chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– "Thật không ngờ đại thiếu gia cũng có ngày rơi vào cảnh này. Nhưng như vậy cũng tốt, đại thiếu gia chịu an phận sẽ bớt gây phiền cho phu nhân." Hồng Lăng cười nói.

Mộ Dung Thư mỉm cười vẫn chưa đáp lại, tuy trước mắt đã tạm áp chế đuợc Mộ Dung Diệp, không lo hắn sẽ có hành động gì bất lợi nhưng trong tương lai không đảm bảo một ngày nào đó Mộ Dung Thu sẽ tái trọng dụng Mộ Dung Diệp.

– "Nói bọn Vân Mai thu dọn chỗ này, ngày mai chúng ta trở về phủ." Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó nói.

Hồng Lăng đáp ứng.

Xế chiều hôm đó, trong phủ phủ tướng quân chìm trong niềm vui, Lưu tri châu là người chính trực, biết được chuyện của Lưu Phong và Mộ Dung Tuyết liền lập tức bắt tay chuẩn bị việc hôn nhân, hôm nay đã mời bà mối đến đặt sính lễ xin cưới Mộ Dung Tuyết làm chính thê của Lưu Phong. Mộ Dung Tuyết biết được chuyện đó, một khóc, hai la làng, ba thắt cổ, thà chết không gả! Mộ Dung Thu đại hận, vừa thống mạ vừa ra sức đánh đập, Mộ Dung Tuyết rưng rưng gật đầu, một hồi hôn sự như vậy đã được định ra.

Thế nhưng, trải qua việc này, tuy Mộ Dung Tuyết có thể đường hoàng xuất giá, nhưng thanh danh cũng đã bị ô uế. Nàng ta cả đời này cũng không thể thoát khỏi tội danh thông đồng với nam nhân. Mộ Dung Lâm bị cấm chừng xem như cũng đã bình tâm trở lại, nghe được tin Mộ Dung Tuyết xuất giá cũng không nói gì, thậm chí nghe tin anh ruột mình là Mộ Dung Diệp bị Mộ Dung Thu lạnh nhạt nàng cũng không có phản ứng gì thái quá, chỉ hơi giật mình rồi thôi.

Phong vân nổi lên trong hai ba ngày nay ở phủ tướng quân nhìn bề mặt thì đã trở nên gió êm sóng lặng. Trong lúc nhất thời, nhất phái tường hòa. Qua trận phong ba, nhị thiếu gia và tam thiếu gia mới đến bái kiến Mộ Dung Thư, tỷ đệ thoải mái tán gẫu, tình cảm thân thiết, mấy vị cô nương khác không bị Mộ Dung Lâm áp chế, cũng thoải mái hơn, chủ động tới gần Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thu hoàn toàn nắm rõ nội tình hình trong phủ tướng quân nhưng nàng không có bất cứ hành động gì. Nàng tin với người có tâm kế như Lý thị, những chuyện này bà có thể ứng phó được. Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng qua điểm tâm, mọi người trong phủ tướng quân đều đến đưa Mộ Dung Thư lên xe ngựa hồi Nam Dương vương phủ. Lý thị quyến luyến không đành, mắt đẫm lệ, Mộ Dung Thu tỉ tê khuyên nhủ Mộ Dung Thư bằng mọi giá phải chiếm được sủng ái của Vũ Văn Mặc. Mộ Dung Thư dịu ngoan đồng ý.

Rốt cục cũng lên xe ngựa, cách xa những gương mặt dối trá đến cực điểm, nét cười trên mặt của Mộ Dung Thư lập tức biến mất, nàng xốc mành kiệu lên quan sát cảnh vật bên đường. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh đường phố thời cổ đại kể từ khi xuyên qua đến giờ. Lần hồi phủ tướng quân, do có mặt Vũ Văn Mặc nên nàng không thể không tuân theo lễ tắc mà xốc màn kiệu nhìn ra bên ngoài, vất vả lắm mới có cơ hội như hôm nay, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Trên đường phố, người đến người đi tấp nập, cửa hàng cùng các sạp hàng rong san sát nhau. Thường dân của thời đại này chỉ mặc áo bông cùng áo tang bình thường, trên đầu vấn tóc vô cùng đơn giản, thiếu nữ chỉ vấn một ít tóc mai, còn lại đều xõa tung, trên tóc chỉ cài một cây trâm, phụ nữ có chồng thì vấn hết tóc lên còn nam nhân đều búi tóc. Nữ nhân buôn bán cũng có nhưng không nhiều, thậm chí nàng còn thấy nữ nhân làm chưởng quầy nữa.

Mắt Mộ Dung Thư sáng lên, xem ra ở thời đại này, chỉ có nữ nhân thuộc gia đình quyền quý mới bị cầm tù trong trạch viện, cấm không cho gặp người ngoài còn phần lớn các nữ tử bình dân vẫn có thể ỏ ngoài sinh hoạt, buôn bán bình thường.

– "Vương phi, thỉnh buông mành kiệu. Rất nhiều người đã nhìn thấy người." Hồng Lăng thấy từ khi Mộ Dung Thư xốc lên mành kiệu, đã có không ít nam tử ngắm nhìn nàng, lập tức nói khẽ nói với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư gật đầu buông mành, ngoài bình tĩnh nhưng tâm đã có gợn sóng.

– "Ngày mai, ngươi truyền mười chưởng quầy đến gặp bổn vương phi." Sau khi suy tư, Mộ Dung Thư thấp giọng phân phó nói.

– "Vâng ạ."

Một lát sau, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào.

– "Chuyện gì xảy ra? Hồng Lăng, ngươi đi ra xem thử." Mộ Dung Thư nói.

Hồng Lăng gật đầu, nhảy xuống xe ngựa, một lát sau, Hồng Lăng quay lại, bẩm báo với Mộ Dung Thư: "Có một phụ nhân và một đứa nhỏ đang ở giữa đường, đứa bé kia vô ý va chạm với một tên ác bá bị hắn dùng roi đánh, phụ nhân thấy con bị đánh liền đến ôm con, quỳ xin tên ác bá kia nhưng hắn vẫn không dừng tay. Hiện giờ cả hai mẹ con đều thương tích đầy mình, mà phụ nhân kia bị đánh đến nỗi...áo rách không che thân được nữa."

Nghe nói vậy, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, phim cổ trang trong tivi thường có màn ác bá ức hiếp dân lành nhưng không ngờ hôm nay nàng lại có thể tận mắt chứng kiến.

– "Tên ác bá đó có thân phận gì?" Sau một thoáng trầm tư, Mộ Dung Thư hỏi.

"Con trai của Đỗ phủ trong kinh thành, mà tỷ tỷ của hắn chính là đại phu nhân Đỗ Khả của phủ chúng ta." Hồng Lăng có chút nghiến răng nghiến lợi. Lúc trước đã từng nghe người này ỷ mạnh hiếp yếu, dân chúng không quyền không thế thường xuyên bị hắn hành hạ, sỉ nhục, chỉ cần nghe đến tên hắn cũng đã khiến cho người ta phẫn hận.

"Em trai của Đỗ Khả? Chẳng phải là đang dựa hơi vương gia sao?" Mộ Dung Thư nhướng mày. Lúc này bên tai lại truyền tới tiếng khóc xé lòng của đứa bé còn có tiếng cầu xin tha thứ của phụ nhân kia. Mộ Dung Thư vừa định sai Hồng Lăng đi giải quyết việc này thì tiếng khóc của hai mẹ con nhà nọ đã ngưng lại.

Mộ Dung Thư tò mò liền xốc mành kiệu lên, nhìn thấy một tuyệt sắc nam nhân mặc trường bào xanh đen đang đứng giững vòng người che chắn cho hai mẹ con nọ, sắc mặt chàng ta lạnh lùng nói vài tiếng với Đỗ Tiến, vừa nghe xong Đỗ Tiến liền không ngừng cúi người bồi tội, sắc mặt trắng bệch, cúp đuôi bỏ chạy. Phụ nhân cùng đứa trẻ liên tục dập đầu tạ ơn nam tử, tiếng xuýt xoa thán phục của đám thiếu nữ vây chung quanh vang lên tứ phía, thậm chí các cô nương cũng không thể che dấu sự ngượng ngùng của mình.

Nam nhân phong hoa tuyệt đại này – Mộ Dung Thư có biết.

Là Vũ Văn Hạo.

Vũ Văn Hạo cho người hầu đỡ hai mẹ con đứng lên rồi cấp cho phụ nhân một thỏi bạc, nàng ta cầm bạc, cảm tạ không thôi.

Ngay lúc Mộ Dung Thư buông mành thì Vũ Văn Hạo nhìn thẳng lại đây.

Một đôi mắt phượng quyến rũ, tà mị trong đó lại là có thêm vài phần siêu thoát cùng đạm mạc, lúc nhìn Mộ Dung Thư lại thoáng qua một tia kinh ngạc. Đôi môi đỏ sẫm khẽ nhếch, hắn gật đầu thi lễ. Mộ Dung Thư lạnh nhạt thong dong, cũng gật đầu đáp lễ rồi buông mành xuống.

"Trong kinh thành, người được dân chúng tôn sùng nhất chính là Ngọc diện thế tử, bộ dạng tuấn mỹ siêu phàm, tính tình tao nhã, được không biết bao nhiêu nữ tử ái mộ, chỉ đáng tiếc, bên cạnh người lại không có giai nhân bầu bạn, không biết sau này nữ tử như thế nào mới có thể đứng bên cạnh người đây. Luận về thân phận thì tam cô nương của tướng phủ chỉ có thể là trắc phi mà thôi" Hồng Lăng lưu luyến thu hồi ánh mắt, thở dài, thì thào tự nói.

Mộ Dung Thư nghe nói, mỉm cười, ở thời cổ đại mà chế độ tam thê tứ thiếp đang thịnh hành như thế này thì người biết giữ mình trong sạch như Vũ Văn Hạo quả thật khó gặp, nếu Vũ Văn Hạo và Thẩm Oánh thật sự tình đầu ý hợp, thì vị cô nương này quả là có phúc.

"Em trai của Đỗ Khả thường xuyên làm loạn ở kinh thành này như vậy sao?" Mộ Dung Thư ngừng suy nghĩ về Vũ Văn Hạo, liền nghĩ tới màn vừa rồi, nghiêng đầu hỏi Hồng Lăng.

Hồng Lăng gật đầu đáp: "Vâng, thường xuyên như thế. Nhưng dù sao hắn cũng là con nhà đại phú lại là đệ đệ của đại phu nhân của vương gia, dân chúng bình dân tuyệt đối không dám chạm vào hắn."

Mộ Dung Thư gật gật đầu, ghi nhớ kỹ việc này trong lòng.

Nam Dương Vương phủ, Bắc Uyển.

"Đại phu nhân, hôm nay vương phi sẽ trở về phủ ." Thiến Như, nha hoàn thiếp thân của Đại phu nhân vừa chải tóc cho Đỗ Khả vừa nói.

Đại phu nhân nhìn hình ảnh tiểu mỹ nhân trong gương đồng, nhoẻn miệng cười: "Cũng nên trở lại rồi. Mấy ngày hồi tướng quân phủ, Nhị di nương, đại thiếu gia còn có nhị cô nương đều bị vương phi tính kế mấy lần, nếu tiếp tục ở lại chỉ sợ phủ tướng quân cũng sẽ trở thành thiên hạ của vương phi."

"Hiện giờ, vương phi không dễ bắt nạt như trước, nếu lần này trở về liệu có tính đối phó với phu nhân không?" Thiến Như dường như lo lắng nói.

"Ha ha... Vương phi được như ngày hôm nay toàn là nhờ con nha đầu Hồng Lăng kia đứng sau chỉ vẽ, chỉ cần nha đầu này không còn bên cạnh vương phi thì nàng ta chẳng phải giống như trước kia sao?" Đại phu nheo mắt, thanh âm hơi chút lạnh lùng nói.

Hai mắt Thiến Như tỏa sáng, "Ý phu nhân là?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro