2 - Tái sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên tôi nhận thấy là sắc trắng trống rỗng bao quanh tôi. Đây là Anti-Void? Nó có hoạt động không? Tôi nhìn vào bàn tay của mình để tìm thấy những đốt tay đầy màu sắc trước khi để ý đến quần áo. Có thể tôi chỉ là một vị thần giống Error hay một Geno đã trở thành Error. Tôi không chắc, nhưng vì hiện tại tôi không nghe thấy âm thanh la hét yêu cầu tôi phải phá hủy, nên vế sau sẽ được ưu tiên.

"Tôi đã làm được," Tôi nói, nhưng chưa chuẩn bị để nghe giọng nói mới của chính mình, nó giống như sự kết hợp giữa âm thanh trục trặc của Error và chất giọng của tôi hòa quyện vào nhau thay vì chỉ chồng lên nhau. Chà, trước hết tôi cần phải làm quen với sức mạnh và khả năng ma thuật của tôi, hoặc Error. Tôi nhìn xung quanh để xác nhận trước khi nhấc tay lên, cảm nhận ma thuật tích tụ chỉ để thấy bản thân bị cuốn trong mớ lùm xùm của dây và rơi phịch xuống đất. Tôi thấy hơi choáng váng, một cảm giác kì lạ lướt qua trước khi thở dài.

"Việc này sẽ mất một lúc."

-timeskip-

Tôi không biết tôi đã dành bao lâu trong Anti-Void, nhưng chắc nó cũng phải là một thời gian dài rồi. Gói chung, tôi có một chiếc áo khoác, khăn quàng cổ, kiểu dáng trang phục khác với những Lỗi mà tôi biết, nhưng không phải nhiều lắm. Tôi có đôi găng tay cụt ngón dài đến tận khuỷu tay và những vết vàng trên xương. Cũng mất một thời gian để tôi quen việc nhìn thấy xương thay vì da thịt. Chiếc khăn quàng cổ của tôi có dạng hai màu bắt đầu bằng xanh nhạt và kết thúc với xanh lam đậm. Trong quá trình học đan, tôi đã xé chiếc khăn của mình và khâu nó lại với nhau. Bây giờ dù tôi đã có kĩ năng tốt hơn, nhưng tôi vẫn chưa sửa bản vá vì tôi tin rằng nó mang lại nét đặc trưng của Error.

Một lần trong khi học triệu hồi xương, tôi đã mở được kho đồ. Bên trong không có gì nhiều ngoài những thứ lặt vặt như vải đan dở, nhưng tôi đã tìm thấy một chiếc giương và lấy nó ra, gần như sốc đến giật khi nhìn thấy phản chiếu của chính mình. Nó giống như bị đánh một cú vì điều gì đó tương tự máy tính chập mạch, khá đau, nhưng tôi vẫn ổn sau đó. Hóa ra tôi còn có các tính năng bổ sung khác mà tôi không biết. Đó không phải phấn má và tôi cũng sẽ không gọi nó là trang điểm, đó là vết ửng vàng dọc đáy mắt đến sống mũi với một chút kim tuyết rắc vào. Thật không may, chiếc giương đã biến mất ngay khi tôi đặt nó xuống ...tệ quá.

Tôi đã tự đếm đã bao lâu rồi tôi vẫn chưa ăn. Nếu tôi không cần ăn thì tuyệt vời! Tôi sẽ không chết đói,nhưng tôi sẽ không có nhu cầu ăn nên không có lí do gì để có thức ăn. Điều đó thật tệ. Khoang đã, Error thích chocolate mà đúng không? Những suy nghĩ về đồ ăn bay trong đầu khiến tôi mất tập trung. Tôi cần phải làm gì đó, nếu không tôi thực sự có thể bị lôi kéo vào chúng và đánh mất thực tế.

Tôi tự vuốt mặt. Suốt thời gian qua lẽ ra tôi đã cố gắng tạo được cánh cổng dẫn tới AU. Ít nhất tôi có thể sắp xếp chuẩn bị phần nào các kế hoạch trong tương lai. Ồ, muộn còn hơn không có gì.

"Được, bạn hiểu rồi. Hãy bình tĩnh. Bình tĩnh. Ít nhất là có niềm tin vào một vị thần." Nói dễ hơn làm. Dù sao tôi vẫn đưa tay ra và nghĩ đến nơi đầu tiên hiện lên, Snowdin. Trước đó xung quanh tôi chỉ tồn tại một màu trắng xóa. Không đợi lâu, các dòng mã xuất hiện và một cánh cổng mở ra trước tôi. Tôi giơ nắm đấm ăn mừng thành công của chính mình và quyết định khám phá thử. Vừa bước chân qua, cái lạnh lập tức tràn vào khiến tôi rít lên.

Vấn đề mới, tôi phải làm sao để không bị phát hiện. Tôi thậm chí còn không biết đây là AU nào. Có thể nó là original, swap, fell, v.v. Khi tôi đã biết nó là cái nào, tôi có thể lên kế hoạch cho hành động tiếp theo. Và vấn đề tiếp theo, tôi không biết đây là đa vũ trụ trẻ, đa vũ trụ không có Error hay đa vũ trụ cũ của Error. Tôi hy vọng nó không phải cái cuối cùng, tôi yêu thích một trong hai cái đầu tiên hơn.

Tôi bước lê trên tuyết một cách dễ dàng và xem xét xung quanh. Ngoài thực tế khác xa với sau màn ảnh. Tôi bước dọc rừng cây phủ đầy tuyết đề phòng trường hợp gặp bất kì con quái vật nào. Không nên gây ra tin đồn về một Sans khác lạ đi lang thang.

"SANS!"

Oh, vừa kịp lúc. Tôi lẻn đến sau một số cái cây và lén nhìn một Sans và Papyrus classic ở trạm gác. Có vẻ như Sans bị bắt gặp khi đang ngủ.

"ANH PHẢI THỨC VÀ CANH CHỪNG! LỠ CÓ CON NGƯỜI ĐẾN ĐÂY THÌ SAO!"

"Nào, thư giãn đi em trai, 'hốc mắt' anh đang để ý đến bất kì con người nào."

"Tốt hơn hết nếu đó không phải một trò chơi chữ ...ĐƯỢC RỒI, EM SẼ ĐI KIỂM TRA LẠI CÂU ĐỐ CỦA MÌNH. ĐỪNG NGỦ QUÊN NỮA, ANH TRAI LƯỜI BIẾNG!" Nói xong, Papyrus rời đi để bắt đầu với các câu đố của mình. Có vẻ thời điểm này là lúc sắp bắt đầu mạch trò chơi, hoặc là sớm hơn một chút. Giờ tôi sẽ để nó một mình.

Tôi đã mở cổng quay lại Anti-Void để phát hiện ra một thứ mới. Một màn hình mã. Nó được đánh dấu là Undertale với nhiều chữ cái và con số khác nhau. Tôi nghĩ mình cần hiểu nghĩa của chúng trước khi làm điều gì đó mới. Khiến màn hình biến mất, tôi mở một cánh cổng vùa bước qua. Có vẻ như còn rất nhiều điều để học.

-------

Tôn vinh Kiwi_Seal
Đây là biên dịch viên Lottery, Code#4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro