Chương 23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị thập tam chương

Nam Cung Độ càng đánh chửi, Tử Hưu càng quắc mắt, cái nhìn hận thấu xương tuỷ! Hắn không phục, phi thường không phục! Vô duyên vô cớ bị nữ tặc bắt cóc, nhận hết mọi sự ngược đãi, khi dễ từ đại dâm tặc, hiện tại lại phải chịu đựng những cú đá đau thấu trời xanh. Hắn đã làm sai cái gì mà lại bị hạng người này tra tấn? Thật oan uổng mà!

Tử Hưu hiện tại rất hối hận, nếu lúc trước hắn theo cha mình cố gắng học khinh công, có lẽ đã không rơi vào hoàn cảnh bi thảm như hiện nay. Ít nhất hắn cũng có thể thừa dịp đại dâm tặc sơ sẩy mà trốn đi. Cha hắn hiện tại nhất định đang tìm hắn khắp nơi, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể tìm đến Vương phủ……. Chẳng lẽ hắn thực sẽ như thế này mà chết đi sao?

Đột ngột thấy một giọt nước mắt lăn xuống đôi má hồng, Nam Cung Độ trong lòng ngạc nhiên, không tự giác dừng chân lại.

“Tiểu tử, ngươi khóc sao?” Nam Cung Độ hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này.

Ta đau không nhịn được khóc một chút có sao?

Tử Hưu oán giận cắn răng, ở trong lòng thầm mắng mỏ. Hắn nhíu nhíu mày, nghĩ muốn chịu đựng không khóc, nhưng nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi ra. Không phải là hắn yếu đuối mà thật sự là bụng hắn đang rất đau, lại bị kẻ kia dày vò, thật muốn chết đi cho rồi a!

Thấy thế, Nam Cung Độ trầm tư một lát, quỷ dị nhếch miệng nói: “Liễu Tử Hưu, muốn cùng bổn vương giao dịch không?”

Giao dịch? Tử Hưu hai tay ôm bụng, thân thể co cụm lại.

Nam Cung Độ ngồi vào giường, tiếp tục nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng, bổn vương về sau không bao giờ …. làm khó dễ ngươi nữa!”

Ngươi đâu cần tỏ vẻ khó xử! Rùa vương bát đản!

Tử Hưu lại nhịn không được trong lòng tức giận gào lên. Hắn đã bị bao nhiêu cực hình đày đọa mà bây giờ tên khốn kia lại dùng giọng điệu này mà nhẹ nhàng gạc bỏ hết mọi thứ. Giao dịch này chắc chắn sẽ không công bằng.

“Như thế nào, không muốn à?” Nam Cung Độ lập tức đọc hiểu được biểu tình trên mặt Tử Hưu, cố ý bẻ bẻ mấy khớp tay, âm trầm nói: “Muốn ăn thêm mấy quyền nữa?”

“Không, không được!” Tử Hưu theo bản năng lắc đầu, sống mũi cay cay, lập tức nước mắt lưng tròng. Hắn không phải là kẻ muốn thể hiện sự bất khuất, chết cũng không sờn trong những tình huống ngặt nghèo như vậy.

“Tốt lắm!” Nam Cung Độ hài lòng gật đầu nói: “Giao dịch này kì thật rất đơn giản! Chỉ cần ngươi thề từ nay về sau sống chết nguyện trung thành với bổn vương, tuyệt không phản bội, bổn vương sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi, cũng không truy cứu xem ai đứng sau lưng ngươi, lại hậu đãi ngươi vô cùng tốt.”

“Ân!” Tử Hưu nhắm mắt gật đầu, dù không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng. Hơn nữa bụng hắn lại đau, căn bản không thể để tâm đến sự bất công trong chuyện này.

Nam Cung Độ không gặp trở ngại gì, tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu ngươi thật sự vô tội, bổn vương đảm bảo ngươi cả đời cơm no áo ấm!”

“Hảo!”

“Ái phi quả là sáng suốt! Đến đây, đưa tay cho bổn vương!”

“Ân!” Tử Hưu tiếp tục mơ mơ màng màng gật đầu, để Nam Cung Độ tuỳ ý cầm lấy tay hắn dính mực chu sa mà đóng dấu xuống.

Khế ước đã định, Nam Cung Độ cười ngây ngất. Hắn đứng dậy, thu hồi ngón tay cùng mực đóng dấu, sau đó trở lại giường, thái độ lại một lần nữa thay đổi.

Xoay người, Nam Cung Độ tự mình cởi đôi giầy màu trắng trên chân Tử Hưu, cẩn thận đưa hắn đến giữa giường gối đầu, ôn hoà nói: “Ái phi nếu đáp ứng thề sống chết nguyện trung thành với bổn vương, bổn vương về sau cũng sẽ không khó dễ ái phi nữa, nhưng ái phi cũng không thể quên chuyện hôm nay ngươi đã cùng bổn vương kí khế ước!”

“Hảo!” Tử Hưu giống như trước đó, chỉ có thể mơ hồ lên tiếng trả lời. Hắn gật gật đầu, mồ hôi thấm đầy trên gương mặt trắng bệt.

“Thật sự rất đau sao?” Nam Cung Độ tuy vẫn lạnh lùng nhưng thần sắc cũng hiện một chút lo lắng,  do dự một lát, bàn tay to lại xoa xoa bụng Tử Hưu, nhẹ nhàng đứng lên.

Cái bụng lạnh lẽo bỗng được truyền vào hơi ấm. Tử Hưu cuối cùng cũng cảm thấy thư thái một chút. Thần trí hắn bắt đầu trở nên hồ đồ. Theo bản năng, Liễu Tử Hưu nhắm thẳng nguồn nhiệt cũng chính là Nam Cung Độ mà hướng tới, miệng không ngừng than thở.

Nam Cung Độ hơi bất ngờ nhưng cuối cùng cũng vươn tay ra, đem Tử Hưu ôm vào lòng.

Đệ nhị thập tứ chương

Ầm vang long ___________

Nửa đêm, một tiếng sấm sét chợt cắt qua bầu trời đêm yên lặng, Tử Hưu giật mình ngồi dậy, như là bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, tim đập nhanh liên hồi. Sợ là chưa kịp gặp ác mộng thì hắn đã bị tiếng sấm doạ tới chết ngốc. Hắn cũng đã nghe cha nói qua chuyện trước đây hắn cùng với mẹ mình vì mưa to gió lớn mới rơi xuống sông, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn đối với sấm chớp, mưa giông lại không khỏi sợ hãi.

Quả nhiên trong nháy mắt, từ trên nóc nhà đã truyền đến tiếng mưa rơi ồn ã. Bên trong, hồng sa liêm bị gió thổi bay, cùng u linh dường như tuỳ ý loạn vũ, ánh nến ảm đạm cũng kịch liệt nhảy múa, âm u, quỷ dị!

“A!” Tử Hưu sợ hãi kêu lên một tiếng, trốn sâu vào trong chăn.

“Làm gì?” Nam Cung Độ bên cạnh bị đánh thức, giấc ngủ bị quấy rầy nên khẩu ngữ cực kì không tốt!

“?!” Rung sợ chừng năm giây, Tử Hưu mới nhớ lại chuyện mình đang nằm trong ma trảo của nam nhân này, sau khi ăn xong còn bị đại dâm tặc đá vào bụng! Chính là, vì cái gì hắn hiện tại lại cùng đại dâm tặc đồng giường cộng chẩm? Hắn hoảng sợ nhìn xuống rồi thở phà nhẹ nhõm khi quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn.

“Ngươi làm ta không ngủ được……..”

Nam Cung Độ chưa kịp nói hết câu, đột nhiên, trong bóng tối, Tử Hưu hừ nhẹ một tiếng, liều lĩnh túm lấy quần áo hắn.

Ầm vang long ___________

Một tiếng sét chấn động khiến cả gầm trời rung chuyển. Những cái cửa sổ đều đang run lên.

Tiểu tử thúi sợ sét đánh? Nam Cung Độ ngay lập tức hiểu rõ vấn đề, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười, thuận thế ôm chặt lấy Tử Hưu, làm ra vẻ chân thành nói: “Ái phi đừng sợ, có bổn vương ở đây, bổn vương sẽ bảo hộ ái phi…………”

“!!!” Ngẩn ngơ năm giây, Tử Hưu mới ý thức được việc chính mình đang làm, đẩy đại dâm tặc ra, xấu hổ cắn răng trừng mắt. Nhưng nội thất tối đen như mực, Nam Cung Độ cái gì cũng không thấy được, đương nhiên làm sao nhận ra được sắc mặt của Liễu Tử Hưu lúc này .

“Ngủ đi!” Hắn lười biếng nói, trở mình một cái, hoàn toàn không để ý tới Tử Hưu.

Âm thanh vang lên lần nữa, Tử Hưu lại càng sợ hãi hơn. Loại thời tiết này thực sự rất đáng sợ. Ở trong bóng tối sửng sốt một trận, hắn mới phát hiện bụng không còn đau nữa, bất quá lại xảy ra vấn đề mới – do buổi tối uống nhiều nước quá cho nên bây giờ……….

Thật sự không thể nào chịu nổi nữa mà trong phòng lại tối om, không có bất kì ai khác, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ tới đại dâm tặc.

“Vương gia!” Hắn nơm nớp lo sự, dùng một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cơ thể Nam Cung Độ. Ngạc nhiên là hắn không hề tức giận, thậm chí còn cúi đầu lên  tiếng: “Ân?”

Thoáng thở ra nhẹ nhõm, Tử Hưu lúc này nhỏ tiếng hỏi: “Vương gia, xin cho hỏi toilet ở đâu?”

“Toilet?” Nam Cung Độ buồn ngủ, đầu óc mông lung, thái độ ôn hoà, bất quá, hắn không hiểu lời nói của Tử Hưu. “Cái gì toilet?”

“Ách…..” Tử Hưu há mồm, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, chợt nhận ra loại ngôn ngữ kì lạ mà mình đang dùng, vội vàng sửa lời nói: “Nhà vệ sinh ở đâu nha? Vương gia ta phải nước tiểu, nước tiểu!”

“Nước tiểu?” Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Nam Cung Độ hoàn toàn tiêu biến. Hắn ngồi dậy, miệng lặp lại lời mà Tử Hưu vừa nói, thầm nghĩ tiểu tử này nói chuyện thật đúng là ngây thơ, bất quá còn có chút thú vị…….

“Vương gia!” Thấy đại dâm tặc rất lâu không trả lời, Tử Hưu rất, rất, rất muốn khóc, “Vương gia!”

Nam Cung Độ phục hồi tinh thần, vỗ tay, chỉ chốc lát sau, trong phòng xuất hiện chút ánh sáng mờ nhạt, Tinh Di từ từ xuất hiện, trên tay là một chiếc đèn lồng.

“Vương gia, nương nương có gì phân phó?”

“Nương nương muốn đi giải quyết, ngươi mau dẫn hắn đến nhà vệ sinh.” Nam Cung Độ thản nhiên phân phó, Liễu Tử Hưu trong lòng thầm cảm thán, như thế nào ngay cả chuyện này cũng phải nhờ nữ nhân a!

Tuy cảm thấy thật sự xấu hổ, khả không nín được, Tử Hưu đành dẹp bỏ chút rắc rối vớ vẩn mà bò xuống giường.

…………………

Giải quyết ‘quá mót’ vấn đề, sau đó lại bị Tinh Di “áp giải” về phòng. Kỳ thật, Tử Hưu cũng không muốn nhân cơ hội chạy trốn, bởi vì xác xuất thành công thật sự quá thấp, huống chi bên ngoài còn hạ mưa to. Bất quá, hắn là trăm triệu không dám trở lại chiếc giường có đại dâm tặc.

Hắn ngồi ở bên giường cởi giày, ngay lúc dạ đăng bị thổi tắt, Tinh Di liền chủ động tị hiềm lui ra ngoài. Hắn vãnh tai nghe ngóng, tiếng hít thở đều đều cho hắn biết đại dâm tặc đang ngủ say. Vì thế hắn khẩn trương mang giày vào, rón ra rón rén hướng giường đi xuống.

Cánh cửa đang mở ra trước mắt, đáng tiếc thay phía sau lại vang lên âm thanh giống như ác hình muốn lấy mạng của người khác: “Ái phi không có thói quen ngủ giường sao?”

“Không, không có a!” Tử Hưu sợ hãi, kinh nghiệm nói cho hắn biết đại dâm tặc hiện đang nổi giận, nếu không ngoan ngoãn thuận theo, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

“Mau tới đây ngủ đi!”

“Nga.” Không dám có chút ngỗ nghịch, hắn nhanh thay đổi phương hướng, cẩn thận thống khổ từng bước đến bên giường. Không ngờ, đại dâm tặc lại ra mệnh lệnh: “Cởi hết quần áo ra!”

Không được! Hắn đáng ra phải thốt lên không nhưng lí trí đã thắng cảm tính. Hắn biết rõ rằng ở đây hắn không thể nào chống lại được đại dâm tặc nên đương nhiên là không dám nói “không!”.

Trong khi Tử Hưu còn đang do dự thì đại dâm tặc đã rống lên: “Nhanh lên!”

Thế này thì làm são mà thoát đây a! Cùng lắm thì lại bị cường bạo vài lần, cũng không phải là quá thô bạo! Như đang an ủi chính mình, Tử Hưu dứt khoát cởi quần áo ra. Nhưng chính là ——

Hắn loay hoay mãi, chẳng những không cởi được mà càng làm quần áo thêm rối rắm! Quần áo gì mà lại quá phức tạp a!

“Ngươi là đồ ngu hay sao? Cởi quần áo cũng không xong!” Nam Cung Độ nằm nghiêng trên giường rốt cục tức giận đến nỗi phải đứng lên, trực tiếp đem theo Tử Hưu lẫn quần áo của hắn quăng lên giường.

Chỉ nghe “Tê lạp tê lạp” – tiếng quần áo bị xé, nháy mắt, loại vải sa tanh tốt nhất đã hóa thành nhiều mảnh ngổn ngang.

Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Tử Hưu vẫn bị kinh ngạc đến nỗi mắt và mồm há hốc ra, toàn thân lạnh run, tưởng tượng những chuyện kinh khủng sắp xảy đến, hắn liền không điều khỉnh được nhịp tim, hô hấp lại càng thêm khó khăn.

“Ngươi đang nghĩ cái gì? Bổn vương không nghĩ sẽ thượng ngươi!” Như đoán được suy nghĩ, Nam Cung Độ đột nhiên nói.

Tử Hưu trong lòng ngẩn ra, tức khắc cho rằng mình nghe lầm. Bất quá, đối phương đành nói ra một câu: “Về sau khi đi ngủ phải tự cởi áo!”

Ngủ? Tự cởi áo? Đại dâm tặc rốt cuộc đang nói cái gì? Kêu hắn cởi quần áo không lẽ không thượng hắn? Tử Hưu nghĩ ngợi.

“Ngươi nghĩ ngươi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hay sao?” Nam Cung Độ vẻ mặt kiêu căng, lãnh đạm nói: “Ngươi yên tâm, bổn vương đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro