74. Sức mạnh của thánh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Sylvia ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Còn tôi thì ngồi trên ghế và nhìn ra cửa sổ.

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi thấy hơi khó ngủ. Nếu lần sau Takara xuất hiện thì tôi phải làm gì đây? Nếu tôi ra tay với Takara thì Bella cũng bị ảnh hưởng. Và làm cách nào để giải độc cho Sylvia đây?

Anh Banka đã chết. Những người khác giờ cũng không biết sống chết ra sao. Giờ đây tôi trở nên thật đơn độc.

Sau một lúc trằn trọc, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ............

Stacy và Yfu đang nói chuyện gì đó với nhau ở trong một căn phòng rộng lớn. Stacy bỗng kêu lên:
- Cẩn thận! Lucifer đang ở đây!

Quả thật là Lucifer và lão Isaac đang đứng phía sau Yfu. Nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh.

Lucifer ngạc nhiên:
- Quý cô xinh đẹp này là ai vậy?

Lão Isaac trả lời:
- Cô ta là Yfu Kunaji!

Lucifer reo lên:
- A! Thì ra cô là người đã đánh bại Isaac hả? Đúng là tuổi trẻ tài cao! Tại sao cô không gia nhập với chúng tôi?

Yfu lạnh lùng nói:
- Ta đâu mạnh bằng ngươi! Kẻ tự vỗ ngực cho rằng mình là Chúa, là Thần Thánh!

Lão Isaac gầm lên:
- Đừng có láo với Ngài, ranh con!

Nhưng Lucifer xua tay:
- Thôi nào, Isaac! Chúng ta nên nói năng lịch sự với một quý cô chứ!

Rất nhanh, Yfu chém mặt nạ của Lucifer đứt làm đôi. Cô ấy sửng sốt:
- Không lẽ ngươi là........

Ngay lập tức Lucifer dùng phép sửa lại cái mặt nạ rồi từ từ đeo vào:
- Chà chà! Các ngươi thấy mặt ta rồi! Sao nào? Đẹp không?

Yfu nói:
- Nhân cách bên trong mới là thứ quan trọng nhất! Ngươi chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi!

Nhưng Lucifer vẫn cười hềnh hệch. Lão Isaac nổi điên lên xông tới chém Yfu.

Francoise bỗng từ đầu xuất hiện đỡ đòn cho Yfu cho nên cô ấy bị trúng nhát chém của lão Isaac vào tay.

Yfu đánh văng lão Isaac ra rồi kéo Francoise bỏ chạy. Cô ấy hỏi:
- Francoise! Bạn có sao không?

Francoise nói bằng giọng lo sợ thấy rõ:
- Vết thương đó không phải là vấn đề! Thật tình mình thấy sợ tên Lucifer đó.........

Yfu nói:
- Mình cũng thế! Cái tên Lucifer đó luôn tạo ra một không khí chết chóc chung quanh hắn mà không phải ai cũng nhận thấy được! Rốt cuộc hắn là người hay ác quỷ?

Lão Isaac thì nhận ra Stacy đã biến mất từ lúc nào. Hắn gào to:
- BAY ĐÂU! BẮT TẤT CẢ CHÚNG NÓ LẠI CHO TA!

Lucifer thì vẫn huýt sáo một cách bình tĩnh.

Evangeline lúc này đang đưa cô Stacy đi trốn. Cô ấy hạ gục những tên áo đen xuất hiện cản đường.

Nhưng Evan đột ngột dừng lại. Cô ấy đổ mồ hôi hột. Stacy nhận ra Lucifer đang đứng trước mặt họ.

Evangeline lẩm bẩm:
- Ông ta đến đây từ khi nào vậy?

Lucifer vẫy đũa phép:
- Watera!

Evan tạo ra một bức tường đá nhưng không thể chặn được. Đòn này phá vỡ bức tường của Evan và đánh văng cô ấy ra sau.

Stacy kêu lên:
- Giá mà mình không bị mất hết pháp thuật!

Lucifer mỉm cười:
- Bây giờ để ta thử câu thần chú này xem! Avadar Kedarva!

Một tia sáng chết người phóng đến chỗ Evan. Nhưng Yfu lao ra kịp thời dùng thanh gươm to lớn của mình chặn nó lại.

Yfu hét:
- Tất cả mọi người hãy chạy đi!

Lucifer nói:
- Này Yfu, cô không thể thắng nổi tôi đâu! Tốt nhất hãy đầu hàng đi!

Yfu nói dứt khoát:
- Còn lâu!

Stacy bước lên phía trước và nói:
- Ta sẽ đi với ngươi! Nhưng ngươi phải tha cho họ!

Nhưng Yfu ngăn lại:
- Không được! Em sẽ quyết đấu với hắn!

Lucifer vẫy nhẹ tay. Một tiếng nổ lớn vang lên. Yfu, Francoise và Evan bị ngã văng ra xa.

Yfu đứng dậy và phân thân thành ba người xông tới tấn công Lucifer. Evan tạo ra một áp lực đè mạnh khiến Lucifer khuỵu đầu gối xuống. Francoise tạo ra một vòi rồng nước cực lớn tấn công hắn ta.

Lucifer vùng thoát khỏi sự khống chế của Evan, tránh được đòn của Francoise và hóa giải thuật Phân Thân của Yfu. Cho nên nhát chém của Yfu chỉ làm cho hắn rách áo.

Hắn ta trầm trồ:
- Khá lắm! Các ngươi thật lợi hại! Không mấy ai có thể làm rách áo ta được đâu! Được rồi! Bây giờ đến lượt ta ra đòn nhé, các quý cô xinh đẹp!

Lúc này cô Stacy, Yfu, Francoise và Evan bắt đầu tuyệt vọng. Lucifer thật sự quá lợi hại. Không lẽ đây chính là sức mạnh của thần thánh sao?

Nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Khoan đã, Lucifer!

Đó là Lucy. Cô ấy đã trở lại hình dạng bình thường và trông xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Cô ấy nói:
- Để bọn chúng tôi! Anh không cần phí sức đâu!

Yfu kêu lên:
- Lucy! Đừng làm vậy!

Nhưng Lucy lạnh lùng nói:
- Vĩnh biệt nhé!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Khói bụi bay mù mịt.

Ở giữa hành lang xuất hiện một cái hố to lớn và sâu hoắm. Trần hành lang cũng bị thủng sau đòn vừa rồi.

Lucifer vỗ tay:
- Tốt lắm, bạn của ta!

Lucy mỉm cười:
- Chỉ cần một đòn này là đủ tiêt diệt hết tất cả bọn chúng rồi!

Lão Isaac chạy tới từ phía sau và hỏi:
- Xác của bọn chúng đâu rồi?

Lucy nói dõng dạc:
- Bọn chúng không thể nào sống nổi sau đòn vừa rồi đâu! Nhưng ông cứ xuống tầng dưới kiểm tra cho ta!

Lão Isaac tuân lệnh rồi chạy đi...........

Tôi giật mình tỉnh giấc. Trời đã lờ mờ sáng. Tôi thật sự sốc khi thấy Lucy ra đòn kết liễu bọn họ. Không lẽ cô ấy bị Lucifer thôi miên? Nhưng có vẻ không phải như vậy. Tại sao Lucy lại trở nên như vậy? Không những thế cô ấy còn rất mạnh nữa. Mà nơi đó là ở đâu vậy nhỉ? Liệu cô Stacy, Yfu, Francoise và Evan còn sống không? Tôi hy vọng rằng họ vẫn sống vì chưa nhìn thấy cái xác nào cả............

Sylvia đã tỉnh dậy. Tôi đứng dậy pha cho cô ấy cốc cà phê. Cô ấy mỉm cười:
- Cám ơn!

Tôi hỏi:
- Bây giờ bạn thấy sao?

Sylvia đứng dậy và nói:
- An tâm! Bẩm sinh nội lực pháp thuật của mình rất mạnh! Chất độc chưa giết mình ngay được đâu!

Điều đó làm tôi thấy an tâm hơn. Và chúng tôi tự nhiên trở nên xưng hô với nhau thân mật hơn từ bao giờ không biết.....

Sylvia đi ra ngoài và ngắm nhìn bầu trời. Tôi hỏi:
- Tại sao bạn vẫn có thể cười được khi biết mình sắp chết?

Cô ấy nói:
- Cuộc sống là luôn luôn phải lạc quan mà! Với lại biết đâu mình sẽ được gặp lại cha mẹ!

Tôi hỏi:
- Cha mẹ của bạn?

Sylvia nói mà không nhìn tôi:
- Họ đã chết vì bị thế lực Diablo truy sát.........

Tôi vội nói:
- Mình xin lỗi..........

Sylvia nói tiếp:
- Không sao đâu! Chuyện đó cũng lâu rồi! Khi đó mình còn nhỏ xíu! Lúc đó họ đã lâm vào tình trạng nguy kịch vì bảo vệ mình. Không gia đình nào dám chạy chữa cho cha mẹ mình vì bọn họ đều bị Diablo đe dọa, kể cả Chính Quyền. Mặc cho mình khóc lóc van xin hết lời nhưng họ vẫn không ra tay giúp đỡ.........

Cô ấy ngừng một lúc rồi vội nói:
- À xin lỗi! Chắc bạn không thích nghe mấy chuyện này đâu nhỉ?

Tôi không ngờ Sylvia đã trải qua một quá khứ đau khổ như vậy. Chiến tranh thật vô cùng khắc nghiệt...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro