Chương 48+49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ thập bát chương

“Lăng đại phu, mời ngồi!” Cuối cùng Tử Hưu cũng phục hồi lại tinh thần. Hắn cuống quít bước vào phòng, ngồi xuống ghế, lại thỉnh thầy thuốc an tọa.

Lăng Tiêu cũng không giữ lễ tiết, thoải mái trở về chỗ ngồi.

“Lăng đại phu muốn hỏi ta chuyện gì?” Tử Hưu đi thẳng vào vấn đề. Nói thật, từ lúc đại dâm tặc mê man đến nay, hắn đã bị N vị đại phu đưa ra N vấn đề, thật sự là có chút phiền toái.

Lăng Tiêu cũng nghe ra ngữ khí của “Nương nương” không kiên nhẫn, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch, gọn gàng dứt khoát hỏi “Xin hỏi nương nương, Vương gia năm nay bao nhiêu tuổi?”

Vương gia bao nhiêu tuổi? Tử Hưu nhất thời bị bất ngờ! Không ai nói cho hắn biết đại dâm tặc bao nhiêu tuổi, đồng thời hắn cũng chưa từng nghĩ tới điều này……

“Vương gia năm nay hai mươi tuổi!” Dù rằng Tinh Di vẫn thường hay giáo huấn “Vương phi nương nương” nhiều chuyện nhưng căn bản nàng chưa hề đề cập đến tuổi tác của Vương gia.

Bất quá, chính chuyện này đã làm bại lộ sự thật. Hưu Hưu không biết tuổi của Vương gia! Đây không phải chính là bằng chứng chứng minh Hưu Hưu thật sự bị ép hôn sao? Nam Cung Độ xa hoa dâm dật, đã từng lấy nam nhân, huống chi Hưu Hưu lại lanh lợi, đánh yêu, đích thật là một mỹ nhân a.

Lăng Tiêu bên ngoài mỉm cười nhưng trong mắt lại hiện lên hàn khí lạnh thấu xương, trong ống tay áo bất giác tự nắm chặt nắm tay. Hảo, tên Nam Cung Độ khốn kiếp, dám ép hôn “Nương tử” của Nhan Lăng Tiêu ta, tiểu tử nhà ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng tỉnh lại.

“Thế đêm đó Vương gia có hay không @#*&……” Im lặng một hồi, Lăng Tiêu mới kiềm chế được lửa giận trong lòng, hỏi một vấn đề có chút ít liên quan đến việc chuẩn bệnh.

Đã trải qua N lần câu hỏi của các vị đại phu trước, Tử Hưu tất nhiên là đối đáp trôi chảy, rất nhanh, tình huống cũng không mấy sai biệt.

Ngay sau đó là sự im lặng……

Không bao lâu, đã có kết quả chuẩn bệnh.

Ngữ khí Lăng Tiêu khá trầm trọng “Vương gia trúng độc.”

“Trúng độc!” Tử Hưu chấn động, tâm sinh sợ hãi. Đại dâm tặc trúng độc là như thế nào? Sao lại như thế!

Tinh Di trong lòng cũng kinh ngạc, tuy rằng nàng cùng Nguyệt Ảnh không phải là thầy thuốc, nhưng đi theo Vương gia nhiều năm, ít nhiều đối với độc dược có một chút hiểu biết. Vương gia mê man nhiều ngày như vậy, nhiều đại phu tài giỏi ở Loan Châu thành thế nhưng lại không phát hiện được vương gia là bị trúng độc… Chậm đã! Ai biết được tên tiểu tử này có nói bừa hay không?

“Xin hỏi Lăng đại phu, Vương gia trúng phải độc gì?”

“Nhất túy ngàn năm!”

“Nhất túy ngàn năm?” Tinh Di híp lại hai mắt, nàng chưa bao giờ nghe nói về loại độc dược này.

Lăng Tiêu tự nhiên nhìn ra sự hoài nghi trong nàng, lập tức giải thích, nói “‘Nhất túy ngàn năm’ chính là do Nhất Đạo Nhân ở giang hồ trăm năm trước, trong lúc vô ý luyện thành, nhưng do tính dụng phụ tác dụng quá mạnh, nên bị thay đổi thành độc dược. Nhưng muốn chế tạo loại độc này thì không hề đơn giản, cho nên nó vẫn chưa được sử dụng rộng rãi ở trong nhân gian. Sau đó, giang hồ đạo nhân thoái ẩn nơi núi rừng, ‘Nhất túy ngàn năm’ cũng từ đó mà mai danh ẩn tích. Không thể tưởng tượng được là hiện giờ vẫn có người sử dụng……”

“Lăng đại phu một khi đã có thể khẳng định Vương gia trúng phải “Nhất tuý ngàn năm” thì xin hãy nói cách giải độc đi.” Tinh Di đột nhiên xen ngang, ngữ trung lộ ra sự hoài nghi. Danh y Loan Châu còn không thể chuẩn được bệnh, nàng dựa vào cái gì phải tin tưởng lời nói của tiểu tử này?

Lăng Tiêu là người thông minh, lập tức nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng. Hắn buông tay, cười nói “Xem ra nương nương không hề tin tưởng lời nói của thảo dân, xem ra thảo dân phải chịu hình phạt ba mươi đại bản rồi.”

Tử Hưu vừa vặn hồi phục lại tinh thần sự hãi, nghe nói câu này, không khỏi thốt ra “Ta không phải là không tin ngươi!”

Đệ tứ thập cửu chương

Mây trắng trên cao bay lượn lờ, sa liêm khinh bạc giữa gió hồng khởi vũ, tiếng đàn ai huyền ảo, u oán làm động lòng người.

Liễu Ngô Di nhẹ nhàng đến cái hồ ở trước đình, sớm có chút thiếu kiên nhẫn. Đúng vậy, đứa con mất tích nhiều ngày như vậy, hắn sao có thể bình tĩnh được? Bất đắc dĩ, không thể bình tĩnh cũng phải cố gắng bình tĩnh, ai kêu “Người thắng làm vua, người thua làm giặc”, ai kêu hắn, Liễu Ngô Di không tư cách đến địa phương này!

“Đã nhiều năm không gặp Liễu sư đệ, thật là biệt vô âm tín!” Giữa không gian bao la rộng lớn rốt cục truyền ra một âm thanh nhưng xung quanh vẫn không xuất hiện một bóng người.

“Nhan sư huynh sao vẫn không xuất hiện!” Lời nói của Liễu Ngô Di không thể kiềm chế mà thể hiện một chút sự phẫn nộ.

Chỉ chốc lát sau, một nhân ảnh xuất hiện, lướt nhẹ đến, vẻ mặt tươi cười, nói “Sư đệ mai danh ẩn tích mười mấy năm, đột nhiên lại có ý nghĩ đến thăm sư huynh. Sư huynh thật sự là muôn phần vinh hạnh.”

“Sư huynh quá khách khí!” Liễu Ngô Di ngoài cười nhưng trong không cười.

Nhan Kha nhìn ra tâm trạng của đối phương, nghi hoặc nói “Xem biểu cảm của sư đệ, hình như tâm tình không được tốt?”

“Hừ!” Liễu Ngô Di không thể kiềm chế thêm được nữa, hừ lạnh một tiếng, giận tái mặt nói “Nói ngắn gọn, ngươi đem con trai ta đi đâu?”

“Ngươi…… Đứa con?” Nhan Kha một thoáng sửng sốt, có chút mờ mịt “Từ khi nào sự đệ lại có con trai?”

“Sư huynh không cần giả bộ hồ đồ, Tử Hưu vốn là nam hài, chẳng phải ngươi đã sớm biết điều đó!”

“Tử Hưu phải…..” Nhan Kha bị bất ngờ, ánh mắt trừng đắc so với trứng chim còn lớn hơn, giống như phát hiện một điều tưởng chừng không thể xảy ra.

Thấy thế, Liễu Ngô Di lại bộc phát sự căm tức, chỉ trích nói “Sư đệ thật không ngờ sư huynh lại có thể sử dụng thủ đoạn như thế đối với Tử Hưu con ta! Căn bản sư huynh là vì, là vì ……”

“Chờ, từ từ!” Nhan Kha dương tay, ngắt ngang lời nói của hắn, vấn đế trong đầu hãy còn rối rắm chưa thong “Tử Hưu là nam hài? Thật sự là nam hài?”

“Đúng vậy! Tử Hưu chính là nam hài, hắn tương lai còn phải cưới vợ, kéo dài huyết mạch của Liễu gia. Cho nên hôn sự của hắn và Lăng Tiêu vốn không thể thành.”

“Này, điều này sao lại có thể xảy ra! Đương, năm đó…… Rõ ràng là một cô gái!”

“Chẳng lẽ hài tử của ta mà ta lại không thể phân biệt được là nam hài hay nữ tử sao!” Liễu Ngô Di tiếp lời “Tử Hưu không thể cùng Lăng Tiêu thành thân được, thỉnh sư huynh đừng làm khó dễ phụ tử ta.”

“Khó dễ?” Nhan Kha lại sửng sốt “Sư đệ sao lại nói thế? Sư huynh chưa từng làm khó dễ sư đệ?”

“Chưa từng làm khó dễ?” Ngữ khí Liễu Ngô Di nhẹ nhàng nhưng lạnh dần “Theo ta được biết, Lăng Tiêu sớm muốn làm theo đúng hôn ước. Sư huynh chẳng lẽ không nghĩ tới muốn hắn sớm ngày cưới Tử Hưu? Cho dù không nảy ra ý tưởng này, đại đệ tử Lạc Hoa Ly năm nay đã mười tám tuổi, cũng có thể xuất cốc đi…… Sư huynh dám nói việc Tử Hưu mất tích không hề có nửa điểm liên quan với người Lạc Hoa Cốc?”

“Này, điều đó không có khả năng xảy ra! Hoa Ly là một hài tử thành thật, không có khả năng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Lăng Tiêu một mực bế quan tu luyện, lại càng không thể……” Nhan Kha nói đến này, đột nhiên, giống bị điện giật, thần thái biến sắc —— thằng nhãi con từ khi nào trở nên nghe lời như thế, lại có thể bế quan tu luyện hơn năm ngày? Không tốt! Bị lừa!

“Sư đệ đừng vội, sư huynh sẽ đi kiểm tra lại.” Bỏ lại những lời này, Nhan Kha giống như một cơn gió biến mất giữa sương khói lượn lờ trên mặt hồ.

Sao lại thế này? Tâm tình Liễu Ngô Di quả nhiên có một chút dao động. Hắn cẩn thận suy nghĩ, sư huynh không phải là dạng tiểu nhân dám làm không dám nhận.

Bất đắc dĩ, võ công hắn sớm không còn như trước, cũng không dám mạo muội bước nửa bước vào Lạc Hoa Cốc, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi ở phía ngoài.

“Ai! Thật không biết đứa con yếu kém đó đang ở nơi nào? Ngay cả khinh công cũng không biết, vạn nhất mà thực gặp người xấu phải làm sao bây giờ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro