Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tam thập chương

Thái hậu cùng đoàn tuỳ tùng đi về hướng ngự hoa viên. Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng từ một phương khác đi tới. Những người còn lại cũng tự giác tìm chỗ an tọa.

Một đoạn khai yến diễn ra trước khi yến hội chính thức bắt đầu. Bất quá, Nam Cung Độ vừa mới ngồi vào chỗ của mình, hắn liền hung hăng hướng mắt về Tử Hưu, kẻ đang ngồi cạnh “Đừng sinh sự!”

“……” Tử Hưu không đáp lời. Hắn không biết nên nói gì và cơn đói kéo dài từ trưa nay cũng đã khiến hắn đủ rắc rối rồi.

Nam Cung Độ thấy Liễu Tử Hưu không trả lời thì vô cùng tức giận. Thật là nhục nhã. Vi hoàng huynh đang đàm đạo cùng ba quan văn võ nên hắn mới đè nén sự tức giận mà gầm nhẹ “Vừa rồi ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi phá đám, hiện ngươi côn cả gan xem thường ta?”

Xem thường? Tử Hưu vẻ mặt mơ hồ. Hắn không nghĩ mình đang chọc giận đại dâm tặc nên cố giải thích “Thực xin lỗi!”

“Thực xin lỗi?” Nam Cung Độ lập lại, cố tình nhấn mạnh, tiện đà khóe miệng nhếch lên cười lạnh, “Ngươi làm bổn vương xấu hổ ngay tại đây, một câu ‘thực xin’ lỗi thì xong việc sao?”

“…… Vậy Vương gia muốn thế nào?” Tử Hưu mất kiên nhẫn, trau mày. Có lẽ cơn đói đã làm cho tính tình hắn táo bạo hơn.

Bất quá, Nam Cung Độ tựa hồ muốn cùng hắn tranh cãi gì đó nhưng không rõ là việc gì.

“Bổn vương muốn thế nào? Nghe ngữ khí của ái phi, tựa hồ nàng hiện đang rất bất mãn với bổn vương a?”

Tuy là lời lẽ trêu tức nhưng rõ ràng lộ ra hàn khí muốn uy hiếp đối phương nên Tử Hưu không dám lỗ mãng, cẩn thận tìm lời đối đáp. “Như thế nào lại như vậy, nô tì thật sự không nghĩ ra nên bù đắp lại sai lầm như thế nào, chỉ có thể thỉnh giáo ý tứ của Vương gia!”

“Nga? Nói như vậy ái phi không phải là bất mãn với bổn vương mà là đang e thẹn sao?” Nam Cung Độ truy cứu vấn đề.

“Đương nhiên không phải! Ha hả!” Tử Hưu chỉ dám cười gượng, sợ đại dâm tặc lại đùa giỡn hoặc là đem hắn ra làm thí nghiệm.

May mắn tiếng trống đúng lúc vang lên mạnh mẽ —— Đông! Đông! Đông!

Yến hội chính thức bắt đầu rồi.

Âm nhạc nổi lên rộn ràng. Một đám vũ nữ với y phục rực rỡ nhẹ nhàng chạy ra từ khoảng không giữa ghế trung gian như một đàn bướm tung bay. Các cô nương đều trẻ tuổi, dung mạo mĩ miều, dáng người nổi bật, tràn trề nhựa sống. Vừa mới bắt đầu điệu múa, ánh mắt của họ liền dừng lại trước dáng vẻ phong lưu của Mục Vương gia Nam Cung Độ!

Cùng lúc đó, ánh mắt của Tử Hưu ngay lập tức dán vào nhóm người hầu đang thứ tự dâng lên các món sơn hào hải vị, đủ mọi kiểu dáng, tuyệt vời tuyệt luân, chỉ cần nhìn thấy đã khiến cho người ta thèm chảy nước miếng. Vất vả lắm mới được một bữa cơm đầy đủ như thế nên Tử Hưu mặc kệ mọi sự bức bách chèn ép của đại dâm tặc. Hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội này mà mở rộng bụng ăn thật nhiều. Hắn cần giải quyết vấn đề đói kém luôn ám ảnh mình mấy ngày nay. Vì thế, khi mọi người đang thoải mái thưởng thức âm nhạc cùng những điệu múa thì Tử Hưu đã vung đũa lên gắp thức ăn.

Mục vương phủ không phải không có sơn trân hải vị, bào ngư vi cá nhưng Liễu Tử Hưu ở đó đã nhiều ngày chỉ được uống thang dược cùng vài bữa điểm tâm nhỏ. Lại nói lúc trước hắn ở nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ có thể ăn rau cải đạm bạc nên khi đang ở hoàng thành, được nhìn thấy các món ăn mà sợ là cả đời không bao giờ được thấy, hắn lại càng hứng thú mà thưởng thức. Nam Cung Độ thanh sắc bất động liếc mắt một cái liền thấy Liễu Tử Hưu đang vùi đầu vào bát cơm, tâm niệm trăm chuyển ngàn hồi, không hiểu sao lại giật mình, trong đầu không tự giác hiện lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Liễu Tử Hưu lúc bị trúng độc.

“Ăn cái này đi.” Hắn nhịn không được bèn đẩy đĩa rau sang cho Tử Hưu.

“Khụ khụ khụ……” Tử Hưu hoảng sợ, nhất thời thức ăn trong miệng bị nghẹn lại.

Nam Cung Độ lúc này mới phát giác lời nói và hành động của mình khác thường. Hắn hơi hơi sửng sốt, nhưng cũng lơ đi, im lặng đưa qua một ly nước cho Tử Hưu.

Tử Hưu nhận lấy li nước, uống hết một ngụm, cuối cùng ngừng ho khan, theo thói quen nói lời cảm tạ dù rằng chính đại dâm tặc chính là thủ phạm khiến hắn bị nghẹn.

“Hoàng đệ cùng đệ muội thật sự là vợ chồng ân ái, tương kính như tân a!” Một tiếng tán thưởng đột ngột vang lên, đích thị là hoàng Thượng Nam Cung Ngao, lại còn có Thừa tướng Lâu Nguyên Khuê, văn quốc Tôn Triệu, hai người cầm trong tay kim tôn*, hiển nhiên là muốn kính rượu.

“Hoàng huynh chê cười, là thần đệ thô lỗ.” Nam Cung Độ coi như ăn ngay nói thật, nhưng trên mặt không hề hiện lên chút vẻ áy náy.

Nghe thấy vậy, Nam Cung Ngao cười thoải mái, ánh mắt nhìn xuống người Tử Hưu, nói giỡn “Đệ muội hiền lương thục đức, khoan hồng độ lượng, nhất định không trách cứ hoàng đệ!”

“……” Tử Hưu không nói, chính là khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng âm thầm nhớ lại lúc trước phủ, Tinh Di có dạy hắn ứng phó như thế nào với lời nói đùa của Hoàng Thượng. Chẳng lẽ đại dâm tặc thường xuyên bị hoàng thượng đùa giỡn?

Này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Có thể đàn áp được đại dâm tặc ác liệt này, xem ra hoàng thượng lại càng khủng bố hơn. Cuối cùng ánh mắt của Nam Cung Ngao cũng dời đi, Tử Hưu mới hậu tri hậu giác suy nghĩ một chút. Nói thật, tuy rằng ánh mắt của hoàng thượng không lãnh đạm như Nam Cung Độ nhưng cũng khiến hắn phải toát mồ hôi.

Đảo mắt, Nam Cung Ngao lại giơ lên kim tôn, cười nói: “Chúc mừng lễ thành thân của hoàng đệ, trẫm kính hoàng đệ, đệ muội một ly, chúc hai người luôn hạnh phúc, ân ân ái ái, sớm sinh quý tử!”

Lời vừa được nói ra thì không khí náo nhiệt lập tức trở nên im lặng, vẻ mặt đầy ý tứ của mọi người đều ngạc nhiên hướng về phía hoàng thượng. Nguyên nhân là bốn chữ ‘sớm sinh quý tử’ – cũng là chuyện đáng nguyền rủa trong lòng Tử Hưu lúc này.

Nam Cung Ngao đã ngoài bốn mươi, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, công chúa đã có không ít, lại có ba hoàng tử. Không may, đại hoàng tử, nhị hoàng tử tuổi đã chết ngay từ khi còn nhỏ, tam hoàng tử lại nhược trí, vì vậy, Nam Cung Ngao đến nay vẫn chưa lập thái tử. Theo luật lệ của hoàng thất Miền Nam nếu như hoàng thượng không có con trai nối dõi thì có thể lặp con của thân vương làm thái tử.

Hiện tại, trước mặt bá quan văn võ, sứ giả ngoại quốc, Nam Cung Ngao lại chúc Mục Vương gia sớm sinh quý tử, lời này là có ý gì?

Nam Cung Ngao nhìn tất cả mọi người, mới phát giác mình vô tình nói đến vấn đề nhạy cảm nên ha hả cười giảng hòa nói:

“Chư vị ái khanh không cần lo lắng! Thoải mái đi!”

“?” Tử Hưu không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ bên trong, nên vẻ mặt vô cùng mờ mịt, rồi kinh ngạc, lo lắng nghĩ đến phải chăng chính mình bị lộ chân tướng? Hắn nhanh mắt liếc trộm Nam Cung Độ một cái thì thấy người sau đột nhiên bưng kim tôn, hào sảng nói:

“Đa tạ lời chúc của Hoàng huynh, thần đệ kính hoàng huynh một chung.”

Nói xong, quả thực không chút do dự, hắn ngửa đầu uống cạn.

“Hảo! Hoàng đệ quả nhiên hào sảng!” Nam Cung Ngao khen một tiếng, sau đó nâng chén uống cạn.

Lúc bấy giờ không khí cơ hồ mới dịu đi. Các vũ nữ mới tiếp tục biễu diễn, ai đang nghe nhạc tiếp tục nghe nhạc, ai xem múa tiếp tục xem múa còn ai ăn cơm thì vẫn tiếp tục ăn cơm.

Mới ăn thêm được vài đũa thì Tử Hưu lại phải ngước mặt lên mỉm cười với người xa lạ đang tiến đến chỗ hắn và Nam Cung Độ.

Nguyên lai, trong yến hội không thể thiếu phần kính rượu. Tôn Triệu liền giơ kim tôn đứng ở trước mặt vương gia, vương phi, bên cạnh còn có thừa tướng Lâu Nguyên Khuê.

“Ngày hôm trước mạo muội quấy rầy, Tôn mỗ kính mục Vương gia một ly.”

“Tôn tướng quân đừng khách khí.” Nam Cung Độ cũng nâng kim tôn lên, ngửa đầu uống cạn.

Nam Cung Độ tinh thần vẫn còn tỉnh táo nhưng mặt đã hơi phớt hồng. Tử Hưu khẩn trương nhìn chằm chằm vẻ mặt Nam Cung Độ, trong lòng lo lắng, tửu lượng đại dâm tặc như thế nào? Sẽ không são nếu uống tiếp chứ hả?

“Ăn cái kia đi.” Tôn Triệu, Lâu Nguyên Khuê mới vừa đi, Nam Cung Độ đã nhớ tới Tử Hưu liền gắp đồ ăn vào bát của hắn.

“Nga.” Tử Hưu cẩn thận đáp một tiếng, kinh sợ nhìn đĩa thịt ngon lành, nhưng nhớ lại trước giờ Nam Cung Độ chỉ toàn cho hắn ăn rau, chẳng lẽ đại dâm tặc đang âm mưu hạ độc hắn bằng dĩa thịt này? Hạ độc!

Mang theo đủ loại suy nghĩ kinh khủng, Tử Hưu đem thịt đưa vào miệng, nhưng kích cỡ của miếng thịt quá lớn khiến hắn không thể một hơi nuốt  xuống.

“Ngon không?” Thấy Tử Hưu ăn thịt xong, Nam Cung Độ thản nhiên dò hỏi.

“Ân!” Tử Hưu gật đầu. Hương vị của thịt tan trong vòm miệng, thơm mà không nặng, quả thật là thượng đẳng mỹ vị. Huống chi, thịt chính là món yêu thích của hắn. Chính là, đại dâm tặc sao lại đột nhiên tốt như vậy? Chẳng lẽ lại đang diễn trò cho ai đó xem?

“Ăn nhiều một chút…”

“Hảo!” Nghĩ Nam Cung Độ muốn diễn trò nên Tử Hưu ngoan ngoãn phối hợp. Đối phương gắp vào bát hắn bao nhiêu thức ăn, hắn đều vui vẻ ăn hết.

Ở trên cao, Thái hậu nhìn xuống, vui vẻ gật đầu hài lòng.

Thường thường, sẽ có người đến đây kính rượu. Nhìn thấy mặt Nam Cung đã đỏ, Tử Hưu lạnh cả người, ngay cả ăn cơm cũng không còn tích cực nữa.

“Vương gia, ngươi có đói bụng không? Ăn chút đồ ăn đi.” Không dám trực tiếp khuyên hắn đừng uống rượu, Tử Hưu liền quanh co khuyên nhủ hắn, nhưng việc này còn khó hơn lên trời a.

“Bổn vương không đói bụng, ái phi cứ ăn đi.” Nam Cung Độ gắp thêm thức ăn cho hắn, tự nhiên lại muốn nhìn thấy Tử Hưu ăn nhiều một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro