chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trống ngực Thiến Như đập thình thình, vài ngày trước nàng ta đã định xúi giục đại phu nhân xuống tay với Hồng Lăng, nhưng nàng không thể ngờ, rốt cục cũng đợi được ngày này .

"Tuổi Hồng Lăng cũng không còn nhỏ, tuy rằng đã hầu hạ bên người vương phi vài năm lại rất được lòng vương phi, nhưng cũng đã đến lúc phải lấy chồng. Mấy ngày nay ta cũng tốn không ít tâm tư tìm cho được người thật xứng đôi vừa lứa với Hồng Lăng". Đại phu nhân nhìn vào gương đồng, tóc nàng được chia đôi, vấn thành hai búi, cài lược chỉnh tề, sau đó được bôi ít dầu cho bóng mượt, nàng hài lòng, khóe miệng hơi cong nói.

– "Đại phu nhân thật là người tốt bụng, nhưng người kia là ai? Không phải là..." Thiến Như hồi hộp hỏi.

Đại phu nhân ngẩng đầu, nhìn lướt qua Thiến Như, cười nói: "Tâm tư của ngươi ta không rõ sao, yên tâm đi, không phải là người trong lòng ngươi đang suy nghĩ. Hắn là con trai trưởng của Dương mụ quản sự phòng bếp."

"Cái gì? Là hắn? Nhưng vương phi có đồng ý không? Hồng Lăng lại cam tâm tình nguyện sao?" Thiến Như rất kinh ngạc. Bọn hạ nhân trong phủ đều biết rõ con trai trưởng của Dương mụ là kẻ chơi bời lêu lổng, nhờ vào quan hệ của Dương mụ mới kiếm đươc công việc cho ngựa ăn trong vương phủ, nhưng hắn ta cả ngày đều lười biếng, tiền lương đều nướng vào bài bạc hoặc chơi gái nên đã hơn hai mươi mà vẫn không cưới được vợ. Dương mụ có sốt ruột nhưng cũng không có cách nào.

Dù sao đi nữa, Hồng Lăng cũng là người tâm phúc bên cạnh vương phi, sao mà vương phi có thể gả Hồng Lăng cho người như vậy được? ! Dương mụ dĩ nhiên là vui sướng, nhưng tính tình Hồng Lăng cương liệt như vậy nếu vương phi đồng ý thì cũng chưa chắc nàng chịu gả.

"Việc này không phải do vương phi đồng ý hay không... ..." Đại phu nhân nhìn vào gương, khẽ chớp đôi mắt quyến rũ, sao đó nheo lại, hạ giọng thật thấp nói.

Bên này đại phu nhân có động tĩnh, bên kia Thẩm trắc phi cũng có hơi rục rịch.

Sáng sớm, Vũ Văn Mặc đã vào triều, tối qua hắn nghỉ ngơi tại phòng Thẩm trắc phi. Thẩm trắc phi dĩ nhiên rất vui mừng, lần này Vũ Văn Mặc ở ngoài hai ba ngày, về đến phủ ngày đầu tiên lại ngủ trong thư phòng khiến nàng thấp thỏm trong lòng không yên, cứ thầm nghĩ lần về tướng quân phủ này đã làm hắn thay đổi, may là hôm qua nàng đích thân xuống bếp nấu canh lại tự tay dâng cho hắn mới khiến hắn nghỉ ngơi tại Trúc Viên.

Hôm nay Mộ Dung Thư hồi phủ, hắn cũng không ở trong phủ mà vào triều, đáng lý giờ này đã bãi triều về phủ nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu. Nỗi canh cánh trong lòng Thẩm trắc phi mấy ngày nay đã được hóa giải.

– "Lát nữa vương phi hồi phủ, chúng ta đều xuất môn nghênh đón. Ngươi sai phòng bếp làm ít thức ăn vương phi yêu thích." Thẩm trắc phi phân phó Tú Ngọc.

Sau khi Tú Ngọc phân phó lời của Thẩm trắc phi cho quản sự phòng bếp liền quay lại hỏi Thẩm trắc phi: "Sau khi Vương phi trở về, chủ tử định để cho nàng cùng quản sự sao?".

Thẩm trắc phi nghe vậy, dịu dàng cười nói: "Vương gia đã nói vậy, ta làm sao có thể làm trái ý người." Nếu Mộ Dung Thư muốn quản sự, nàng bị đặt vào thế đã rồi thì làm sao có thể ngăn cản! Hiển nhiên, Mộ Dung Thư không muốn lại bị áp chế, như vậy những ngày sau này của vương phủ sẽ không thể yên ổn nữa.

"Nghĩ tới sự hy sinh của chủ tử thật không đáng mà, hai năm qua, vương phi luôn gây sóng gió trong phủ, làm chủ tử không có ngày nào yên. Vì san sẻ chuyện trong vương phủ cho vương gia, thời gian này chủ tử mất không ít tâm tư. Thật vất vả mới đem bọn hạ nhân trong phủ quản giáo tốt, không ngờ vương phi lại nhảy ra cản đường." Tú Ngọc thở dài, bất bình nói.

Thẩm trắc phi cúi đầu không nói, hình như trong mắt thoáng hiện nét không cam lòng.

"Lấy đức hạnh của vương phi làm sao mà xứng với vương gia, ngôi vị chủ mẫu này nàng ta không có tư cách đảm nhiệm. Chủ tử là thiên kim tể tướng, muội muội của quý phi, lẽ ra phải là chánh phi, hiện giờ lại phải ủy khuất đứng sau người khác, nô tì thật bất bình cho chủ tử." Tú Ngọc hình như chưa hiện sắc mặt của Thẩm trắc phi, tiếp tục lẩm bẩm.

Thẩm trắc phi lâm vào trầm tư, luận thân phận, luận tôn quý, luận dung mạo, Mộ Dung Thư quả thật so không được nàng, nhưng nàng ta lại là người có phúc lớn, không cần tốn nhiều công sức liền có thể gả cho vương gia làm chánh phi, mà nàng cũng chỉ có thể ngồi ở chiếc ghế trắc phi. Thế nhưng, hai năm nay vương gia đối nàng thập phần sủng ái, một tháng đã qua đêm tại Trúc viên hơn hai mươi ngày, còn Mộ Dung Thư cũng chỉ có đêm tân hôn mới cùng vương gia đồng sàn. Sự việc trong phủ nàng nắm trong tay, trái tim vương gia đã ở chỗ nàng nhưng từ khi Mộ Dung Thư thay đổi, vương gia ngẫu nhiên thất thần, làm cho lòng nàng vì chuyện này đôi phen hoảng hốt.

Nàng có một cảm giác, những gì thuộc về nàng đang dần dần mất đi.

Trong tay áo viền tơ vàng, bàn tay trắng nõn, thon dài như ngọc nắm thành quyền, nàng không thể bị thất sủng, bằng không không những đối với nàng mà còn đối với cả gia tộc đều cực kì bất lợi. Huống hồ, nàng cũng không muốn để cho tỷ muội chê cười nàng như thiêu thân lao đầu vào lửa để đổi lấy kết quả cháy rụi thành tro!

Hai canh giờ về sau, xe ngựa đã đứng trước cửa vương phủ. Mộ Dung Thư được Hồng Lăng và Vân Mai đỡ xuống xe ngựa. Đập vào mắt nàng là cảnh đoàn người Thẩm trắc phi và mấy nha hoàn đang đứng ở đại môn nghênh đón. Con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Thư chớp động, khóe môi lạnh lùng gợi lên một chút tươi cười, đi đến Thẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi dịu dàng mỉm cười, thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư liền phúc thân thi lễ, tư thái tao nhã, thủ vệ, hộ vệ gặp cảnh náy vội cúi đầu không dám xem.

Thấy vậy, Mộ Dung Thư bên môi tươi cười lại thâm sâu mấy phần, nhìn cách ăn vận, trang điểm của Thẩm trắc phi hôm nay thật tốn không ít công sức, thật xinh đẹp động lòng người! Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều tao nhã thong dong.

"Vương phi, Thẩm trắc phi tự mình xuất môn đón người đó. Lúc này, chỉ sợ vương gia còn ở trong cung chưa trở về." Hồng Lăng nhìn quanh quất xung quanh, không thấy bóng dáng Vũ Văn Mặc, lòng hơi trầm xuống, cẩn thận nhìn thần sắc của Mộ Dung Thư, thấp giọng nói.

Mộ Dung Thư gật đầu, cũng không thèm để ý. Ở phủ tướng quân, diễn nhiều như vậy e đã rút gần hết kiên nhẫn của Vũ Văn Mặc rồi, nếu như hôm nay hắn xuất hiện nghênh đón nàng mới làm cho nàng kinh động.

"Muội muội gặp qua vương phi. Vương phi đi đường khổ cực." Thẩm trắc phi đi lên phía trước, tươi cười như hoa, nhìn Mộ Dung Thư thân thiết đến cực điểm nói.

"Nhọc lòng muội muội lo lắng ." Mộ Dung Thư đồng dạng mỉm cười đáp lại.

Thẩm trắc phi hơi thu mắt, tâm trầm xuống, chỉ vài ngày không thấy, Mộ Dung Thư lại thay đổi nhiều như thế! Dung mạo không có thay đổi, nhưng khí chất lạnh nhạt, thong dong, tràn đầy tự tin làm cho bất kỳ ai cũng không thể dời mắt được! Gương mặt trắng nõn, óng ánh trong suốt, tươi cười chân thành tha thiết, làm cho người ta không nhìn ra thật giả! Cả người giống như thoát thai hoán cốt!

Trong khi nàng đang âm thầm kinh ngạc thì một cỗ xe ngựa xa hoa lọt vào tầm mắt. Một tên thủ vệ hô to: "Là xe ngựa của vương gia."

Nghe vậy, Thẩm trắc phi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro