chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu mụ kinh sợ, thất thần đứng như trời trồng, sắc mặt trắng bệt, sao lại dính dáng đến Thẩm trắc phi? Vương phi không có thực quyền nhưng Thẩm trắc phi lại có! Nếu như kinh động đến Thẩm trắc phi, việc bà ta hàng tháng bỏ túi riêng hơn hai mươi lăm lạng bạc nhất định sẽ lòi ra, như thế Thẩm trắc phi chắc chắn không thể bỏ qua cho bà ta dễ dàng!

Tuy Thẩm trắc phi là một người khá ôn hòa, nhưng quy củ trong vương phủ rất nặng nề, chắc chắn sẽ trừng trị nàng! Trong lòng Lưu mụ vô cùng hoang mang, những lí do thoái thác vừa rồi đều dùng lừa bịp vương phi! Tuyệt đối không thể để Thẩm trắc phi biết!

– Sao vẫn đứng đây? Lui xuống đi, bổn vương phi muốn nghỉ ngơi một lát.

Mộ Dung Thư phất tay, không nhìn tới gương mặt kinh hãi trắng bệch của Lưu mụ. Đã có gan làm bậy thì phải có gan chịu hậu quả!

Hồng Lăng lập tức đặt quạt xuống, cúi người nói với Mộ Dung Thư:

– Nô tì và Lưu mụ xin cáo lui trước. Nô tì sẽ gọi Tiểu Nguyệt vào hầu hạ vương phi.

Mộ Dung Thư gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Lúc này Lưu mụ đang trong tình trạng thất hồn lạc phách mới hơi hơi tỉnh táo lại, lập tức quỳ sụp xuống, lấy tay áo lau nước mắt nói:

– Xin vương phi thứ tội! Là nô tì to gan, muốn lừa gạt vương phi. Kỳ thực năm mươi lượng bạc đã đủ dùng trong một tháng. Chi phí ăn uống của nhóm nha hoàn bà tử trong Mai viên là do phòng bếp của vương phủ lo. Do tháng này nô tì tính toán không tốt nên bị thâm hụt! Thỉnh vương phi thứ tội. Sau này nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực, tuyệt đối sẽ không lặp lại tình huống này, nếu vương phi muốn thêm thức ăn, đích thân nô tì sẽ xuống bếp nấu cho vương phi!

Bất cứ giá nào cũng không thể đưa tới chỗ Thẩm trắc phi, chỉ cần Thẩm trắc phi tra hỏi, mọi việc đều bại lộ, lúc đó chỉ có một con đường là bị đuổi khỏi phủ! Không thể để chuyện này xảy ra, bà ta vẫn còn hai khuê nữ trong vương phủ này.

– Sao? Vậy vừa rồi tai ta có vấn đề à? Nếu năm mươi lượng bạc đã đủ dùng hàng tháng, vậy tại sao hai năm nay việc ăn uống của bổn vương phi còn kém hơn so với nhóm thị thiếp ở Bắc Uyển vậy? Chẳng lẽ hai năm nay Lưu mụ đều thất trách sao? Nếu đã như vậy, xem ra Lưu mụ cần phải cho bổn vương phi một câu trả lời thỏa đáng.

Mộ Dung Thư hờ hững mở mắt, ném cho Lưu mụ một cái nhìn sắc bén, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, thân thể Lưu mụ mềm nhũn, lập tức ngã phệch xuống, muốn mở miệng phản bác nhưng một chữ cũng không nói ra được.

– Hồng Lăng! Bổn vương phi mệt rồi. Việc này không phải đều do Thẩm trắc phi giải quyết sao? Dẫn Lưu mụ đi gặp Thẩm trắc phi đi! Nhân tiện nói với Thẩm trắc phi một tiếng, Lưu mụ này bổn vương phi không dám dùng nữa, tân quản sự của phòng bếp nhỏ Mai viên sẽ do bổn vương phi tự chọn lựa. Về việc khác, tùy ý Thẩm trắc phi xử lý.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt dặn dò, sau đó lại nhắm mắt. Đã có lần đầu chắc chắn có lần sau, Lưu mụ này lừa gạt nàng hai năm, vậy giữ lại Mai viên chỉ là tai họa! Người như thế cũng không thể giữ lại dùng.

Hồng Lăng dạ một tiếng, đỡ Lưu mụ đã xụi lơ ra ngoài.

Lưu mụ giật mình như từ trong mộng tỉnh lại, không thể tin nhìn Mộ Dung Thư, sao chỉ trong nháy mắt lại có thể biến thành người như thế này? Qua buổi nói chuyện bà ta đã hoàn toàn hết hy vọng, nhất định vương phi không dễ dàng bỏ qua cho bà! Bà ta âm thầm tức tối, oán hận Mộ Dung Thư đang nhắm mắt dưỡng thần. Đã xui xẻo theo một chủ tử vô dụng, chẳng qua lấy của nàng ta chút bạc, lại muốn đuổi cùng giết tận không tha! Chỉ là một sai lầm không lớn, mười năm trong vương phủ chắc sẽ giúp bà thoát được việc này.

Hận thì hận nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể lảo đảo đi ra ngoài. Mọi hy vọng cuối cùng của bà ta đều đặt trên người Thẩm trắc phi, hi vọng Thẩm trắc phi nhân từ có thể xử lý nhẹ tay một chút.

Sau nửa canh giờ, Hồng Lăng từ chỗ Thẩm trắc phi trở về.

– Bẩm vương phi, Thẩm trắc phi sai người đánh Lưu mụ hai mươi đại bản, sau đó đuổi khỏi Vương phủ.

Hồng Lăng cúi đầu báo lại. Kết quả này hơi ngoài ý muốn của nàng. Vốn tưởng Thẩm trắc phi nhân từ sẽ tha Lưu mụ, nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại phạt nặng như thế.

Về việc này, trong vương phủ không ai oán trách vương phi mà đều mắng Lưu mụ ngu ngốc. Hạ nhân trong Mai viên có tâm tư khác cũng không dám nhúc nhích cục cựa gì.

– Hồng Lăng, ngươi tạm quản phòng bếp nhỏ vài ngày, chú ý người nào đáng tin thì cất nhắc làm quản sự đi.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt đáp lại. Kết quả xử phạt Lưu mụ nàng hoàn toàn không ngạc nhiên, Thẩm trắc phi tuyệt đối sẽ không nương tay. Hành vi hạ nhân dám khinh thường, lừa gạt chủ tử nếu truyền ra ngoài chẳng phải chứng tỏ nàng ta quản sự không nghiêm sao.

Nàng tin rằng Thẩm trắc phi không muốn điều đó. Hơn nữa, cũng không muốn vì nhỏ mất lớn, giao quyền lợi vào tay kẻ khác! Nơi đây là chốn nhà cao cửa rộng, bên trong đầy rẫy tâm cơ, nhưng Thẩm trắc phi có thể cầm quyền lại chiếm được sự sủng ái của Vũ Văn Mặc, quả nhiên là một nhân vật không thể xem thường.

– Lúc nô tì đưa Lưu mụ đến Trúc viên của Thẩm trắc phi thì vương gia cũng ở đó. Tuy rằng vương gia không có bất kỳ biểu hiện nào nhưng nô tỳ e việc lần này sẽ chọc giận vương gia.

Hồng Lăng do dự trong chốc lát mới nói ra lo lắng trong lòng. Lúc nhìn thấy vương gia ở viện của Thẩm trắc phi, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, ban ngày vương gia rất ít khi ở trong phủ, nhưng sao hôm nay lại có mặt? Còn ở trong Trúc viên? Xem ra, Thẩm trắc phi càng ngày càng được vương gia sủng ái.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi nhíu mày:

– Vương gia ở đó hay không thì có liên quan gì đến chuyện này?

Suy nghĩ của Vũ Văn Mặc không có chút liên quan gì đến nàng. Chẳng lẽ hắn bênh Thẩm trắc phi, oán giận nàng vì chuyện Lưu mụ phá hủy thế giới hai người ngọt ngào của bọn họ, nàng cũng không có cách nào. Giận thì cứ giận, người hiện đại như nàng không có thời gian đi quan tâm một người đàn ông mà nàng không yêu.

Hồng Lăng không nói gì nữa, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều. Nàng có cảm giác, hôm nay khi vương gia nghe được chuyện của vương phi thì không thờ ơ như trước, thậm chí hơi quan tâm chuyện của Lưu mụ, còn nói vào một câu. Có lẽ chính vì câu nói kia, Thẩm trắc phi mới ra tay trừng phạt Lưu mụ một phen.

Thế nhưng, vương phi có vẻ như không để ý vương gia. Xem ra, trải qua thời gian dài như vậy, vương phi cũng đã buông tha cho tình cảm với vương gia rồi.

– Hồng Lăng, hương thơm trên người ngươi rất dễ chịu, hình như là một loại hương hoa, thật khác với mùi son phấn, ngửi thấy thật sảng khoái.

Mộ Dung Thư mặt mày tươi tắn, cười hỏi.

Hồng Lăng phục hồi tinh thần, tươi cười lấy hầu bao bên hông xuống đưa cho Mộ Dung Thư:

– Đây là hầu bao trong thời gian nhàn rỗi tự thêu, bên trong có chứa lá bạc hà. Hương vị bạc hà vốn rất tươi mát nhưng bởi vì hương quá nhẹ nên hầu hết các nữ tử đều không thích.

Mộ Dung Thư cầm hầu bao nhìn sơ qua thấy mấy đóa hoa được thêu rất đẹp mắt, không ngờ Hồng Lăng khéo tay như vậy, lập tức vui vẻ nói:

– Hồng Lăng, ngươi cũng thêu cho ta một cái hầu bao được không? Bên trong cũng để chút bạc hà.

Nếu so với những loại hoa có mùi quá nồng thì nàng vẫn thích hương vị của bạc hà hơn.

– Nếu Vương phi thích, nô tì sẽ thêu cho người. Nhưng không thể có ngay được, chắc phải tốn một hai ngày.

Hồng Lăng cười trả lời.

Mộ Dung Thư gật đầu:

– Ừ, không cần gấp, đừng thêu vào ban đêm. Ánh nến quá mờ sẽ hại mắt.

Đối với việc thêu thùa, nàng đành bó tay, cứ từ từ chờ cũng được.

– Dạ, vương phi.

Hồng Lăng thoáng chớp mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ấm áp. Đây là vương phi lần đầu tiên quan tâm nàng. Quan tâm một hạ nhân như nàng.

Trúc viên.

– Trắc phi, tại sao vương gia bỗng nhiên rời đi? Nghe nha đầu bên ngoài nói, vương gia đến Mai viên. Có khi nào đêm nay vương gia sẽ nghỉ ngơi ở Mai viên không?

Tú Ngọc lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro