chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhị di nương khiếp sợ!

Mọi người đều khiếp sợ!

Trong lúc mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ, Mộ Dung Thư thừa thắng xông lên, ngón tay trắng nõn run run chỉ vào Nhị di nương, sắc mặt tái nhợt vì không kiềm được cơn giận dữ, mắng to Nhị di nương: "Nô tì to gan! Bất quá chỉ là thân phận di nương mà dám bất kính với bổn vương phi! Dám lớn gan mua chuộc hạ nhân hãm hại chủ mẫu của phủ tướng quân! Nếu hôm nay ta không trừng trị ngươi đích đáng thì làm sao có thể nhìn mặt mẫu thân, làm sao có thể đối mặt với người trong kinh thành! Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ trên dưới tướng quân phủ chôn cùng ngươi? Đồ ác phụ, còn muốn phụ thân ta bị hoàng thượng trị tội sủng thiếp diệt thê!"

Lúc này, Nhị di nương từ trong cơn chấn kinh bắt đầu suy nghĩ lại, sau khi nghe rõ ràng những lời Mộ Dung Thư nói thì thất kinh, thất thần đứng ngây ngốc tại chỗ. Từng câu từng chữ của Mộ Dung Thư đều cực kì sắc bén, mỗi một tội trong đó đều có thể lấy mạng mình! Bà ta cắn răng, liếc nhìn Mộ Dung Thu, trong lòng đã có kế sách, thế là bà ta dùng khăn che mặt, bắt đầu tru tréo khóc to: "Vương phi định bức tử nô tì sao? ! Vương phi không cho nô tì giải thích mà cứ đổ những tội danh đó lên đầu nô tì sao?"

Lúc này, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thu đã đến gần, Vũ Văn Mặc nhìn xuyên qua đám người trong sân đến Mộ Dung Thư, tầm mắt hắn dừng ở khóe miệng hơi cong lộ vẻ khinh thường của nàng, con ngươi đen lóe lên, lập tức đi nhanh về phía Mộ Dung Thư, đứng bên cạnh nàng.

Cảm giác được một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ bên cạnh, Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc, thật sự nàng đoán không ra hành vi của hắn trong hai ngày này.

Mộ Dung Thu nhìn thấy nhị di nương ngày thường ôn nhu, quyến rũ quỳ xuống đất, còn khóc như hoa lê trong mưa thật làm người ta đau lòng. Nếu lúc trước, chắc chắn ông ta đã nhanh chóng đỡ lên, nói vài câu an ủi, trấn an nhưng lúc này nhìn thấy Vũ Văn Mặc im lặng đứng bên cạnh Mộ Dung Thư, thì bên tai ông ta lại vang lên những câu nói vừa rồi, mắt đảo qua một vòng thấy trong sân đầy nha đầu bà tử, dựa theo kinh nghiệm sa trường, cùng mấy năm lăn lộn trong chốn quan trường, ông ta liền biết đã xảy ra chuyện gì! Trên mặt Mộ Dung Thư lập tức tỏa ra sát khí, trầm giọng chất vấn: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"Lão gia, ngài phải làm chủ cho nô tì, nô tì căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nô tì vốn định tới thăm phu nhân, nhưng không ngờ vừa bước vào viện, chuyện gì cũng chưa kịp làm đã bị người khác vu oan." Nhị di nương phản ứng cực nhanh, Mộ Dung Thu vừa dứt lời, bà ta liền bổ nhào vào lòng Mộ Dung Thu khóc lóc một phen.

Nhưng Nhị di nương trăm tính vạn tính, không ngờ chiêu xài trăm lần vẫn có hiệu quả này hôm nay lại mất tác dụng! Chỉ dựa vào mấy câu tức giận chất vấn của Mộ Dung Thư và sự có mặt của Vũ Văn Mặc, bà ta xuất chiêu này xem như tự mình đi vào tử lộ. Mộ Dung Thư nhướng mày, nét tươi cười trên môi không dấu vẻ khinh thường bèn nhìn Hồng Lăng, nàng ta lập tức hiểu ý, gật gật đầu.

"Lão gia, Nhị di nương tránh nặng tìm nhẹ, những người ở đây đều có thể làm chứng, lúc này Nhị di nương vừa xuất hiện, liền có thái độ bất kính đối với vương phi, ngoài ra di nương còn nói xa nói gần vương phi không có quan hệ gì với phủ tướng quân, với lão gia và phu nhân." Hồng Lăng trên tay vẫn giữ cái bình, tiến lên cung kính nói.

Mộ Dung Thu nheo mắt, lướt mắt nhanh qua Mộ Dung Thư, nàng lập tức phối hợp vừa cầm khăn chậm chậm khóe mắt vừa nhìn về phía Vũ Văn Mặc, sau đó Vũ Văn Mặc vươn bàn tay thon dài trắng nõn vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng còn ấm giọng dỗ dành nói: "Vương phi đừng thương tâm nữa, chắc là phủ tướng quân muốn cắt đứt quan hệ với Nam Dương Vương phủ đây mà."

"Tiện nhân khốn khiếp!!" Mộ Dung Thu tung một cước đá vào trước ngực Nhị di nương, người đẹp hết thời, nhưng vẫn còn phong vận Nhị di nương bị cước này văng ra xa năm sáu thước, phun ra một ngụm máu tươi. Nàng không thể tin nhìn về phía Mộ Dung Thu.

Mộ Dung Thư tuy được an ủi, tay cầm khăn cũng chựng lại một hồi, nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn. Vũ Văn Mặc đây là... Hiện nay không phải là lúc suy nghĩ những chuyện ngoài lề thế này, Mộ Dung Thư thu hồi sự nghi ngờ trong lòng, lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị di nương bị đá văng ra xa, lại dùng gương mặt đầy nước mắt điềm đạm, đáng yêu nhìn Mộ Dung Thu, thật đúng với bốn chữ "nước mắt như mưa", nàng đẩy Vũ Văn Mặc ra, phịch một tiếng quỳ gối xuống đất: "Dù cho phụ thân không thương nữ nhi cũng không sao nhưng hôm nay nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Nhị di nương ra lệnh cho nha hoàn bậc hai Vũ Lạc dùng đỉa nước hãm hại mẫu thân làm cho mẫu thân ngày càng suy yếu, nếu không phải nữ nhi phát hiện sớm, chỉ sợ không quá mấy ngày, nữ nhi phải nhận được tin mẫu thân tạ thế! Xin phụ thân làm chủ cho mẫu thân!"

– "Nô tì bị Nhị di nương uy hiếp mới làm chuyện thương thiên hại lí này, Nhị di nương muốn hại phu nhân chết sau đó làm cho lão gia đưa bà lên vị trí chủ mẫu, di nương sai nô tỳ thả đỉa vào chăn của phu nhân nên trong hai ngày nay, sắc mặt phu nhân mới càng ngày càng kém..."

Vũ Lạc đã nhìn rõ thế cục, nàng vốn tưởng lão gia do sủng ái Nhị di nương sẽ cho qua chuyện này, nếu thế nàng cũng sẽ không bị trừng phạt nhưng đến khi thấy lão gia không chút do dự mà cho di nương một cước thì nàng biết hôm nay nhị di nương sẽ thất thế mà vương phi có vương gia làm chỗ dực chắc chắn sẽ lại được công đạo cho phu nhân.

Vũ Lạc vừa dứt lời, Hồng Lăng liền tiến lên mở bình ra cho Mộ Dung Thu và Vũ Văn Mặc thấy rõ thứ bên trong, khi Mộ Dung Thư nhìn thấy đám đỉa đen lúc nhúc trong bình cùng với còn có mùi máu tanh truyền ra, lại nhìn thần sắc kích động tái nhợt của Nhị di nương, liền biết chuyện này là sự thật. Mộ Dung Thu giận dữ, quay mặt ra cửa hét lớn một tiếng: "Người tới, trượng trách Nhị di nương năm mươi, ném ra phủ tướng quân!" Lúc trước ông ta cũng biết nhị di nương giở không ít thủ đoạn sau lưng mình ông ta chỉ nghĩ nó không ảnh hưởng đến toàn cục nên cũng cho qua, nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt này lại bị Mộ Dung Thư bắt tại trận.

Một cước của Mộ Dung Thư là Nhị di nương bị thương không nhẹ, nhưng khi nghe nói như thế nàng lập tức lồm cồm bò lại gần Mộ Dung Thu, mặt đầy nước mắt, muốn mở miệng cầu xin nhưng vừa mở miệng máu từ hai khóe miệng lại trào ra, một câu cũng cũng không nói trọn.

Mộ Dung Thu thấy thế nhíu nhíu mày. Tuy rằng Nhị di nương đã hầu hạ bên người ông ta gần hai mươi năm, nhưng bất quá chỉ là một phụ nhân, nếu đặt lên bàn cân với danh dự và địa vị của ông ta thì quả thật không đáng kể. Ông ta phất phất tay, "Mang xuống!"

Mộ Dung Thư vừa nhìn về phía nha hoàn Sơ Hồng, vừa định mở miệng thì một thân ảnh xinh đẹp lao nhanh đến, chắn trước người Nhị di nương, khàn giọng kiệt lực khẩn cầu Mộ Dung Thu: "Phụ thân, chuyện này nhất định không phải do Nhị di nương gây ra, nhất định là Mộ Dung Thư hãm hại Nhị di nương! Mong phụ thân minh giám a!"

Nghe vậy, chân mày Mộ Dung Thư càng nhíu chặt, chậc chậc, mọi người đã đến đông đủ rồi, cũng giúp nàng giảm đi không ít khí lực, bây giờ giải quyết một lần cho xong luôn đi. Nàng lập tức mở bừng hai mắt vốn đang khép hờ, một tia mắt sắc bén, lạnh như băng quét tới nha hoàn Sơ Hồng, trong đó ý cảnh cáo cùng uy hiếp rất rõ ràng.

Thân hình Sơ hồng run lên, gương mặt vốn đã không còn bao nhiêu huyết sắc lại càng thêm tái nhợt, nàng cắn răng bẩm báo với Mộ Dung Thu: "Hồi bẩm lão gia, Nhị cô nương lấy tính mạng người thân uy hiếp nô tì động tay chân vào thuốc bổ của phu nhân trong một thời gian dài nên thân thể phu nhân ngày càng kém, xin lão gia vì phu nhân làm chủ, cầu lão gia bỏ qua cho nô tì."

Dứt lời, đôi mày kiếm đen đặc của Mộ Dung Thu càng nhăn chặt, ông ta lén nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng của Vũ Văn Mặc, trong lòng cảm thấy hoảng hốt! Ông ta đường đường là đại tướng quân, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như vầy! Thiếp thất cùng thứ nữ hãm hại chủ mẫu, mà đến bây giờ ông ta mới phát hiện! Đối với những việc nhạy cảm như thế này, nếu giải quyết không tốt sẽ làm thánh thượng không hài lòng, bị các đồng liêu cười nhạo! Hơn nữa càng đắc tội Nam Dương Vương! Lập tức, trong lòng ông đã xác định nặng nhẹ.

Mộ Dung Lâm nghe vậy, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Sơ Hồng, sau đó dập đầu với Mộ Dung Thu: "Phụ thân, hạ nhân này khẩu xuất cuồng ngôn vu tội nữ nhi, phụ thân ngàn vạn lần không thể tin. Nữ nhi từ trước tới nay coi trọng hiếu đạo, cẩn trọng hiếu thuận mẫu thân, làm sao có thể hại mẫu thân được?"

– "Nô tì cuối cùng vẫn là nô tì, thứ nữ cuối cùng vẫn là thứ nữ, sự thật sờ sờ ngay trước mắt, ai nặng ai nhẹ mong phụ thân hiểu được." Mộ Dung Thư đang quỳ, chậm rãi cực kì tao nhã đứng dậy nói với Mộ Dung Thu.

Vũ Văn Mặc vươn tay đỡ nàng đứng dậy, dùng một giọng nói chỉ hai người nghe thì thầm bên tai: "Có chừng có mực sẽ có kết cục hoàn mĩ. Nếu như đuổi cùng giết tận e rằng kết quả hoàn toàn ngược lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro