Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ ngũ thập chương

“Bạch Chỉ, nhanh đem Nhan Lăng Tiêu đến gặp ta!” Nhan Kha hùng hổ trở về Lạc Hoa Cốc, vừa mới đến gia môn liền hướng về phía tiểu đồ đệ mà hô to.

Nhan phu nhân mới từ dược lâm tản bộ trở về, gặp bộ dạng cùng ánh mắt phu quân tràn đầy sát khí, trong lòng sá nhiên, vội vàng tiến đến, ôn nhu nói “Lão gia, ngài sao thế? Tiêu nhi không phải đang ở phía sau bế quan tu luyện……”

“Cái gì mà bế quan tu luyện? Thằng nhãi con đó có khi nào ngoan ngoãn tu luyện quá năm ngày không? Chẳng qua là muốn theo sư huynh xuất sơn mà tìm tiểu hôn thê của nó thôi.”

“Tiểu hôn thê?” Nhan phu nhân sửng sốt một chút, “Người đáng nói đến Tử Hưu? Tiêu nhi sao có thể biết Tử Hưu đang ở đâu?”

“Không biết? Ngươi đã quên trên người Tử Hưu có ‘lưu vân’ hương sao? Tên tiểu tử đó có thể dễ dàng sử dụng ong mật làm phương tiện mà lần ra nơi ở của Tử Hưu?”

“Ách…… Thiếu chút nữa đã quên.” Nhan phu nhân ngượng ngùng cười cười, tiếp tục nói “Tiêu nhi chưa đầy mười tám tuổi, vẫn chưa thể xuất cốc, hắn chắc không dám cãi lời ngài đâu.”

“Không dám? Ngươi cũng không phải không biết, hắn cùng Hoa Ly ngay từ nhỏ đã thích Tử Hưu, hắn sao có thể cam tâm để Hoa Ly đến trước?”

“Tử Hưu cùng Tiêu nhi chẳng phải vốn có hôn ước từ trước sao?”

“Hôn ước thì sao? Người đến trước vẫn có thể dễ dàng khiến hôn ước bị huỷ bỏ! Nói cách khác Hoa Ly đã trưởng thành, am hiểu sâu sắc, so với tiểu tử kia thì quả thật là mạnh hơn gấp trăm lần.”

“Lão gia, ngươi như thế nào lại có thể đánh giá cao người khác mà hạ thấp khả năng của con mình?” Nhan phu nhân bất mãn, nhíu mày, nói như thế nào thì Tiêu nhi cũng là đồ đệ có khả năng lĩnh ngộ cao, đến năm mười tám tuổi có thể xuất cốc trở thành một nhân tài hiếm có……

“Như thế nào, chẳng lẽ những điều ta nói không phải là sự thật?”

“Ách, không có, không có!” Tuy rằng trong lòng có chút ý kiến, bất quá Tiêu nhi quả thật có chút tâm cao khí ngạo, cậy tài khinh người. Nhan phu nhân không muốn đổ thêm dầu vào lửa, lại ngẩn người, đột nhiên vỗ tay một cái “Không được! Ta phải nhanh đến nói cho Tiêu nhi biết sư huynh hắn muốn cướp……”

“Được rồi!” Trên mặt Nhan Kha xuất hiện gân xanh, quả nhiên là con hư tại mẹ. “Chỉ sợ tiểu tử kia đã sớm xuất cốc rồi.”

“Không có khả năng!” Nhan phu nhân mắt hạnh trừng trừng.

Đáng tiếc, không hề ngạc nhiên, tiểu đồ đệ một thoáng đã chạy đến, thở hổn hển, nói “Sư phụ, Lăng Tiêu sư huynh không có ở phía sau núi.”

“Đã tìm cả núi chưa?”

“Đã tìm cả rồi nhưng vẫn không thấy.”

“Cái gì?” Thanh âm Nhan Kha đột nhiên tăng vọt, cùng Nhan phu nhân kinh ngạc nhảy dựng lên.

“Lão gia, ngài đừng kích động, đừng kích động! Tiêu nhi không phải vì sốt ruột muốn hoàn thành hôn ước sao, chắc chắn hắn sẽ tìm đến Tử Hưu, không chừng năm sau chúng ta đã có cháu để ẵm bồng rồi, ha hả a.”

Nhan Kha bị lời nói của thê tử làm tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, thật lâu sâu mới có khí lực nói “Cháu ở đâu mà có? Liễu sư đệ đang tìm đến trước cửa đòi con trai!”

“Con trai?” Nhan phu nhân thoáng chốc xuất hiện biểu cảm mờ mịt giống như đúc biểu cảm trước kia của phu quân “Liễu sư đệ từ khi nào đã có thêm con trai?”

“Căn bản tiểu hôn thê Liễu Tử Hưu vốn là nam hài!”

“Nam hài!!” Ánh mắt Nhan phu nhân nhất thời cũng trừng đắc to hơn cả quả trứng chim “Tử Hưu là nam…… Không, không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

“Chẳng lẽ Liễu sư đệ không thể phân định được con mình là nam hay là nữ sao?” Nhan Kha thở dài.

Nhan phu nhân liên tục lắc đầu, kiên định nói “Tử Hưu tuyệt đối không có khả năng là nam hài! Năm đó, đúng thời điểm Tử Yên đưa hài tử đi thay tã, ta liền đứng ở bên cạnh, hài tử kia tuyệt đối là con gái, ta không thể nhìn lầm được. Hơn nữa, nếu là nam hài, lúc trước Liễu sư đệ như thế nào lại có thể đồng ý việc hôn ước được? Tuyệt đối không có khả năng này!”

Liên tiếp mấy lần khẳng định, Nhan Kha cũng hơi hoài nghi lời nói của sư đệ, chắc hẳn trong chuyện này có ẩn chứa điều gì đó? Suy tư một lát, hắn nghiêm túc nói với thê tử “Trước tạm thời đừng bận tâm việc Tử Hưu là nam hay nữ, hiện tại đứa nhỏ này đột nhiên mất tích, Liễu sư đệ hoài nghi không phải con ta thì cũng là Hoa Ly bắt hắn đi.”

“Chuyện đó sao có thể xảy ra, Hoa Ly không có khả năng làm việc này.” Nhan phu nhân thốt ra.

Nhan Kha bất đắc dĩ cười “Xem đi, ngay cả ngươi cũng cho rằng như vậy! Xem ra, người đáng nghi ngờ nhất vẫn là đứa con của ta.”

“Cũng có thể không phải là hai người bọn họ mà Tử Hưu bị một người khác bắt đi.” Nhan phu nhân vội vàng thanh minh thay cho con “Ngươi cũng biết hiện giờ thế đạo không yên ổn. Trên giang hồ, cứ hai ba ngày lại phát sinh hái hoa án, đoạt thê án. Bộ dạng của Tử Hưu lại xinh đẹp…… Lại nói, Tiêu nhi tuy rằng nghịch ngợm, nhưng không đến mức dám làm chuyện vô phép như thế. Nói như thế nào người kia cũng là thê tử tương lai của hắn, đâu cần phải gấp gáp manh động như vậy.”

“Vấn đề là gia đình của Liễu sư đệ vốn ẩn cư núi rừng, Tử Hưu lại chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện, nơi thâm sơn cùng cốc đều là thường dân lương thiện. Ngươi cảm thấy được việc hắn bị người ngoài bắt đi có khả năng xảy ra chăng? Trừ bỏ người của Lạc Hoa Cốc ra, còn có mấy ai có thể nhận ra ‘lưu vân’ hương chứ?”

Quả thật không ai a! “Chính là…… Tiêu nhi cũng không thể làm ra loại chuyện như thế này. Chẳng lẽ, vì ngăn cản Hoa Ly gặp mặt Tử Hưu, hắn lại giấu Tử Hưu đi?”

“Ta xem khả năng điều này xảy ra là rất thấp. Nói như thế nào, Tử Hưu rời đi Lạc Hoa Cốc khi Tiêu nhi mới có bốn tuổi. Tiểu hài tử này dù là nam hay nữ chắc chắn sẽ có một sự khác biệt lớn. Ta nghĩ Liễu sư đệ chính là hoài nghi ta cùng hai đồ đệ bắt Tử Hưu đi nhằm mục đích là muốn bức hắn nói ra bí quyết riêng của hắn về dược vật. Ngươi cũng đừng quên sư đệ tuy rằng y thuật không bằng ta, nhưng về phương diện nghiên cứu dược vật thì ta chẳng thể bằng hắn.”

“Chẳng lẽ Tiêu nhi và Hoa Ly cùng bắt Tử Hưu đi rồi cùng Tử Hưu học hái thuốc?” Nhan phu nhân lại toát ra một cái ý tưởng.

“Này, cũng không biết được Tử Hưu có được cha hắn thực truyền hay không…… Bất quá, Liễu sư đệ vì sao lại nói Tử Hưu là nam hài? Có lẽ nào làm thế để gả Tử Hưu cho người khác?”

Vợ chồng hai người lại nhớ đến vấn đề “con dâu” là nam hay nữ, cân nhắc đến cân nhắc đi, hồn nhiên đã quên ngoài cốc, bên bờ hồ, Liễu sư đệ vẫn còn chờ hắn quay lại. Lại càng không biết này suy đoán, cơ hồ đã đi quá xa quỹ đạo của sự việc. Bất quá, Nhan Lăng Tiêu thật đúng là bởi vì không cam lòng cho đại sư huynh Lạc Hoa Ly nhanh chân đến trước với Tử Hưu, đoạt mất người con gái sắp trở thành nương tử của hắn, cho nên mạo hiểm xuất cốc, trằn trọc đi đến Loan Châu là nhờ "lưu vân" hương dẫn đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro