chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại phòng, mấy món ăn đều được bày lên bàn tỏa hương thơm phức. Sau khi Vũ Văn Mặc ngồi xuống, cũng nói với Mộ Dung Thư: "Nàng cũng ngồi xuống cùng dùng một chút cơm đi."

Mộ Dung Thư gật đầu, ngồi đối diện với hắn, có chuyện gì khoan hãy nói, bận rộn suốt một canh giờ nàng cũng hơi đói bụng.

"Đây là canh thịt ớt, vị cay cay, ăn rất ngon miệng." Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Thư liền múc ít canh thịt ớt cho Vũ Văn Mặc, nhìn thoáng tô canh, đập vào mắt chính là cơ man nào là hạt tiêu và ớt, chưa ăn đã cảm thấy cay mà nàng lại còn cố ý gắp ngay miếng thịt trên mặt có thêm mấy hạt tiêu đỏ hồng.

Thấy hắn thất thần chưa động đũa, nàng liền lập tức kẹp một miếng thịt đưa vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt, rồi tán thưởng, "Vị rất ngon. Gia nếm thử đi."

Vũ Văn Mặc chưa bao giờ ăn qua món ăn cay như thế, màu sắc món ăn nhìn rất đẹp mắt nhưng hương vị cay đến gay mũi, nhìn thấy Mộ Dung Thư ăn ngon lành như thế hắn liền tao nhã kẹp một miếng thịt đưa vào trong miệng. Chao ôi, cay xé lưỡi! Hơi nóng trong miệng làm hắn muốn uống nước nhưng đã khuya thế này biết kiếm đâu ra trà nóng, chẳng lẽ lại dùng trà lạnh? Hắn nhíu mày càng chặt.

Hình như Mộ Dung Thư vẫn chưa nhìn đến vẻ mặt của Vũ Văn Mặc, nàng lại gắp một khối sườn vào chén của hắn, cười nói: "Hồi gia, đây là sườn kho, gia nếm thử đi, ăn ngon lắm."

Nhìn miếng sườn cũng đỏ au, tuy Vũ Văn Mặc gật đầu, nhưng vẫn không động đũa.

Mộ Dung Thư vẫn vờ như không thấy, cười khuyên nhủ: "Gia nên ăn hai món này nhiều một chút, thần thiếp đặt hết tâm tư vào chúng đó, bảo đảm từ trước đến nay chưa ai có thể nếm qua. Ồ? Tại sao gia không ăn? Chẳng lẽ lần này tay nghề của thần thiếp lại thụt lùi rồi?" Nàng đương nhiên biết mùi vị của hai món ăn này ra sao, thật sự là cay bỏng lưỡi, đối với nàng thì là đã ghiền, nhưng đối với hắn thì chắc là không chịu nổi.

"Ân." Vũ Văn Mặc gật đầu, con ngươi đen thâm thúy híp lại, gắp một cục sườn nhỏ tỉ mỉ gặm.

"Còn đây là cửu chuyển đại tràng. Vị béo, ăn rất ngon miệng." Mộ Dung Thư gắp một mẩu đại tràng vàng óng vào mâm riêng của Vũ Văn Mặc, tươi cười ngọt ngào giới thiệu, sau đó nàng cũng gắp một miếng để thưởng thức.

"Ân, Thật ngon." Vũ Văn Mặc gật đầu khen ngợi, so với hai món ăn cay nồng vừa rồi thì món này có thể sánh với mỹ vị tuyệt hảo trên trời nhưng..."Đại tràng? Vì sao kêu đại tràng? Là dùng vật gì để nấu?"

Mộ Dung Thư chớp mi, ôn nhu trả lời: "Ruột heo. Nguyên nhóm bà tử định vứt đi, may là thần thiếp nhìn thấy, đây chính món ngon, gia, ngon không?"

"Cái gì? Ruột heo? Phải..."

"Ruột heo, gia yên tâm, thần thiếp bắt bà tử làm rất sạch sẽ, không sao đâu." Giải thích xong, Mộ Dung Thư lại ăn thêm một miếng, tuy vẻ mặt nàng vẫn trấn định, nhưng vui như mở cờ trong bụng, hắn là quý tộc hoàng gia, dĩ nhiên chê món ruột heo này là dơ bẩn, đời nào mà thèm ăn.

Nghe vậy, hàng hàng chân mày của Vũ Văn Mặc càng chau chặt lại, lặng lẽ buông đũa, miếng ruột heo còn trong miệng cũng không có cách nào nuốt xuống, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen liếc nàng một cái, hai mi cau chặt hơn.

Lúc này, nàng lại gắp một khối cá trắng nõn, tươi rói đặt vào mâm của hắn: "Gia, đây là cá nấu cải chua, cá rất tươi, canh nấu vừa chua vừa cay, nếu so với canh thịt ớt thì cũng không kém cạnh gì."

Nghe nói vậy, Vũ Văn Mặc động đũa, nếm thử một miếng, gật đầu, hương vị quả nhiên như lời của nàng, nhưng so với canh thịt ớt thì dễ ăn hơn nhiều.

– "Đây là gà ngũ vị chiên giòn, rất thơm ngon."

– "Đây là thịt băm chưng tương, vị hơi ngọt, nhưng là món ưa thích của thần thiếp, tin tưởng gia cũng sẽ thích."

Vũ Văn Mặc lần lượt nếm thử từng món, quả thật các món sau này rất hợp ý hắn nên không khỏi ăn nhiều một chút. Vừa rồi hắn thoáng có ý hoài nghi ý đồ của nàng nhưng nhìn nàng tươi cười chân thành, lại thiệt tình hầu hạ hắn, nên sau khi nếm thử ba món ăn sau này liền buông lỏng sự đề phòng.

Một lát sau, Mộ Dung Thư đứng dậy múc thêm một chén canh đưa tới cho Vũ Văn Mặc, "Gia uống chút canh đi."

Vũ Văn Mặc gật đầu, sau khi uống vài ngụm cảm thấy rất ngon miệng, lại uống tiếp một chén. Chỉ là sau khi uống xong thân thể lại hơi nóng, nhìn qua Mộ Dung Thư, thấy nàng vẫn chưa ăn canh, liền hỏi: "Vì sao vương phi không uống?"

Mộ Dung Thư mỉm cười, lấy khăn thêu trắng noãn che ở khóe miệng, trả lời: "Hồi gia, canh này không thích hợp cho thần thiếp uống, đây là bách hợp ba ba, là dùng con ba ba, cây bối mẫu, bách hợp, tiền hồ, biết mẫu, hạnh nhân, sài hồ sở hầm chung hơn một canh giờ, có tác dụng bồi bổ sức khỏe do lao lực, bổ thận, tráng dương. Thần thiếp thấy gia vất vả vì công vụ cả tối, nhất định tồn thương đến thân thể, nên mất tâm tư chế biến món này. Sau này nếu vương gia cần, thần thiếp sẽ chỉ cách làm cho nhóm đầu bếp trong phủ."

Không trách được!! Đôi mày kiếm đen huyền của Vũ Văn Mặc vừa giãn ra lại cau chặt. Trách không được trong thân thể hắn lại có một dòng nhiệt khí.

Mộ Dung Thư âm thầm cười lạnh, dám đối xử sai bảo nàng như đầu bếp mà còn muốn ăn ngon? Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy! Huống hồ đối với việc xum xoe lấy lòng hắn, thật xin lỗi, nàng tạm thời chưa nghĩ tới, lợi dụng lẫn nhau thì được, cái khác miễn bàn, dù sao...Chuyện nàng khinh thường nhất là dùng chung một người đàn ông với nhiều người đàn bà khác. Lý thị không phải là một tấm gương tốt sao? Ai dám nói một Mộ Dung Thu tuyệt tình của hôm nay trước kia chưa từng yêu Lý thị? !

E rằng từ nay về sau, hắn sẽ không dám bắt nàng xuống bếp nữa!

Mộ Dung Thư tao nhã đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái đầu nhìn lại cười: "Gia, đêm nay có cần người đến hầu hạ không? Mấy đứa đại nha hoàn bên cạnh thần thiếp tư sắc đều thật tốt."

Vũ Văn Mặc mạnh mẽ ngẩng đầu, con ngươi đen sâu không lường được chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, nửa ngày, thanh âm lạnh như băng đến cực điểm trả lời: "Không cần, nàng lui ra đi!"

Mộ Dung Thư phúc thân, mười phần tiêu sái rời đi.

Nam Dương Vương phủ – Trúc viên

Thẩm trắc phi ngồi trước cửa sổ nhìn vần trăng tròn treo giữa trời, khóe miệng hơi gợi lên, khẽ cười nói: "Ngày mai, vương gia sẽ hồi phủ ."

"Nhưng vương phi lại muốn ở lại phủ tướng quân hai ngày nữa. Nghe người ta nói hai ngày này, vương phi hồi tướng quân phủ đã xảy ra rất nhiều việc, đầu tiên là truyền ra chuyện xấu của Tam cô nương Mộ Dung Tuyết cùng Lưu tri châu đại công tử Lưu phong, tiếp theo lại nghe nói Nhị di nương trong phủ hãm hại chủ mẫu bị đuổi ra khỏi phủ, liền ngay cả Nhị cô nương Mộ Dung Lâm vốn dĩ định đưa đến cho vương gia chỉ thiếp cũng đã bị cấm túc." Tú Ngọc nói.

"Vương phi đã thay đổi, Nhị di nương kia làm việc bừa bãi, khó tránh khỏi bị vương phi tính kế." Thẩm trắc phi cúi đầu, mâu quang u ám, thanh âm trầm giọng nói.

Tú Ngọc cắn chặt răng, không khỏi lo lắng nói: "Nô tì còn nghe nói, mấy ngày ở phủ tướng quân, vương gia đối vói vương phi không giống lúc trước, biểu hiện rất sủng ái người."

"Cái gì?" Thẩm trắc phi mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện một chút kinh ngạc.

"Có lẽ hai ngày ngắn ngủi này vương phi đã có biện pháp làm vương gia vui lòng, cho nên mới..." Tú Ngọc thấy trong mắt Thẩm trắc phi đã ứa lệ, liền lập tức im miệng.

Trong lòng Thẩm trắc phi nổi sóng, rất lâu sau vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro