Chương 37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tam thập thất chương

Của ngươi lệ quang nhu nhược trung mang thương

Trắng bệch đích nguyệt loan loan ôm lấy qua lại

Dạ Thái dài lâu ngưng kết thành sương

Là ai ở lầu các thượng lạnh như băng địa tuyệt vọng

Vũ nhẹ nhàng đạn màu đỏ thắm đích song

Ta cả đời trên giấy bị gió thổi loạn

Mộng ở phương xa hóa thành Nhất lũ hương

  Theo gió phiêu tán của ngươi bộ dáng


Lại một đêm dài tĩnh mịch, tẩm cung Mục Vương phi, ánh nến mờ mịt, gió thổi xào xạc bên ngoài cửa sổ.

Tử Hưu tóc tai bù xù như cũ, nằm ngửa ở trên giường, tuy rằng không có ăn, không có cây quạt, mặt cũng bị sưng, cả người hoàn toàn không tiêu dao như hôm qua, nhưng càng không cho, hắn lại càng muốn ca hát.

“Hoa đã hướng vãn bay xuống sáng lạn

Héo tàn đích thế đạo thượng vận mệnh không chịu nổi

Sầu mạc độ giang sầu tâm sách hai nửa

Sợ ngươi lên không được ngạn cả đời lay động……”

Xướng xướng một hồi thì Tử Hưu đột nhiên dừng lại. Hắn ngồi dậy, trừng mắt, lắng tai nghe ngóng.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng thoắt ẩn thoắt hiện, in bóng trên mặt hồ, gió thổi nhẹ từng cơn hoà cùng tiếng nhạc mơ hồ.

Lúc còn ở trong rừng núi, cha hắn vẫn thường bẻ lá cây thổi nhạc cho hắn nghe, cho nên Tử Hưu dễ dàng nhận ra thứ âm thanh ấy, hơn nữa, hiện tại người này đang thổi theo khúc ca mà hắn vừa xướng.

Có người nghe lén hắn hát! Đó là phản ứng đầu tiên của Tử Hưu. Ngay sau đó, hắn chợt nghĩ: là cha ư, cha đến đây rồi sao?

Sự kích động từ tận trong đáy lòng hắn bùng nổ, cũng không lo lắng là tại sao cha lại có thể đến đây. Hắn hưng phấn nhảy xuống giường, không kịp lấy đèn lồng mà vội vàng mang giày chạy ra khỏi phòng.

Chạy theo tiếng nhạc, hắn nghiêng ngả lảo đảo, cơ hồ là sờ soạng trong bóng tối. Thị vệ cùng thị nữ đều bị Nam Cung Độ an bài ở bên ngoài điện, cả nội điện to như vậy mà chỉ có mình hắn, ngay cả Tinh Di cũng không gặp, tất nhiên cũng không có người đốt đèn.

Bất tri bất giác, hắn đi tới hậu hoa viên của tẩm cung Vương phi. Sau đó, tiếng nhạc kia đột ngột dừng lại.

Nương theo ánh sáng của vầng trăng, hắn nhìn quét qua khung cảnh trước mặt, chỉ thấy những vệt sáng loang lổ trên cảnh vật, không hề có một bóng người.

Thoáng giật mình, ánh mắt Tử Hưu chợt nhìn về phía xa xa nơi cuối hoa viên —— đình lý giả sơn, quả nhiên có bóng người đổ dài.

“Nương nương!” Người nọ chủ động đi về phía hắn.

Vừa nghe từ xưng hô này, lòng Tử Hưu thoáng chốc ớn lạnh, bất quá này thanh âm lại có vài phần quen tai. Người kia càng lúc càng đến gần hơn. Hắn cẩn thận nhìn lên, thì ra là người thị vệ cổ quái kia.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nhớ lại đoạn đối thoại tối hôm qua, Tử Hưu rất nhanh đi thẳng vào vấn đề.

“Nương nương thật sự không nhớ ta sao?” Thanh âm của thị vệ hình như có vài phần ảm đạm. Hắn lấy hai tay che mặt, dần dần cúi đầu, một lúc sau lại ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt lại hoàn toàn thay đổi.

Tử Hưu hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau mấy bước, hai tay nắm chặt trước ngực, khẩn trương nói “Ngươi, ngươi đừng lại đây, ngươi là người hay là quỷ?”

“Ta……” Thị vệ há mồm, ngạc nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tử Hưu. Trong nháy mắt, người ấy đã lao đến trước mặt hắn, hoảng hốt nói, “Ai? Ai làm chuyện này? Là ai dám đánh ngươi? Tử Hưu, mau nói cho sư huynh, tên hỗn đản dám đánh ngươi?”

Đệ tam thập bát chương

Sư huynh? Tử Hưu hoàn toàn không biết là hắn đã bái sư khi nào. Cho dù là mất trí nhớ, nhưng chuyện trong ba năm trước đây, cha đều có kể lại cho hắn nghe. Quá khứ về cuộc sống mười ba năm trước có thể nói như một tờ giấy trắng, trống rỗng. Theo những gì hắn nghĩ thì đó là hình ảnh một tiểu hài tử nơi rừng núi, không có bạn bè chơi đùa, hằng ngày chỉ theo cha học về cách sử dụng thuốc và hái thuốc, nếu có bái sư thì chắc chắn là bái cha hắn, chẳng lẽ cha hắn còn có đệ tử khác nữa? Căn bản sự việc là như thế nào? Hay là, tên thị vệ này đang lừa dối hắn? Hay là, cha vẫn còn giấu diếm hắn nhiều việc…… Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra a?

Ngửa đầu nhíu mày, Tử Hưu lâm vào một mảnh hỗn loạn mơ hồ. Thị vệ tự xưng là sư huynh của hắn hiện đang bưng chậu nước vào phòng.

“Tử Hưu, mau rửa mặt, sư huynh sẽ giúp ngươi đắp thuốc trị thương!” Thị vệ đem chậu nước để trên bàn, tẩm ướt khăn, rồi bước tới.

Theo những lời truy vấn nơi hoa viên khi nãy, cùng với hành động múc nước rửa mặt, loại tình cảm thân thiết này tuyệt nhiên không thể là giả dối được. Điều này làm cho Tử Hưu bất giác tự cảm thấy xấu hổ khi lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Cười ngượng ngùng, hắn lễ phép nói lời cảm tạ, rồi mới nhận lấy khăn ướt từ “sư huynh” đưa cho để mà lau mặt.

Buổi sáng, Nam Cung Độ có đến, kêu hạ nhân hầu hạ hắn rồi cũng không tái xuất hiện. Tinh Di thực ra chỉ xuất hiện có hai lần, nhưng cũng chỉ là đến đưa cơm canh, tuyệt nhiên không ai giúp hắn sửa sang trang điểm lại. Còn hắn cũng vì mặt đau mà trở nên lười vận động, cho nên, lúc này tóc tai bù xù, quần áo không được chỉnh trang tươm tất, bộ dạng trông thật rất ư chật vật.

“Tử Hưu, sư huynh cứ tưởng tinh thần ngươi không tốt, phải ở trong tẩm cung tịnh dưỡng, không nghĩ tới…… Không nghĩ tới ngươi lại lâm vào tình cảnh này!” Trên mặt thị vệ hiện lên sự hối hận vô hạn, hai tay gắt gao nắm chặt lấy tấm khăn trải bàn, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Tử Hưu không dự đoán được người này đối hắn thực sự là có tình cảm gì, thêm phần ngượng ngùng. Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương xem xét, làm bộ quan tâm nhưng thật chất là đang ngầm quan sát người kia.

Kỳ thật màu da của thị vệ kia không phải là màu nâu mà là màu trắng, khác hẳn với bộ dạng của ngày hôm qua, là một người hoàn toàn khác hẳn a. Đến lúc này, Tử Hưu mới ý thức được đó là kết quả của việc dịch dung. Lại nghĩ đến nếu như hắn và Tơ Liễu công chúa cơ hồ không có bộ dạng giống nhau như đúc thì chắc chắn rằng đại dâm tặc cũng đưa hắn đi dịch mất rồi. Nếu việc nam nhân có thể cải trang thành nữ một cách tài tình thì việc nam tử kia dịch dung không phải lại càng dễ dàng sao? Bất quá, vì cái gì mà thị vệ kia phải dịch dung ngay cả trong Vương phủ? Rốt cục thị vệ kia là ai?

Ngay lúc Tử Hưu đang mơ hồ hoài nghi thì tên thị vệ đột nhiên đề cao giọng hỏi “Tử Hưu, ngươi nói cho sư huynh nghe, có phải là Nam Cung Độ khiến ngươi trở thành như thế này không?”

“A?” Bỗng nghe thấy tên của đại dâm tặc, lòng Tử Hưu đột nhiên nhảy dựng lên, lo sợ không yên, khiến cho cái khăn trong tay rớt xuống đất.

Ngay tức thì ngữ khí của tên thị vệ kia hoàn toàn thay đổi “Thật là hắn?”

“Không, không phải!” Tử Hưu phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, xoay người lấy cái khăn, nhưng bị thị vệ ngăn lại. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tử Hưu có thể nhìn rõ cảm giác đau đớn tràn đầy trong mắt đối phương.

Trong lòng thoáng chốc dâng lên một cỗ tình tự khác thường, nói thật, bị nhiều tội như vậy, Tử Hưu vẫn không cảm thấy gì đặc biệt nhưng là ngay lúc này lại cảm thấy có chút thương tâm.

“Sư huynh, ngươi đừng hỏi, ta không sao!” Đãi thị vệ nhặt lên khăn tử, hắn thành thật nói. Tuy rằng vị “Sư huynh” này có thể lẻn vào tẩm cung Vương phi, thân thủ nhất định không bình thường, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là nam tử hán, bị nữ nhân phát hiện đang trốn trong hoa viên mà cũng không có lấy một chút xấu hổ.

“Đắp thuốc đi!” Trong nháy mắt, thị vệ lấy lại sự bình tĩnh, rất nhanh từ bên hông lấy ra một bình nhỏ màu trắng.

“Cái gì vậy?” Tử Hưu dễ dàng đoán ra đó là thuốc, bất quá vẫn là làm ra vẻ không biết.

“Là thuốc!” Thị vệ mỉm cười đáp.

“Mua ở đâu thế?”

“Mua?” Thị vệ dừng một chút, trên mặt thoáng hiện ra vẻ ngại ngùng, “Không phải mua mà là……”

“Chính ngươi điều chế?” Không chú ý đến biểu cảm của đối phương, Tử Hưu tiếp lời.

“Ân!” Thị vệ gật đầu.

Quả nhiên là người học y dược! Tử Hưu đột ngột nhớ đến, bất quá người này cùng cha thật sự có quan hệ gì?

“Ách, Tử Hưu, ngươi ngẩng đầu lên, sư huynh đắp thuốc cho ngươi.” Trên tay thị vệ là bình thuốc hồi nãy, nhưng đột nhiên giọng nói của hắn lại trở nên câu nệ một chút.

“Nga.” Tử Hưu không phát hiện ra mà thản nhiên ngẩng đầu lên. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này mà quan sát dáng vẻ của đối phương. Lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng…… Nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, một chút giống nhau cũng không có.

“Sư huynh……”

“A?”

Tử Hưu kêu một tiếng, đối phương lập tức đáp lại, tay vẫn tiếp tục xoa thuốc nhưng bất giác lại hơi mạnh, Tử Hưu vì đau quá mà kêu nhỏ “A nha ~~”

Thị vệ nghe tiếng kêu thì cả kinh, chân tay luống cuống, khẩn trương nói “Tử Hưu, ngươi thế nào? Rất đau sao? Đều do sư huynh không tốt, sư huynh làm đau ngươi……”

“Không có việc gì, ha hả.” Tử Hưu cố chịu đựng cơn đau, miễn cưỡng cười cười.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại đột nhiên sửng sốt “Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Sao mặt bất chợt lại đỏ lên thế?”

“A?” Thị vệ cũng ngây ngẩn cả người, giống như mới cảm giác được mặt mình trở nên bất thường. Hắn ấp a ấp úng, nhất thời không nói được gì.

Tử Hưu không khỏi có chút lo lắng “Sư huynh, ngươi không sao chứ?”

“Dược phu tốt lắm!” Thị vệ đáp, cũng không chờ Tử Hưu phản ứng, liền tông cửa xông ra.

“Sư huynh, chớ đi a! Ta còn có chuyện chưa nói xong đâu!” Tử Hưu ở trong phòng kêu lớn nhưng không có tiếng người đáp lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro