chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa dừng ngay trước mặt các nàng, Vũ Văn Mặc vẫn mặc quan bào tự mình nhảy từ trên xe ngựa xuống.

Mộ Dung Thư cùng Thẩm trắc phi đều nhìn lại. Mộ Dung Thư khẽ nhướng mày, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vũ Văn Mặc mặc quan bào, cũng là chân chính cảm giác được trọn vẹn khí chất cao ngạo của quý tộc thời cổ đại, không cần mở miệng chỉ cần ánh mắt nhàn nhạt cũng đủ để cho người ta thần phục. Nàng híp mắt lại, mâu quang khẽ lay động, tự hỏi: lúc này hắn trở về, phải chăng là trùng hợp?

Sắc mặt Thẩm trắc phi có chút tái nhợt, nàng ở bên cạnh Vũ Văn Mặc hai năm, gần như hàng đêm bầu bạn, tuy rằng nhìn không thấu tâm Vũ Văn Mặc nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vũ Văn Mặc, lại nhìn ngựa sau khi dừng lại thở phì phò mệt nhọc, trong lòng hiểu rõ. Chỉ e Vũ Văn Mặc ra roi giục ngựa trở về!

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm trắc phi như bị ai cào cấu.

– "Thần thiếp gặp qua vương gia."

– "Tiện thiếp gặp qua vương gia."

– "Nô tì, nô tài ra mắt vương gia."

Mọi người đều hướng Vũ Văn Mặc hành lễ.

Vũ Văn Mặc gật đầu ý bảo mọi người đứng dậy, bước đến gần Mộ Dung Thư cùng Thẩm trắc phi.

Mộ Dung Thư vẫn cúi đầu, chưa lên tiếng. Thẩm trắc phi từ trước tới nay là người ôn nhu, thấu hiểu ý người, xưa nay đều kề cận bên Vũ Văn Mặc bèn tiến lên đứng bên trái hắn thỏ thẻ: "Vương gia. Sao hôm nay lại về trễ như thế?"

"Hôm nay trong triều có việc cần xử lý." Đôi mắt lạnh như băng của Vũ Văn Mặc quét về phía Mộ Dung Thư, chỉ thấy Mộ Dung Thư từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu, chưa ngẩng đầu nhìn hắn một lần, hắn hơi nhíu đôi mày kiếm, hắn quay đầu nhìn Thẩm trắc phi nói. Lời này giống như giải thích nguyên nhân hắn hồi phủ trễ, tiếp theo liền nhấc vạt áo, tiếp tục bước vào trong.

"Thì ra là thế, Nhu nhi đã phân phó phòng bếp chuẩn bị sẵn cơm trưa, chờ vương phi tỷ tỷ cùng vương gia sau khi trở về cùng nhau dùng bữa." Thẩm trắc phi cười nói rồi tự nhiên nối gót theo sau Vũ Văn Mặc vào trong vương phủ.

Mộ Dung Thư vẫn không nói một lời, chỉ lẳng lặng đi sau nhìn bóng lưng hài hòa của hai người bọn họ. Đi đến lối rẽ vào Mai viên, Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng hai người nói: "Hồi gia, thiếp ngồi xe cả ngày nên hiện giờ rất mệt mỏi vả lại lúc ở trên xe thần thiếp cũng đã dùng qua một ít điểm tâm nên hơi no, nên giờ muốn về phòng nghỉ ngơi."

Nhìn hướng hai người bọn họ đi chẳng phải là đến Trúc viên sao? Mộ Dung Thư liền dừng bước, trong lòng cân nhắc. Nàng là chánh phi của Nam Dương Vương phủ, tuy nàng không mặn mà gì với cái vị trí này nhưng cũng không thể để người khác có nửa phần khinh thị. Nàng vừa hồi phủ lại theo đuôi Vũ Văn Mặc cùng sủng phi của hắn đến hậu viện của nàng ta dùng bữa, việc này mà truyền ra, há chẳng phải làm cho đám hạ nhân trong phủ vốn không phục nàng càng thêm coi thường nàng!

Hai người đồng thời xoay người quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư. Con ngươi đen thâm thúy của Vũ Văn Mặc chợt lóe, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư nửa ngày mà không lên tiếng. Mà Thẩm trắc phi âm thầm cắn răng, tâm tư Mộ Dung Thư biến chuyển thật nhanh! Lúc mới hồi phủ, rõ ràng bụng đã đói kêu vang, lại còn có tâm tư như vậy. Chỉ cần hôm nay vương gia đi Trúc viên, mà Mộ Dung Thư cũng đến đó thì chẳng phải chứng tỏ rằng tuy nàng là trắc phi nhưng thân phận lại cao hơn hẳn Mộ Dung Thư.

Nhưng tình huống hôm nay...Nàng khẩn trương nhìn Vũ Văn Mặc.

Chỉ thấy Vũ Văn Mặc đáp lời Mộ Dung Thư: "Cũng tốt, nàng trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Thẩm trắc phi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nhu nhi, phân phó phòng bếp đem cơm trưa đưa đến Trúc viên cho nàng, còn phần của bổn vương mang đến thư phòng." Vũ Văn Mặc thấy trên mặt Mộ Dung Thư cũng không có biểu hiện gì liền xoay người, quay đầu phân phó Thẩm trắc phi.

Tâm Thẩm trắc phi vừa mới thả lỏng vì câu nói này lại bị treo lên."Vương gia, người không dùng cơm với tiện thiếp sao?"

"Bổn vương còn phải xử lý công vụ." Sau khi phân phó xong, Vũ Văn Mặc lập tức xoay người rời đi.

Khi đi ngang qua Mộ Dung Thư, bước chân có chậm lại nhưng cũng không dừng mà bước tiếp, dưới chân như có gió, dường như có việc gấp quấn thân.

Thấy vậy, Mộ Dung Thư âm thầm nghi vấn: có chuyện quan trọng cần xử lý? Xem sắc mặt của hắn chắc là trong triều có chuyện khó giải quyết rồi. Nhưng Mộ Dung Thư không rõ vì sao đã có chuyện gấp còn chạy về Vương phủ làm gì? Huống hồ, có loại chuyện nào khiến người luôn trầm tĩnh, hỉ nộ không lộ ra mặt như Vũ Văn Mặc khó xử chứ?

Đang suy đoán lung tung thì có một mùi hương thanh tân đạm nhã truyền tới.

"Muội muội liền sai phòng bếp đưa cơm trưa đến Mai Viên. Khi nào vương phi nghỉ ngơi thật khỏe thì muội muội sẽ đến đi Mai viên tìm tỷ tỷ tán gẫu. Nghe nói lần này khánh công yến ở phủ tướng quân rất náo nhiệt, có rất nhiều cô nương đến tham dự, ngay cả tam muội của muội cũng đến." Thẩm trắc phi tươi cười, ung dung nói, gương mặt vẫn ôn nhu như nước, không thấy một tia dị sắc.

Mộ Dung Thư khách khí trả lời: "Bổn vương phi chờ mong tiếp đón" Nàng muốn nhìn xem tiếp theo Thẩm trắc phi sẽ tung ra chiêu gì!

Hai người chia làm hai đường, khi xoay người cả hai nụ cười đều biến mất. Khóe miệng Mộ Dung Thư còn hơi câu lại không thể che hết tia cười lạnh còn Thẩm trắc phi vò nát chiếc khăn gấm trong tay.

Sau khi trở về Mai viên, Mộ Dung Thư dùng cơm xong thì đánh một giấc. Đến khi tỉnh dậy đã hơn một canh giờ, Thanh Bình đã bưng tới một chậu nước sạch.

"Hồi vương phi, đại phu nhân cùng tứ phu nhân cầu kiến." Thanh Bình thấy Mộ Dung Thư muốn xuống giường, liền lập tức đến hầu hạ Mộ Dung Thư thay quần áo, sau đó nói.

"Các nàng đến đây lúc nào?" Mộ Dung Thư vẫn còn chưa tỉnh hẳn nên giọng nói có hơi khàn khàn hỏi.

Thanh Bình vội trả lời: "Vừa tới một tiếng."

"Có nói gì không?" Mộ Dung Thư lại hỏi. Ngày hôm nay vừa mới hồi phủ, những nữ nhân này một chút nhẫn nại cũng không có sao? Nhất quyết phải đến làm phiền sự thanh tĩnh của nàng! Thiệt là làm người ta phiền muốn chết.

"Đại phu nhân và Tứ phu nhân cũng chưa nói gì."

"Ừ mà Hồng Lăng đâu?" Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua bốn phía, không thấy bóng dáng Hồng Lăng, liền hỏi.

Thanh Bình trả lời: "Quản sự phòng bếp Dương mụ không biết có chuyện gì đến tìm Hồng Lăng, tỷ ấy đã đi nửa canh giờ rồi ."

Mộ Dung Thư gật đầu, vẫn chưa nghĩ nhiều.

Một tiếng qua đi, Mộ Dung Thư đi đến nhà kề.

Đại phu nhân cùng tứ phu nhân đã đợi hai khắc, các nàng đều biết Mộ Dung Thư mỗi lần ngủ trưa là một canh giờ nên nhẫn nại ngồi chờ. Qua chuyện của Tam phu nhân trong lòng hai người đều dè dặt, cẩn trọng, nên ngồi trong Mai Viên cũng không dám nói linh tinh gì, chỉ nói chuyện phiếm vô thưởng vô phạt mà thôi. Sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư đi vào, cả hai lập tức đứng lên hành lễ với Mộ Dung Thư.

Lúc Đại phu nhân ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy Hồng Lăng vốn dĩ lúc nào cũng bên người Mộ Dung Thư, trong mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, sao Hồng Lăng không có mặt?

Tứ phu nhân cười nói: "Mấy ngày không thấy vương phi, người ngày càng quốc sắc thiên hương làm cho tụi nô tỳ đều ghen tị muốn chết." Sau khi ngồi xuống, Tứ phu nhân liền cao thấp đánh giá Mộ Dung Thư mấy lần, chuyện xảy ra ở phủ tướng quân các nàng đều biết rõ nên càng tăng sự tò mò đối với Mộ Dung Thư.

"Tứ phu nhân đang chê cười bổn vương phi sao? Trong phủ này, về dáng điệu có ai dám so với tứ phu nhân? Nếu nói về ghen tị, chỉ sợ phải là bổn vương phi mới đúng." Mộ Dung Thư nhận trà từ Thanh Bình, đang gạt vài miếng trà vụn li ti nghe được lời nói nịnh bợ của tứ phu nhân liền cười trả lời.

Đại phu nhân cũng đang muốn xen vào một hai câu nịnh nọt thì thấy Thiến Như có chút kích động cúi đầu đi đến, thì thầm gì đó bên tai đại phu nhân. Nghe xong, đại phu nhân phẫn nộ trừng mắt, trên mặt khó dấu hận ý, thầm mắng, Dương mụ đáng chết, thật là thiếu kiên nhẫn !

Mộ Dung Thư tuy cúi đầu uống trà, nhưng hành vi của Thiến Như cùng đại phu nhân đều lọt vào mắt nàng, nàng liền nhìn về phía đại phu nhân, hỏi: "Đại phu nhân, có chuyện gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro