chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hả? Dạ, không có gì." Đại phu nhân nghe thấy Mộ Dung Thư hỏi mình, trong lòng run một trận, lập tức thoáng quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Thiến Như, sau đó nhìn Mộ Dung Thư cố gắng trấn định trả lời.

Mộ Dung Thư nhếch mày, bất động thanh sắc cười nói: "Nếu không có chuyện gì thì sao lại kích động như thế? Nếu có việc cứ nói thẳng, bổn vương phi sẽ làm chủ cho ngươi." Dứt lời, dư quang như có như không quét về Thiến Như phía sau đại phu nhân.

"Không phải vừa rồi đang rất tốt sao? Cớ gì sắc mặt của đại phu nhân lại đột nhiên tái nhợt như thế? Có phải thân thể không khỏe hay không?" Tứ phu nhân nghiêng đầu thấy sắc mặt đại phu nhân tái nhợt liền quan tâm hỏi han. Lúc hai người ngồi chờ Mộ Dung Thư, thần sắc đại phu nhân vô cùng bình thường, tại sao chỉ thoáng chốc lại thay đổi như vậy?

Đại phu nhân ngầm kêu khổ, đừng nói Dương mụ thiếu kiên nhẫn, hiện tại nàng cũng không nén được tức giận, lại bị đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Thư nhìn ra chút sự tình không ổn. Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Mộ Dung Thư biết, một khi nàng ta biết, nha đầu Hồng Lăng kia cổ linh tinh quái nhất định sẽ nghĩ ra cách thoát thân. Nghĩ đến đây, nét tươi cười lại quay về trên mặt, phảng phất như sự kinh hoảng vừa rồi chưa từng xuất hiện, bàn tay mềm vỗ về cái trán, "Vừa rồi đầu nô tỳ đột nhiên hơi choáng váng, có thể là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, làm phiền vương phi lo lắng ."

"Hai ngày này ban đêm gió lạnh, lúc gần ngủ vẫn nên đóng cửa sổ để tránh nhiễm phong hàn. Chắc là đại phu nhân bị cảm lạnh." Mộ Dung Thư nhàn nhạt cười nói, đưa tách trà cho Thanh Bình, sau đó ánh mắt dừng ở Thiến Như: "Nha đầu bên cạnh đại phu nhân tên gọi Thiến Như đúng không?"

"Vâng, nô tì là Thiến Như." Đột nhiên bị nhắc tới, Thiến Như lập tức tiến lên cung kính hành lễ.

Mộ Dung Thư miệng cười nhưng ánh mắt lại quan sát Thiến Như cuối cùng tán dương: "Là đứa tinh xảo, xinh đẹp, nhìn kỹ thì ngươi cũng không kém đại phu nhân bao nhiêu."

Nghe vậy, thân hình Thiến Như run lên, vương phi có ý gì? Không hiểu sao nàng có cảm giác ánh mắt vương phi sắc bén như chim ưng, nhìn thấu lòng mình?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ vương phi đã biết chuyện nàng và đại phu nhân đã làm? Người đang tìm cách đối phó nàng? Phu nhân kiêng kị nhất chính là nha hoàn bên cạnh ôm ấp ý đồ không an phận với vương gia, muốn qua mặt phu nhân trèo lên giường của vương gia. Lời của vương phi nghe qua là khen ngợi nhưng lại không khỏi khiến người ta suy nghĩ cẩn thận!

Quả nhiên, đại phu nhân nghe được lời của Mộ Dung Thư liền dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Thiến Như, quan sát tỉ mỉ, cao thấp quan sát một phen về sau, vò chặt khăn gấm trong tay, trong mắt lóe lên một tia hận ý.

"Đúng vậy, đại phu nhân, muội muội xem Thiến Như thật đúng là một mỹ nhân nha." Tứ phu nhân vừa uống trà vừa ném đá xuống giếng, nếu như bên người có một nha hoàn ẩn dấu tâm tư như thế này, đợi đến khi nó có danh phận chẳng phải tát một cái vào mặt vị chủ tử kia sao!

"Nô tì tạ vương phi quan tâm. Nô tì là người thô kệch, bộ dạng bình thường, sao xứng so sánh với đại phu nhân? Nô tì tự biết thân biết phận, chỉ biết dùng hết sức tận tâm hầu hạ đại phu nhân." Thiến Như tâm không yên tâm, vội trả lời.

Khóe môi tươi cười của đại phu nhân hơi cứng lại, nhìn Thiến Như cũng có chút phòng bị, ánh mắt dừng ở chiếc cằm nhọn của Thiến Như, âm thầm cắn chặt răng."Nha đầu kia đã theo nô tì hai năm, lúc đó vẫn là một tiểu nha đầu chưa nảy nở, không ngờ đến giờ đã trổ mã thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp. Nếu vương phi ưa thích nha đầu này, vậy để nó hầu hạ vương phi được không?"

Đại phu nhân mới mở miệng, nét cười trên mặt Mộ Dung Thư càng sâu, nàng liếc mắt đánh già Thiến Như. Thấy cả người Thiến Như run rẩy kịch liệt, Mộ Dung Thư không khỏi trong lòng có chút nghi hoặc, cúi đầu cười nhạt không nói.

"Ôi, đại phu nhân, không phải ngươi sai bảo Thiến Như quen rồi sao? Vì sao lại đưa cho vương phi?" Tứ phu nhân nhất thời kinh ngạc vô cùng, lập tức liền hỏi ngược lại. Thường ngày nàng cùng đại phu nhân qua lại cũng khá thân thiết, nàng biết Thiến Như là đứa lanh lợi, được đại phu nhân vô cùng trọng dụng, không hiểu hôm nay nghĩ thế nào lại rộng rãi đưa cho vương phi? Chẳng lẽ đại phu nhân định nhân cơ hội này lấy lòng vương phi? Nàng khẩn trương nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Nhưng Mộ Dung Thư lại làm như không nghe thấy gì, chỉ tao nhã dùng trà.

Đại phu nhân cũng khẩn trương nhìn Mộ Dung Thư không dời mắt. Trong lòng trăm ngàn ý nghĩ luân chuyển, nếu Mộ Dung Thư đồng ý, chuyện kế tiếp dễ tính rồi! Nhưng phải hy sinh Thiến Như, mà cũng không sao, thứ không thiếu nhất trong vương phủ... chính là hạ nhân, huống hồ chỉ sợ Thiến Như đang che dấu tâm tư, về sau có thể tìm mọi cách trèo lên giường vương gia! Đến lúc đó người bị mất mặt chính là Mộ Dung Thư.

"Đại phu nhân thật đành lòng mang Thiến Như đưa cho bổn vương phi, rồi bên người đại phu nhân lại không có tri tâm nha hoàn hầu hạ thì sao?" Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hướng đại phu nhân, hỏi ngược lại.

"Bắc uyển có rất nhiều nha hoàn, nô tì từ từ chọn lại cũng được. Dù sao vương phi cũng coi trọng nha hoàn kia, được hầu hạ người là phúc của nó." Đại phu nhân lập tức trả lời.

Thiến Như không thể tin nhìn đại phu nhân, tại sao lại đem nàng giao cho vương phi? !

"Nếu vương phi cảm thấy khó xử, có thể lấy một nha hoàn trong Mai viên đổi với Thiến Như là được rồi không phải sao?" Tứ phu nhân cười nói. Nếu để vương phi nhận ân tình của đại phu nhân, đó chẳng phải là thành toàn cho đại phu nhân? !

Nghe nói vậy, đại phu nhân như mở cờ trong bụng, không cần nghĩ ngợi liền nói: "Nhận được vương phi ưu ái. Từ trước đến giờ, nô tì đều cảm thấy Hồng Lăng hầu hạ bên cạnh vương phi là tốt nhất, nếu có thể cho Hồng Lăng đến chỗ nô tì thường xuyên nhắc nhở, chắc chắn nô tì học được rất nhiều quy củ, cũng sẽ hiểu biết thêm." Nàng tin rằng chỉ cần mở miệng nói thẳng, chặn đường lui của Mộ Dung Thư thì nàng ta vì giữ thể diện chắc chắn sẽ đồng ý.

Hồng Lăng? Tứ phu nhân hít một hơi khí lạnh, ai trong phủ này mà không biết Hồng Lăng chính là tâm phúc của vương phi, làm sao kêu vương phi dễ dàng tặng cho người khác được? !

Lời của đại phu nhân dứt, Mộ Dung Thư liếc nàng với ánh mắt cực kì sắc bén. Đại phu nhân bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Thư, vội cúi đầu che dấu biểu hiện khẩn trương và mong chờ trong mắt.

Tứ phu nhân vốn là người bên đường xem cuộc vui, thấy tình cảnh trước mắt không khỏi động tâm suy nghĩ, nàng biết rõ, hiện giờ Mộ Dung Thư không dễ đối phó như lúc trước, vậy sau này muốn làm gì cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, không thể để người khác nắm nhược điểm của mình. Về phần đại phu nhân muốn bấu víu cành cao, tâm tư này nàng cũng phải cẩn thận phòng bị mới được.

Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, khóe môi hơi cong lên, hai tay phủi phủi quần áo sau đó đứng dậy, mỉm cười nhìn đại phu nhân cùng tứ phu nhân cười nói: "Bổn vương phi không...làm cái chuyện nhảm nhí là cướp đi thứ người khác yêu thích, nếu đại phu nhân đã quen sai sử Thiến Như thì giữ nó lại đi." Ánh mắt quét qua đại phu nhân ẩn dấu một đạo ánh sáng lạnh.

Đại phu nhân âm thầm cắn răng, không thể ngờ Mộ Dung Thư không thèm giữ mặt mũi cho ai hết, chẳng qua nàng chỉ xin một đứa nha đầu mà nàng ta lại dám trả lời như vậy! Thật giận, khóe mắt liếc về mấy nha hoàn đang đứng cạnh cửa, nếu chuyện mất mặt này được truyền ra khắp phủ thì chắc không ít người nhạo báng nàng đâu.

"Vâng." Thiến Như thở dài nhẹ nhõm, vội vàng lui nhanh về phía sau đại phu nhân.

"Vương phi quyết định thật sáng suốt" Tứ phu nhân thừa cơ hội vuốt mông ngựa.

Trong lòng oán hận cực điểm nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì, đại phu nhân chỉ có thể nhận lệnh, "Vâng, vương phi."

Mộ Dung Thư gật gật đầu: "Nếu không còn chuyện gì thì lui ra đi."

Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân vốn không có chuyện gì, chỉ vì nghe chuyện Mộ Dung Thư ở phủ tướng quân mà đến thăm dò một chút, dù sao các nàng cũng là thiếp, đến thỉnh an cũng là việc nên làm.

Nhìn các nàng rời đi, nụ cười trên môi Mộ Dung Thư biến mất, lập tức quay đầu lạnh giọng phân phó Thanh Bình: "Tìm Hồng Lăng về đây ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro