẻ khá thành thục và yêu thích loại đồ uống này. Trái với Inoue, khi người phục vụ đưa cho tôi cuốn menu, tôi bối rối vì không biết nên gọi loại nào

"Hãy cho anh chàng này một ly Angel Kiss nhé" Cô ấy gấp cuốn sổ lại và mỉm cười, tôi khẽ gật đầu như một lời cảm ơn

Bên trong quán khá nóng nên Inoue cởi áo khoác ngoài ra và vén lọn tóc ngắn mềm mại lên phía sau tai. Điều đó quyến rũ đến mức khiến tôi phải giật mình quay đi với cảm giác.

"Chà... có vẻ như Kamado không thường xuyên đến những nơi như này"

Inoue cười khúc khích trước phản ứng của tôi, nghĩ lại thì, điều cô ấy là thật bởi luôn có người cản tôi đến những quán rượu, và bản thân tôi cũng không thực sự thích cảm giác khi say.

"Ừm, tôi thường bận bịu với công việc trên công ty, hoặc là chăm sóc các em và cửa tiệm bánh mì của gia đình. Ngoài ra Rengoku-san cũng thường không cho tôi đi....."

Tôi im bặt, nhận ra mình vừa nói những lời không đúng.

"Cậu thích Rengoku phải không?"

Inoue đặt ly cocktail trong tay xuống, nhìn tôi với ánh mắt chắc chắn.

"Kh- không phải, chỉ là anh ấy lo cho sức khỏe của mọi người xung quanh..."

"Tôi không nói về chuyện đó" Inoue lắc đầu "Ánh mắt, cử chỉ, và thái độ... mọi thứ của cậu nói cho tôi về điều này"

Cổ họng tôi hơi nghẹn lại, cuối cùng, như không còn đường trốn thoát tôi chỉ đành thở dài.

"Nó... lộ liễu vậy sao?"

"Không hẳn" Cô ấy hơi dừng lại, ly rượu trên tay lại vơi đi một chút "Nhưng dường như cậu luôn cố tỏ ra vui vẻ khi đối diện với hai người ấy"

Chợt một đĩa mì Ý nóng hổi được bưng trên đặt trước mắt tôi, khi tôi định hỏi liệu nó có phải nhầm lẫn không thì Inoue đã đưa nĩa cho tôi

"Buổi tối cậu gần như không ăn được gì cả nên tôi đoán Kamado có thể sẽ đói bụng, món mì ở đây rất ngon nên tôi đã gọi nó"

Chà, cô ấy thực sự là một người rất tinh tế.

Tôi nhận lấy nĩa và chia nhỏ phần mì, cuộn và thưởng thức, trong khi đó cô ấy được đem đến một phần salad rau củ. Em gái tôi thường ăn nó để giữ dáng nhưng tôi cảm thấy Inoue hoàn toàn không phải như vậy.

Cô ấy khá mảnh dẻ, những ngón tay cầm ly dài và trắng trẻo, thanh tú đẹp như thể là đồ giả.

Sau khi ăn và trò chuyện một hồi, chợt cô ấy hỏi tôi

"Kamado, câu chuyện giữa bạn và Rengoku là gì?"

"Huh?"

"Tôi không phải kẻ tọc mạch, nhưng tôi nghĩ không thể mặc kệ cậu với tâm trạng đó. Ngoài ra tôi nghe nói rằng việc tâm sự sẽ giúp chúng ta giảm căng thẳng. À đừng lo, nếu điều này không ổn cậu hoàn toàn có thể từ chối"

Không biết đó là vì âm nhạc quá buồn, hay do ly rượu khiến tôi say hơn, hoặc do Inoue gần như là người lạ đối với tôi nên tôi muốn mình cuồn theo bầu không khí ấy, tôi muốn kể ra câu chuyện của chính tôi.

Inoue kiên nhẫn lắng nghe tôi. Tôi thấy biết ơn khi cô ấy không nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, hoặc khó chịu về sự hèn nhát của tôi. Cô ấy đơn giản là chỉ ngồi đó, chăm chú nhìn vào ly rượu của mình.

5 phút, 10 phút, 30 phút, rồi một tiếng... nước mắt tôi đã trào ra không biết từ bao giờ.

Tôi chưa bao giờ thực sự cởi mở về chuyện tình cảm của mình với bạn bè, hay chính Rengoku. Chính vì vậy tôi không thể tin được một cô gái xinh đẹp gặp tôi lần đầu sẽ chịu lắng nghe tôi lâu đến vậy. Tôi cố dùng tay gạt nước mắt một cách thô bạo.

"Cậu đã làm rất rốt, Kamado"

Inoue không do dự mà ôm lấy tôi và xoa đầu. Nhưng tâm trí ngu ngốc của tôi lại tự hỏi liệu đây có phải cảm giác của Rengoku khi ôm các cô gái? Họ thật mỏng manh, thơm ngát và dễ chịu.

Tôi lại nhận ra phụ nữ thực sự là một sinh vật hoàn toàn khác với chúng tôi.

"Khóc cũng không sao đâu. Tôi chắc chắn cậu đã phải kiềm chế lâu rồi, việc để cảm xúc trào ra đôi khi sẽ giúp ta thấy nhẹ nhàng hơn. Đừng quá lo lắng về điều đó"

Nước mắt một lần nữa trào ra.

Kyoujuro, em ước anh yêu em

Việc phải quên đi tình cảm này thật quá đau đớn.

Tuy nhiên, việc ở bên người mình chọn mới là hạnh phúc, và tôi không thể khiến anh ấy hạnh phúc.

"Ừm.. có lẽ chúng ta nên về thôi"

Tôi chợt cảm thấy tâm trí như được cổ vũ, tôi sẽ tỏ tình và kết thúc mọi chuyện trong tối nay.

Inoue nhìn tôi, khẽ thở dài. Cô ấy lấy khăn tay trong túi ra, dịu dàng lau những vệt nước mắt vẫn còn ướt trên má tôi.

"Trông không ổn tí nào"

"Tôi thực sự đã thấy tốt hơn nhiều sau khi khóc và trò chuyện"

"Nếu cậu muốn, liên hệ với tôi bất cứ khi nào, tôi sẽ lắng nghe"

"Cảm ơn Inoue, nhưng vậy sẽ phiền cậu lắm"

"Đừng cảm ơn, vì tôi chỉ lợi dụng cậu thôi"

Tôi hơi nghệt ra trước câu trả lời của cô ấy. Inoue nắm tay và kéo tôi lại gần, khuôn mặt họ sát đến mức dường như mũi của cả hai đã chạm vào nhau, tầm nhìn tôi bị chiếm lấy bởi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng bạn thực sự quá dễ thương, Kamado-kun. Tôi nghĩ bản thân không thể để bạn cô đơn với tâm trạng cay đắng như vậy"

"Ơ...? Nhưng tôi.."

"Tôi biết trong trái tim cậu chỉ có người đó, nhưng tin tôi đi, tôi sẽ khiến nó sớm nguôi ngoai"

Cô ấy mỉm cười và xoa đầu tôi. Tôi thấy hơi xấu hổ vì để một cô gái chiều chuộng mình như vậy, nhưng tôi không thể ghét được cảm giác dịu dàng ấy"

"TANJIRO!!!"

Chợt một tiếng nói lớn vang lên từ phía sau lưng. Nhận ra đó là Rengoku, và anh ấy đang vội tiến đến chỗ tôi.

"Em đã uống rượu sao?" Anh ấy tỏ ra bất mãn khi nhìn về phía cửa tiệm đằng sau chúng tôi. Và bắt đầu quở trách tôi như một đứa trẻ.

Tôi cảm thấy có một cơn giận vô cớ trào lên từ lồng ngực. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp phản kháng thì đập vào mắt tôi là vệt đỏ còn vương trên ngực áo của anh.

Đó có phải là vệt son không?

Anh có trao cho cô ấy cái ôm - điều em luôn khao khát không?

Hàng ngàn câu hỏi lấp đầy tâm trí tôi, và tôi chợt nhận được câu trả lời.

Nếu đúng thì sao?

Kể cả họ có làm những điều thân mật hơn nữa, thì có liên quan gì đến tôi?

Câu nói của Zenitsu như một cuộn băng, tua đi tua lại trong tâm trí

Họ sẽ hẹn hò, có thể cũng sẽ kết hôn, có con và nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.

Tôi thì có thể ở đâu trong tâm trí họ?

Kyojuro luôn coi tôi như là người em thân thiết.

Nhưng tôi lại ôm tâm tư chẳng muốn anh chỉ là anh trai.

"Đủ rồi"

Tôi bật khóc, đẩy mạnh anh ấy ra, đối diện với khuôn mặt ngỡ ngàng của Rengoku, tôi lại không đủ sức nói thêm bất cứ điều gì. Cơ thể tôi tự động quay đi, mạnh mẽ lao đi, chạy trốn khỏi người ấy.

Như thể trốn chạy khỏi chính tình cảm của bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro