Chương 54 ( Thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ ngũ thập tứ chương ( Thượng )

Thích khách?! Tử Hưu nghe vậy thì kinh hãi, lo sợ không yên, xem xét suy nghĩ của vị khách không mời mà đến. Đối phương lại dùng ánh mắt không ngừng theo dõi hắn, khiến toàn thân hắn nổi cả da gà, hoàn toàn không hề có ý định sẽ bỏ trốn.

“Ngươi còn không mau chạy!” Hắn đè thấp thanh âm nhắc nhở, trong đầu nói thầm: người này mặt mày trong thông minh, sao lại phản ứng trì độn như thế?

“Ta không phải là thích khách a! Vì cái gì mà phải chạy trốn?” Vẻ mặt Lăng Tiêu vô tội trả lời, giống như tai không hề nghe thấy những âm thanh ồn ào, tiếng gào thét phía bên ngoài cùng với những tiếng bước chân dồn dập. Hắn vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói “Hưu Hưu, ta muốn thấy trên người Nam Cung Độ bị cắm đầy kim châm, chờ sáng mai, sẽ đem hắn tới lồng hấp thượng chưng……”

“Ngươi, ngươi nói cái gì?!” Mới vừa định giơ tay lên đẩy tên ‘thích khách’ ra khỏi phòng thì hắn lập tức hạ tay xuống. Tử Hưu theo bản năng ngồi co rút lại trên giường, trái tim bất giác đập dồn dập lạ thường. Hắn, hắn vừa mới nghe thấy điều gì? Sáp châm! Chưng thịt người…… Mưu, mưu sát?!

Chi nha!

Bên ngoài chợt truyền đến tiếng mở cửa rất mạnh, Tử Hưu chỉ cảm thấy ngực rất đau xót, giống như bị vật cứng đập mạnh vào, tâm trí chưa kịp lấy lại bình tĩnh, nháy mắt một cái, hắn đã không còn thấy bóng dáng của Lăng Tiêu đâu, mà chính hắn lại giống như buổi trưa, nằm ở trên giường, đắp chăn, không thể nào nhúc nhích được.

Còn chưa rõ điều gì đang xảy ra thì hắn đã thấy phòng trong đã sáng đèn, Tinh Di xuất hiện ở bên giường. Ánh mắt lợi hại nhìn lướt qua người hắn một cái, đội nhiên vươn hai ngón tay ra, sau đó chạm mạnh vào người hắn.

Lúc sau, nàng vẻ mặt cảnh giác nói “Ngươi có thể động đậy!”

Tử Hưu không rõ nàng ta đang muốn nói điều gì, chần chờ một lát, cơ thể còn hơi giật giật nhẹ. Hắn trong lòng ngàn vạn lần cầu nguyện đừng để nữ tử đáng ghét này phát hiện ra Lăng Tiêu. Tuy rằng hắn không biết hiện giờ Lăng Tiêu có có mặt trong gian phòng này hay không, nhưng hắn có thể khẳng định, nếu Tinh Di mà nhận thấy dấu vết nào còn để lại thì chắc chắn phiền toái lớn sẽ ập lên đầu hắn.

“Ngươi khẩn trương cái gì?” Quả nhiên, Tinh Di liền bắt đầu nghi ngờ, ngữ khí như đang muốn gây sự.

Bất quá, không quan hệ, Tử Hưu sớm nghĩ phải tìm đối sách tốt nhất để ứng phó, gần đây lại phát hiện Nam Cung Độ không phải là một tấm chắn tồi, vì thế làm ra vẻ khiếp đảm, lắp bắp nói “Ta, ta lo lắng cho Vương gia, Vương gia hắn……”

“Chuyện của Vương gia không cần ngươi quản!” Tinh Di tràn đầy sát khí không ngại chen ngang lời hắn, đồng thời giọng nói cũng khác thường “Liễu Tử Hưu ngươi ít ra vẻ lại cho ta. Có phải hay không ngại buổi chiều ngủ quá thư thái hả?”

Nam nhi không đấu đá với nữ nhi! Tử Hưu thức thời liền câm miệng lại. Hắn quay đầu, chợt thấy phía sau lưng phát ra một tia sáng khiến hắn giật cả người, lấy lại bình tĩnh, mới biết là ánh sáng gương đồng phản xạ lại…… Ánh đao?

Hắn cuối cùng cũng lấy lại được phản ứng, trong phòng, Tinh Di dĩ nhiên đã phát hiện ra sự hiện diện của một người mặc áo đen bịt kín mặt.

Người bịt mặt trên tay cầm một đoản đao hướng thẳng về phía Tinh Di. Tinh Di mặc dù trong tay không có một tấc sắt, nhưng cũng nhanh chóng tránh được lưỡi dao sắt bén, một cuộc chiến bắt đầu.

Hai bên không ngừng giao đấu, song võ công của hai bên dường như ngang bằng như nhau. Nhưng hiển nhiên trong lúc giao đấu, cả hai đều hiểu được phần nào chiêu thức đối phương, nên cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Ít nhất trong mắt Tử Hưu, nó đã nhanh như thiểm điện. Thêm nữa, bên trong đang được thắp sáng, trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai cái bóng lớn trên tường không ngừng giao chiến, đánh nhau túi bụi.

“Người nào, ban đêm lại dám xông vào tẩm cung Vương phi!” Đột nhiên, từ trong tay áo của Tinh Di xuất hiện hai dây vải hồng, chuyển thế từ bị động sang chủ động, mày liễu dựng thẳng, ngữ khí so với ngày thường răn dạy Tử Hưu còn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần. Lui vào trong góc giường, Tử Hưu chợt nghĩ đến nếu bây giờ mà chạy trốn thì…. Bất giác trong đầu hiện lên ba chữ —— Quỷ Dạ Xoa! Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để bàn luận về hình ảnh mới của Tinh Di.

Người bịt mặt không rên một tiếng, tiếp tục giơ thanh kiếm. Đúng vậy! Trên tay hắn không còn cầm thanh đoản đao nữa mà thay vào đó là môt thanh bảo kiếm. Trên tay Tinh Di cũng nhanh chóng hiện ra một thanh bảo kiếm khác.

Không biết đây là phúc hay hoạ! Sao một nha đầu nhìn trói gà không chặt lại mang trong người nhiều vũ khí như vậy ( Việc nói Tinh Di trói gà không chặt thì chẳng có ai dám đứng ra làm chứng )! Bất quá, Tinh Di do độc ác bá đạo, gây thù chuốc oán bên ngoài không ít nên giờ mới bị người ta tìm đến trả thù?

Mắt không tiếp tục nhìn vào sự chuyển động của thanh kiếm nữa, huống chi suy nghĩ duy nhất đang chiếm dụng lấy tâm trí của Tử Hưu chính là chạy trốn. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đơn giản chỉ là tránh sau cột giường, rồi đứng đó đoán mò mục đích của tên bịt mặt, lại hoàn toàn không nghĩ đến giữa mình và tên thích khách kia có sự liên hệ gì, càng không nghĩ tới thanh kiếm trên tay người nọ đột nhiên bất ngờ chuyển hướng.

“Mau tránh ra!” Tinh Di giật mình phát hiện, rống lớn lên một tiếng.

Chính là Tử Hưu dù sao nửa điểm võ công cũng không có, sao có thể giống như nàng mà nhanh chóng phản ứng, huống chi đây lại là một thanh bảo kiếm, tốc độ lại nhanh đến kinh người.

Nghe được tiếng hô của Tinh Di, Tử Hưu mới đột nhiên ý thức được một thanh đao nhọn đầy sát khí đang hướng thẳng tới hắn! Lúc này, đao đã ở trong gang tấc, hắn bị làm cho hoảng sợ tới mức trở nên choáng váng, thân thể trong tức khắc trở nên cứng ngắt như là bị điểm huyệt, làm sao còn có thể nhúc nhích được.

Nhất thanh muộn hưởng, một đao còn chưa chém tới thì đoản kiếm đã cắm vào cột trụ ở đầu giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro