Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập bát chương

“Cảm ơn ngươi đã thay ta cầu xin!” Ra khỏi phòng, đến dãy hàng lang dài phía trên, Tinh Di hướng Nguyệt Quang nói lời cảm tạ, trên mặt vẫn tỏ vẻ không cam lòng.

Nguyệt Quang mặt không chút thay đổi, nhìn nàng một cái rồi lại nhìn ra xa xa, trong chốc lát mới nói: “Về sau không được lỗ mãng làm việc!”

Tinh Di sửng sốt, rất nhanh, từ không cam lòng chuyển thành phẫn nộ, nắm tay cũng từ từ nắm chặt lại: “Ngươi cũng thấy được Vương gia hôm nay rất khác thường đúng không, ngươi không nên cản ta!”

“Vương gia nhất thời hứng khởi, không lâu sau sẽ chán ghét hắn ngay!”

“Ghét? Nếu thật sự thế, Vương gia làm gì nổi giận? Ngoại trừ nữ nhân, Vương gia chưa từng giữ gìn ai bao giờ. Hiện tại ngài lại vì kẻ kia….!”

“Vương gia có suy nghĩ của riêng mình, ta và ngươi không thể tuỳ tiện phỏng đoán!” Nguyệt Quang xoay người, trầm giọng đánh gảy lời nói của Tinh Di, ánh mắt trở nên sắc bén như chim ưng, “Vương gia là chủ, ngươi là tớ, Vương gia sủng ái ai, không tới phiên nha đầu như ngươi khua tay múa chân! Tinh Di, ngươi nên nhớ rõ thân phận mình!”

Nghe vậy, Tinh Di cảm thấy khá hoảng hốt, hơi hơi quay đầu, tránh khỏi tầm mắt của Nguyệt Quang, khẩn trương nói: “Ta là lo lắng nên mới hành sự như vậy!”

“Vương gia sẽ không phạm sai lầm!” Nguyệt Quang nói, ngữ khí có chút bực bội. Cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc, hôm nay không chỉ là Vương gia khác thường, mà Tinh Di cũng khác thường!

“Tinh Di, ngươi thích Vương gia?” Hắn hỏi.

“Ngươi nói cái gì!” Tinh Di nhảy dựng, hai gò má cũng không tự chủ mà đỏ ửng.

Đáp án không cần nói cũng biết!

.................................


Y phục của Nam Cung Độ lúc này khá lung tung, hắn đứng dậy đi xuống giường, căm giận đứng trước mặt Liễu Tử Hưu, giống như đang chứng minh mình tuyệt không đau lòng mà thiên vị, hắn một cước đá lên người Liễu Tử Hưu lúc này đang hôn mê, hét lớn: “Hỗn đản! Cho ngươi giả chết! Còn không đứng lên cho bổn vương!”

Bị đá đau, Tử Hưu giống như một con vật nhỏ ô ô khóc thét, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhưng cũng rất mơ hồ, tựa như trước mắt chẳng có người, mặt nhăn mày nhíu, hàm hàm hồ hồ nói gì đó, tiện đà dịch nhanh, lấy chăn phủ kín người, lui một chút rồi nhắm chặt mắt lại.

Buồn cười! Còn dám ngủ! Nam Cung Độ giận tím mặt, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt đang say ngủ của kẻ kia, trong miệng giận dữ mắng: “Tiểu tử thúi, ai cho ngươi ngủ! Cho ngươi ngủ! Bổn vương còn chưa tìm ngươi tính sổ, dám hí lộng bổn vương….”

Ngạc nhiên phát giác đối phương một chút phản ứng cũng không có, Nam Cung Độ không khỏi tức tối, chần chờ nửa khắc, lại một tay nâng lấy mặt Liễu Tử Hưu, đưa đến đối diện với mình.

Tử Hưu nhíu mi, vẫn như cũ khép nửa con ngươi, nửa tỉnh nửa mê, miệng thì thào gì đó mà Nam Cung Độ không nghe rõ, tuy rằng hắn cùng với Liễu Tử Hưu sớm da thịt chi thân, nhưng lại chú ý nửa người dưới hơn so với gương mặt hắn, lần này mới là lần đầu tiên nhìn kĩ. Lúc trước đã cảm thấy Liễu Tử Hưu là một mỹ nhân, giờ phút này càng cầm lòng không đặng mà hơi hơi rung động, bị đôi môi anh đào diễm lệ hấp dẫn, nhất thời không thể rời mắt. Hắn mặc dù cả ngày phong lưu khoái lạc, hoa nhai liễu hạng, cho dù là trắc phi, nam sủng vào phủ hầu hạ đã lâu, hắn cũng chưa từng hôn môi họ, nhưng hiện tại thế nào cảm thấy được đôi môi của Liễu Tử Hưu giống như một đoá hoa nở rộ, tựa cây thuốc phiện đỏ tươi ướt át, hắn thiếu chút nữa liền nhịn không được trộm cắn lên một miếng.

Đương nhiên là thiếu chút nữa! Tái xúc động, Nam Cung Độ rõ ràng biết đây là do độc tính của Lạn Phu hoàn, chỉ cần nhẹ nhàng dính một ít, hắn cũng sẽ trúng độc đến mị người, cho nên mới là nói giống cây thuốc phiện mà không phải là anh đào. Bất quá, Nam Cung Độ trong lòng nhất thời tức giận. Nếu không phải hắn từ chối mẫu hậu để quay về với cái cớ chăm sóc Vương phi, Liễu Tử Hưu sợ sẽ bị Tinh Di giết chết rồi.

Chính là, hắn vì cái gì lại để ý Liễu Tử Hưu?

Đương nhiên là thương hoa tiếc ngọc rồi, đường đường Mục Vương gia, không đến mức lòng dạ hẹp hòi đến vậy. Huống hồ, Liễu Tử Hưu hiện tại là quân cờ của hắn. Nam Cung Độ nghĩ như vậy, đương nhiên đem đại kế chút nửa bị huỷ diệt đổ hết lên đầu Tinh Di.

Vì thể hiện chính mình khoan hồng độ lượng, bất kể chuyện trước kia, hắn liền cho Liễu Tử Hưu uống thuốc giải.

……………

Mặt trời chiều ngã về tây, gió đêm thổi bay bức màng bên cửa sổ. Độc đã được giải, Liễu Tử Hưu cuối cùng cũng tỉnh lại. Chính là, xương sống thắt lưng đều đau nhức, chẳng những không thuyên giảm mà càng thêm phần nghiêm trọng, hơn nữa đầu hắn cũng có cảm giác nặng nề như bị thứ gì đè lên. Đây là điều tất nhiên, không thể hy vọng xa vời rằng Vương gia kia từ bi ôm nghịch tặc mấy lần đắc tội như hắn một cách nhẹ nhàng mà đưa tới giường được. Cho nên, Liễu Tử Hưu đương nhiên là cả buổi chiều nằm trên mặt đất. Tiếp theo, cái trán lại bầm tím, không đau mới là chuyện lạ a!

Chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất, nhưng hậu đình lập tức truyền đến cơn đau đớn, Tử Hưu chỉ có thể run rẩy chậm xoay người, quỳ rạp trên đất.

Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim kêu. Ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hắn hốt hoảng, còn tưởng rằng mình đã về tới ngọn núi thân thuộc.

Quay đầu ngó quanh quất, giật mình trở lại với hiện thực tàn khốc, toàn thân run lên, hoảng sợ đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Đại dâm tặc đâu? Hắn đem đại dâm tặc đẩy xuống hồ nước, đại dâm tặc nhất định không tha cho hắn!

Thầm thì...

Hai ngày không ăn uống, cái bụng xẹp lép kêu lên mấy tiếng, thanh âm thần kì vang vọng khắp không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro