chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộ Dung Thư nhếch môi cười tuyệt đẹp, nằm trên giường, vô cùng ung dung lười nhác trả lời:

– Không có chuyện gì.

Không có việc gì là tốt rồi. Thấp thỏm trong lòng Hồng Lăng rốt cục buông xuống. Nhưng lại nghĩ tới vẻ mặt vương gia lúc rời đi, âm thầm lo lắng, ngày mai chỉ sợ có nhiều lời đơm đặt hướng về phía vương phi.

Sáng hôm sau, người các viện đều biết tối qua tuy vương gia đến Mai viên nhưng không qua đêm mà vội vã rời đi. Nghe được điều này, tâm tình mọi người đều thả lỏng. Y như dự đoán của Hồng Lăng, lời đồn đoán lan tràn khắp nơi. Họ đều nói tối qua vương gia đến để quở trách vương phi, làm gì có chuyện vương phi được tái sủng. Mà địa vị vương phi trong vương phủ tràn đầy nguy cơ, thậm chí có người còn to gan đoán, vương gia muốn bỏ vương phi vì tội không có con, sau đó lập Thẩm trắc phi làm chính phi?

Suy đoán thì nhiều nhưng đều không có bằng chứng.

Bốn vị phu nhân cuối cùng cũng yên tâm. Những lời đồn đãi đối với các nàng đều không ảnh hưởng gì nhưng đối với Thẩm trắc phi mà nói thật là cực kì hữu ích! Người trong vương phủ ai không biết Thẩm trắc phi được sủng ái nhất? E rằng trong mắt vương gia chỉ có một mình nàng.

Tối hôm qua sau khi rời Mai viên, Vũ Văn Mặc bèn quay lại Trúc viên. Buổi tối tất nhiên là cùng Thẩm trắc phi triền miên một phen.

Thẩm trắc phi bình tĩnh cũng có lý do. Sau khi Vũ Văn Mặc đến Mai viên, nàng đã nhận được tin tức, hai ngày sau Mộ Dung tướng quân sẽ hồi triều, Vũ Văn Mặc vì trấn an Mộ Dung Thư nên mới buộc lòng phải đến Mai viên.

Xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.

Buông kim thêu trong tay, nhìn bức Mẫu Đơn đồ đã thêu gần xong trên mặt gấm, nàng ôn nhu nở nụ cười.

– Trắc phi thật khéo tay, Mẫu Đơn này thêu rất sống động, thật là đẹp mắt.

Tú Ngọc một bên liếc qua, tán thưởng tự đáy lòng.

Trong kinh thành ai không biết nhị tiểu thư của phủ tể tướng dù là cầm kỳ thư họa hay nữ công thêu thùa đều xếp vào hàng nhất nhì, so với vương phi đúng là giỏi hơn rất nhiều.

– Khoảng năm, ba ngày nữa chắc sẽ thêu xong.

Thẩm trắc phi cười nói.

– Trắc phi định dùng làm áo choàng cho vương gia sao?

Tú Ngọc cười hỏi.

Thẩm trắc phi gật đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Vũ Văn Mặc mặc áo choàng do chính tay nàng thêu. Bên môi nở nụ cười nhu tình mà quyến rũ, gò má hiện lên một rặng mây đỏ, tối hôm qua, hắn hết sức dịu dàng.

– Nô tì đã nói rồi mà, trong lòng vương gia chỉ có một mình chủ tử thôi. Bằng không sẽ không có chuyện vương gia đi rồi quay trở lại.

Tú Ngọc nhướng mi có vài phần đắc ý nói. Chủ tử nhà mình được sủng ái, trước mặt hạ nhân khác nàng cũng có vài phần mặt mũi, bọn nha đầu bà tử thấy nàng người nào dám không cúi đầu khom lưng.

– Sau bữa trưa, ngươi đến Mai viên mời vương phi đến đây trò chuyện với ta.

Thẩm trắc phi ôn nhu cười khẽ, không vì được sủng mà kiêu, càng không có đắc ý vênh váo, chỉ vì chuyện của Lưu mụ lần trước nên muốn cho Mộ Dung Thư một lời giải thích.

Ít nhất, ngay tại thời điểm nàng cầm quyền, không cho phép xuất hiện quá nhiều lỗ hổng, cũng như không thể khiến Vũ Văn Mặc thất vọng về nàng.

Hơn nữa... Phần quyền lực này cũng không thể giao ra...

Mai viên

Trong bữa sáng, Mộ Dung Thư ăn một chén cơm đầy, thức ăn rõ ràng được cải thiện. Thông qua chuyện Lưu mụ, hạ nhân của phòng bếp nhỏ dù có bất mãn cũng không dám biểu lộ ra ngoài, người người đều dè dặt cẩn trọng, không dám lại làm việc gì sai, trở thành Lưu mụ thứ hai.

Hồng Lăng chưởng quản phòng bếp nhỏ không phải kế lâu dài, phải tìm người chưởng quản mới. Buổi sáng, Mộ Dung Thư dặn Hồng Lăng lưu ý tìm người có năng lực, an phận để làm quản sự phòng bếp nhỏ. Về lời đồn chuyện tối qua, Mộ Dung Thư chợt cảm thấy buồn cười. Xem ra dù là thời hiện đại hay cổ đại, tuy rằng không có lửa làm sao có khói, nhưng chỉ cần một chút phong thanh (nghe mang máng) cũng có thể tạo thành sóng to gió lớn! Cũng may nàng không thèm để ý. Đối với nàng, những chuyện vặt vãnh này không mảy may ảnh hưởng gì.

Tuy Mộ Dung Thư không để trong lòng, nhưng Hồng Lăng lại khó nhịn. Nhìn đám hạ nhân túm tụm bàn luận chuyện của chủ tử khiến nàng rất bực bội nhưng miệng người ta nói nàng cũng không thể ngăn được, chỉ hy vọng lời đồn mau chóng tán đi.

Khoảng một canh giờ sau bữa điểm tâm, mấy chưởng quầy của các cửa hàng tiến vào.

Mộ Dung Thư cho bọn họ chờ ở chính sảnh.

Qua chừng một chung trà, sau khi trang điểm cẩn thận, Mộ Dung Thư xinh đẹp tuyệt luân bước ra. Bọn người chưởng quỹ đều thất thần.

Ai cũng nói dung mạo đích nữ phủ tướng quân tuyệt mỹ nhưng tính tình lại không tốt lắm. Hôm nay vừa thấy, quả thật xinh đẹp không gì sánh nổi. Càng lạ hơn là vương phi chỉ nhàn nhạt tươi cười, ánh mắt vô cùng sắc bén, tuy không lên tiếng nhưng vẫn uy nghiêm, khiến cho năm gã chưởng quỹ vội khom lưng hành lễ.

– Đừng quá câu thúc. Trong hai năm nay lần đầu tiên bổn vương phi gặp các ngươi, cũng nên nói chuyện qua một chút.

Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Thư dùng vẻ mặt tươi cười nói với bọn họ.

Năm người chưởng quỹ tất nhiên biết mục đích gặp họ hôm nay của vương phi. Thế nhưng, nghe nói Mộ Dung Thư không có tầm nhìn, hoàn toàn không biết gì về việc kinh doanh, chỉ cần bọn họ che giấu khéo léo, chắc chắn mọi việc sẽ qua.

– Vương phi có việc gì cứ trực tiếp sai bảo, chúng tiểu nhân dĩ nhiên cúc cung tận tụy làm hết sức mình.

Một trong năm người đưa tay trái vuốt ve hai chòm râu trên mép, mắt cười nheo lại thành một đường nhỏ, nhìn qua có vẻ vô cùng cung kính, nói.

– Vâng, vương phi cứ việc sai bảo.

Một vị khác cười ha ha hai tiếng, mắt sáng lên nói.

Ba vị chưởng quầy khác cũng đều tươi cười đầy mặt, chờ Mộ Dung Thư sai bảo.

Mộ Dung Thư lấy năm quyển sổ buôn bán từ tay Hồng Lăng, tùy ý lật hai trang trước mặt bọn họ, nụ cười trên mặt không giảm:

– Sổ sách này bổn vương phi đã nhìn qua.

– Trong hai năm nay tuy việc buôn bán của cửa hàng không bằng thời gian trước nhưng vẫn có lãi. Vương phi cứ yên tâm, năm sau chắc chắn sẽ lãi nhiều hơn năm nay.

Một vị chưởng quầy thấy Mộ Dung Thư lật xem sổ sách cửa hàng hắn do hắn quản lý, lập tức đứng lên, chắp tay nói với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư gật đầu cười, dường như hết sức hài lòng với câu trả lời và thái độ của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn rồi hỏi một câu:

– Các khoản thu chi trong sổ sách này đều chính xác chứ?

– Tiểu nhân không dám giấu diếm. Mỗi khoản trên sổ sách đều là do tiểu nhân cẩn thận ghi chép lại.

Sắc mặt người nọ lập tức trở nên nghiêm túc để chứng tỏ lòng trung thực. Trong sổ sách có vấn đề hay không hắn đương nhiên biết rõ, nhưng một nữ tử suốt ngày ru rú ở khuê phòng chắc chắn tìm không ra vấn đề ở đâu.

– Tốt lắm.

Mộ Dung Thư gật đầu, lại chuyển sang nhìn bốn người kia.

– Trong hai năm qua, tiểu nhân luôn luôn tận tâm kinh doanh cửa hàng, tuy rằng ban đầu có lỗ vốn một ít, nhưng bây giờ cũng đã sinh lợi. Tuy không nhiều lắm nhưng vẫn tính là có. Về sau tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức.

Chưởng quầy tơ lụa nói.

Ba gã kia lập tức gật đầu phụ họa, nói thêm vài câu đưa đẩy. Mặt Mộ Dung Thư vẫn mang ý cười, chăm chú lắng nghe, ngẫu nhiên cũng gật đầu phụ họa.

Mấy gã chưởng quỹ đương nhiên không suy nghĩ nhiều, trong lòng không khỏi đắc ý. Xem ra, vương phi không phát hiện điều gì bất thường.

Sau thời gian uống một chung trà, mấy người chưởng quỹ cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, sau khi nhấp giọng bằng một chén trà, còn muốn tiếp tục ba điều bốn chuyện cho hết thời gian thì Mộ Dung Thư, người luôn luôn cười nhạt không nói, bỗng nhiên mở miệng.

– Các ngươi đều nói sổ sách không có vấn đề, việc buôn bán của cửa hàng cũng càng ngày càng tốt, như vậy, xin mời các vị chưởng quỹ giải thích cho bổn vương phi một chút, không biết bốn vạn lượng bạc trong sổ sách này đã biến đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro