73. Kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sau khi chúng tôi ăn xong, Sylvia nói:
- Ồ! Họ đến rồi!

Có một nhóm người mặc áo choàng màu vàng đi tới. Họ là đội quân của Sylvia ư?

Sylvia nói với họ:
- Tôi đã thuyết phục được bọn họ rồi!

Bọn họ nhìn chúng tôi rồi bàn tán xôn xao. Tôi nhận ra trong số đó có một cô gái xinh đẹp ăn mặc như một ninja. Cô ấy đi về phía chúng tôi. Còn Sylvia thì đang nói chuyện với thuộc hạ của cô ta.

Cô gái này tự giới thiệu một cách lịch sự:
- Xin chào! Tôi là Cherry! Rất vui được hợp tác với mọi người!

Sau đó chúng tôi cũng giới thiệu mình với cô gái này.

Cherry cười tươii:
- Mặc dù Sylvia luôn nói rằng hai bạn là Kẻ Hủy Diệt Thế Giới, nhưng tôi thấy rằng các bạn là người tốt!

Tôi hỏi:
- Sao bạn lại khẳng định như vậy?

Cherry nháy mắt:
- Đó là trực giác của con gái!

Sau đó cô ấy quay lại nhìn Sylvia:
- Tất cả chúng tôi đều chịu ơn của Sylvia! Cho nên bọn tôi đã thề sẽ trung thành với cô ấy tới cùng! Cho dù có phải hy sinh tính mạng!

Thật không ngờ một tội phạm như Sylvia lại có nhiều người trung thành với cô ta đến vậy........

Sylvia nói dõng dạc:
- Các bạn hãy nghe đây! Phải bảo vệ người phụ nữ này thật cẩn thận! Hãy đưa họ đến nơi an toàn!

Tất cả những người khác đều gật đầu. Sau đó một số người trong bọn họ đưa cô Osaka rời đi.

Sylvia nói tiếp:
- Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt David! Theo tin tình báo thì hắn và thuộc hạ sắp đi qua đây! Cơ hội hiếm có này không thể bỏ qua được! Chúng ta phải thật đoàn kết! Các bạn nghe rõ chưa?

Tất cả những người khác đều đồng thanh một cách quyết tâm. Cô ta còn trẻ vậy mà thật ra dáng một chỉ huy.

*
* *


Sau khi ẩn nấp kỹ càng, trời lúc này đã tối. Chúng tôi nhìn thấy một đội Kỵ Binh đang đi tới. Họ đang hộ tống một chiếc xe ngựa cực kỳ hiện đại. Và những con ngựa này là robot chứ không phải ngựa thật.

Khi thấy Sylvia ra hiệu, chúng tôi cùng với quân của Sylvia bắt đầu xông ra. Các câu thần chú được phóng ra từ khắp nơi, xung quanh bắt đầu khói bụi mù mịt.........

Tôi dùng Bùa Watera đánh ngã mấy tên Kỵ Binh. Bọn họ hoàn toàn bị bọn tôi áp đảo. Chúng tôi đã tin rằng mình sẽ thắng trận này! Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính..........

Trên nóc của cỗ xe ngựa xuất hiện một cái tháp nhỏ bằng máy và nó tỏa sáng. Bỗng nhiên toàn bộ chúng tôi không sử dụng được pháp thuật nữa. Những chiếc đũa phép giờ trở nên vô dụng. Chuyện quái gì thế này? Là do cái thứ đó ư?

Lão David ở bên trong xe cười khà khà:
- Lũ ngu! Bọn mày tưởng tao dễ bị tóm vậy ư?

Bọn tôi từ thế thắng chuyển sang thế thua. Đội quân của Sylvia bị bọn Kỵ Binh tiêu diệt dần dần........

Tôi nhìn thấy Cherry đang chạy đến chỗ Bella. Điều tiếp theo tôi nhìn thấy thật không thể tưởng tượng được: Cherry lấy ra trong tay áo một con dao găm và đánh vào gáy Bella khiến cô ấy bất tỉnh.

Tôi hét lên:
- KHÔNG!!!!!!

Sylvia xông tới và quát:
- Cherry! Cô đang làm cái quái gì vậy hả?

Rất nhanh, Cherry phóng mấy cái phi tiêu vào tay của Sylvia. Cô ấy đau đớn ngã quỵ xuống:
- Cô điên rồi à? Cô có biết mình đang làm gì không?

Cherry nở nụ cười hiểm độc:
- Đồ ngu! Tao đã liên minh với ngài David từ lâu rồi! Tại sao tao lại phải trung thành với một kẻ tội phạm như mày chứ?

Có một anh chàng áo vàng từ đâu xông ra và nói to:
- Cherry! Tại sao cô lại làm vậy? Không phải Sylvia đã từng cứu sống cô sao? Đây là cách cô đền ơn cô ấy ư?

Cherry ngay lập tức đâm mũi dao vào ngực anh ta và nói một cách lạnh lùng:
- Ai quan tâm chứ!

Sylvia hét to:
- PETER!!!!!!

Anh chàng tên Peter ngã gục xuống với đôi mắt trợn trừng. Anh ta đã chết..........

Cherry cười khà khà:
- Bây giờ đến lượt ngươi đấy, Sylvia!

Tôi xông ra túm lấy vai Cherry và cố gắng quật ngã cô ta nhưng không được. Chết tiệt! Cô ta khỏe quá!

Cherry đột ngột túm lấy cổ tay tôi. Điều tiếp theo tôi nhận thấy là mình bị ngã lộn một vòng xuống đất. Cô ta biết sử dụng võ thuật của dân Muggle ư?

Tôi chưa kịp đứng dậy thì cô ta đâm ngay một phát vào lưng tôi. Đau khủng khiếp!

Trước khi bất tỉnh, tôi nhìn thấy Sylvia ném một quả bom khói về phía Cherry và dìu tôi đi............

*
* *


Khi tỉnh dậy thì tôi thấy vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận. Tôi đang nằm trên một bãi cỏ trong rừng.

Sylvia đang băng bó cho tay phải của mình:
- Bella đã bị bọn chúng bắt đi rồi! Bây giờ đuổi theo vẫn kịp đấy!

Tôi vội đứng lên:
- Phải đi cứu Bella ngay! Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm mất!

Sylvia nói:
- Tôi nữa! Tôi phải trả thù cho những người đã bị hắn giết!

*
* *


Cuối cùng, tôi và Sylvia đã đuổi kịp bọn Kỵ Binh. Lý do bọn tôi đuổi kịp là do bọn chúng đang đi bộ. Có lẽ những con ngựa máy đã bị hỏng hóc trong cuộc chiến vừa rồi.

Sylvia lấy đũa phép ra hô:
- Watera!

Cái tháp trên cỗ xe bị nổ tung. Tuyệt lắm! Có thể sử dụng phép thuật được rồi!

Tôi gọi to:
- BELLA! BẠN Ở ĐÂU?

Ông Diego và đội Thợ Săn Hắc Ám đột ngột xuất hiện tấn công bọn Kỵ Binh.

Ông ấy nói:
- Ta thật không ngờ David lại hợp tác với Hắc Ám!

Cherry đột ngột xuất hiện trên không trung cầm một thanh gươm sắc bén tấn công ông Diego. Ông ấy tạo Bùa Khiên ra đỡ đòn của cô ta.

Nhưng gươm của cô ta chém xuyên thủng Bùa Khiên của ông Diego. Đầu ông ấy bay ra khỏi cần cổ. Máu văng tung tóe.

Cherry phá ra cười:
- Ta thuộc hệ Kim. Loại Bùa Khiên thông thường làm sao chống nổi Giả Kim Bí Thuật chứ!

Đội Thợ Săn Hắc Ám lúc này đang chiến đấu với bọn Kỵ Binh cho nên họ không biết rằng ông Diego đã chết.........

Sylvia buồn bã nói:
- Vì sao hả, Cherry? Trong suốt thời gian qua, không phải cô đã rất vui vẻ sao? Vì sao cô lại thành ra thế này?

Cherry lạnh lùng nói:
- Đúng vậy! Chúng ta đã là một đội ăn ý! Tôi đã rất hạnh phúc! Đó là khoảng thời gian đẹp! Nhưng....thời thế thay đổi rồi! Nếu không hợp tác với ông ta thì kể cả tôi cũng bị giết! Thời buổi này phải biết "gió chiều nào xoay chiều ấy" chứ!

Sylvia giận dữ:
- Tôi sẽ không tha cho cô đâu, Cherry!

Cherry cười nhạo:
- Ngươi làm sao mà thắng nổi ta hả, Sylvia?

Bỗng tôi thấy Bella đang chạy về phía tôi. Tôi cũng mừng rỡ chạy về phía cô ấy. May quá! Bella vẫn ổn!

Sylvia bỗng thét lên:
- Khoan đã, Albus!

Tôi chưa kịp hiểu gì thì bỗng thấy ở tay áo của Bella xuất hiện một con dao. Và cô ấy dùng nó để đâm tôi.........

Hự! Tôi bị ai đó đẩy mạnh đến nỗi ngã văng xuống đất........

Tôi ngẩng lên và chứng kiến một cảnh tượng đau lòng: Sylvia bị Bella đâm vào bụng.

Ôi không......tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này......

Sylvia hỏi:
- Ngươi là.......Takara đúng không?

Bella cười đắc thắng:
- Đúng! Ta là Takara đây!

Tôi kêu lên:
- Nhưng màu tóc..........

Takara ngắt lời:
- Ta đã đổi nó thành màu đen để đánh lừa ngươi đấy, Albus! Ngài David đã phong ấn Bella lại rồi! Bây giờ ta đã trở thành nhân cách gốc, là chủ của cơ thể này! Sau bao nhiêu năm, cuối cùng ta đã tự do rồi!

Sylvia lùi lại ném bom phát sáng rồi ngã khỵu xuống. Tôi lập tức cõng Sylvia bỏ chạy.

Dưới sự chỉ đường của Sylvia, chúng tôi đã về nhà của cô ấy. Đây là căn nhà gỗ mà tôi đã thấy trong mơ. Khi đó Sylvia đã cứu anh Banka.......

Tôi đặt cô ấy lên giường. Và bắt đầu dùng phép chữa trị.

Mặc dù vết thương đã lành nhưng Sylvia lại ho ra đầy máu. Chết tiệt! Không lẽ con dao đấy có độc?

Sylvia chùi máu trên mồm và nói như hết hơi:
- Cậu đừng.......cố sức nữa.....tôi bị trúng độc rồi.....có lẽ sẽ không sống được lâu nữa.......

Tôi chợt thấy mình muốn rơi nước mắt:
- Không! Cô đã cứu mạng tôi! Tôi không thể để cô chết được!

Sylvia nhìn vào khoảng không xa xăm:
- Tôi đã.....gây ra quá nhiều tội ác....có lẽ giờ là lúc.....tôi phải trả giá........

Tại sao cô lại cứu tôi hả, Sylvia? Không phải cô muốn tôi chết sao?

Sylvia trả lời:
- ....cậu là con mồi của tôi.....cho nên tôi không muốn kẻ khác nẫng tay trên........chỉ vậy thôi......

Tôi cố kìm nước mắt lại nhưng không thành công lắm.

Sylvia mỉm cười:
- Thật không ngờ cậu lại khóc vì tôi.......

Ông Diego chết. Bella bị phong ấn. Giờ Sylvia lại vì tôi mà trúng độc sắp chết! Chúa ơi! Giờ tôi phải làm gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro