Chương 44+45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ thập tứ chương

“Tên đại dâm tặc đáng chết này, trong phủ đã có không ít thê thiếp, cư nhiên còn dám đến kỹ viện ăn chơi đàng điếm, thật sự là dâm loạn! Vô sỉ! Hạ lưu! Dơ bẩn! Xấu xa! Hạ đẳng! Ghê tởm! Không biết xấu hổ……” Nửa đêm, Tử Hưu nằm ở trên giường, miệng thì thầm mắng Nam Cung Độ, tưởng tượng rằng chính mình giống như N nữ nhân được hắn mua vui liền hận không thể một cước phế bỏ của quý của hắn.

Đương nhiên lời này chỉ dám giấu trong lòng, làm sao dám mắng lớn tiếng được. Cho hắn mượn mười lá gan hắn cũng không dám làm như thế, ai biết được Nam Cung Độ là say rượu thật hay là đang giả vờ chứ. Không nắm chắc phần thắng, hắn cũng không dám lấy tính mệnh bản thân ra mạo hiểm, dám mắng như thế thì hắn cũng đã can đảm không ít rồi. Huống chi, hắn, Liễu Tử Hưu cũng không giống có bản chất tàn nhẫn, bạo ngược như đại dâm tặc và nữ nhân xấu xa ấy.

Bất quá, nếu đại dâm tặc nửa đêm tỉnh lại phát hiện hắn không chịu ngủ chung giường, có khi còn hung hăng trút giận lên hắn thì sao?

Trong lòng lo sợ bất an, trằn trọc đến nửa đêm thì mí mắt Tử Hưu đã dính vào nhau, thật sự hắn không còn đủ khả năng để đấu tranh tư tưởng nữa, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ôm gối lên giường nằm ngủ.

Nam Cung Độ mặc dù đầu óc vẫn còn rối tinh rối mù. Tuy ngủ say cũng không đến mức một người chiếm lấy cả cái giường, vì giường trong tẩm cung Vương phi cũng khá rộng rãi. Tử Hưu thật cẩn thận nhấc chân lướt qua hắn, lui đến sát cạnh giường mà ngủ.

Một đêm vô sự.

Nào biết, sáng mai lại xảy ra chuyện lớn.

Mặt trời lên cao, như ngày thường thì đại dâm tặc đã đi mất nhưng hiện tại vẫn còn ngủ ngon trên giường. Tử Hưu cảm thấy thật kì quái, nhưng cũng không kêu hắn dậy mà tự mình rời giường trước.

Chỉ một lát sau, Tinh Di vội vàng xông tới, thoáng nhìn hắn, há mồm hỏi “Vương gia chưa đi sao?”

“Chính ngươi đến xem đi.” Tử Hưu vốn định tranh luận, lại thấy chuyện đó không đúng với phong thái của hắn, vì thế thành khẩn lắc đầu, nói “Hắn vẫn chưa đi.”

Tinh Di nhíu mày, chần chờ một hồi, sau đi đến bên giường, cúi người, giọng nói dịu dàng “Vương gia, trời đã sáng, Vương gia……”

“……” Vô luận nàng gọi như thế nào, Nam Cung Độ một chút phản ứng cũng không có.

“Vương gia như thế nào còn chưa dậy?” Trong lòng kinh ngạc, ánh mắt chất vấn chuyển tới Tử Hưu, “Tối qua, Vương gia không ngủ đủ giấc sao?”

“Ta không biết a!” Tử Hưu miễn cưỡng lắc đầu, phản ứng mãnh liệt bởi ý tứ trong câu nói ʺkhông ngủ đủ giấcʺ của Tinh Di,  nhanh chóng nói thêm “Cả đêm, Vương gia không tỉnh, ngươi xem chén rượu thang còn nguyên trên bàn kìa.”

Tử Hưu giải thích, không quên chỉ đến chén rượu thang còn để nguyên trên bàn, vốn là phải đợi Nam Cung Độ tỉnh lại mới uống.

Vẻ mặt Tinh Di đầy nghiêm túc nhìn chăm chú vào chén rượu thang, không nói không rằng, trầm mặc một lát, đột nhiên vỗ tay ba cái.

Ba! Ba! Ba!

Nháy mắt, một cái bóng đen tiến vào, lập tức đứng gần giường.

Tử Hưu sửng sốt nửa khắc, tinh thần phục hồi lại, mới nhìn rõ bộ dạng người vừa tới. Hắn không khỏi rùng mình, bởi vì người này đã từng một chưởng đánh hắn bay đến tận bờ hồ khi đại dâm tặc bị té xuống nước.

“Chuyện gì?” Nguyệt Ảnh bình tĩnh hỏi.

“……” Tinh Di không nói gì, sắc mặt khẩn trương nhìn về phía Vương gia đang nằm.

Nguyệt Ảnh dừng một chút, giống như cũng cảm giác được chuyện kì dị, đột nhiên thân thủ nhấc màn giường lên, nhanh chóng đưa tay thử hơi thở của Vương gia, lại dò xét mạch đập trên tay, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, nói “Tinh Di, lập tức thỉnh thái y đến đây.”

Đệ tứ thập ngũ chương

Đô thành Miền Nam, Loan Châu.

Trên đường cái, người người qua lại tấp nập, xe ngựa ồn ào náo động. Một thiếu niên áo trắng với phong thái ung dung, tuấn tú, cầm trong tay chiết phiến, tiêu sái nhàn hạ. Phía sau là tiểu đồng áo xanh, tay trái cầm mấy quả mứt, tay phải là mấy xuyến thịt dê nướng. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, trên mặt lộ vẻ vui sướng cùng tò mò.

“Thiếu gia, Loan Châu thật rộng lớn và náo nhiệt a! Thật không muốn trở về sơn trang nữa.”

“Yên tâm, thiếu gia nhà ngươi còn chưa có bạn, như thế nào lại có thể nhanh như vậy mà trở về sơn trang chứ.” Thiếu niên đặt cây quạt xuống, đắc ý. Vẻ tuấn tú lỗi lạc của hắn khiến vô số nữ nhân phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng hiển nhiên, tiểu đồng kia thì không được lạc quan như thế. Hắn cắn đôi quả mứt, lo lắng nói “Thiếu gia, vạn nhất lão gia mà phát hiện……”

“Không có vạn nhất! Ngay cả ngươi cũng không tin tưởng thiếu gia ta sao?” Đang đứng trong một tiệm trang sức, vị thiếu niên cười đánh gảy hắn.

Người chủ tiệm nhìn thấy y phục sang trọng, lại có một tiểu đồng sai vặt đi kèm, kết luận hắn là kẻ có tiền nên lập tức ân cần tiếp đón, vẻ mặt vui vẻ, nói “Khách quan, ngài đây là muốn mua thứ gì tặng người trong mộng phải không?”

Người trong mộng? Thiếu niên sửng sốt một chút, đúng lúc này, tiểu đồng tiến lên nhắc nhở “Chính là, Đại sư huynh có thể……”

“Đại sư huynh?” Thiếu niên phục hồi lại tinh thần, lại chen ngang vào lời nói của hắn “Đại sư huynh hiện tại chỉ sợ là không thể quản ta được.”

“??” Ngay cả tiểu đồng cũng không rõ ý này, nhưng thấy thiếu gia tràn đầy tự tin, hắn liền biết hiện giờ hai người đã ngồi chung một thuyền, không thể thoái lui, đơn giản không cần hỏi nhiều. Hắn cắn khẩu thịt dê, ánh mắt hướng theo cây trâm thiếu gia cầm trên tay, rầm rì “Thiếu gia, ngươi định mua lễ vật tặng cho phu nhân a?”

“Ai nói! Ta đây là mua lễ vật ra mắt với thiếu phu nhân tương lai.” Thiếu niên ngoài miệng nói chuyện bình thản, trên mặt lại hiện lên một tia cười giảo hoạ. Không đợi tiểu đồng phản ứng lại, hắn đã cầm lên một chiếc vòng ngọc thạch “Này tiểu tử, ngươi xem, thiếu phu nhân sẽ thích thứ này chứ?”

“Ôi! Khách quan ngài thật biết lựa hàng! Vòng tay này chính là ngọc dương chi hiếm có do Trữ quốc chế thành, tay nghề tinh tế, bảo đảm trong Loan Châu thành này không thể kiếm được chiếc thứ hai giống vậy đâu.” Người chủ tiệm tích cực giới thiệu, nâng cao giá trị của món hang.

Vẻ mặt cùng phản ứng ngơ ngác của tiểu đồng bị gác sang một bên. Một hồi lâu sau, hắn mới chợt hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thiếu gia, nhỏ giọng hỏi “Thiếu gia, ngươi tìm được thiếu phu nhân rồi sao?”

Thiếu niên cười, không nói, thanh toán tiền bạc, cầm chiếc vòng tay, tiếp tục đi phía trước.

Hai người đi tới đầu phố, gặp một đám người đang vây quanh xem bố cáo, còn có người chỉ trỏ, xì xầm to nhỏ. Vì quá nhiều người bu quanh nên căn bản chẳng thể chen chân vào, họ đành phải đứng ở ngoài hỏi thăm người khác.

“Vị huynh đài, xin hỏi bố cáo kia viết điều gì?”

Người nọ không quay đầu lại nhìn, một lát sau, trả lời “Hoàng Thượng hạ chiếu tìm danh y giỏi để chữa bệnh cho Mục Vương gia, ai chữa hết bệnh sẽ được trọng thưởng một vạn lượng bạc.”

“Mục Vương gia? Chữa bệnh?”

Người nọ nghe giọng hắn thốt lên nghi hoặc nên quay đầu lại, run run nói “Tiểu huynh đệ, ngươi mới từ nơi khác đến nên không biết chuyện, việc của Mục Vương gia mấy hôm nay đã làm ồn ào huyên náo khắp chốn đô thành này.”

“Phải không?” Vẻ mặt thiếu niên mờ mịt.

Người nọ nhìn quanh, chần chờ một chút, mới hạ giọng nói “Mấy ngày trước đây, Mục Vương gia bất tỉnh trong khi ngủ. Nghe nói đêm trước có tìm đến Hoan lầu uống rượu hoa, Sauk hi  uống xong thì bất tỉnh. Trong kinh thành, cơ hồ tất cả thầy thuốc đều bị mời đến chuẩn bệnh, nhưng tuyệt nhiên đến bây giờ vẫn không ai đoán được bệnh gì. Hiện giờ Hoàng Thượng hạ chiếu rằng ai có thể làm cho Vương gia tỉnh lại, phần thưởng sẽ là một vạn hai bạc.”

“Một vạn hai?”

“Đừng tưởng số bạc này dễ dàng lấy, hôm qua có mấy người đến lấy yết bảng, kết quả vẫn không tra được bệnh gì, lúc thả ra thì đã bị Vương phủ đánh những ba mươi đại bản!”

“Đó là vì bọn họ bất tài vô dụng!” Thiếu niên đột nhiên khinh miệt cười nói.

Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng lập tức lại thu hút được nhiều ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của mọi người.

Bên cạnh, người nọ lấy làm lạ hỏi “Tiểu huynh đệ, ngươi không nên khẩu xuất cuồng ngôn a.”

Thiếu niên không chút để ý lời khuyên đó, đẩy đám người trước mặt ra, lửng thững đi hướng về phía trước.

Mấy bước sau, ngay cả tiểu đồng mới giật mình hiểu được ý đồ của hắn, không khỏi sợ hãi “Thiếu gia, ngươi không thể……”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã bóc tờ bố cáo xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro