Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cộc...cộc...cộc'

Tiếng móng ngựa nện xuống mặt đất vang lên từng tiếng. Chiếc xe ngựa đơn độc vượt qua rừng cây, tiến thẳng về phía Tây Trịnh quốc. Đây là con đường ngắn nhất đến Tuấn quốc mà không ai phát hiện. Mấy ngày trước khi khởi hành, Hạo Thạc có nhận được tin hiện tại đương kim thái tử Tuấn quốc - Tuấn Chung Quốc đang cho người tìm kiếm thái tử phi - Phác Chí Mẫn của Phác quốc, ai tìm được sẽ được trọng thưởng. Mặc dù đường này có xa hơn một chút đối với con đường đi thẳng từ Nam đến Bắc nhưng lại an toàn hơn nhiều.

Dừng chân tại một trà quán ven đường, gọi chút điểm tâm sẵn tiện dò hỏi tình hình phía trước. Đi cùng y ban đầu là một đội vệ binh và ba tên giỏi nhất trong phủ Trịnh vương. Nhưng bọn họ hoàn toàn bị y cắt đuôi. Không phải là y không tin Hạo Thạc nhưng việc này y không thể để hắn dính dáng tới được. Và cả việc y muốn làm cũng hoàn toàn không liên quan đến hắn. Đây là mối thù riêng của y và Tuấn Chung Quốc.

Sau một hồi dò hỏi, y biết phía trước là Kim Tại quốc - một trong Tam quốc thuộc trị vì của Đại quốc Tây Kim. Cả đại quốc làm chủ cả một biên giới phía Tây. Kim Tại quốc phía trước do tam hoàng tử của Tây Kim làm chủ. Y còn nghe nói thêm hôm nay là một dịp đặc biệt, tất cả hoàng tử công chúa, thái giám nô tỳ, tướng quân binh lính cùng nhau đi săn, ai săn được nhiều hơn sẽ được ban thưởng. Và quan trọng địa điểm là vườn trúc y sắp đi qua phía trước.

Các tiểu nhị cũng như chưởng quan của trà quán khuyên y nên ở lại một đêm sáng mai hãy đi nhưng hiện tại y chỉ còn đủ lộ phí cho chuyến đi tiếp, ở lại? Không có khả năng. Săn thì săn, cùng lắm thì chặt nát rừng trúc. Chả còn thú để săn. Vậy là êm chuyện! Y lại một người một xe tiếp tục lên đường. Nếu không vượt qua được vậy thì uổng công y theo Hạo Thạc 'tầm sư học đạo'.

Rừng trúc vẫn yên ắng nhưng không khí cùng hướng gió có vẻ không ổn định. Quanh đây có vẻ có trên trăm người cùng di chuyển.

'Vù....'

Một mũi tên bay sượt qua làm con ngựa hoảng loạn, hí lên lao nhanh về phía trước. Bước ra khỏi khoang xe chăm chú nhìn về phía trước. Con ngựa hiện vẫn còn hoảng loạn mà lao đầu về phía trước. Nắm lấy dây cương, y giật mạnh về sau, con ngựa có vẻ đã bình tĩnh nên đã chạy chậm hơn.

'Vù...'

Một mũi tên nữa bay qua, đâm vào mặt bên của khoang chứa lương thực. Tiếp theo đó là hàng loạt mũi tên cũng nhắm vào mặt bên khoang chứa mà bắn. Cùng lúc đó, một nam nhân phi ngựa như bay đến. Hắn ta dừng ngựa, nhìn y.

"Ngươi là ai? Ngươi làm gì trong vườn trúc của ta?"

"Ta tên Phác Chí Mẫn. Ta làm gì ở đây thì không phải chuyện của ngươi. Ngươi là ai?"

"Phác Chí Mẫn? Thân phận của ta người như ngươi không xứng để biết"

"Ta không có thời gian để nói chuyện phiếm với ngươi"

Nói rồi y cho ngựa tiếp tục lên đường, không hề quan tâm mỹ nam nhân trước mặt.

"Ngươi nghĩ đây là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Với lại ta trông ngươi rất đáng nghi là đằng khác"

"Hừ!"

Y không nói chỉ hừ lạnh khinh bỉ, không hề dừng lại. Nam nhân phía sau đường đường thân phận to lớn mà bị một tiện dân xem không ra gì mà tức giận ra lệnh.

"Người đâu? Bắt hắn lại cho ta!"

Hàng loạt binh lính trong rừng trúc vây lại xung quanh xe ngựa. Cho dù y có giỏi thì với số người lên hàng trăm thì y cũng không thể làm gì.

------------------

Lúc tỉnh lại y đã thấy mình nằm trong nhà lao ẩm mốc. Y không còn thời gian đề ở lại đây. Từ xa một đoàn người, có cả tên nam nhân y gặp lúc trước. Hiện tại hắn khoát lên người long bào màu vàng kim trên thêu hình con rồng lớn đang bay lượn. Thì ra đây là thân phận của hắn.

Đồ đạc, lương thực, ngọc bội, ... à lệnh bài Hạo Thạc cho y cũng mất rồi! Không khỏi nghi ngờ, nhìn người trước mặt, y hỏi

"Đồ của ta đâu?"

"Ngươi là ai sao lại có cái này?"

Hắn ta vừa hỏi vừa giơ lên tấm lệnh bài màu vàng lấp lánh có khắc một chữ Thạc. Hắn nhớ không lầm thì đây là lệnh bài của Trịnh Hạo Thạc, sao lại trong tay tên nhóc con này?

"Đồ của ta không phiền ngươi quan tâm. Bây giờ thì trả lại cho ta?"

"Ngươi là trộm nó?"

"Ta không làm chuyện hèn hạ đó!"

"Vậy là chính tay hắn ta đưa cho ngươi? Ngươi với hắn có quan hệ gì?"

"Ngươi cũng nhàn hạ quá vậy chắc cái vương quốc này tồn tại cũng không lâu nữa đâu... ha ha"

"Ngươi.....Hừ.... Tất cả lui xuống cho ta. Không có sự cho phép của ta không ai được bước vào"

Nhà lao ẩm mốc từ một đoàn người giờ chỉ còn lại hắn cùng y. Hắn mắt nhìn y đầy hận ý.

"Ngươi là người của Trịnh Hạo Thạc?"

"...." Y xem hắn như không tồn tại, nhắm mắt lại nghĩ cách trốn khỏi đây

"Còn giở trò không nghe?" Hắn tiến lên nắm cằm y, bóp mạnh làm y cho y đối hắn mở mắt nhìn

"Phải thì sao mà không phải thì sao? Tốt nhất là ngươi nên thả ta ra, ta không nhàn hạ như ngươi từ sáng đến tối chỉ biết nằm hưởng thụ"

"Nói hay lắm, để xem ngoài hưởng thụ ra ta còn làm được gì nữa"

Nói rồi hắn mạnh tay xé toạt áo trên người y ra. Làn da trắng ngần vì vậy mà lộ ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro