chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ là một tiểu thiếp nhưng lại càn rỡ đến mức không thèm để ai vào mắt! Ngày hôm nay Mộ Dung Thư vẫn đường đường là vương phi của Nam Dương vương phủ, Lý thị vẫn là chủ mẫu của phủ tướng quân, Nhị di nương ỷ mình có thể sinh trưởng tử cho tướng quân phủ nên ngày thường đã cưỡi trên đầu Lý thị tùy ý dẫm đạp hôm nay lại còn dám cưỡi trên đầu nàng!

Khóe miệng chứa đựng một nét cười lạnh, nàng không nhanh không chậm trả lời: "Nhị di nương có phải quên mất thân phận của mình hay không?" Ánh mắt rét lạnh như băng lại rơi vào Vũ Lạc đang đứng sau.

Vừa chạm đến đến ánh mắt nàng, thân thể mảnh mai của Vũ Lạc khẽ rún động, cắn chặt răng, càng cố cúi đầu sát vào trước ngực.

Nha hoàn Sơ Hồng vừa bị cắt lời khi nhìn thấy Nhị di nương thì hai mắt mở to hoảng sợ, đôi môi run run, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Hồng Lăng thấy tình huống có chút không thể kiểm soát, lập tức cúi đầu hỏi: "Vương phi, bây giờ nên làm gì?"

Bị chất vấn bất ngờ, gương mặt trát đầy phấn của Nhị di nương bỗng cứng ngắc, đáy mắt tràn đầy ngoan sắc, mọi người trong phủ đều biết bà ta xuất thân từ nha hoàn, dựa vào một gương mặt hút hồn và dáng người xinh đẹp mới được lão gia cất nhắc thành di nương, bây giờ Mộ Dung Thư đề cập đến việc này chẳng khác nào tát một cái vào mặt bà ta.

Thấy sắc mặt Nhị di nương biến hóa trong nháy mắt, Mộ Dung Thư lười nhác khép hờ đôi mắt sắc bén lại, cười nói: "Bất quá bổn vương phi chỉ đùa với Nhị di nương một chút mà thôi, chẳng lẽ Nhị di nương cho là thật?"

Nhị di nương sắc mặt càng khó coi. – "Vương phi thật cao hứng vui đùa, tuy rằng ta..."

"Xem ra có thể nói phủ tướng quân quả thực không có quy củ, một đứa nô tỳ, thân phận chỉ hơn bọn hạ nhân trong phủ một bậc cũng dám khua tay múa chân trước mặt bổn vương phi. Hồng Lăng, khi nào vương gia trở lại, người ngàn lần, vạn lần phải nhớ báo việc này lại cho người nha." Mộ Dung Thư không để Nhị di nương nói hết, cười tươi như hoa quay sang phân phó cho Hồng Lăng.

Hai tay Nhị di nương ra sức vò chặt chiếc khăn gấm trong tay, nỗi oán hận trong lòng dâng lên cực điểm nhưng ngoài miệng không thể không thay đổi cách xưng hô "Nô tì không có ý gì khác, chỉ có lòng tốt nhắc nhở vương phi một câu, vô luận phủ tướng quân phát sinh việc gì, cũng chỉ là việc riêng trong nhà mà thôi, chừng nào mới tới lượt vương phi lo lắng. Ha ha."

"Chậc chậc, Nhị di nương vẫn nghe không hiểu bổn vương phi nói sao. Bổn vương phi muốn làm việc gì khi nào đến phiên Nhị di nương nói xen vào? Xem ra không chỉ có nhị di nương không biết thân biết phận, mà ngay cả một số hạ nhân cũng quên mất mẫu thân của bổn vương phi mới là chủ mẫu của phủ tướng quân! Nếu hôm nay, bổn vương phi mắt điếc tai ngơ cho qua mọi chuyện thì phủ tướng quân chẳng phải sẽ trở thành nỗi ô nhục trong thế gia vọng tộc của kinh thành! Càng để cho bổn vương phi mang tiếng bất hiếu! Nhị di nương cứ bình tâm tĩnh khí ngồi một bên, xem thử bổn vương phi thay mẫu thân quản giáo bọn hạ nhân dám to gan làm loạn như thế nào." Giọng nói Mộ Dung Thư đột nhiên lạnh thấu xương, dùng ngữ điệu không cho phép người ta cự tuyệt, ánh mắt nhìn Nhị di nương càng khinh thường.

Tuy rằng Nhị di nương thủ đoạn hắc ám, đùa giỡn Lý thị trong lòng bàn tay, nhưng hôm nay người mà Nhị di nương đối mặt là nàng... Mộ Dung Thư đã hồi sinh!

Đôi môi tô son dày cộp của Nhị di nương run run, ráng nhịn cảm giác muốn mắng chửi Mộ Dung Thư.

"Người tới, đem Vũ Lạc xuống trượng trách vì tội không hầu hạ phu nhân chu đáo! Đánh cho tới khi đổ máu mới thôi!" Nhìn ánh mắt sắc bén, không che dấu sát khí của Mộ Dung Thư, Nhị di nương vô cùng kinh ngạc, mà Vũ Lạc hiển nhiên cũng không ngờ lửa đột nhiên lan đến nàng.

Nàng càng không ngờ Mộ Dung Thư sẽ ngoan độc như thế! Dáng người thướt tha của Vũ Lạc run rẩy như liễu trong gió, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống hỏi Mộ Dung Thư: "Nô tì luôn luôn tận tâm tận lực hầu hạ phu nhân, không dám có chút chậm trễ, thỉnh vương phi minh giám!"

"Vậy sao? Nếu ngươi tận tâm tận lực hầu hạ mẫu thân ta thì bổn bổn vương phi thật sẽ có vài phần kính trọng đối với ngươi! Hồng Lăng, đem thứ bên trong bình đến cho nàng ta nhìn thử một chút, đợi sau khi phạt trượng xong thì cũng cho nàng ta nếm thử mùi vị được "tận tâm tận lực hầu hạ" là như thế nào. Chậc chậc, cũng coi như thỏa mãn bọn nhỏ 'đáng yêu' này." Trên mặt Mộ Dung Thư toát lên nét cười chói lọi như ánh mặt trời nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến cực điểm. Vừa rồi nàng còn tưởng chuyện này có điểm khúc mắc nhưng đến khi Nhị di nương và Vũ Lạc cùng xuất hiện, Sơ Hồng bỗng nhiên biến hóa thần sắc, nàng liền biết, Nhị di nương này gan to hơn trời, chuyện gì cũng dám làm! Nhưng nàng càng hận cái đứa hạ nhân bán đứng chủ nhân của mình hơn!

Hồng Lăng nghe lệnh, đến trước mặt Vũ Lạc, nhanh tay mở bình ra, trong nháy mắt trong không khí truyền đến mùi máu tanh, Vũ Lạc kinh hãi kêu to: "A..."

Mộ Dung Thư nhíu mày, nhìn lướt qua Nhị di nương cũng đang hoảng sợ, ngược lại dịu dàng nói với Vũ Lạc: "Ngươi đã hầu hạ bên cạnh mẫu thân cũng được ba năm, bổn vương phi cho ngươi một cơ hội nữa, nói, vì sao ngươi hại mẫu thân? Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một lần cơ hội này. Nếu như không quý trọng..." Đưa mắt ra hiệu cho Hồng Lăng.

Hồng Lăng liền ôm bình bước lại gần Vũ Lạc, nàng ta bị dọa hoảng sợ, liên tục lui về sau, Hồng Lăng cúi người, thanh âm trầm thấp: "Ta tin Vũ Lạc muội muội cũng biết đỉa là thứ gì, đợi đến khi muội bị đánh bong da rách thịt, ta đặt chúng lên trên miệng vết thương của muội nhất định sẽ có tác dụng cầm máu rất tốt. Đến lúc đó, muội chắc chắn sẽ càng gầy yếu, càng làm người ta thương tiếc, tỷ tỷ nhất định sẽ thay muội muội cầu vương phi cùng phu nhân, đem muội bán cho sơn nhân, hầu hạ cả tổ tôn tam đại nhà người. Ha ha, muội muội thật đúng là người có phúc."

Sơn nhân? ! Đó là nơi thâm sơn cùng cốc, nữ nhân bị bán tới đó, coi như cả đời bị hủy đi! Bởi vì nam nhân nơi đó không có cách nào cưới được vợ nên một người nữ tử sẽ bị mấy vị huynh đệ, phụ thân dùng chung!

Nhị di nương nghe được lời Mộ Dung Thư cùng Hồng Lăng, sắc mặt liền đại biến. Sơ Hồng vừa rồi vẫn đang cơn kinh hách nhưng cũng không nhịn được nữa, lòng tràn đầy sợ hãi, kêu to: "Vương phi, nô tì nói, tất cả đều do Nhị cô nương sai bảo! Là Nhị cô nương bảo nô tì giảm bớt một vị trong thuốc bổ của phu nhân! Tất cả đều do Nhị cô nương sai sử, Nhị cô nương uy hiếp nô tì, nô tì không thể không nghe a! Thỉnh vương phi tha thứ tội của nô tì!"

Nhị cô nương? Mộ Dung Thư nhướng mày, trong mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn, vốn tưởng rằng là Nhị di nương một tay che trời, không ngờ lại nhảy ra một Mộ Dung Lâm!

Nhị di nương kinh hãi, quay đầu liền tát nha hoàn kia một cái: "Ngươi nói bậy!"

Vũ Lạc thấy Sơ Hồng đã khai nhận, nghĩ đến bản thân mình bị Hồng Lăng uy hiếp, nàng không nghĩ cả đời này sẽ bị hủy đi như thế. Dựa vào tư sắc của nàng, chỉ cần có thể lưu ở trong phủ, ngày sau chắc chắn sẽ có một vị thiếu gia vừa mắt, nửa đời sau sẽ không phải lo lắng gì! Hiện nay, nàng tràn đầy hối hận không nên vì muốn trở thành nữ nhân của đại thiếu gia để bị Nhị di nương lợi dụng. Hiện giờ, sự việc đã bại lộ, nàng nhất định phải nghĩ mọi biện pháp bảo vệ bản thân mình trước đã, nghĩ là làm, vì đường lui của chính mình nàng bèn dập đầu với Nhị di nương nói: "Nhị di nương, ngài làm chủ cho nô tì a, nô tì bị oan uổng, thật sự không biết có chuyện gì."

Nghe vậy, Nhị di nương thẹn quá thành giận, biểu hiện của Vũ Lạc rõ ràng là chỉ đích danh bà ta ra tay hại Lý thị!

"Hồng Lăng, đem Vũ Lạc xuống trượng hình!" Mộ Dung Thư không có nhẫn nại, cau mày lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng, vương phi."

"Không cần a! Vương phi, nô tì nói, tất cả những chuyện này đều do Nhị di nương ra lệnh." Vũ Lạc bò đến trước mặt Mộ Dung Thư khóc lóc kể.

Nhị di nương cắn răng, thân hình lảo đảo, không ngờ Vũ Lạc bị dọa cho sợ đến mức này! Bà ta đá mạnh vào lưng Vũ Lạc "Tiện tì dám hãm hại ta!" sau đó Nhị di nương nhìn Mộ Dung Thư, bà ta trăm lần vạn lần không ngờ sau khi hồi phủ Mộ Dung Thư lại trở nên gian ngoan như vậy, nhất quyết không cho người khác nửa cơ hội trở mình! Ra tay đòn nào đều đập thẳng vào sự sợ hãi của người khác, phòng tuyến phòng ngự của mỗi người đều bị nàng ta đánh cho tan tác. Bà ta đến trước mặt Mộ Dung Thư, mắt rưng rưng, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nói: "Vương phi, vì sao người phải hãm hại nô tì? !"

"Chuyện gì xảy ra? ! Nhiều người tụ tập trong sân làm gì? !"

Mộ Dung Thu và Vũ Văn Mặc từ phía trước đi tới, Mộ Dung Thu vừa thấy tình hình trong viện liền cau mày chất vấn.

Nhị di nương nghe được giọng nói này, khóe miệng cong lên.

Mộ Dung Thư thấy khóe môi Nhị di nương lộ vẻ tươi cười, trong lòng bèn cười lạnh, ném mạnh chén trà trong tay vào người Nhị di nương, đứng dậy, phẫn nộ quát: "Nô tì thật to gan!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro