chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau, Mộ Dung Thư và đám người Mộ Dung Thu đưa tiễn Vũ Văn Mặc hồi phủ.

Từ tối hôm qua đến giờ, Vũ Văn Mặc cũng không nói một lời với Mộ Dung Thư, nàng cũng không thèm để ý, trái lại còn trước mặt mọi người trình diễn một màn phu thê ân ái khiến cho Mộ Dung Thu và Lý thị có chút vừa lòng.

Sau khi cùng Lý thị trở lại Lệ Hoa viên, Lý thị vỗ về tay Mộ Dung Thư, tỉ tê khuyên nhủ: "Thư nhi, sau này cần phải ôn nhu, rộng lượng hơn với vương gia, dù sao người cũng có thân phận tôn quý, lần này về nếu cần thì lập thêm vài người thiếp cho vương gia. Hiện giờ vương gia vẫn chưa có con nối dõi, bên ngoài đồn đãi do con không thể mang thai nên phía sau âm thầm ra tay không để tiểu thiếp mang thai trước. Điều này cực kỳ bất lợi cho thanh danh của Thư nhi, huống hồ chuyện của đàn ông, phận đàn bà ru rú trong nhà như chúng ta không thể quản được. Sau khi hồi phủ, con nhớ tìm mọi cách để mang thai, nếu thành công thì cuộc sống sau này của con ở vương phủ mới tốt lên được."

Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Thư không thèm để tâm đến ý tưởng này nhưng bên ngoài lại vô cùng ngoan ngoãn cười gật đầu: "Mẫu thân, con đã biết."

"Hai lần trước, khi con và vương gia hồi phủ, mẫu thân đã biết vương gia không yêu thích con nhưng lần này rõ ràng đã có thay đổi, trong lòng vương gia đã có con." Lý thị ôn nhu nói.

Mộ Dung Thư không nghĩ như vậy, chỉ có một cách giải thích cho sự thay đổi lần này của Vũ Văn Mặc là Mộ Dung Thu vừa mới lập đại công, dù gì thì hắn cũng phải ra vẻ có biểu hiện tốt một chút, chẳng qua chỉ là một tuồng kịch mà thôi.

"Hiện thời Thư nhi và vương gia có thể như vậy, ta cũng yên tâm."

"Mẫu thân, người yên tâm, bây giờ Thư nhi đã biết chuyện, về sau chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ thật thấu đáu mới làm, sẽ không gây phiền toái cho mẫu thân nữa. Hiện nay trong phủ tướng quân không còn Nhị di nương gây sóng gió, mẫu thân ở đây cũng thư thái hơn." Mộ Dung Thư đỡ Lý thị đi vào đình, sau đó ngồi đối diện, trong mắt có một tia lo lắng nói.

Thấy Mộ Dung Thư lo lắng, Lý thị cười hiền lành, đuôi mắt đã có vài vết chân chim, sắc mặt tuy có chút hồng nhuận nhưng nhìn chung vẫn tái nhợt như cũ, bà nhìn quanh quất rồi hạ giọng nói: "Thư nhi quả nhiên đã hiểu chuyện, còn có thể lo lắng cho ta. Mười chín năm trước, Nhị di nương dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ, câu dẫn lão gia, làm cho lão gia sủng ái, mười chín năm nay Nhị di nương ỷ vào sự sủng ái và việc sinh được trưởng tử ngày càng to gan, sau lưng nhiều lần ngáng chân mẫu thân. Nhị di nương là người không nhẫn nại, Lâm nhi thì khôn lỏi, hai người này làm ra nhiều chuyện như vậy tưởng mẫu thân không hay biết gì sao."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư trợn tròn hai mắt, thanh âm hạ xuống cực thấp, "Thì ra là mẫu thân đang chờ cơ hội? !"

Lý thị tươi cười như hoa, tuy rằng nhìn qua vẫn là cốt sấu như sài, nhưng lại có loại phong vị khác, "Là nữ nhân nơi hậu viện, lớn tuổi thì sẽ mất đi sự sủng ái của trượng phu. Nếu không còn được yêu thương thì phải biết học cách ẩn nhẫn, tìm cơ hội xuống tay một lần giải quyết thật sạch sẽ."

Nguyên lai Lý thị không phải là người yếu đuối, cũng không phải không màng thế sự, mà bà đang giương bẫy chờ con mồi sa vào. Không thể tưởng tượng được không những Lý thị là cao thủ trong gia đấu mà còn là nhân vật đóng vai phản diện nữa, có thể cư xử bình thường với người rắp tâm hãm hại mình tuyệt đối là người có tâm cơ thâm trầm, không ai có thể đoán được ! Mộ Dung Thư rất ít khi kinh ngạc, không thể tin được nàng cứ tưởng nàng bảo hộ Lý thị nhưng sự thật bà không cần người khác bảo hộ, bà đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng nắm giữ rất nhiều việc.

"Lúc trước, Thư nhi là người dễ mất kiên nhẫn, tâm cơ cũng không đủ sâu, thường bị Nhị di nương cùng Lâm nhi tính kế, luôn làm cho mẫu thân lo lắng, hiện thời Thư nhi so với lúc trước đã biết dụng thủ đoạn, không cần để mẫu thân ra tay cũng có thể làm cho Nhị di nương cùng Lâm nhi trở tay không kịp. Mẫu thân rất vui mừng, cũng bớt đi lo lắng." Lý thị ôn nhu cười nói.

Mộ Dung Thư âm thầm kinh ngạc, trận này ai dám nói Lý thị không phải là người thắng cuộc? Nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ, sau này có giở hết thủ đoạn thì Mộ Dung Thu cũng tuyệt đối sẽ không cho bà ta quay về! Hơn nữa, qua chuyện này, Mộ Dung Thu phải gia tăng sủng ái với Lý thị để tránh rơi vào cái tiếng sủng thiếp diệt thê. Tuy rằng, sự sủng ái này không hoàn toàn bắt nguồn từ tình cảm chân thật nhưng... đối với Lý thị mà nói, vậy cũng đủ rồi. Phải nhìn nhận đối với nhiều nữ tử cổ đại, dùng thủ đoạn để đoạt được sự sủng ái cũng được cho là yêu. Tuy rằng loại tình yêu này, nàng không cách nào lí giải được.

Kế tiếp, hai mẹ con lại hàn huyên tâm sự, Lý thị không ngừng lên lớp, giáo huấn Mộ Dung Thư về các thủ đoạn đấu đá với các thế thiếp, cách để trở thành một chủ mẫu tốt, cách lấy lòng nam nhân. Mộ Dung Thư nghiêm cẩn ngồi nghe, nhưng nội dung thì cứ qua tai này lọt tai kia đi mất.

Nếu nàng quên đi thân phận là người hiện đại, toàn tâm toàn ý cắm rễ trong trạch viện, cam tâm tình nguyện tham gia các cuộc tranh đấu bên trong, lấy niềm vui của nam nhân làm mục đích sống của mình, chấp nhận chia sẻ trượng phu cho nhiều nữ nhân khác lại còn hàng ngày vờ như không có gì tươi cười, vồn vã với nhau thì người này... vĩnh viễn không phải là nàng.

Qua lời của Lý thị, con đường tương lai của nàng bắt đầu rõ ràng, nàng hiểu được phải bắt tay chuẩn bị mọi thứ ngay từ bây giờ, Nam Dương Vương phủ không phải là nơi nàng có thể sống cả đời. Có lẽ, sau khi rời khỏi Nam Dương Vương phủ, cuộc sống sẽ gian khổ, mặc dù ở thời đại này nữ nhân không có nhiều cơ hội nhưng nàng tin tưởng, sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.

Đêm đó, Hồng Lăng ở phủ tướng quân nghe được biểu hiện của Mộ Dung Diệp hai ngày qua. Hắn không dám đặt chân ra khỏi phủ vì sợ người ta nhạo báng, đang cực kỳ tức giận, tuy Mộ Dung Thu cực kì yêu thích đứa con trai này, nhưng so với tôn nghiêm và mặt mũi thì Mộ Dung Diệp không quan trọng bằng. Nàng tìm người dò hỏi hai lần thì được biết mấy ngày nay hắn không ngừng ở trong viện của mình nhục mạ Mộ Dung Thư cùng Lý thị.

Mộ Dung Thư biết được chuyện này liền đi trước một bước chủ động đến gặp Mộ Dung Thu, nói thấm thía: "Nữ nhi là dòng chính nữ của phụ thân, là Nam Dương Vương chánh phi, tuy rằng trong dĩ vãng không được vương gia yêu thích, nhưng mấy tháng gần đây lòng thành của nữ nhi cũng đã làm vương gia cảm động. Nữ nhi nhận ra rằng, nếu không có phụ thân chống đỡ phía sau, thì nữ nhi cũng khó có thể sống yên ở Nam Dương vương phủ. Do vậy, ân đức của phụ thân, nữ nhi vô cùng cảm kích, trọn đời cũng không dám quên. Nữ nhi không muốn phụ thân bị người khác bàn ra tán vào nữa."

"Bàn tán?" tuy rằng Mộ Dung Thu cảm thấy thoải mái với lời khen tặng của Mộ Dung Thư nhưng vẫn kịp nghe ra trong lời nói của nàng có chỗ không đúng.

"Hai ngày nay, đại ca vì việc của Nhị di nương tính tình trở nên bạo phát. Chuyện này cũng dễ hiểu, chẳng ai có thể nhận một người tâm ngoan thủ lạt di nương như vậy. Nhưng... đại ca thốt lên mấy lời quá mức khó nghe, làm người ta dễ dàng bắt được nhược điểm có thể ảnh hưởng đến phụ thân, nữ nhi đã biết, thì cũng có thể tới tai Nam Dương vương gia. Đến lúc đó, hậu quả xem chừng khó có thể chịu nổi. Còn một điều con quên nói với phụ thân, mấy ngày trước, đại ca vì chuộc thân cho một ả gái thanh lâu đã đến cửa hàng của nữ nhi, không báo qua nữ nhi một tiếng đã dụ dỗ, cưỡng ép, đe dọa mấy người chưởng quỹ lấy đi của nữ nhi mấy vạn lượng bạc." Mộ Dung Thư ôn nhu nói.

Vừa dứt lời, Mộ Dung Thư liền lập tức rời đi.

Hôm sau, vừa rời giường, rửa mặt, chải đầu xong, liền từ trong miệng Hồng Lăng biết được, Mộ Dung Thu đánh Mộ Dung Diệp ba mươi đại bản, cấm túc trong một viện hẻo lánh, hủy bỏ tư cách thi năm nay. Sau đó cực kỳ quan tâm đến nhị thiếu gia và tam thiếu gia, hết lòng bồi dưỡng để hai người tham gia khoa thi năm nay. Tin này vừa truyền ra, mọi người trong phủ đều bất ngờ, đều không tin đại thiếu gia – con cưng của tướng quân lại bị thất sủng như vậy?! Trong lúc tiếng đồn nổi lên bốn phía, đám hạ nhân trước kia vốn dựa hơi vào đại thiếu gia lập tức ào sang đầu phục nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro