chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Trắc phi, tại sao vương gia bỗng nhiên rời đi? Nghe nha đầu bên ngoài nói, vương gia đến Mai viên. Có khi nào đêm nay vương gia sẽ nghỉ ngơi ở Mai viên không?

Tú Ngọc lo lắng hỏi.

Trong hai năm nay, vương gia chỉ nghỉ tại phòng vương phi duy nhất một lần vào đêm tân hôn nhưng tại sao rõ ràng cả buổi chiều vương gia chơi cờ rồi dùng cơm tối với trắc phi tại Trúc viên nhưng lại nghỉ ở Mai Viên?

Thẩm trắc phi lặng im không nói, ngẩng đầu nhìn áo khoác ngoài của hắn còn vắt trên đầu giường. Lúc đi hắn quên mặc, chuyện này chưa từng xảy ra, hôm nay hắn đúng là hơi khác thường.

Trong lòng hơi chùng xuống, chẳng lẽ hắn động tâm với Mộ Dung Thư?

Nàng lắc đầu phủ nhận, điều này là không thể. Theo hiểu biết của nàng về Vũ Văn Mặc thì Mộ Dung Thư không phải loại nữ tử hắn thích. Hắn thích chính là nữ tử dịu dàng hiền thục.

Nhưng gần đây Mộ Dung Thư lại có chút thay đổi, lẽ nào chính sự thay đổi ấy lại hấp dẫn hắn?

– Hay là vì chuyện Lưu mụ hôm nay nên vương gia có phần bất mãn?

Tú Ngọc suy đoán.

Thẩm trắc phi nhướng mày, hai mắt tỏa sáng nhưng chẳng bao lâu đáy mắt lại hiện lên nét lo lắng:

– Chẳng lẽ vương gia trách ta không quản lý vương phủ ổn thỏa nên mới nảy sinh chuyện hạ nhân lừa gạt chủ tử như thế này.

Thật ra nàng đã biết việc của Mai viên nhưng vì chút lòng riêng của bản thân nên không nhúng tay vào. Hiện giờ hối hận không kịp, biết thế sớm giải quyết chuyện này, không để Mộ Dung Thư lợi dụng để chiếm ưu thế.

– Không đâu, vừa rồi vương gia không có chút tức giận nào. Trắc phi đừng quá lo lắng.

Tú Ngọc thấy khóe mi Thẩm trắc phi nhuộm nét ưu sầu, lập tức khuyên giải, nhưng vẻ ưu sầu trên mặt Thẩm trắc phi không vì thế mà giảm bớt, ngược lại còn nặng nề hơn, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Bốn thị thiếp trong Bắc Uyển sau khi biết tin đêm nay vương gia sẽ nghỉ tại Mai viên đều không dám tin, lập tức cho người trong viện đi thăm dò chuyện gì đã xảy ra. Vương gia đến Mai viên là muốn sủng hạnh vương phi, hay còn có nguyên nhân khác?

Người được phái đi khi trở về không có một chút tin tức, bốn vị phu nhân đều kinh hãi, vạn nhất vương phi lại được sủng ái thì ngày sau của các nàng nhất định sẽ không dễ chịu! Đứng ngồi không yên, cuối cùng bốn người đành phải ngồi lại dùng trà với nhau đợi trời sáng. Ngày mai, các nàng sẽ biết chuyện gì xảy ra.

– Chúng ta đã lo lắng thế này thì Thẩm trắc phi chắc chẳng khá hơn chúng ta bao nhiêu đâu.

Đại phu nhân dùng khăn thêu chậm chút nước trà nơi khóe miệng, thản nhiên nói. Rõ ràng vương gia cả ngày đều ở Trúc viên của Thẩm trắc phi, không ngờ sau bữa cơm chiều, lại đến chỗ vương phi.

Ba người còn lại nhìn nhau, Tam phu nhân gật đầu nói:

– Đúng vậy, người lo lắng cũng không chỉ có chúng ta. Nếu vương phi lại được sủng ái, chúng ta chỉ cần thận trọng trong lời nói và việc làm thì chắc cũng không có chuyện gì xảy ra.

– Ừ, Tam muội muội nói rất đúng.

Đại phu nhân, Nhị phu nhân gật đầu phụ họa. Tứ phu nhân chớp đôi mắt quyến rũ, trong lòng vô vàn không cam lòng, cắn nhẹ môi, cùng các nàng nói chuyện phiếm, chờ tin tức ngày mai.

Mai viên

Sau khi Mộ Dung Thư dùng cơm chiều, uống trà bèn đi dạo một vòng trong sân để tiêu thực. Đến khi trời tối hẳn, trăng đã hiện lên mới cùng Hồng Lăng quay lại phòng.

– Vương phi, có phải chúng ta nên chọn thêm hai đại nha hoàn hay không?

Hồng Lăng đang sửa soạn giường, nhẹ giọng nói với Mộ Dung Thư.

Chọn thêm đại nha hoàn? Ánh mắt Mộ Dung Thư bừng sáng, theo lệ bên cạnh vương phi phải có bốn đại nha hoàn hầu hạ. Nhưng trong vòng hai năm nhập phủ, vì ghen tuông, Mộ Dung Thư sợ ba đại nha hoàn ỷ vào nhan sắc câu dẫn Vũ Văn Mặc nên đã tìm cách đuổi ra khỏi phủ. Về sau vẫn không tuyển thêm người, chỉ giữ lại một mình Hồng Lăng hầu hạ.

Hiện giờ mới nghĩ đến Hồng Lăng chỉ có một người, năng lực dù sao vẫn có hạn, có rất nhiều chuyện cũng không quản nổi. Trong khi đó phòng bếp nhỏ tạm thời cũng cần nàng ấy quản lý, sau khi trầm tư nửa khắc, Mộ Dung Thư trả lời:

– Mấy nha đầu bên ngoài ngươi biết rõ hơn ta, tìm ba người đáng tin, nâng lên thành đại nha hoàn đi.

– Nhưng mấy nha đầu này dung mạo cũng không tệ, vương phi...

Hồng Lăng hơi do dự. Ba nha đầu lúc trước do dung mạo thanh lệ mới thành tâm bệnh của vương phi, kết quả là bị đuổi ra khỏi phủ. Việc chọn lựa đại nha hoàn lần này không thể sơ suất, nếu vương phi không hài lòng chẳng phải đã hại mấy vị cô nương này sao.

Nghe Hồng Lăng nói, Mộ Dung Thư không khỏi có chút buồn cười, nàng gật đầu trả lời:

– Dung mạo không thành vấn đề, chỉ cần là người hiểu chuyện và an phận không gây chuyện là được. Nếu ngươi thấy khó xử, chờ ngày mai bổn vương phi giải quyết xong chuyện mấy cửa hàng, ngươi mang các nha hoàn kia vào cho ta trực tiếp chọn là được.

E rằng chuyện trước kia đã để lại bóng đen trong lòng Hồng Lăng. Mộ Dung Thư lúc trước thật đáng thương. Nếu đàn ông đã muốn ăn vụng, ngươi phòng ngừa bằng cách nào? Đúng là tự chuốc khổ vào mình!

– Vương phi không sợ các nha đầu này có tâm tư khác sao?

Hồng Lăng đang trải chăn chợt ngừng tay, nói ra nghi ngờ trong lòng. Nàng thật sự lo cho vương phi. Nếu như xảy ra chuyện nha hoàn trong phòng vương phi bò lên giường vương gia thì sợ rằng lại có không ít thị phi.

Mộ Dung Thư phì cười, khẽ lắc đầu nói:

– Nếu có, bổn vương phi đề phòng được sao? Huống hồ việc này cũng không phải bổn vương phi có thể làm chủ ! Vương gia muốn nữ nhân nào, bổn vương phi còn có thể ngăn cản à? Nếu vương gia muốn ngươi, bổn vương phi cũng phải đồng ý!

– Vương phi! Nô tì không có ý nghĩ này!

Hồng Lăng hoảng hốt, lập tức quỳ xuống thể hiện tâm ý. Nàng đối với vương gia không có một chút ý nghĩ không nên có nào. Tâm nguyện của nàng sau này là gả cho một người bình thường, dù có nghèo khó nhưng vẫn hạnh phúc hơn thân phận một nha đầu thông phòng trong vương phủ nhiều.

– Nô tì biết thân phận mình, một lòng chỉ muốn hầu hạ vương phi, thật không dám trèo cao.

– Nha đầu ngốc. Ngươi là hạng người gì, bổn vương phi còn không biết sao? Trong vương phủ này chỉ có một mình ngươi đặt ta vào lòng. Mấy năm nay, ngươi tận tâm hầu hạ bổn vương phi, bổn vương phi đều ghi tạc trong lòng. Sau này tìm cho ngươi một hôn sự thật tốt, còn chuẩn bị nhiều của hồi môn cho ngươi. Hơn nữa, huệ chất lan tâm như ngươi nếu phải chung chạ chồng với nhiều nữ nhân khác sẽ rất đau khổ, cuộc sống chắc chắn không dễ chịu gì. Ngày cưới của ngươi bổn vương phi sẽ cấp cho ngươi thật nhiều đồ cưới để gia đình chồng phải vị nể, ngươi ở gia đình chồng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nói. Trong khoảng thời gian này, chỉ có Hồng Lăng ở lại cạnh nàng, vì nàng giải quyết mọi việc, tất cả đều đặt nàng lên trên hết. Nàng đối đãi địch nhân sẽ không chút nào chùn tay, nhưng đối với người thân, tuyệt đối phải dành cho họ những thứ tốt nhất!

Hồng Lăng đỏ mắt. Nàng không ngờ vị trí của mình trong lòng vương phi lại quan trọng như vậy. Tuy rằng trong hai năm qua thỉnh thoảng vương phi đối xử với nàng khắc nghiệt nhưng nhìn chung vẫn là tín nhiệm, hiện giờ còn vì nàng âm thầm làm nhiều chuyện như vậy hỏi nàng sao có thể không cảm động cho được. Hồng Lăng âm thầm thề với lòng, sau này càng trung thành với vương phi, một lòng vì vương phi phân ưu mọi việc, nhất định không làm vương phi thất vọng.

– Vương phi, người tốt như vậy sao vương gia không nhìn thấy?

Hồng Lăng lau lệ trên mặt, thấp giọng than thở.

– Chuyện này không thể cưỡng cầu.

Mộ Dung Thư cười trả lời. Nàng đối với Vũ Văn Mặc hoàn toàn không có cảm giác yêu đương. Hắn có để ý hay không cũng chẳng liên quan đến nàng. Nàng không quan tâm và cũng không muốn lãng phí tinh thần trên người hắn. Lúc này, ngoài cửa có tiếng vang, chỉ nghe nha hoàn canh cửa hô:

– Vương gia vạn phúc.

– Vương phi ở trong phòng, lúc này chắc vẫn chưa nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro