Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A....A....A .... Hộc...."

"..."

"A..... Hộc.... Aaa.... Ng..ươi ..... A..."

"Ngươi là người của Trịnh Hạo Thạc?"

"A.... Khô..ng ....liên...qu.... a.....an.. đến... a... ngươi"

"Còn cứng miệng!"

"A...... Aaaaaaaa~"

'Bốp'

Một bạt tay như trời giáng vào mặt y. Khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ cùng hai hàng nước mắt chảy dài trông đến thương.

"Mau tỉnh lại cho ta, ta còn chưa xong mà ngươi dám ngất đi à?"

Lại thêm hai bạt tay trải đều hai má. Mặt y vì vậy ngày càng đỏ hơn. Y từ đau ngất đi, cũng chính từ đau mà tỉnh lại.

"Ưm... A... Hộc... Ng.. ươi... muốn...gì?"

Y cố gắng gượng hơi hỏi hắn.

"Ngươi lâu như vậy cũng quyết không nói gì về Trịnh Hạo Thạc, chắc hẳn hắn đối với ngươi làm một người rất quan trọng đi?"

"Ta.. đối ...hắn... không.. quen.... b.. biết"

"Ngươi nói dối!"

Hắn thừa sức biết nếu đối với Trịnh Hạo Thạc một người không quan trọng thì Hạo Thạc sẽ không đem kim bài giao ra. Nam nhân tên Chí Mẫn này hẳn cùng hắn có quan hệ không bình thường đi! Chưa kể đến cái tên này dường như nghe rất quen tai? Phác Chí Mẫn? Phác Chí Mẫn? Vẫn không thể nhớ là đã nghe ở đâu rồi! Rất giống tên người đó!

"Ng..ươi... mau dừ.. ng ... lại.. Aaaa"

"Hừ! Chỉ có thể trách ngươi là người của Trịnh Hạo Thạc kia"

Càng nói thì hắn càng thấy hận. Đúng! Hắn hận Trịnh Hạo Thạc. Nhớ đến năm đó hắn cùng Hạo Thạc là hảo huynh đệ, cùng nhau cười cười nói nói. Rồi hắn gặp ý trung nhân của mình. Hắn là lần đầu tiên biết thích một người, người đó là tiểu công chúa một tiểu quốc nằm ở phía Tây Nam. Vì nằm ở phía Tây Nam, cũng chính là nằm giữa đất nước của hắn và Hạo Thạc nên cả hai thường hay đén đó chơi. Lần đó hắn gặp một tiểu cô nương xinh đẹp hốt hoảng chạy đến cầu cứu.

Hai người đưa cô nương đó đến một trà quán ven đường sau khi cắt đuôi được bon người đuổi theo. Hắn say mê nàng ta từ cái nhìn đầu tiên. Hắn hỏi ra thì mới biết nàng là công chúa. Nàng muốn ra ngoài chơi nhưng cả đám người theo nàng cứ ồn ào khiến nàng khó chịu. Nàng quyết định bỏ lại bọn họ đi một mình. Được một đoạn thì một đạo gồm 5 hắc y nhân sát khi đằng đằng đuổi theo. Mau mà gặp phải hắn cùng Hạo Thạc.

Sau đó khi hắn chuẩn bị sai sứ sang cầu thân thì Hạo Thạc đã đi trước một bước. Hắn tức giận, không ngờ bấy lâu nay tình huynh đệ chỉ bằng một mỹ nữ.

Từ đó, hắn cùng Hạo Thạc cũng không còn bất cứ liên lạc nào. Cứ như vậy cắt đứt, cứ như vậy trở thành kẻ thù.

Càng nghĩ hắn càng giận. Roi da trong tay vì thế mà cứ quất liên tiếp vào làn da trắng noãn. Làn da mịn màng, trắng trẻo nay chỉ còn lại một đống thịt bê bết máu.

Những tiếng kêu rên thống khổ của y vang lên như bảo hắn biết chừng mà dừng lại. Nhưng có vẻ càng kêu rên tên trước mặt càng hung tợn. Roi da không mắt cứ liên tiếp quất vào da thịt y chang chát. Âm thanh nao lòng.

-----------------

Giam cầm y được mấy hôm, hôm nay hắn vẫn long bào đó, gương mặt đó nhưng sát khí có vẻ như bớt đi phần nào?

Theo vào đại lao ngoài hắn ra còn có một người. Người mà cả đời này y không muốn thấy nhất - Tuấn Chung Quốc.

"Ta không biết có phải người đệ cần hay không nhưng tốt hơn đệ nên xem qua một lần!"

"Được! Cảm ơn huynh! A chính là người đệ tìm!"

"Đệ có nhầm không? Người đệ tìm là nữ nhân, là nữ đó. Còn cái tên bẩn thỉu này là nam nhân a"

"Đệ biết! Đệ sẽ giải thích sau. Nhưng trước mắt đây đúng là người đệ tìm"

Nhìn hai người một hận một thù , đồng tử của y co giãn hết mức. Cứ tưởng mấy ngày nay hắn ta bận việc gì đó nên không đến hành hạ y. Bây giờ đến lại đem theo một bất ngờ lớn như vậy. Hắn đúng là biết cách đối xử với y a.

"Người đâu mở cửa, cởi trói, giao người cho Tuấn Thái tử"

Hắn nhìn tên quan binh kế bên ra lệnh

"Ha..ha.. Ta cũng đang đi tìm ngươi. Không ngờ ngươi tự mình đi đón ta. Tốt lắm! Tốt lắm!"

Y đột nhiên ha ha cười lớn. Trong mắt sát ý tỏa ra mù mịt. 'Này là ngươi tự chuốc lấy, Tuấn Chung Quốc'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro