Chap 67(part2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn người quỳ ở trước mắt, Môi mỏng nhấp trở thành một đường thẳng, đáy mắt có một tia chán ghét. Mộ Dung Lâm luôn luôn cúi đầu khóc, không nhìn thấy sắc mặt Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư cười lạnh, đem ánh mắt đặt trên người Vũ Văn Mặc , muốn nhìn xem hắn thương hoa tiếc ngọc như thế nào

Trong ngực nàng , Hiên nhi còn chảy ra một đống nước mắt, nước mũi, nghe thấy am thanh lại sau của Mộ Dung Lâm , nhìn lại quả nhiên thấy Vũ Văn Mặc! Lập tức tưởng mình chuốc họa, liền 2 mắt ngưng tròng chó chút ủy khuất nhìn về phía Mộ Dung Thư , một đôi mắt phượng câu hồn như vậy, khiến Mộ Dung Thư bên trong rơi lệ theo, Mộ Dung Thư thầm than một tiếng , không ngờ nàng cũng có thời điểm bị sắc đẹp mê hoặc! Bất quá nàng biết trong lòng thằng nó sợ mình gây họa, nên mới bày ra bộ dáng đáng thương hệt thỏ con như vậy.

"Mẫu thân.." Hiên nhi khiếp đảm kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ Mộ Dung Thư rồi quay ra hướng Vũ Văn Mặc thấp giọng nói:" cha"

Nghe thấy vậy, con ngươi đen láy của Vũ Văn Mặc rời từ trên khuôn mặt bé của Hiên nhi lên người Mộ Dung Thư , thanh âm có vẻ trầm lại nói" Vừa rồi phát hiện chút vấn đề, liền tới hỏi một chút"

Hắn coi như không phát hiện Mộ Dung Lâm quỳ trước mặt, đem ánh mắt trực tiếp dừng trên người Mộ Dung Thư, Mộ Dung Thư buông Hiên nhi ra , đến trước mặt hành lễ với Vũ Văn Mặc:" thần thiếp thỉnh an gia"

Hiên nhi lập tức có nề nếp, đứng ngay ngắn hành lễ" Hiên nhi thỉnh an cha"

Vũ Văn Mặc gật đầu:" tất cả đứng lên đi"

" Vâng" Mộ Dung Thư cùng Hiên nhi đồng thời đáp

Bên này Mộ Dung Lâm nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nhìn một màn này, có chút phản ứng không kịp! Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi Vũ Văn Mặc thực sự không thấy nàng? Bất quá mà nói cũng đã ra cửa, lại không có được sự chú ý, nếu nàng cứ như vậy mà hồi phủ tướng quân, phụ thấn chắc chắn trách cứ nàng, mà nàng cũng mất mặt, dù sao lần này nàng cũng hao hết tâm tư mà đến. Trước mắt vô luận thế nào cũng không thể để Mộ Dung Thư đuổi nàng đi.

Huống hồ đây là một cơ hội tốt,Vũ Văn Mặc đang ở ngay trước mắt! Trong đầu Mộ Dung Lâm vang lên từng lời Nhị di nương đã nói, đối với nam nhân nhất định phải điềm đạm đáng yêu, khiến người ta yêu cùng thương tiếc. Nàng đối với vóc dáng cùng diện mạo của mình cực kì có tự tin, trước mắt phải treo trên mặt nước mắt trong suốt, mới đủ khiến Vũ Văn Mặc thương tiếc.

Liền cầm khăn thêu sát khóe mắt, cứ thế lệ châu rơi đầy mặt, thân hình run run như cành liễu trong gió , thấp giọng khóc nói:" Vương gia, lúc ấy thực sự không phải lỗi của ta, lúc ấy ta không thấy rõ nên mới không tiếp được, hơn nữa lúc đó trứng gà có chút trơn trượt. Thỉnh vương gia, vương phi, tiểu thiếu gia chớ trách cứ, lần sau ta sẽ cẩn thận"

Lời này vừa nói ra, Hiên nhi trừng mắt nhìn, hắn là vốn tuổi nhỏ, cứ nghĩ mọi chuyện không ổn rồi, lại không hiểu nổi người này vừa nãy mạnh mẽ cứng rắn, giờ lại mềm yếu như liễu trong gió? Chẳng lẽ người lớn ai cũng dùng chiêu này? Trong nhà bà cô , một nhóm người dùng chiêu này, mà những người dùng chiêu này đều không phải người tốt! Hiên nhi một bên nghĩ như vậy, một bên gật đầu, nhất định là như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, xem đến xem đi , nữ nhân này càng ngày càng làm người ta thấy ghét, càng lo lắng chuyện bất công của thiên hạ. Răng nhỏ cắn môi, mắt phượng câu lòng người chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn cũng kéo ra vào tia ủy khuất, lảo đảo chạy tới trước mặt Vũ Văn Mặc, dừng lại bên cạnh Mộ Dung Lâm , thân hình nhỏ nhắn quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Vũ Văn Mặc:" phụ thân, Hiên nhi không có làm sai" sau đó ngón tay nhỏ chỉ vào Mộ Dung Lâm ngọt ngào ngây thơ lên án nói:" nàng cũng không phải nữ nhân của cha, như thế nào lại muốn cha làm chủ" . Dứt lời đẩy tay của Mộ Dung Lâm ra:" ngươi ném trứng gà của ta, lại còn hướng tra ta tố cáo, ngươi và nhị di nương giống nhau, chán ghét!"

Mộ Dung Lâm đình chỉ nỉ non, Hiên nhi tuy rằng đẩy nàng, nhưng tuổi còn nhỏ sao đẩy ra được, nhưng là nàng nghe Hiên nhi nói, nhất thời sửng sốt. Đứa nhỏ này logics kiểu gì vậy?

Mộ Dung Thư khóe miệng rụt rụt, đứa nhỏ này so với mẫu thân nó còn mạnh mẽ hơn , còn bé như vậy đã biết bảo vệ mình, che chở người thân

"Ngươi" Mộ Dung Lâm nghiến răng nghiến lwoij, đứa nhỏ này thật almf cho người ta chán ghét mà, muốn lập tức bịt miệng nó lại. Vừa định trách mắng, nhưng may mắn còn lý trí. Ở trước mặt Vũ Văn Mặc phải giữu hình tượng. Quay đầu thấy Mộ Dung Thư sắc mặt thoải mái, bày ra bộ dáng xem trò vui. Mộ Dung Lâm cảm thấy bị kiềm hãm, lửa giận bùng lên.

Giảm cơn giận, liền ngẩng đầu hướng Vũ Văn Mặc, tiếng trầm nhẹ, quả nhiên chọc người thương tiếc:" Vương gia"

Mộ Dung Thư nhíu mày, Mộ Dung Lâm mỗi một hành động đều khoogn có khí chất khuê nữ, quả nhiên là phiên bản của Nhị di nương, xem ra Nhị di nương đã sớm bí mật bồi dưỡng Mộ Dung Lâm thành đời tiểu thiếp thứ 2. Thế nhưng sớm đã quen mới mỹ nhân, bên người Vũ Văn Mặc cũng không thiếu tiểu mỹ nhân vờn quanh, hắn có hay không sẽ bị Mộ Dung Lâm hấp dẫn? Nàng ung dung đánh giá Vũ Văn Mặc

Hắn thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ, khí chất bất phàm, có lẽ sẽ thực sự thích loai hình này của Mộ Dung Lâm! Ít nhất nàng cũng khảng định, Mộ Dung Lâm kế thừa sở trường của nhị di nương.

Đang lúc dựa cột xem Vũ Văn Mặc trả lời thế nào, Vũ Văn Mặc thế nhưng không nhìn Mộ Dung Lâm , từ bên cạnh nàng ta đi qua phía nàng nói:" xem ra nơi này cần có chuyện giải quyết, lát sau rồi nói"

Dứt lời , liền xoay người đi qua Mộ Dung Lâm , đi được vài bước bỗng nhíu mày lạnh giọng nói với Mộ Dung Lâm:" Nơi này là Nam Dương vương phủ, không phải phải tướng quân, càng không phải sân khấu, đừng để cho Vương phi mất mặt"

Dứt lời, liền xoay người rời đi. Hiên nhi nghe vậy, không hiểu quay đầu nhìn về phía Mộ Dung thư, cha tại sao không có trách cứ nó, đánh chửi nó? Trước kia ở Vương phủ, nam nhân kia sẽ bảo mấy bà cô kia đánh đấm hắn và mẫu thân! Nghĩ đến đây, ánh mắt Hiên nhi tối sầm lại. Phờ phạc ỉu xìu đứng lên, hướng Mộ Dung Thư đi tới . Mộ Dung Lâm giống như đang trong trời đông giá rét tháng chạp, nàng không nghĩ Vũ Văn Mặc cứ như thế coi thường nàng! Như thế cười nhạo nàng! Coi nàng như một con hát! Có lẽ nào Mộ Dung Thưnói xấu sau lưng nàng? Môi run run, nàng muốn giải thích nhưng có lẽ Vũ Văn Mặc đã đi xa.

Quay lại nhìn Mộ Dung Thư , vô luận không vừa ý thế nào, nàng cũng muốn lưu lại vương phủ!

Hướng Mộ Dung Thư không ngừng dập đầu , khóc lóc cầu xin:" Vương phi, nhị muội biết sai rồi, sau này sẽ không bất kính với vương phi và tiểu thiếu gia nữa "

Mộ Dung Thư thở dài, xoay người phất tay :" Không cần nói nhiều, bổn vương phi cũng muốn giữ ngươi, nhưng giờ trong mắt Vương gia không dung được ngươi nữa. Mặc dù sau này tỷ muội ngươi ta nghĩ lại cũng không muốn lo lắng, bổn Vương phi sẽ thường xuyên hồi phủ tướng quân, chuyện này ngươi cũng đừng quá để trong lòng" Lời này

nàng nói ra, thực sự là chuyện tàn nhẫn nhất với Mộ Dung Lâm

Nghe vậy sắc mặt Mộ Dung Lâm tái nhợt, lúc này trên mặt nước mắt cũng có phần thực cảm. Siết chặt răng, khăn lụa trên tay vừa dùng lau nước mắt cũng bị vặn thành đoàn, hung lăng trợn mắt liếc Mộ Dung Thư một cái rồi đứng dậy rời đi.

" Nhị muội đợi chút.. nhờ ngươi chuyển lời đến phụ thân, nếu lần sau muốn gảy bàn tính, nhớ chọn cái tốt một chút" Mộ Dung Thư thản nhiên nói.

Mộ Dung Lâm sắc mặt trắng bệch, đây là Mộ Dung Thư trước mặt mọi người vũ nhục nàng! Dư quang đảo qua, 4 phía người làm đều cười trộm.

Đáng giận! Chắc chắn md đã có mưu kế từ trước, nếu không sao Vương gia lại xuất hiện đúng lúc vậy.

Trong lòng tràn đầy phẫn hận, Mộ Dung Lâm xấu hổ rời đi.

Sau khi Mộ Dung Lâm ly khai, Hiên nhi như chú chó nhỏ ôm Mộ Dung Thư lấy lòng:" Mẫu thân, Hiên nhi giúp người trút giận!"

Mộ Dung Thư vuốt đầu Hiên nhi, con ngươi đen lóe lên. Ôn nhu hỏi:"

Hiên nhi, chiêu hãm hại này học ở ai?"

Hiên nhi ngẩng đầu lên, ngây thơ ngọt nào trả lời:" là khi ở Vương phủ, di nường thường dùng chiêu này đối phó với mẫu thân, nam nhân kia lần nào cũng tin, sau đó đánh mẫu thân ."

" Ngoan, Hiên nhi nghe nương nói. Con vì nương xuất đầu vốn không có sai. Bất quá sai ở chỗ, con không trong sạch mà đấu với nữ tử, con là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sau này muốn tiến công lập nghiệp, loại thủ đoạn hại người này tốt nhất không dùng lại" Mộ Dung Thư thanh âm hơi trầm xuống giải thích. Mộ Dung Thư không nghĩ đến sau khi Liễu Ngọc Nhi đem Hiên nhi đến tay nàng, Hiên nhi cuối cùng lại biến thành đấu đá, không phải nam nhi đỉnh thiên lập địa, nam tử chí khí hào hùng!

" Ân, nương, Hiên nhi biết" Hiên nhi gật đầu lia lịa, ý muốn nói nó đã biết

Mộ Dung Thư nhìn nó, sắc mặt không né tránh,nàng biết nó đã thực sự hiểu, lúc này mới phóng tâm cười:" Hiên nhi thật ngoan"

Sau cơm tối, trời còn chưa tối, Vũ Văn Mặc đã gọi Tri Thu đem một tờ giấy ra.

Mộ Dung Thư vừa cầm lên, không tính là đề toán, cũng không phải là đề mục nghiêm chỉnh. Vấn đề là như vậy, cũng giống như trên chiến trường, nhưng mà vấn đề rất kì quái. Quân ta có 5 nghìn cung thủ, 2 vạn tên. Quân địch cũng 5 nghìn cung thủ, 2 vạn tên. Bên nào sẽ thắng?

Hắn biến thái phải không? Vấn đề này nếu vuốt mông ngựa sẽ nói, hoặc không vuốt mông ngựa thì sẽ cũng sẽ nói quân ta thắng, nêú chắc chắn hơn sẽ nói lưỡng bại câu thương, không biết điều nhất chính là, người ra đề có logic sai!

Mà Mộ Dung Thư cầm bút đề dưới chỗ trống trả lời:' chờ lúc ta quân cùng quân địch anh dũng giao chiến lưỡng bại câu thương, chợt phái đến một nhánh quân, mà nhánh quân này chỉ cần 100 cung thủ cùng 5 nghìn tên liền có thể ngư ông đắc lợi."

Tri Thu tuy biết chữ, nhưng nhìn cũng không hiểu Mộ Dung Thư đang viết có ý gì, chỉ biết Vũ Văn Mặc sau khi nhìn Mộ Dung Thư trả lời vẫn trầm mặc

Buổi chiều, Hồng Lăng đi cùng Hiên nhi và Thu Cúc 3 người hầu hạ nàng tắm rưả.

Trong vòng một ngày, nàng thích nhất phía sau, đây là lúc thả lỏng nhất, hưởng thụ nhất.

" Vừa rồi lúc ăn cơm tối, nghe nói nhị gia ở ngoài thành buôn bán phải về Vương phủ" Vân Mai vừa kì lưng cho Mộ Dung Thư vừa nói

"Nhị gia không phải ở ngoài bình thành đã tìm được phủ đệ cho mình rồi sao, như thế nào lại trở lại?" Thanh Bình không hiểu hỏi.

Vân Mai lắc đâu nói, :" ta cũng là nghe mấy người ở phòng bếp nói chuyện phím mới biết được, chắc là do làm ăn thất bại đi, nên mới về Vương phủ"

Tam gia, Tứ Gia, Ngũ Gia đều ở tỉnh ngoài quản gia nghiệp Vương phủ, trong 2 năm qua càng ngày càng phát đạt, trừ bỏ Nhị gia, sợ là lần này trở về liền ở luôn trong Vương phủ" Thanh Bình suy đoán nói

Thu Cúc liếc thần sắc Mộ Dung Thư, thấy nàng không mấy hứng thú với việc này nên hướng Vân Mai, Thanh Bình nói :" Trước mắt Vương phi không nên chê việc làm của chủ tử khác"

Vâng, " Vân Mai cùng Thanh Bình lập tức đáp.

Mộ Dung thư lại nhíu nhíu mày , xem lại chút sự tình có liên quan đến Nhị gia Vũ Văn Khải.

3 năm trước đây, Vũ Văn Khải ra ngoài liền đi bình giữa trật tự đô thị, có để ý đến sản nghiệp của Vương phi ở bình thành. Nhưng giao cho chưa đầy một năm đã thâm hụt tiền mua bán, nên Vũ Văn Mặc thu hồi lại, mà hắn cũng ở bên ngoài tự xây phủ, sau đó cũng mở 2, 3 tơ lụa trang, rượu trang

Hiện thời trở về, sợ là phá sản, ở bên ngoài sống không nổi nữa, mới nghĩ trở về.

Da mặt hắn cũng thật dày, lúc đi thì muốn gia sản, lúc về thanh liêm, hơn nữa Vũ Văn Khải là do thiếp thất Tần di nương của Vương lão gia sinh. Tần di nương cũng có chút tâm cơ, lần trước Vũ Văn Khải đi bình thành làm khai phủ là do chủ ý của nàng, sau đó nàng được Vũ Văn Khải đem từ trong phủ đi, lần này trở về e cũng là chủ ý của nàng ta.

Nhưng trước mắt đây cũng chỉ là lời đồn đại truyền từ trong phủ ra mà thôi, chưa chính xác

Mộ Dung Thư thở dài, Nam Dương Vương phủ thật không phải là một chỗ yên tĩnh!

Ngày thứ hai, trong cửa hàng có người tới, là Tiết chưởng quỹ, Mộ Dung Thư biết được về sau, có chút nghi hoặc. Lúc này chẳng phải là thời điểm hàng tháng giao kiểm toán, Tiết chưởng quỹ tại sao trở về? Chắc là có chuyện quan trọng đi. Liền ở nhà bên cạnh tiếp đãi

Tiết chưởng quỹ một mặt vẻ làm khó, nói với Mộ Dung Thư: "Đại thiếu gia lại trong cửa hàng chi bạc, nô tài không đáp ứng. Đại thiếu gia uy hiếp nô tài, nếu như nô mới không cho hắn bạc, hắn liền đem vương phi gièm pha ra ngoài, nhìn xem đến lúc đó rốt cuộc đánh mất thể diện là của ai! Nô tài không có chủ ý nên mới tới gặp Vương phi. Thỉnh Vương phi để chớ trách cứ."

"Đại thiếu gia? Gièm pha?" Mộ Dung thư bưng chén trà tay dừng lại(một hồi), con ngươi đen trung ánh sáng lạnh vừa hiện. Mộ Dung lâm mới vừa đi, tên đó lại không yên ! Gièm pha? Mộ Dung thư cười lạnh, sợ là Mộ Dung Thu tiết lộ phong thanh, làm cho hắn đã biết ngày ấy nàng bị cướp việc! Bây giờ nghĩ lại uy hiếp nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro