chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, ngoài cửa có tiếng vang, chỉ nghe nha hoàn canh cửa hô:

– Vương gia vạn phúc.

– Vương phi ở trong phòng, lúc này chắc vẫn chưa nghỉ ngơi.

Vũ Văn Mặc lạnh lùng nhìn vào phòng. Nến trong phòng vẫn tỏa sáng, phản chiếu một bóng người trên cửa sổ. Đôi mắt hắn bỗng trở nên sắc bén.

Trong phòng, Mộ Dung Thư và Hồng Lăng cùng sửng sốt. Vũ Văn Mặc đến đây?

Hồng Lăng vui mừng ra mặt:

– Vương phi, vương gia đến đây.

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, không ngờ đêm nay vương gia lại đến đây.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, tại sao Vũ Văn Mặc lại đến đây? Hắn đến làm gì? Không lẽ đến ân ái cùng nàng? Nghĩ lại mới thấy không đúng, không có khả năng. Căn cứ thái độ của hắn đối với Mộ Dung Thư trong quá khứ đã thấy rất rõ hắn không mảy may quan tâm nàng ta, vậy đêm nay hắn đến đây làm gì? Bỗng nhiên lại liên tưởng đến việc lúc chiều Hồng Lăng có nhắc qua Vũ Văn Mặc. Lúc ấy, Vũ Văn Mặc cũng có mặt, chẳng lẽ Vũ Văn Mặc đến ra mặt thay cho Thẩm trắc phi?

MK! Chẳng phải nàng đã giao chuyện Lưu mụ cho Thẩm trắc phi sao? Tại sao còn đến đây? Muốn bao che khuyết điểm sao? Thẩm trắc phi không phải cầm quyền sao? Chút chuyện này cũng muốn làm phiền nàng? Huống hồ chuyện Lưu mụ tuyệt đối có liên quan đến việc Thẩm trắc phi đứng sau lưng dung túng, việc này không giao cho nàng ta xử lý thì giao cho ai? Nàng không phải là người mà người ta ăn ốc lại bắt nàng đi đổ vỏ. Nàng còn không ngu đến mức đó!

Thật sự không nổi cáu không được! Vương phủ to như vậy kiếm một chỗ sống yên ổn cũng không xong. Nếu thật sự không được thì đưa cho ta một tờ hưu thư là xong! Suy nghĩ trong nháy mắt luân chuyển liên tục. Cuối cùng nàng bình thản nhún vai, mà thôi, suy đoán cũng vô dụng, cứ trực tiếp xem mục đích của hắn là được rồi.

Sau đó ra hiệu bảo Hồng Lăng mở cửa.

Hồng Lăng trong mắt tràn đầy tươi cười, vương phi đợi hai năm rốt cuộc cũng đã đợi đến hôm nay, lập tức nghe theo Mộ Dung Thư ra mở cửa.

Vũ Văn Mặc đã đứng trước cửa, Hồng Lăng lập tức phúc thân hành lễ:

– Nô tì bái kiến vương gia, vương gia vạn phúc kim an.

Vũ Văn Mặc gật đầu, ý bảo Hồng Lăng lui ra. Hồng Lăng là người thông minh, tự biết lúc này không còn việc của mình, lập tức lui ra, không ngăn cản chuyện tốt của vương gia và vương phi.

Mộ Dung Thư vạn lần không muốn khom lưng, nhưng nơi này hoàng quyền là cao nhất, theo quy củ của thời phong kiến, cũng đành vờ vịt cúi đầu, phúc phúc thân:

– Thần thiếp bái kiến gia.

– Không cần đa lễ, đứng dậy đi.

Giọng Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.

Giả bộ lạnh lùng cái gì! Mộ Dung Thư thầm mắng một tiếng, đứng dậy, một mặt tươi cười dịu dàng đến mê người, quả nhiên là trang nhã đúng mực.

– Cảm ơn gia.

Vũ Văn Mặc giơ tay lên, ý bảo Hồng Lăng đóng cửa lại rồi tới gần Mộ Dung Thư.

Nhìn cửa bị đóng lại, tâm Mộ Dung Thư trầm thêm vài phần, không kiềm được nhìn người đang đi về phía mình. Ánh nến vàng kéo thân hình hắn càng dài, làm cho người khác không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy đôi mắt lạnh như băng kia không ngừng tản ra lãnh khí.

Hắn mặc trường bào đen tuyền, vô cùng tương thích với đôi đồng tử đen như mực, đôi mắt rét lạnh như đặt người khác vào giữa trời đông băng giá. Nét tươi cười trên gương mặt nàng cứng đờ, nói thật, nàng không thích không khí như thế này. Còn có hơi thở của hắn! Chẳng lẽ phải vì cuộc sống sau này, phải ủy khuất bản thân mình hầu hạ dưới thân thể của hắn sao?

Đang lúc thất thần, bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn, lạnh như băng của hắn:

– Hầu hạ bổn vương nghỉ ngơi đi.

Từ lần trước thấy nàng, sự thay đổi của nàng khiến cho hắn tăng thêm vài phần nghi ngờ nhưng không để ý lắm, đến hôm nay Hồng Lăng mang theo Lưu mụ xuất hiện tại viện Thẩm trắc phi, lúc đó mới nhớ lại hành vi ngày đó của nàng không giống bình thường.

Mộ Dung Thư nhướng mày, tròng mắt đảo một một vòng, lập tức cười nói:

– Thần thiếp có tội, e rằng làm vương gia mất hứng. Thật không may hôm nay thần thiếp tới quỳ thủy. Nếu vương gia không chê, thần thiếp lập tức tắm rửa, hầu hạ gia. Vũ Văn Mặc nhíu nhíu mày, lui về phía sau một bước, ngồi vào cái ghế gần đó, vẫn chưa nhìn đến nàng, lạnh nhạt nói:

– Xem ra ta đến không đúng lúc.

– Tắm rửa sau cũng không ngại.

Mộ Dung Thư cúi đầu cười trả lời, trong giọng nói có vài phần chờ đợi.

Quả nhiên, đôi mày của Vũ Văn Mặc cau chặt hơn.

Mộ Dung Thư nâng ấm trà, rót cho hắn một chén, nói tiếp:

– Nếu như gia ghét bỏ, thần thiếp liền tìm một nha đầu trong phòng hầu hạ gia?

Mỗi tiếng nói cử động đều mang theo vài phần nịnh nọt. Nàng cười lạnh trong lòng, đàn ông đều như thế, nữ nhân càng chủ động, hắn càng cảm thấy phiền chán, nhưng nếu ngươi từ chối, lại có vài phần dáng vẻ lạt mềm buộc chặt. Hôm nay nàng sẽ diễn xuất thật sinh động hình ảnh Mộ Dung Thư của quá khứ cho hắn xem.

– Không cần phiền phức như thế.

Vũ Văn Mặc uống xong chén trà, đứng dậy, giọng nói lạnh lùng, vẫn không thèm liếc Mộ Dung Thư một cái.

– Gia...

Nàng cắn môi, ra vẻ không cam lòng.

Vũ Văn Mặc lại cau chặt đôi mi đen nhánh, ba bước đã đến trước cửa. Nhìn bóng lưng hắn cấp tốc rời đi, nàng âm thầm không ngừng cười đắc ý. Quả nhiên, trong lòng hắn căn bản không có Mộ Dung Thư! Mâu quang chớp động, vậy hắn tới làm gì? Hay chợt nhớ mình vẫn còn một chính thê?

Đến trước cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước, vẫn quay lưng về phía nàng, nói:

– Hai ngày sau, Mộ Dung đại tướng quân hồi triều, đến lúc đó ngươi đi theo bổn vương quay về tướng quân phủ gặp ông ta.

Dứt lời, hắn không buồn quay đầu lại mà rời đi.

Mộ Dung tướng quân hồi triều? Mộ Dung Thư chớp mắt vài cái, thì ra là thế! Trách không được Vũ Văn Mặc lại đột nhiên tới đây, thì ra là đến trấn an nàng, đề phòng nàng đến tướng quân phủ cáo trạng?!

Nàng cười lạnh. Nếu là Mộ Dung Thư trước kia, sau khi trở lại nhà mẹ đẻ nhất định sẽ khóc lóc, kể lể những điều chua xót đã trải qua trong hai năm, rồi lợi dụng thân phận của cha mẹ để tranh thủ sự sủng ái của Vũ Văn Mặc! Vũ Văn Mặc hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của nàng, nhanh hơn một bước đến đây để phòng ngừa. Chậc chậc, Vũ Văn Mặc thật đúng là có tâm cơ! Còn vì để nàng vui lòng, vì thiên hạ thái bình mà trái lòng, tình nguyện hiến thân cho nàng, đến cùng nàng mây mưa! May mà nàng hiểu chuyện, cứu vớt cả linh hồn lẫn thể xác hắn khỏi phải vì nàng mà tổn thương. Bất quá ... MK! Nam nhân đáng tởm. Hắn xem nàng như độc dược còn nàng thì thấy hắn là cặn bã!

Sau khi Vũ Văn Mặc bỏ đi, một lát sau, Hồng Lăng lập tức hoảng hốt vọt vào phòng:

– Vương phi, sao vương gia đột nhiên bỏ đi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Vừa rồi nàng ở ngoài cửa trông chừng, thấy lúc rời đi có vẻ như sắc mặt vương gia rất giận dữ.

Mộ Dung Thư nhếch môi cười tuyệt đẹp, nằm trên giường, vô cùng ung dung lười nhác trả lời:

– Không có chuyện gì.

Không có việc gì là tốt rồi. Thấp thỏm trong lòng Hồng Lăng rốt cục buông xuống. Nhưng lại nghĩ tới vẻ mặt vương gia lúc rời đi, âm thầm lo lắng, ngày mai chỉ sợ có nhiều lời đơm đặt hướng về phía vương phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro