Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chiếc xe ngựa, Tuấn Chung Quốc cùng Chí Mẫn ngồi đối diện nhau. Nhưng y tuyệt nhiên không để hắn vào mắt, quay ra phía ngoài ngắm nhìn khung cảnh lặng lẽ lướt qua. Tuấn Chung Quốc cũng không nói một lời nào, lẳng lặng cuối đầu suy nghĩ. Bầu không khí ngột ngạt vang lên câu nói. Chính câu nói đó kéo sự chú ý của Chí Mẫn trở về.

"Ta xin lỗi!"

"Vì cái gì?"

"Vì tất cả"

"Ngươi tưởng một câu xin lỗi là xong ư? Có muốn xin lỗi thì xuống dưới kia mà nói!"

"Ta nói là thật lòng! Đến đón ngươi hôm nay cũng là chủ ý của ta. Ta cũng đã suy nghĩ rất kĩ. Ta sẽ thử chấp nhận ngươi. Còn có, Tiểu Bối, nàng ấy rời cung rồi!"

A! Hóa ra là đồ thay thế. Nói còn nghe văn hóa lắm, hừ!

"Ngươi thử chấp nhận ta? Nực cười! Ngươi không có cái quyền đó. Ngươi tưởng ngươi là Thái tử thì muốn làm gì thì làm à? Từ ngày Tiểu Hoa ra đi thì ta không còn là Thái tử phi của Tuấn quốc. Chấp nhận? Là ta phải nói câu đó mới đúng"

"Ta không bận tâm ngươi nói hay nghĩ gì về ta, nhưng muốn đón ngươi về cung là thật lòng. Cái này ta biết là ta không có tư cách nhưng ta vẫn muốn nhờ ngươi một lần nữa hãy trở về với thân phận Thái tử phi"

Nói đến nói lui vẫn là y phải quay về Tuấn quốc. Nhìn y bây giờ còn lựa chọn khác sao? Tay vẫn còn còng trong gông đây này!

"Ngươi thấy ta còn lựa chọn khác sao? Ngươi xin ta đồng ý ngươi với cái gông này?"

"Ta xin lỗi. Là ta sơ ý"

Hắn hôm nay có điểm gì lạ lắm. Từ trong lời nói của hắn, y có thể nghe được một chút gì đó quan tâm, chỉ là một chút, còn có một chút ôn nhu? Hay đây là đang dụ dỗ y? Hay là tất cả đều chỉ là diễn kịch?

-----------------------

*Đông Cung*

Đã ba ngày kể từ khi y trở về nơi này. Cái hôm y vừa về đến, trông Tuấn quốc vương có vẻ rất vui nhưng ngược lại Hoàng hậu có vẻ không vui lắm khi thấy y ở đây. Y cũng để ý mấy hôm nay Tuấn Chung Quốc hắn có gì đó rất lạ. Tối nào hắn cũng đến chỗ y ngủ chứ không phải các cung khác. Còn một chuyện nữa, từ hôm y về đây thì không hề thấy bóng dáng của Bối Tiểu Yên, hỏi Tuấn Chung Quốc thì hắn cũng chỉ trả lời qua loa là nàng ta rời cung rồi.

Từ sáng hôm nay y đã chẳng thấy hắn đâu, hỏi cung nữ thì không ai biết, thái giám cũng tương tự. Thường ngày hắn cứ ở lì trong Đông Cung, y ở đâu thì hắn ở đó. Y đọc sách thì hắn uống trà, y ăn bánh hắn cũng uống trà, y ra hoa viên dạo hắn cũng đi theo. Có hôm y muốn ăn táo, bảo một cung nữ theo mình đến chỗ cây táo thì hắn cũng chạy theo. Lúc y xoắn tay áo chuẩn bị leo lên cây thì hắn chạy đến kéo y sang một bên rồi tự mình leo lên hái táo.

-------------------

Y thật sự không hiểu hắn đây là có ý gì! Chợt từ xa nghe thái giám báo 'Thái tử hồi cung'. Y đứng dậy toan bước về phòng thì nghe hắn gọi

"Tiểu Mẫn! Ngươi đi đâu?"

Y vẫn rảo bước, không đoái hoài đến hắn

"Ta đem ngươi đi một nơi nhất định ngươi sẽ thích. Tiểu Mẫn!"

"Ta với ngươi thân thiết đến như vậy?"

"Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi như thế nào ta liền như thế ấy"

"Tốt nhất là ..... khỏi gọi đi"

"Không được! Ta vẫn thích gọi ngươi Tiểu Mẫn"

Nói rồi hắn một mực kéo y ra khỏi Đông Cung. Cả hay cùng lên ngựa tiến thẳng đến ngoại thành mà đi. Trước mặt một rừng cây dần hiện ra. Tiến sâu vào rừng thì cây cũng thưa dần rồi đến một khu đất rộng không có lấy một cái cây. Hắn kéo y xuống ngựa rồi đi một đoạn nữa. Trước mắt y là một khu mộ, bên trong có duy nhất một ngôi mộ. Bia mộ đề tên 'Ngọc Hoa Mộ' - là mộ phần của Tiểu Hoa.

Lúc này y sững người, mắt không kìm được nước mắt trào ra. Y không nhìn nhầm, là mộ phần của Tiểu Hoa.

"Đây là thế nào?"

"Đây là việc duy nhất ta có thể làm cho Tiểu Hoa, ta nợ nàng ấy một lời xin lỗi"

"Ngươi.... ngươi tại sao? Ngươi ghét ta có thể trả lên ta cơ mà! Nàng ấy không có tội... Muốn xin lỗi? Ta thay nàng ấy không chấp nhận"

"Mong ngươi hiểu cho ta. Nàng ấy chết cũng mong ngươi sống tốt. Ngươi đã bỏ đi cũng lâu rồi và ta cũng nhận ra ta cũng có chút thích ngươi. Ta ở đây là hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Hoa. Chấp nhận ta có được không? Ta cũng mong ngươi hạnh phúc"

"Ngươi.... Tại sao phải là lúc này? Tại sao phải là lúc ta yếu đuối nhất ngươi lại dang tay đón ta, cho ta hơi ấm rồi lại vứt bỏ ta giữa trời tuyết lạnh giá? Tại sao vậy?"

Tuấn Chung Quốc dang tay kéo y vào lòng. Hắn biết là 'sai' nhưng tại sao thấy y khóc hắn lại cảm thấy đau lòng. Lòng hắn như quặn lại khi thấy y rơi lệ. Hắn không biết tại sao nhưng đoạn tình cảm này vốn không nên tồn tại. Là chính bản thân hắn vứt đi xong nhặt lại rồi lại vứt đi. Nhưng lần vứt đi đó cũng là lúc hắn đánh mất tất cả những thứ quý giá nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro