chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Thư nhíu mày, trong lòng hơi lo lắng. Thiến Như thất kinh. Đại phu nhân bỗng nhiên nhắc tới Hồng Lăng, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
– "Vâng, vương phi." Thanh Bình đáp.
Sau khi Thanh Bình rời khỏi, bọn Vân Mai, Thu Cúc mỗi người bưng một mâm hoa quả cùng điểm tâm đi tới.
"Vương phi, hoa quả đều tươi mới, đã rửa sạch sẽ, điểm tâm nhà bếp vừa mới làm còn nóng hổi đây." Thu Cúc đi về phía Mộ Dung Thư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, bừng sáng nụ cười.
– "Để xuống đi."
"Nô tì vừa mới thấy Thanh Bình vội vã chạy đến phòng bếp, nô tì có hỏi chuyện gì xảy ra nhưng Thanh Bình nói là vương phi sai cô ấy đi tìm Hồng Lăng nhưng Hồng Lăng đâu có ở trong phòng bếp." Thu Cúc đặt mâm trái cây xuống, buồn bực nói với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư ngẩng phắt đầu nhìn Thu Cúc, "Hồng Lăng không ở phòng bếp? !" Nếu là Hồng Lăng không ở phòng bếp, vậy lúc này đây đã phải quay về Mai Viên hầu hạ nàng mới phải, tại sao đã lâu vậy vẫn không thấy nàng ta đâu?
"Đúng vậy, Dương mụ kêu Hồng Lăng đến phòng bà ta hình như là xem mẫu hoa gì đó." Vân Mai giành trước trả lời.
Thấy thần sắc Mộ Dung Thư kỳ quái, Thu Cúc vốn giỏi về quan sát nét mặt người liền thu lại nét tươi cười hỏi: "Vương phi, có phải Hồng Lăng tỷ tỷ xảy ra chuyện gì hay không?"
Nghe hỏi, Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, mắt khép hờ, thần sắc lại càng lạnh lẽo, "Tốt nhất đừng có việc gì." Hi vọng chỉ là nàng suy đoán lung tung, không phải sự thật.
Thu Cúc và Vân Mai nhìn nhau, chuyện gì sẽ xảy ra cho Hồng Lăng? Tại sao thần sắc vương phi lại nghiêm trọng như vậy?
Qua khoảng hai ba khắc sau, Hồng Lăng trở về cùng Thanh Bình.
Mộ Dung Thư ngồi đọc sách chờ đợi, nhìn qua không có gì bất thường nhưng trong lòng lo lắng không thôi, từ khi xuyên qua đến đây, Hồng Lăng luôn luôn hầu hạ bên người, ngày thường tận tâm lo lắng cho nàng, trong lòng nàng đã xem Hồng Lăng như bạn tốt nên dĩ nhiên nàng tuyệt đối không hy vọng Hồng Lăng rơi vào trong kế hoạch của bất kỳ kẻ nào. Nhưng cũng có khi là nàng nghĩ lung tung.
"Vương phi, nô tì và Hồng Lăng tỷ tỷ đã trở lại." Thanh Bình và Hồng Lăng một trước một sau đi vào phòng.
Mộ Dung Thư lập tức buông sách, nghiêng đầu nhìn Hồng Lăng.
Chỉ thấy Hồng Lăng cúi thấp đầu, tựa hồ như có điều phiền nhiễu. Nàng nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư liền ngẩng đầu lên, cung kính cười nói: "Vừa rồi nô tỳ từ phòng bếp về hơi muộn làm trễ thời gian hầu hạ vương phi, mong vương phi thứ lỗi."
Thanh Bình thấy thần sắc Mộ Dung Thư thâm trầm, tưởng rằng vương phi bực mình Hồng Lăng, liền lập tức giải vây cho nàng: "Hồi vương phi, nô tì đi nửa đường thì gặp Hồng Lăng tỷ tỷ, nhất định không phải chị ấy cố ý về trễ, mong vương phi chớ trách cứ Hồng Lăng tỷ tỷ."
Hồng Lăng đầu càng cúi thấp.
"Hồng Lăng lưu lại, Thanh Bình ngươi lui xuống đi." Mộ Dung Thư trầm giọng ra lệnh.
Thanh Bình còn định mở miệng biện bạch cho Hồng Lăng nhưng nhìn đến sắc mặt bình tĩnh của Mộ Dung Thư liền nuốt những lời định nói lại, yên lặng lui ra.
Trong phòng chỉ còn Mộ Dung Thư và Hồng Lăng, Mộ Dung Thư thở dài, thanh âm trầm thấp lại hết sức ôn nhu hỏi: "Hồng Lăng, ngươi có tâm sự, nói ra đi."
Lúc quay về vương phủ, Hồng Lăng vẫn cực kỳ vui vẻ, nói chuyện với nàng cũng không vòng vo nhưng mới đi có ra ngoài một lát thì thái độ lại thay đổi như vậy, dấu dấu diếm diếm, dường như có tâm sự nặng nề.
Hồng Lăng nửa ngày không nói, nhưng hai vai buông xuôi lại bắt đầu lay động, có thể mơ hồ nghe tiếng khóc cố nén lại.
Lúc này Hồng Lăng bất lực không nói được chỉ biết lắc đầu, tiếng khóc ngày càng lớn, bả vai càng run rẩy. Mộ Dung Thư lại một lần thở dài, bước đến ôm lấy Hồng Lăng, thanh âm cực kỳ ôn nhu, tựa như chị gái đang trò chuyện với em gái bị uất ức vậy: "Có gì cứ nói với ta đi, trong mắt ta, ngươi giống như muội muội vậy, đáng giá cho ta bảo vệ. Nói đi, đến phòng bếp, gặp Dương mụ, sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Vương phi!" Hồng Lăng cũng không nhịn được nữa, òa khóc nức nở, trút ra tất cả ủy khuất và sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé, ấm áp của Mộ Dung Thư vuốt nhẹ sau lưng Hồng Lăng, nhẫn nại đợi Hồng Lăng mở miệng.
– "Vương phi, thân phận nô tì thấp kém nên từ trước giờ luôn giữ tròn bổn phận, từ trước giờ vẫn thầm nghĩ nếu đời này không thể gả cho một người trong sạch thì sẽ hầu hạ vương phi suốt đời, nô tì không dám mơ xa vời, có thể hầu hạ chủ tử như người là phúc mấy đời của Hồng Lăng. Nhưng...nô tì thật sự không muốn gả cho cái tên ăn hại chỉ biết ăn rồi nằm, nếu như vậy cả đời nô tì coi như bỏ đi! Nô tì thà chết cũng không gả cho hắn!
Hồng Lăng nói đứt quãng kèm theo tiếng khóc khiến người ta đau lòng. Đôi mày Mộ Dung Thư càng cau chặt, Hồng Lăng nói quá mức mơ hồ, làm nàng không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng những lời tiếp theo của Hồng Lăng lại làm cho thần sắc của Mộ Dung Thư ngày càng ngưng trọng, lần đầu tiên trong đời nàng nổi lên sát tâm với một người,
– "Nô tì đến phòng bếp để chuẩn bị điểm tâm và hoa quả cho vương phi, khi nô tì xong việc thì Dương mụ nhờ nô tì đến phòng bà ta cho xem vài mẫu thêu. Nô tì nghĩ vương phi cả ngày mệt nhọc chắc là phải nghỉ ngơi nhiều hơn một chút lại không chịu nổi Dương mụ kỳ kèo nên mới đồng ý đến phòng bà ta, không ngờ trong phòng Dương mụ lại có rất nhiều mẫu họa, đến khoảng hơn ba mươi bức nên nô tì chỉ chăm chú nhìn mà không để ý Dương mụ bỏ đi. Lúc nô tì đã nhìn xong, ngẩng đầu lên lại thấy một nam tử! Người này là con trưởng của Dương mụ, hắn ta là người ăn nhậu, đĩ điếm, cờ bạc không có món nào chừa, hai mươi mấy tuổi vẫn chưa có vợ, Nô tì nhìn thấy hắn lập tức muốn bỏ đi nhưng không ngờ hắn chặn nô tì lại còn nói..."
Nói đến đây, Hồng Lăng hơi kích động, gương mặt đỏ bừng, mất tự nhiên.

– "Hắn nói với nô tì, hắn rất vừa lòng với nô tì nên đồng ý cửa hôn sự này! Tiếp theo muốn ôm nô tì, đời nào mà nô tì chấp nhận, sự trong sạch của nô tì không thể hủy trên tay hắn! Nô tì ngay lập tức tránh thoát, giãy giụa, không cẩn thận còn cào vài đường trên mặt hắn. Lúc xông ra ngoài còn nhìn thấy rõ ràng Dương mụ đang đứng trước cửa. Bà ta nhìn thấy nô tì liền nói muốn thay con bà ta cầu hôn nô tì! Trong viện lúc đó còn có mấy nha hoàn nhìn thấy tên kia từ trong phòng đi ra và cũng nghe lời cầu hôn của Dương mụ. Trong sạch của nô tì bị hủy rồi!"
– "Dương mụ đã làm việc trong phủ hai mươi mấy năm, cũng có thể coi là quý phủ lão nhân. Chắc chắn nói được thì làm được, sau đó bà ta sẽ hướng vương phi cầu hôn, để người gả nô tì cho tên khốn kia. Nhưng...vương phi, nô tì bị mẹ con Dương mụ cài bẫy, nô tì không có tình cảm với hắn, làm sao mà nô tì có thể gả cho người như hắn được chứ! Nhưng...sự trong sạch của nô tì đã mất, nô tì nên làm thế nào đây, nô tì không muốn làm cho vương phi khó xử."
Nước mắt Hồng Lăng rơi như mưa, vừa khóc vừa khàn khàn nói. Trong sạch bị hủy lại bị nhiều người thấy. Nàng muốn biện bạch cũng không có cách, Dương mụ cũng có nhiều tay chân trong phủ lại được Thẩm trắc phi coi trọng, có mối quan hệ rất tốt với vài vị phu nhân, cho nên nếu Dương mụ cầu xin một nô tì như nàng thì làm sao vương phi có thể cự tuyệt? !
Nếu là chủ tử khác, biết được hạ nhân của mình dính vào sự việc như thế này, chắc chắn sẽ quở trách thậm chí đuổi ra phủ nên lúc vừa rồi, khi trở về nàng định giấu nhẹm chuyện này đi, một mình chịu đựng cũng không muốn làm phiền vương phi. Nhưng vương phi thật tâm lo lắng cho nàng mà nàng lại không muốn cả đời bị tên cặn bã này hủy hoại. Một khi không có phương pháp khác, nàng chỉ có thể ôm hận mà gả đi.
Mộ Dung Thư nghe Hồng Lăng nói xong, trong lòng thịnh nộ! Mới ngày thứ nhất hồi phủ, lại có người dám xuống tay tàn độc với người của nàng!
Hủy đi trong sạch của Hồng Lăng cũng đồng nghĩa hủy đi cả đời nàng ấy!
Dương mụ? Chỉ một quản sự phòng bếp mà to gan lớn mật như vậy, dám tính kế trên đầu nàng!
Mộ Dung Thư hai mắt phát hàn quang, thân ảnh đại phu nhân và Thiến Như hiện lên trước mắt. Biểu hiện của hai người này hôm nay có vẻ kỳ lạ, việc này tuyệt đối có liên quan đến đại phu nhân.
Nếu quả thật lần này do đại phu nhân đứng sau giật dây thì không thể phủ nhận nàng ta thật sự là một nữ nhân âm ngoan! Đánh vào điểm yếu nhất của nữ tử thời cổ đại là sự trong sạch! Bị đánh vào điểm yếu này thì còn chuyện gì mà nàng ta không nắm được trong tay!
Nhìn qua mục tiêu là Hồng Lăng, nhưng thực chất lại nhằm vào nàng! Muốn loại bỏ phụ tá đắc lực của nàng! Lần này tính kế Hồng Lăng, chỉ e lần sau người bị tính kế chính là nàng!
Nghĩ đến điều này, đôi mắt đang khép hờ của Mộ Dung Thư hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Hồng Lăng, kiên cường lên, ngươi nói lại một lần cho ta nghe, ngươi có muốn gả cho con trai Dương mụ không?" Mộ Dung Thư buông Hồng Lăng ra, để cho nàng đối mặt với mình, vô cùng thận trọng hỏi.
Hồng Lăng ngẩng đầu, dùng tay áo lau khô nước mắt, tuy mắt vẫn rưng rưng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định, "Vương phi, dù phải chết nô tì cũng không gả!"
"Lau nước mắt đi, bổn vương phi sẽ lấy lại công bằng cho ngươi " Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nói.
Hồng Lăng gật đầu lia lịa, "Nô tì tin tưởng vương phi, nô tì tin tưởng vương phi."
Mộ Dung Thư ôn nhu cười, "Cứ coi như chuyện hôm nay là một cơn ác mộng, chớp mắt thì quên hết đi. Bổn vương phi cũng muốn xem Dương mụ đến cầu hôn như thế nào."
"Vương phi?" Hồng Lăng không hiểu.
Mộ Dung Thư cũng không giải thích nhiều chỉ cười phân phó: " Mau rửa mặt, chải đầu lại, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt. Sáng mai nhớ trang điểm, mặc quần áo đẹp nhất cho ta."
Hồng Lăng nghe vậy, vẫn là không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, vương phi có điều phân phó nhất định là đã có chủ ý. Lúc rời đi, Hồng Lăng âm thầm quyết định, nếu như ngày mai Dương mụ đến cầu hôn, vương phi cự tuyệt không đươc thì nàng sẽ đáp ứng việc hôn nhân này, đợi đến đêm tân hôn sẽ đồng quy vu tận với mẹ con Dương mụ!
Tuy rằng nhìn qua là Dương mụ ra tay nhưng Hồng Lăng lại không khỏi nghi hoặc, hôm nay Dương mụ vô cùng kỳ quái, việc này không đơn giản như nàng đã nghĩ. Chẳng lẽ có người muốn thông qua nàng để hại vương phi?
Sau bữa cơm trưa, Mộ Dung Thư lập tức gọi ba người Thanh Bình, Vân Mai, Thu Cúc đến.
"Ba người các ngươi tìm vài bà tử to con, có sức khỏe trong viện mang theo dây thừng, tất thối đến chuồng ngựa bắt Dương Kéo, con lớn của Dương mụ cho ta. Nhớ rõ, không được kinh động đến Dương mụ. Nếu quản sự chuồng ngựa có hỏi, cho hắn chút bạc chặn miệng lại." Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó nói.
"Bắt Dương Trụ? Vì sao?" Thu Cúc vội hỏi.
Mộ Dung Thư âm thanh lạnh lùng nói: "Dám định làm bậy với Hồng Lăng, bắt lại để phòng ngừa bỏ trốn, ngày mai thẩm vấn."
"Cái gì? ! Đồ khốn như hắn mà dám có ý đồ xằng bậy với Hồng Lăng tỷ tỷ? !" Vân Mai và Thanh Bình đồng thời kinh hô, hận không thể ngay tức thì bắt trói tên khốn khiếp kia lại để ngày mai thẩm vấn, trả lại công bằng cho Hồng Lăng..
"Vậy Hồng Lăng có sao không?" Thu Cúc vội hỏi.
"Mới có ý đồ nhưng chưa thực hiện được nhưng cũng bị một phen kinh hãi, hiện đã về phòng nghỉ ngơi. Các ngươi không cần lo lắng, mau đi đi." Mộ Dung Thư cố ý nói to hơn để nhiều người nghe thấy, đây cũng là cách để bảo toàn sự trong sạch cho Hồng Lăng.
Ba người bọn Thu Cúc hiểu ý, liền vội vàng lui ra, đến khi ba người chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa thì Thu Cúc vẻ mặt khó hiểu quay lại hỏi: "Vương phi, nô tì không hiểu đi bắt người thì mang theo mớ tất thối này làm gì?" Dây thừng dùng để trói người, còn tất thối?
"Bịt mồm!" Mộ Dung Thư xoay người đi về trên giường, cười đáp lại nói.
Cả ba người đều sửng sốt. Dùng tất thối bịt mồm? Ngay sau khi hết ngạc nhiên, cả ba chạy về lục tung mọi ngóc ngách trong phòng tìm tất dơ vài ngày chưa giặt, Vân Mai vốn tinh quái còn nảy ra ý nghĩ nhét thêm cứt gà vào đó. Sau nửa canh giờ, ba nha đầu thở hổn hển trở về.
"Vương phi, bọn nô tì thật mệt chết đi được. Nhìn Dương Trụ kia gầy gò ốm yếu như vậy nhưng ba đứa nô tì với mấy người bà tử phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt được, hiện đang trói giam ở phòng chứa củi. Nô tì đã ra lệnh cho người trong viện không được để lộ chuyện này ra ngoài. " Thanh Bình sau khi vào nhà vội nói với Mộ Dung Thư.
"Vương phi yên tâm, miệng hắn bị bịt chặt như thế, có la hét cũng chẳng ai nghe." Vân Mai cười gian vài tiếng rồi mới nói với Mộ Dung Thư.
Thu Cúc lắc đầu, hơi bất an nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, Dương Trụ này là con trưởng của Dương mụ, ngày thường dựa hơi Dương mụ nên quen thói hống hách, hơn nữa Thẩm trắc phi cực kì coi trọng Dương mụ, chúng ta cứ bắt Dương Trụ như vậy liệu có gặp rắc rối hay không?"
Mộ Dung Thư còn chưa trả lời đã nghe Vân Mai liền kinh hô một tiếng, "Rắc rối? Vậy làm sao bây giờ? Nô tì thật không tính đến chuyện này nên đã đem cứt gà nhét vào miệng Dương Trụ rồi!"
"Cứt gà ở đâu ra?" Thanh Bình kinh ngạc hỏi.
Vân Mai cúi đầu không dám nhìn mọi người, nhu thuận trả lời: "Lấy ở phòng bếp nhỏ, hai ngày nay phòng bếp nhỏ vừa mua mấy con gà già."
"Đừng lo, việc này bổn vương phi đã có tính toán. Vân Mai, ngươi làm tốt lắm." Mộ Dung Thư không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, mặc dù Vân Mai là nha hoàn nhỏ tuổi nhất nhưng quỷ linh tâm nhãn cũng không ít, làm như vậy coi như cũng xả giận được phần nào.
Bắc uyển
"Đáng chết. sao Dương mụ lại thiếu kiên nhẫn như thế? !" Đại phu nhân vừa ăn được vài đũa thì không nuốt nổi nữa, lửa giận ngùn ngụt, làm thế nào cũng không nguôi được, tức mình quăng mạnh chén cơm xuống đất.
Thiến Như lập tức xoay người, vội vàng thu dọn cái chén bị vỡ, vừa định mở miệng khuyên nhủ ít câu nhưng nhớ lại thái độ tuyệt tình của phu nhân khi đưa nàng cho vương phi hồi sáng liền mang những lời sắp nói nuốt ngược lại vào trong.
Đại phu nhân cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt hoàn mĩ của Thiến Như, da thịt trắng nõn, bên tai liền văng vẳng lời nói của Mộ Dung Thư sáng nay, trong lòng liền hoàn toàn mất đi tín nhiệm với Thiến Như. Sắc mặt nàng tối đen, lạnh lùng nói: "Là ngươi khuyến khích Dương mụ làm chuyện đó?"
Tay cầm chén của Thiến Như run lên, ngay lập tức vội vàng lắc đầu: "Đại phu nhân, không phải nô tì. Nô tì sao dám làm như thế, nô tì đã nói với với Dương mụ đại phu nhân đã phân phó chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ hơn, có lẽ Dương mụ sợ vương phi định một hôn sự khác cho Hồng Lăng nên nhịn không được, hôm nay liền ra tay."
"Chà, đúng như thế sao?" Đại phu nhân vẫn nghi hoặc.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán Thiến Như, nàng biết đại phu nhân đã còn tin tưởng nàng, nhưng trong vương phủ này, đại phu nhân là người duy nhất nàng có thể dựa vào liền lập tức quỳ sụp xuống tỏ rõ lòng trung thành: "Đại phu nhân, nô tì đã hầu hạ bên cạnh người hai năm, luôn cúc cung tận tụy, sao dám làm ra chuyện hại đến người? Rõ ràng hôm nay vương phi định ly gián quan hệ chủ tớ chúng ta, hai năm qua chẳng lẽ người còn không hiểu lòng trung thành của nô tì sao, người cũng rõ nô tì là người tự biết thân biết phận, tuyệt đối không dám trèo cao."
Lời của Thiến Như như một cảnh tỉnh đại phu nhân, làm nàng sáng tỏ rất nhiều chuyện, lòng ghen tị lập tức không biến mất không thấy tăm hơi, nàng dịu dàng nói với Thiến Như: "Là ta hồ đồ, suýt nữa rơi vào bẫy của vương phi, ngươi đứng lên đi."
Thiến Như nghe đại phu nhân nói vậy liền biết đại phu nhân đã tin nàng, sau đó vội đứng lên nói: "Tạ đại phu nhân."
"Như vậy xem ra Dương mụ quá vội vàng rồi, ra tay mà không bọc trước lót sau như vậy rất dễ khiến người khác hoài nghi, may mà lúc Hồng Lăng chạy ra khỏi phòng bị nhiều người nhìn thấy, Hồng Lăng mất danh dự cũng chỉ có một đường là gả cho Dương Trụ thôi." Đại phu nhân buông lỏng cảnh giác với Thiến Như liền rơi vào trầm tư.
Thiến Như cúi đầu, tim đập thình thịch như trống, may mà lấy lại được lòng tin của phu nhân "Vậy có khi nào vương phi sẽ ra mặt bảo vệ Hồng Lăng hay không? Không đồng ý gả Hồng Lăng cho Dương Trụ?"
"Cho dù vương phi muốn ngăn trở, nhưng nàng cũng không có lý do gì chính đáng, ngày mai ngươi báo cho Dương mụ, bảo bà ta đi cầu Thẩm trắc phi cùng đến Mai viên cầu hôn, ta tin rằng trong lòng vương phi cũng biết phân nặng nhẹ ." Đại phu nhân cười khẩy nói.
Trong lúc mọi người đã âm thầm tính kế xong đều đi vào giấc ngủ thì đèn đuốc bên trong Trúc viên vẫn sáng trưng.
Tú Ngọc xách đèn lồng về đến trước viện, thấy đèn trong phòng Thẩm trắc phi vẫn sáng, liền lập tức tiến đến bẩm báo: "Chủ tử, chỉ sợ đêm nay vương gia sẽ không đến đây, nô tì nghe được, hiện giờ vương gia vẫn còn đang ở thư phòng. Theo lời quản gia, hôm nay trong triều có chuyện khó giải quyết, vùng Giang Bắc thất mùa liên tục trong năm năm, nạn dân khắp nơi, dù triều đình đã xuất kho cứu trợ trong mấy năm nhưng chỉ trị được phần ngọn, không giải quyết được phần gốc. Hiện nay vấn đề này đã giao vào tay vương gia, chỉ sợ lúc này vương gia đang đau đầu tìm cách xử lý. Chủ tử cũng nên đi ngủ sớm đi thôi."
Thẩm trắc phi đang ngồi thêu áo choàng dưới đèn nghe vậy tay cầm kim thêu chựng lại cười nói, "Thì ra là chuyện trên triều làm khó chàng, những chuyện này đàn bà như chúng ta không giúp được gì. Ngươi dặn dò nhà bếp hầm chút canh gà cho vương gia, đừng để chàng bụng đói đi ngủ. Ban đêm gió lạnh, nói nha hoàn hầu hạ trong phòng vương gia đốt lò than sưởi ấm."
"Vâng, nô tì đi ngay, " Tú Ngọc lập tức vâng mệnh, trong lòng thầm thở dài, không giờ nào, khắc nào mà Thẩm trắc phi không nghĩ cho vương gia, haiz. Chỉ đáng tiếc, người lại không phải là chánh phi. Trước khi rời đi, Tú Ngọc có chút bất mãn nói: "Vương phi chưa từng lo lắng cho vương gia một chút như người, mấy tháng trước còn mỗi ngày đòi gặp vương gia, ngày ngày dây dưa, nhưng dạo gần đây lại im hơi lặng tiếng, không hề quan tâm đến vương gia."
Nàng lầu bầu lẩm bẩm rời đi, Thẩm trắc phi cúi đầu thất thần, "A." một tiếng, vừa thấy kim thêu đã đâm vào tay, không ngừng nhỏ máu, nàng đưa tay vào miệng mút cầm máu, ngẩng đầu nhìn ánh nến lay động thì thầm tự hỏi: "Mộ Dung Thư, thật ra cô đã buông tay hay đang lạt mềm buộc chặt?"
Hôm sau
Sáng sớm, Mộ Dung Thư vừa mới rời giường thì mấy chưởng quầy đã đến cầu kiến. Hồng Lăng nghe lời Mộ Dung Thư vận một bộ quần áo màu tím bó sát người, những đường cong hoàn hảo đều được phô bày trọn vẹn đăc biệt chiếc eo nhỏ nhắn dường như có thể dùng một bàn tay đã có thể nắm trọn, màu tím càng làm tôn thêm nước da trắng nõn của nàng, hơn nữa nàng còn cố tình trang điểm thật tỉ mỉ, nhìn qua Hồng Lăg của hôm nay với Hồng Lăng của hôm qua như hai người khác nhau vậy. Sáng sớm nàng đã đến hầu hạ Mộ Dung Thư, ba nha hoàn kia thấy nàng không có gì khác lạ mới yên lòng.
Quả nhiên trong viện tin đồn về Hồng Lăng và Dương Trụ lan bốn phía nhưng ngại thân phận nàng là nha hoàn thân cận của vương phi nên không ai dám lớn tiếng. Thấy vậy, Hồng Lăng cũng giả ngơ mà Mộ Dung Thư lại như không nghe thấy.
Trắc phòng
Mười vị chưởng quầy đều ngồi ngay ngắn chờ Mộ Dung Thư, trong tay đầu cầm sổ sách, vẻ mặt cũng có chút căng thẳng, không yên, khi nhìn thấy Mộ Dung Thư đến, tất cả đầu đứng lên nói: "Nô tài tham kiến vương phi."
Mộ Dung Thư mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống hết đi."
Mười người chưởng quỹ bối rối nhìn nhau, tại sao hôm nay Mộ Dung Thư nhu hòa như thế? Họ vẫn còn nhớ rõ lời lẽ sắc bén của nàng lần trước ép người ta phải hiện nguyên hình.
Sau khi Mộ Dung Thư ngồi xuống, các chưởng ào ào mang mớ sổ sách mua bán giao cho Hồng Lăng.
Hồng Lăng đem sổ sách đưa cho Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư xem sổ sách cực nhanh, chỉ trong khoảng nửa canh giờ đã xem hết, cơ bản đã nắm được tình hình buôn bán, sổ sách cũng không sai sót, chỉ vỏn vẹn một tháng, lợi nhuận bằng với cả nửa năm trước, xem ra bọn họ đã biết sợ, không dám giở thủ đoạn lừa gạt nữa còn chuyên chú vào việc kinh doanh, chỉ trong một tháng, lợi nhuận tăng rất nhanh. "Hiện nay việc mua bán rất tốt. Các ngươi làm tốt lắm." Mộ Dung Thư cười tán dương.
Nhóm chưởng quầy nghe vậy, tinh thần đang căng thẳng đều thoải mái, yên tâm.
"Tiếp tục cố gắng, đôi khi cũng nên áp dụng vài biện pháp makerting. Mấy ngày nay, bổn vương phi cũng đã nghe qua không ít về tình hình các cửa hàng đồng phố. Hôm qua đã viết xong một bản phương án khuyến mãi nhằm thúc đẩy việc buôn bán của cửa hàng, nhưng không biết có thích hợp không? Các ngươi xem thử, nếu có gì không thỏa đáng, cứ nói để bổn vương phi sửa lại." Mộ Dung Thư hớp một ngụm trà rồi nói.
Do nàng không thể đích thân đến các cửa hàng để xem xét tình hình cụ thể nên cũng chỉ có cách sai Hồng Lăng thông qua dùng mọi biện pháp hỏi thăm tình hình hoạt động của các cửa hàng kia sau đó ghi nhớ lại hoạt động của các cửa hàng khi nàng vén màn nhìn thoáng qua lúc hồi phủ để vạch ra phương án này. Tuy rằng nàng là cường nhân trong thương trường hiện đại nhưng lại chưa từng thật sự áp dụng vào thời cổ đại này. Bây giờ nếu có gì không hiểu, trước tiên phải hỏi những vị thường xuyên lăn lộn mua bán trước mặt này, bất quá cũng là kinh doanh, phương thức chắc cũng không khác biệt lắm.
"Phương án khuyến mãi?" Mọi người đều ngơ ngác, từ ngữ này rất mới mẻ độc đáo, chưa ai trong số bọn họ từng nghe qua.
"Chẳng qua là cách chào mời mua bán thôi." Mộ Dung Thư cười nhạt giải thích.
Hồng Lăng đem mấy tấm giấy đầy chữ phát cho từng người, họ lập tức cúi đầu xem, tuy rằng trong đó có một số từ hiện đại mà họ không hiểu nhưng phương pháp tiếp thị ghi trong giấy cực kỳ mới lạ, bao nhiêu năm buôn bán chưa từng thấy qua có ai làm vậy.
Những người ngồi đây đều là tay lão luyện, sống lâu năm trong thương trường nhưng sau khi xem, trong lòng ai cũng không khỏi cực kì kinh ngạc, một vương phi sống an nhàn, sung sướng trong nhà cao cửa rộng sao lại có thể suy nghĩ được đến mức này. Tuy rằng phương pháp mới lạ chưa có ai dùng qua nhưng một khi thực hiện chắc chắn kiếm được không ít tiền lời.
Một người trong nhóm đứng dậy cung kính nói với Mộ Dung Thư: "Nô tài cho rằng có thể làm theo phương pháp của vương phi, nhưng nếu muốn giảm giá hàng hóa hoặc có chính sách ưu đãi khách hàng lâu năm thì tình trạng hàng hóa của chúng ta phải thật dồi dào, do vậy phải cần một lượng tiền lớn để bổ sung kho hàng."
"Nô tài cho rằng biện pháp tốt nhất là bán hết hàng tồn kho để lấy phí tổn nhập hàng mới, nếu khách hàng nào mua hàng tồn kho sẽ được ưu đãi khi mua hàng mới. Biện pháp này vừa giúp ta đẩy hết hàng tồn kho lại có thể thu hút khách hàng mới và giữ lại khách hàng cũ."
"Các vị huynh đệ nói rất đúng, ta có thể thử qua vài phương pháp nhưng phải chấp nhận phiêu lưu. Nô tài cho rằng mấy phương án này chỉ nên thực hiện mỗi năm một lần mới phát huy tác dụng tối đa."
Nghe bọn họ nói ra toàn bộ ý tưởng, Mộ Dung Thư hết sức hài lòng, trong lòng lại nảy ra những ý tưởng mới, "Muốn đạt được mục đích nhất định phải mạo hiểm. Các ngươi cứ yên tâm làm đi. Phương này án chẳng qua chỉ là các ý cơ bản còn thực tế phải làm như thế nào thì các ngươi tự tính toán. Còn về phần tiền bạc, các ngươi không cần lo lắng, bổn vương phi sẽ cấp cho các ngươi một vạn lượng, nếu đã quyết định thì bắt tay vào chuẩn bị ngay đi. Nếu lỗ lã thì bổn vương phi sẽ gánh nhưng nếu kiếm được món hời, ta sẽ chia các ngươi ba phần lãi."
Mấy người nghe vậy Mộ Dung Thư quyết định làm, hai mắt đều tỏa sáng, lai nghe thêm mình được chia ba phần lãi thì phấn khích đến độ trái tim muốn nhảy ra ngoài! Lợi thật lớn! Nếu nỗ lực làm tốt, không chừng có thể nhân cơ hội này kiếm một khoản thật lớn cho bõ công cả đời làm việc vất vả! Bọn họ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự vui mừng, hào hứng, liền khó nén kích động cam kết với Mộ Dung Thư: "Nô tài nhất định sẽ tận dụng hết khả năng."
"Như vậy thì tốt. Nhưng nếu có người muốn nhân cơ hội này lừa bịp bổn vương phi, một mai bị ta phát hiện, nhất định truy cứu tới cùng!" Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu, câu cuối cùng chính là cảnh cáo. Nàng không chấp nhận được có người dưới mắt nàng làm chút động tác khuất tất nào!
"Vâng ạ." Hơn phân nửa trong số mười người này đều biết thủ đoạn của Mộ Dung Thư, lúc này làm gì dám có tâm tư nào khác, huống hồ Mộ Dung Thư lại cho bọn hắn lợi ích lớn như thế!
Sau khi bọn họ rời đi. Mộ Dung Thư liền hỏi Hồng Lăng, "Ngươi có biết bán cửa hàng thì có phiền toái gì hay không?"
"Vương phi muốn bán cửa hàng?"
"Chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
"Nếu vương phi muốn bán, chỉ sợ rất nhiều người đều muốn mua, đến lúc đó chắc chắn sẽ bán được với giá tốt." Hồng Lăng cười nói.
Mộ Dung Thư cười mà không nói, ánh mắt dừng ở trên người Hồng Lăng, thấy dáng nàng yểu điệu liền cười nói: "Ngươi là người thông minh, chút nữa cứ tùy cơ ứng biến, nhìn theo ánh mắt bổn vương phi mà hành sự."
"Nô tì tin tưởng vương phi, vô luận vương phi làm gì, nô tì đều không có nghi ngờ." Hồng Lăng lập tức đáp lời.
Lúc này, Vân Mai cau mày đi tới, có chút tức giận nói: "Cái tên Dương Trụ này thật không yên thân. Nô tì đến xem hắn có lén chạy trốn hay không, ai dè không biết hắn lấy đâu ra sức lực lấy đầu gỗ cứa gần đứt dây thừng trên tay, may là nô tì lo xa, trói tay rồi còn quấn dây thừng trên đùi, trên người hắn nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng."
Nghe vậy, Hồng Lăng đang buồn bực trong lòng cũng giảm bớt vài phần, không nhịn được cười nói: "Vậy chẳng phải hắn giống y như khoanh giò chả sao?" (Thiền)
"Đúng vậy a! Nhìn rất buồn cười! Vậy là Vân Mai đã xả giận thay cho Hồng Lăng tỷ tỷ rồi!" Vân Mai nháy mắt to, cực kì đáng yêu nói, sau đó lại quay đầu tươi cười nói với Mộ Dung Thư: "Nô tì làm tốt như vậy, vương phi không khen nô tì sao?"
Mộ Dung Thư nghe vậy, bật cười. Có một đứa nha đầu như vậy hầu hạ bên cạnh thật vui vẻ, mâu quang vừa chuyển, cười nói: " Thưởng chứ, nên thưởng, tối nay nói phòng bếp nhỏ cho ngươi thêm hai chén cơm đi."
Sau khi Vân Mai tạ ơn xong mới hiểu ra liền cười héo queo, bĩu môi nói với Hồng Lăng: "Hồng Lăng tỷ tỷ, vương phi định nhét hai chén cơm này vào miệng Vân Mai mà "
"Ha ha. . . ." Mộ Dung Thư lắc đầu, vẫn nhịn cười không được. Nha đầu này thật đáng yêu.
Ba người vừa dứt tiếng cười thì Thanh Bình mang đệm chăn vừa phơi nắng vào phòng liền đến đứng giữa ba người, thấp giọng nói: "Vương phi, tối hôm qua vương gia nghỉ ngơi ở thư phòng, nghe nói Thẩm trắc phi chờ đến tận nửa đêm."
Mộ Dung Thư mỉm cười. Chẳng lẽ Vũ Văn Mặc chán ghét thẩm trắc phi?
Khi đang nghi hoặc, Thanh Bình lại nói tiếp: "Nghe nói vương gia trong triều gặp vấn đền khó giải quyết. Hoàng Thượng đem toàn bộ vấn đề vùng Giang Bắc gặp nạn giao cho vương gia xử lý. Đây chính là củ khoai lang phỏng tay, năm năm nay, quan viên địa lý vùng Giang Bắc đều đã nghĩ hết các loại biện pháp, nhưng vẫn thúc thủ vô sách, hiện tại việc này lại rơi vào tay vương gia, e rằng đến ngay cả vương gia cũng không nghĩ ra biện pháp nào."
"Tình hình nạn tai ở Giang Bắc rất nghiêm trọng sao?" Trong mắt Mộ Dung Thư thoáng hiện dị quang, nàng khép hờ mắt, trầm giọng hỏi.
"Nghe nói rất nghiêm trọng, đã có gần ba bốn vạn người chết, hơn mười vạn dân chạy nạn. Triều đình tuy có phát lương thực giúp nạn thiên tai, nhưng nhiều người như vậy, triều đình cũng không có cách nào chu toàn được." Thanh Bình thở dài nói.
Mộ Dung Thư trầm mặc không nói, tâm tư chuyển động. Trong đầu linh quang hiện ra.
Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư không nói, liền hơi giận, tái mặt nói với Thanh Bình và Vân Mai: "Sau này không được nói những chuyện như thế này nữa."
"Vâng." Thanh Bình và Vân Mai vội vàng đáp ứng.
Lúc này, tại thư phòng Nam Dương Vương phủ, Vũ Văn Mặc đang cau chặt đôi mày rậm, đang chăm chú nghiên cứu một bản đồ hoàn chỉnh, bên cạnh và vài tờ giấy nhỏ về tình hình nạn tai vùng Giang Bắc.
Năm năm nay sản lượng nông nghiệp liên tục giảm, đến năm nay thì đến một hạt thóc cũng không thu được, không những thế còn gặp phải nạn châu chấu. Tuy triều đình hàng năm đều có cứu trợ thiên tai chỉ đáng tiếc như muối bỏ biển. Cuộc sống dân chúng lâm vào lầm than, số người chết ngày càng tăng, vấn đề này thật vô cùng khó giải quyết.
Nhìn chằm chằm bản đồ địa hình, Vũ Văn Mặc xoa nhẹ huyệt Thái Dương, tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Trúc viên
Mới sáng sớm, đại phu nhân đã đến thỉnh an Thẩm trắc phi. Hai người ngồi tán gẫu thật vui vẻ. Không bao lâu sau, Dương mụ đến Trúc viên cầu kiến.
Ban đầu Thẩm trắc phi tưởng Dương mụ tìm nàng là vì phòng bếp đã xảy ra chuyện, nên không nghi ngờ lập tức cho vào gặp mặt.
Dương mụ quỳ giữa phòng, bất an chà xát hai tay trước bụng, quỳ nửa ngày mới hai tay bất an ở trước bụng giao nhau tham chà xát, quỳ nửa ngày mới cầu xin:: "Thằng con lớn của nô tỳ cùng Hồng Lăng cô nương tình đầu ý hợp, hai người đã sớm tư định chung thân. Trong phủ hạ nhân đều biết rõ, nhưng Hồng Lăng cô nương là người bên cạnh vương phi, nô tì không dám đến cầu vương phi đáp ứng việc hôn nhân. Vạn bất đắc dĩ mới đến tìm Thẩm trắc phi giúp đỡ, thỉnh Thẩm trắc phi ban ân, giúp nô tì lần này."
Dương mụ vừa nói xong, mọi người trong phòng đều kinh ngạc, dĩ nhiên loại trừ hai người đã biết trước việc này là đại phu nhân và Thiến Như.
Thẩm trắc phi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Dương mụ, nàng đã từng nghe nói về Dương Trụ nên dĩ nhiên cũng biết trong phủ không có hạ nhân nào nguyện ý gả cho hắn. Mà nha hoàn Hồng Lăng bên cạnh Mộ Dung Thư là đứa thông minh, lanh lợi, làm sao có thể coi trọng Dương Trụ? Lại nghĩ tới lời đồn trong phủ sáng nay, ánh mắt nhìn Dương mụ càng phức tạp.
Đại phu nhân không dám nhiều lời, lúc này chỉ sợ nói sai một câu, sẽ gây ra ngờ vực nơi Thẩm trắc phi.
"Những năm gần đây, nô tì luôn luôn tận tâm tận lực vì Vương phủ, không dám có chút lười nhác cẩu thả cũng chưa bao giờ dám yêu cầu gì xa vời. Hiện thời con trai nô tì con cùng Hồng Lăng cô nương yêu nhau, tuy rằng cấp bậc, lễ nghĩa không tương xứng nhưng phàm cái gì cũng có ngoại lệ. Thẩm trắc phi vốn là người nhân từ, hy vọng người có thể nhón tay làm phúc, giúp nô tì lần này, chỉ cần Thẩm trắc phi và nô tì cùng đến gặp vương phi, nô tì tin chắc chắn vương phi sẽ đáp ứng việc hôn nhân này, vừa vặn thành toàn cho con của nô tì con cùng Hồng Lăng cô nương." Dương mụ thấy Thẩm trắc phi không nói, liếc đại phu nhân một cái, liền đập đầu xuống đất lia lịa.
"Hồng Lăng cô nương là người vương phi quen sai sử bên người, hôm qua nô tì muốn lấy Thiến Như đổi mà vương phi còn không cam lòng thả ra chứ đừng nói mang nàng ta gả đi." Đại phu nhân dùng trắng thêu trắng noãn che miệng, cười nói.
Nghe vậy, bên môi Thẩm trắc phi gợi lên một chút cười, dấu diếm ánh mắt thấu hiểu mọi chuyện, nhìn lướt qua Dương mụ và đại phu nhân một lần nữa.
Trong lòng Dương mẹ phấp phổng như nổi trống, nếu chuyện này thành công, bà ta sẽ nhanh chóng có cháu nội để ẵm bồng, hơn nữa nhìn Hồng Lăng cô nương là biết đây là người hữu dụng, rất thích hợp làm con dâu của bà! Có Hồng Lăng làm vợ, không chừng Trụ nhi cũng sẽ không còn lầm đường lạc lối nữa.
Đại phu nhân làm như chuyện này không liên quan đến nàng, tỏ vẻ thản nhiên dùng trà nhưng bàn tay hơi run rẩy của nàng lại tiết lộ những gì nàng đang che dấu.
Lúc này, hạ nhân của Mai viên đã đem chuyện Dương mụ đi gặp Thẩm trắc phi nói cho Mộ Dung Thư.
Sau nửa canh giờ
Mai viên
"Vương phi, Thẩm trắc phi, đại phu nhân đã tới." Tiểu nha hoàn báo lại.
Lúc này, Mộ Dung Thư đang nghiên cứu bản đồ chi tiết vùng Giang Bắc do Hồng Lăng lấy ra từ trong tàng thư lâu của phủ, với vài quyển tạp thư nghiên cứu của dân gian, đang xem đến nhập thần thì bên ngoài có tiếng bẩm báo.
"Thanh Bình. Mang cất mấy thứ này cho kỹ." Mộ Dung Thư từ trong sách ngẩng đầu, phân phó Thanh Bình.
"Vâng." '
Nàng quay đầu nhìn Hồng Lăng đang có chút khẩn trương nói: "Đi thôi." Đại phu nhân đỡ lưng cho Dương mụ quả nhiên là có chút tâm cơ, biết rõ nếu một mình Dương mụ đến đây nàng sẽ dễ dàng giải quyết nên mới cùng Thẩm trắc phi đến.
Tuy hơi bất ngờ, dù sao Thẩm trắc phi không phải là người sẽ vì đại phu nhân, nhị phu nhân làm chuyện hại người mà không có lợi cho mình, lần này lại tham dự vào, chỉ sợ đã nghĩ xong kế sách ứng đối. Mộ Dung Thư âm thầm nhíu mày.
Hồng Lăng nghe thấy Thẩm trắc phi cũng tới, không khỏi lo lắng hơn, xem ra Dương mụ nhất quyết ép nàng thành thân cùng Dương Trụ!
Sương phòng
Thẩm trắc phi và đại phu nhân đã chờ sẵn.
"Sao hôm nay Thẩm trắc phi và đại phu nhân lại cùng tới gặp bổn vương phi ?" Mộ Dung Thư vừa vào trong phòng, thấy hai người như hoa như ngọc liền cười hỏi.
"Hôm qua vương phi vừa hồi phủ, một đường ngựa xe mệt nhọc, thật là vất vả nên không dám quấy rầy. Vả lại hôm nay cũng có vài việc đến tìm vương phi thương lượng rồi tranh thủ uống ké trà của vương phi." Thẩm trắc phi cùng đại phu nhân đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Thư, sau đó Thẩm trắc phi cười nói.
Đại phu nhân cũng cười tươi như hoa tiếp lời: "Nô tì tình cờ gặp Thẩm trắc phi nên cũng muốn thêm một chân uống trà ké của vương phi đó."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cười nói: "Thì ra đều muốn đến đây uống trà. Nơi của ta có rất nhiều trà, bảo đảm cho các ngươi uống đến no thì thôi."
"Ha ha."
Ba người vừa gặp mặt, sau vài lời nói dí dỏm, không khí liền rất vui vẻ. Tuy miệng cười nhưng ánh mắt Thẩm trắc phi và đại phu nhân đều lẳng lặng đánh giá Hồng Lăng đang đi theo sau Mộ Dung Thư.
Mắt hai người đều sáng rỡ, không ngờ nha đầu ngày thường im im thế kia lại là một mỹ nhân. Khó trách Dương mụ lại nóng lòng như vậy. Nhưng tại sao nét mặt của Hồng Lăng lại không thấy chút buồn bã hay bất an nào vậy?
Hồng Lăng cúi đầu, bình tĩnh đi sau Mộ Dung Thư, rồi đứng sau lưng nàng, trên mặt không mảy may hiện lên nét nào không thoải mái.
Thu Cúc, Vân Mai dâng trà.
"Không biết Thẩm trắc phi tìm đến bổn vương phi là vì chuyện gì?" sau khi an tọa, Mộ Dung Thư cầm chén trà, thổi nhẹ vài hơi rồi uống một hớp nhỏ, thanh âm êm dịu hỏi.
Đại phu nhân lập tức nhìn Thẩm trắc phi.
"Hiện thời vương gia công vụ bề bộn, bên người lại ít người hầu hạ, tính ra chỉ có vương phi, muội muội và ba vị phu nhân, trong đó nhị phu nhân do phạm sai vẫn còn bị cấm túc. Tỷ muội chúng ta ít người như vậy chỉ sợ không thể hầu hạ vương gia chu đáo, bốn phu nhân bây giờ chỉ còn ba, nên muội định thương lượng với vương phi có nên tìm một người mới hay không?" Thẩm trắc phi nhìn về phía Mộ Dung Thư, trong mắt lóe lên dị quang nhưng mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, từng câu nói đều là suy nghĩ cho vương gia.
Nghe nói vậy Mộ Dung Thư ngẩng đầu, liếc Thẩm trắc phi liếc mắt một cái, thấy thần sắc nàng vẫn như thường, quả nhiên là một hiền thê lương mẫu khiến người người bội phục! nhưng trong lời nói này còn có mục đích gì khác thì chính nàng ta là người hiểu rõ nhất, Mộ Dung Thư cười mỉm, chăm chú nhìn lá trà đang chậm chậm xoay tròn trong chén, Thẩm trắc phi thấy vậy, âm thầm khinh thường, xem ra Mộ Dung Thư quả thật đang sử chiêu lạt mềm buộc chặt đây mà!
Đại phu nhân vô cùng kinh ngạc, nàng và Thẩm trắc phi vốn đến đây vì chuyện Hồng Lăng và Dương Trụ nhưng sao bây giờ lại liên quan đến chuyện nạp thiếp cho vương gia?
"Vương phi tại sao lại chần chừ?" Đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy Mộ Dung Thư đáp trả, Thẩm trắc phi liền lên tiếng hỏi.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu, nét cười vẫn tươi như trước "Bổn vương phi nghỉ ngơi không đủ nên hơi mệt mỏi, ngồi một lát lại ngủ gật mất, chuyện nạp thiếp cho vương gia cứ theo ý Thẩm trắc phi là được. Dù sao bổn vương phi cũng vừa mới quản sự, ta nghĩ dạng nữ tử vương gia ưa thích chắc là Thẩm trắc phi hiểu biết nhất ."
Đồng tử Thẩm trắc phi co rụt lại, ý của Mộ Dung Thư là gì? !
"Nếu tỷ tỷ không có ý kiến khác, muội muội liền chuẩn bị." Thẩm trắc phi cười nói.
Đại phu nhân nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi chua chát, vương gia vốn rất ít khi đến chỗ nàng, nay nếu có người mới, vương gia càng sẽ hiếm khi đến phòng nàng hơn nữa. Dĩ nhiên Thẩm trắc phi không phải lo, cứ một tháng thì đã có hơn nửa tháng vương gia qua đêm tại phòng nàng ta rồi.
"Ân, muội muội cứ tiến hành đi." Mộ Dung Thư gật đầu, lại cúi đầu nhìn tách trà.
"Mấy ngày nay, muội luôn để tâm xem xét để tìm một nữ tử vừa có sắc mà tính tình lại tốt, nhưng con gái tốt thật khó tìm, may mà trời không phụ người có lòng, cuối cùng muội muội đã tìm được cô gái như vậy. Nhưng mà không biết tỷ tỷ có cam lòng buông tay không?" Thẩm trắc phi nói dứt câu, ánh mắt vẫn dõi theo từng biểu tình trên gương mặt Mộ Dung Thư, sau đó ánh mắt dời đến Hồng Lăng đang cung kính hầu hạ bên người Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư mở bừng mắt, "Hả?"
Thái độ thờ ơ của nàng làm Thẩm trắc phi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có điểm bất an, nhưng vẫn tiếp tục nói "Giai nhân này ngay bên vương phi chứ chẳng đâu xa! Mấy ngày nay, muội muội thấy đứa nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ vừa chu đáo lại trung thành, đúng là người thích hợp nhất, hơn nữa nhan sắc lại xinh đẹp hơn người mà quan trọng nhất tính tình lại nhu hòa, cẩn trọng."
"Là ai vậy?" Mộ Dung Thư ngắt lời khen của Thẩm trắc phi, nhẹ nhàng hỏi bâng quơ.
Đại phu nhân thân nghiêng người về phía trước, có chút tò mò nên vểnh tai chờ nghe. Thật ra tò mò là phụ, tâm trạng vui vẻ khi người gặp nạn mới là chính, nếu người bên cạnh Mộ Dung Thư thật sự là người như vậy thì đây đúng là một chuyện cười lớn! Bên người lại có một đứa hầu gái lẳng lơ, lén lút thông đồng đàn ông, đến lúc tin này truyển ra không biết bị người ta chê cười đến mức nào nữa đây!
Thẩm trắc phi đưa khăn lên miệng, khẽ cười vài tiếng, sau đó thò tay chỉ vào Hồng Lăng đang đứng sau Mộ Dung Thư, "Chính là nha đầu phía sau tỷ tỷ!"
"Cái gì? !" Đại phu nhân kinh hô. Làm sao có thể? !
Hồng Lăng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm trắc phi.
Mộ Dung Thư vẫn đang cúi đầu, gương mặt vẫn rạng rỡ, tươi cười như hoa nở, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm trắc phi, nói: "Hả? Thì ra là nha đầu này, đúng là đứa làm cho người thích mà. Bất quá..."
"Chẳng lẽ tỷ tỷ luyến tiếc? Hay còn có nguyên nhân nào khác?" Thẩm trắc phi lo lắng hỏi.
Mộ Dung Thư cười nhạt không nói, tay chợt run lên, chén trà rơi xuống đất. "YAA.A.A..! Trà nóng quá."
Hồng Lăng vội vàng thu dọn.
Thẩm trắc phi gắt gao nhíu mày.
"Thẩm trắc phi mới vừa nói cái gì? Bổn vương phi nghe không rõ lắm." Mộ Dung Thư săm soi bàn tay mình một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Thẩm trắc phi, cười hỏi.
"Muội muội muốn hỏi tỷ tỷ, có luyến tiếc nha đầu Hồng Lăng này hay không?" Thẩm trắc phi không chút bực mình, nhếch môi cười, nói
Nghe vậy, Mộ Dung Thư trước nhướng mày, sau lại nhíu mày, nhìn như khó xử, "Hồng Lăng là nhà đầu hồi môn của bổn vương phi, đã hầu hạ ta từ hồi ở nhà mẹ đẻ, vô cùng hiểu ý ta, được ta vô cùng yêu thích. Nếu không để Hồng Lăng hầu hạ bên cạnh, ta cũng không thoải mái, huống chi nha đầu này cũng không phải ổn thỏa như bề ngoài của nó đâu, chỉ sợ sau này vô ý làm phiền lòng vương gia."
"Ha ha, xem ra tỷ tỷ rất là luyến tiếc nha ! Điều này cũng chẳng trách tỷ tỷ, nếu bên cạnh muội muội cũng có người khéo léo như vậy thì muội cũng không muốn buông ra. Nhưng tỷ tỷ đừng quá lo lắng, theo muội, Hồng Lăng tuyệt đối cũng sẽ hầu hạ vương gia thật chu đáo, đến lúc đó không phải tỷ muội ta chính là người vui mừng nhất sao? " Thẩm trắc phi cười nói nhưng bên trong lại âm thầm cười lạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng!
Mộ Dung Thư đang muốn đáp lại, thì Vân Mai đã ở trước cửa cung kính nói: "Hồi vương phi. Quản sự phòng bếp Dương mụ cầu kiến."
"Dương mụ? Có nói tìm bổn vương phi có việc gì không? Nếu không quan trọng thì cứ cho chờ ở ngoài." Mộ Dung Thư trả lời.
"Dương mụ nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp vương phi."
Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Thẩm trắc phi và đại phu nhân.
Đại phu nhân lập tức lên tiếng: "Nếu Dương mụ có chuyện quan trọng muốn gặp vương phi, sao người không gặp bà ta một lần? Nếu thật sự có chuyện quan trọng, thì tiện đó giải quyết cho nhanh."
"Được, cho Dương mụ vào đi." Mộ Dung Thư gật gật đầu, phân phó Vân Mai.
Trong chốc lát, một phụ nhân hơi béo cúi đầu đi vào, vào tới trong phòng mới dừng bước."Nô tì gặp qua vương phi. Vương phi vạn phúc kim an."
"Đến gặp bổn vương phi có chuyện gì?" Mộ Dung Thư đi thẳng vào vấn đề, quanh co với Thẩm trắc phi và đại phu nhân cả nửa ngày bao nhiêu nhẫn nại cũng bị mài mòn gần hết nên khi nói chuyện với Dương mụ, thanh âm có vẻ lười nhác. Huống hồ mọi người đã đến đông đủ, có tiết mục gì hay cứ trình diễn đi.
Dương mẹ quỳ mọp xuống đất, "Hồi vương phi, hôm nay nô tì đến đây để cầu vương phi một chuyện."
"Chuyện gì?" Mộ Dung Thư hỏi.
Đại phu nhân nín thở nhìn Dương mụ, hi vọng Dương mụ giữ bình tĩnh, lúc này ngàn vạn lần đừng để xuất hiện lỗ hổng nào.
Thẩm trắc phi hiển nhiên so với đại phu nhân bình thản hơn rất nhiều, trên khuôn mặt không lộ bất cứ điểm nào bất thường ngược lại vô cùng trấn định tự nhiên.
Rầm, rầm, rầm ba tiếng, Dương mẹ dập đầu liên tiếp: "Thỉnh cầu vương phi thành toàn cho con trai lớn của nô tì là Dương Trụ và Hồng Lăng, hai người bọn họ tình đầu ý hợp, sớm tư định chung thân, thỉnh vương phi thành toàn!"
"A? !" Đại phu nhân vô cùng phối hợp kinh hô một tiếng.
Lúc này dù Hồng Lăng có cứng cỏi thế nào cũng không có cách nào khống chế sự sợ hãi đang lan tràn, tình hình hôm qua lại hiện ra rõ mồn một, một câu tư định chung thân của vương mụ đã dễ dàng phá hủy hoàn toàn sự trong sạch của nàng rồi!
Dương mụ cũng toát mồ hôi lạnh, lời này nói ra mang theo chút chột dạ nhưng bà ta nghĩ Hồng Lăng chắc chắn không dám kể lại sự việc hôm qua cho vương phi nghe, dù sao chủ tử nào mà chẳng coi trọng mặt mũi, ai mà chịu được nha hoàn bên người lại làm ra hành vi mất thể diện như vậy!
"Hàng ngày, Hồng Lăng đều hầu hạ bên cạnh bổn vương phi, khi nào lại có tư tình với Dương Trụ? Chuyện này là lần đầu tiên bổn vương phi nghe đến nha." Mộ Dung Thư không những không hề tức giận mà còn ý cười đầy mặt.
"Kỳ thực có rất nhiều hạ nhân trong phủ biết rõ quan hệ của Hồng Lăng và con trai nô tì." Dương mụ dùng giọng như muỗi kêu giải thích
Mộ Dung Thư gật gù, khóe môi hơi cong lên nhìn Thẩm trắc phi, "Xem ra nha đầu bên cạnh ta không có phúc khí làm người bên cạnh vương gia đâu. Muội muội vẫn đi tìm người khác là hơn."
"Đây chỉ là đề nghị của muội muội còn quyền quyết định là ở tỷ tỷ." Thẩm trắc phi gật đầu trả lời. Mục đích cuối cùng của nàng chỉ là muốn thử Mộ Dung Thư, nếu Mộ Dung Thư đồng ý thì nàng cũng sẽ có cách loại trừ Hồng Lăng.
Mộ Dung Thư thu hết biểu tình của Thẩm trắc phi vào mắt, sau đó thu hồi ánh mắt, như có như không đảo mắt qua đại phu nhân, rồi nhìn đến Dương mụ, "Xem ra chuyện Dương mụ nói là sự thật, nói gì đây cũng là chuyện tốt, bổn vương phi nên đáp ứng đi thôi, hơn nữa còn phải chuẩn bị đồ cưới thật nhiều cho Hồng Lăng, ..."
Dương mụ mạnh mẽ ngẩng đầu, không ngờ Mộ Dung Thư sẽ đồng ý, trong nhất thời kinh hỉ vô cùng nhưng câu sau của Mộ Dung Thư lại khiến bà ta càng thêm khẩn trương, đến thở mạnh cũng không dám.
"Bất quá. Việc này có chút không giống như Dương mụ nói vậy!" Nụ cười trên môi Mộ Dung Thư đột nhiên biến mất, ánh mắt vô cùng sắc bén, hướng ra ngoài cửa hô to: "Dẫn người vào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro