Chương 26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Thành Nam


Editor: Minorthing - https://superseme.wordpress.com/

Gõ cửa nhà, thấy mẹ bước ra mở cửa, lòng Cố Diễn rối bời muôn vàn cảm xúc, cậu ôm chầm lấy mẹ.

Trong mắt mẹ, cậu chỉ mới rời nhà vài tháng, nhưng đối với Cố Diễn, đã nhiều năm rồi chưa được gặp mẹ mình.

Tất cả phẫn nộ, lo lắng, trách móc, vui mừng của Trần Hạ đều tiêu tan trong vòng tay con trai, bà cảm thấy vai mình ươn ướt, bà ôm lại Cố Diễn, viền mắt cũng chợt đỏ hoe.

Khoảnh khắc Cố Diễn được ôm mẹ mình, khoé mắt bỗng dưng ngấn nước.

"Ngoan, lại đây, vào nhà rồi nói." Trần Hạ vẫn là người có lý trí, vỗ về lưng Cố Diễn động viên, cảm nhận đôi tay con trai đã buông lỏng, bà vươn tay giúp Cố Diễn kéo valy vào trong.

Cố Diễn bước theo Trần Hạ, đóng cửa lại cẩn thận rồi tháo giày.

Trần Hạ rót cho Cố Diễn một cốc nước, sau đó hỏi, "A Diễn, con ăn gì chưa? Mẹ có nấu chút mì, con muốn ăn không?"

"Muốn ạ, nhưng ít thôi, con đã ăn bánh mì trên tàu hỏa." Cố Diễn vội đáp, đã rất lâu cậu chưa được ăn món mẹ mình nấu.

"À, được, con chờ một chút nhé, ngồi xem TV đi." Trần Hạ nói xong thì tiến vào căn bếp.

Cố Diễn gửi Trình Nguyên một tin nhắn thông báo mình đã về đến nhà, cậu cầm remote bật TV lên, sáng sớm không có chương trình gì để xem, Cố Diễn đổi kênh tới lui cũng chẳng phát hiện cái gì thú vị, đành xem tin thời sự.

Chốc lát sau, giọng nói Trần Hạ truyền đến từ trong bếp, "A Diễn, mì được rồi."

"Dạ." Cố Diễn đáp một tiếng, đi đến phòng ăn, Trần Hạ bưng ra 2 bát mì bốc khói nghi ngút, Cố Diễn vội đỡ phụ mẹ, đặt lên bàn.

"A Diễn nhà mình đã lớn rồi, hiểu chuyện." Chỉ một hành vi nhỏ của Cố Diễn cũng làm Trần Hạ vô cùng cảm động.

"Dù sao con cũng hai... mười tám tuổi rồi." Suýt chút nữa Cố Diễn vuột miệng, vội vàng đổi giọng.

"Lại đây, ăn đi con." Viền mắt Trần Hạ nong nóng, bà xoa tóc Cố Diễn mỉm cười.

"Dạ." Cố Diễn nở nụ cười, ngồi xuống đối diện Trần Hạ, vừa ăn mì vừa bắt đầu tâm sự với mẹ, đại khái Cố Diễn kể lại mình sống thế nào suốt mấy tháng qua.

Tất nhiên, để tránh làm mẹ lo lắng, Cố Diễn đổi Black thành tiệm tạp hóa, cũng chẳng nhắc đến Trình Nguyên nửa chữ.

Nghe con trai mình vừa học vừa làm kiếm tiền trang trải cuộc sống, Trần Hạ đau lòng không thôi.

Sau khi ăn xong, Cố Diễn rất tự giác đi rửa chén bát, mới rửa được một nửa liền nghe giọng nói Trần Hạ vang lên.

"A Diễn, điện thoại của con." Cố Diễn hơi khó chịu lau lau tay, đi ra ngoài, nhận lấy di động từ tay mẹ.

"Alo, Tiểu Diễn." Bên kia đầu dây là thanh âm của Trình Nguyên, "Người hồi nãy tiếp điện thoại là mẹ chồng anh phải không?"

"Sao anh biết?" Khóe miệng Cố Diễn nhếch lên, vừa nói vừa bước về phía ban công.

"Anh có ngốc đâu, chẳng phải em vừa nhắn tin cho anh rằng đã đến nhà? Phụ nữ trong gia đình mình ngoại trừ mẹ chồng còn có thể là ai." Trình Nguyên đắc ý dạt dào.

"Anh vẫn còn chút IQ đấy." Môi Cố Diễn lại giật giật.

"Anh vốn thông minh mà." Giọng nói Trình Nguyên hơi cất cao âm cuối, nghe ra tâm trạng hắn không tệ, "Tiểu Diễn, anh nhớ em quá."

"Ừ, em biết rồi, còn gì nữa không?" Cố Diễn hỏi.

"Em nhớ anh không?" Bên kia Trình Nguyên dừng một chút rồi hỏi.

"Nhớ, còn gì nữa?" Cố Diễn vội trở lại rửa chén.

"Em nhớ mới là lạ, quên đi quên đi, em làm gì thì làm đi." Trình Nguyên tức giận.

Nghe vậy Cố Diễn cúp điện thoại, trở vào nhà bếp, phát hiện mẹ đã rửa xong đống còn lại.

"Vừa nãy là bạn học con à?" Trần Hạ đã thay quần áo từ phòng ngủ bước ra, thấy Cố Diễn cúp điện thoại thì hỏi.

"Dạ, đúng rồi." Cố Diễn nói, "Ba con đâu ạ? Đi công tác?"

"Đi công tác, mai mới về, Thiên Thiên có về chung với con không?" Cố Diễn gật gật đầu, đối mặt với biểu cảm của Trần Hạ, khóe miệng cậu kéo lên, "Mẹ, con với nhỏ chỉ là bạn bè."

"Mẹ hiểu mẹ hiểu." Trần Hạ gật đầu bảo, "Đừng xấu hổ, con đã mười tám, mẹ cũng không phải loại người lạc hậu, sẽ không kiểm soát con, mẹ để lại ít tiền trên bàn cho con, mẹ đi làm đây." Nói xong, Trần Hạ mang túi xách ra cửa, không cho Cố Diễn cơ hội giải thích.

Cố Diễn vẫn còn ngây ngốc, nhận ra mình thật sự không có việc gì để làm, di động vẫn là cục gạch, ngoại trừ game rắn ăn mồi cũng chỉ có rắn ăn mồi, máy vi tính trong nhà thì hỏng mà chưa thay mới, TV cũng chẳng thú vị.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Diễn quyết định ra ngoài tìm thư viện đọc sách.

Bỏ ra vài tiếng đồng hồ ở nhà sách, sau đó đi ăn uống chút đỉnh, buổi chiều dẫn Nhiễm Thiên ra dạo phố, ngày đầu tiên về nhà cứ như thế trôi qua.

Vài ngày tiếp theo, ngay trước giao thừa, Cố Diễn bị Nhiễm Thiên kéo đi họp lớp bạn cấp ba.

Thời điểm dạo phố cùng Nhiễm Thiên, cậu đã bị đối phương léo nhéo, nhất định phải ăn mặc bảnh bao một chút, cho chúng nó chói mù mắt chó luôn, vì thế trước khi rời khỏi nhà, Cố Diễn mất đến mấy phút lựa chọn quần áo.

Lúc này chiều cao của Cố Diễn là một mét bảy mươi lăm, tuy không tính đặc biệt cao, nhưng tỷ lệ vóc dáng chuẩn không cần chỉnh, gương mặt đẹp trai soái khí mê hồn, mặc lên cái gì cũng đẹp, huống chi trang phục đã được lựa chọn kỹ càng.

Cho nên khi Nhiễm Thiên nhìn thấy Cố Diễn, hai mắt bỗng phát sáng như đèn pha, "Nam thần, hãy cưới em!"

Khóe miệng Cố Diễn giật lên, yên lặng bóp trán, "Thiên Thiên, hình tượng."

Lần này quy trình họp lớp của đám bạn học được lên kế hoạch rất đại chúng hóa, KTV → quán ăn.

Cố Diễn và Nhiễm Thiên bắt một chiếc taxi, đi đến chỗ KTV đã hẹn trước.

Đám đông căn bản có mặt gần đủ cả, một đám nhao nhao chào hỏi bắt chuyện lẫn nhau.

Thật ra Cố Diễn không nhận diện được mấy người, ngoại trừ Nhiễm Thiên, ai cậu cũng thấy là lạ, nhưng chỉ có thể giả vờ quen biết đáp lại bọn họ, dù sao người ta chào hỏi hết sức nhiệt tình mà nhận được câu 'Bạn là ai?", chẳng phải sẽ khiến họ bối rối sao?

Đám bạn bè chơi vô cùng high, gần đến thời điểm tan cuộc, Cố Diễn thực sự không từ chối được, bị ép phải hát chung với Nhiễm Thiên một bản tình ca, hát xong nguyên một bầy phía dưới rú lên "tuyệt bức là chân ái", chúc 99 (câu chúc phúc dùng cho tình yêu hôn nhân), Cố Diễn chẳng buồn giải thích.

Đến lúc ăn uống, nhóm bạn lại tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường ẩm thực, họ đặt trước 2 phòng nhỏ. Không biết vì sao, bàn Cố Diễn ngồi có quá trời con gái, chỉ một mình cậu là con trai.

Sờ sờ mũi, Cố Diễn suy xét chắc không phải mình ngồi sai chỗ rồi chứ, cậu định đổi bàn khác, kết quả bị Nhiễm Thiên kéo lại, "Chạy đi đâu? Ngồi yên coi."

"Đừng đi mà, Cố Diễn, bọn mình không ăn thịt đằng ấy đâu." Một cô gái trang điểm bắt mắt cười nói với Cố Diễn.

"Chuẩn chuẩn."

"Nam thần, đừng đi, qua đây ngồi nè." Cô nàng kế bên ríu rít.

Cố Diễn cảm thấy trán mình đổ chút mồ hôi, bàn ăn này quả nhiên rất đáng sợ...

Có người khơi mào, mấy cô nàng khác cũng hùa theo, láo nha láo nháo lôi kéo Cố Diễn tán gẫu.

Một số bình luận bên dưới chương:

№ 1 võng hữu: Diệp Tu

hhh nam thần đừng để ý mấy cô đó, hãy cưới em! [Lạnh gáy]

Trả lời:

[Lầu 1] võng hữu: Trình Nguyên

Vừa nói gì đó, lặp lại xem. [Cười quỷ súc]

[Lầu 2] võng hữu: Cố Diễn

Trình Nguyên, lại đây [dang 2 tay]

[Lầu 3] võng hữu: Trình Nguyên

[Một mặt e thẹn] Đừng nói gì, cưới anh đi!

№ 2 võng hữu: Lai Lai Khứ Khứ

Vạn nhân mê công bị gái bao vây, tung hoa!


Chương 27: Khi bệnh thần kinh uống say


Editor: Minorthing - https://superseme.wordpress.com/

Hàn huyên cùng một bàn người trong chốc lát, điện thoại di động Cố Diễn reo lên, cậu lấy ra xem, là Trình Nguyên.

Mới vừa bấm nghe, còn chưa kịp a lô một tiếng đã bị Trình Nguyên phủ đầu.

"Tiểu Diễn, em đang làm gì? Sao không nghe điện thoại anh?"

Cố Diễn ngạc nhiên, cúi đầu xem lại thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ.

"Ban nãy ở KTV, ồn ào quá, không nghe thấy."

"Nghĩ sao lại đi KTV?" Trình Nguyên cau mày, bên kia điện thoại rõ ràng văng vẳng tiếng cười nói của đám con gái.

"Ồ? Hồi ấy bạn nam mình thích nhất à? Đương nhiên là Cố Diễn rồi, ha ha." Đúng lúc mấy cô gái đang thảo luận đề tài chàng trai nào được yêu thích nhất trong lớp, không biết câu trên là ai phát ngôn, tất cả đều lọt vào tai Trình Nguyên không sót một chữ.

Sắc mặt Trình Nguyên đen như nước cống, hắn giận dữ run lên, cúp điện thoại cộp một tiếng.

"Alo?" Cố Diễn nghe bên kia đột ngột cúp máy, hơi khó chịu cất di động đi.

Chẳng đến vài phút sau, điện thoại lại vang lên.

"Tiểu Diễn, anh nhớ em." Giọng điệu Trình Nguyên nỉ non hết sức đáng thương.

Cố Diễn không biết phải làm sao, ở ngay trước mặt đám đông người, cậu đã cố thử, nhưng nhận ra lúc này một câu 'em cũng nhớ anh' chẳng thể thốt thành lời, cuối cùng chiếc điện thoại không cho cậu thêm thời gian đắn đo, nó hết pin rồi tắt nguồn hẳn.

Ở đầu kia Trình Nguyên nghe tiếng tụt tụt tắt máy, hắn hoàn toàn kinh ngạc, dường như không thể tin việc Cố Diễn tắt máy thẳng vào mặt hắn, hắn cẩn thận kê sát tai nghe lại, đúng là âm mù, toàn thân hắn cứng đờ, trực tiếp ném văng điện thoại, cồm cộp một cái những mảnh vỡ bay tứ tán, chứng tỏ người vứt phải dùng sức mạnh ghê gớm lắm.

Trình Nguyên đứng phắc dậy, vung tay gạt một đống rượu thịt trên bàn tung tóe cả ra nền đất, hắn bước tới bước lui đầy căm phẫn, Tiểu Nghiêm đứng lặng im bên cạnh giật giật tròng mắt, đầu tiên y ngó xem đống rượu đổ bể dưới sàn, sau đó nhìn sang chiếc di động vỡ nát, y bèn ra ngoài mua điện thoại mới.

Hành động này của Trình Nguyên dọa những người xung quanh sợ gần chết, không biết giọng của ai hô to 'Tắt nhạc đi', cả đám chẳng dám thở ra tiếng, nhìn nhìn về phía Trình Nguyên.

Tiểu Nghiêm lẳng lặng lấy thẻ sim của điện thoại cũ lắp vào chiếc mới, đưa đến trước mặt Trình Nguyên.

"Chuyện gì? Sao lại giận dữ thế." Người lên tiếng là Lưu Nghị, xem như bạn thân của gã thần kinh Trình Nguyên, một trong số rất ít nhân vật có thể chen mồm trước mặt Trình Nguyên, người này phần lớn thời gian đều ở nước ngoài, năm nay đột ngột hồi hương ăn tết, sẵn tiện tụ tập nhóm bạn đến Noãn Dạ vui chơi.

"Mày nói xem, tại sao em ấy treo máy?" Trình Nguyên nhếch nhếch góc miệng, hung tợn nhìn Lưu Nghị.

"Có thể bất cẩn ấn nhầm nút, hoặc là..." Di động hết pin. Lời Lưu Nghị chưa nói hết đã bị ngắt đi.

"Bất cẩn ấn nhầm nút? Mày nghĩ tao tin vào lý do chết tiệt này sao!" Trình Nguyên cười lạnh, một đấm thật mạnh nện xuống bàn, bị đập phá mấy lần liên tục, mặt kính cứ thế vỡ tan.

"Nguyên thiếu, tay ngài..." Vài người bên cạnh thốt lên, nhưng hiển nhiên không ai dám bước đến, ngay cả Lưu Nghị cũng bị đẩy ra.

Qua một lúc lâu, Trình Nguyên mới gắng gượng bình tĩnh lại, không để ý trên tay mình đang chảy máu đầm đìa, hắn cầm lấy chiếc di động mới của Tiểu Nghiêm, hít một hơi thật sâu, lần nữa gọi cho Cố Diễn.

Máy vẫn tắt.

Trình Nguyên hành động như bị phát rồ, bấm gọi, điện thoại vẫn tắt, ấn số, vẫn tắt, ấn số, động tác lặp lại điên cuồng.

Trình Nguyên bị kích thích đến mức đánh mất toàn bộ lý trí, căn bản không thể nghĩ ra vấn đề điện thoại hết pin.

"Được, được lắm..." Chiếc di động tội nghiệp lần thứ hai bị đập nát văng tung tóe, hắn sôi máu xoay người hầm hầm ra khỏi phòng.

Tiểu Nghiêm nhìn chiếc điện thoại mới bị vỡ tan tành, có phần dở khóc dở cười, lẳng lặng ngồi xổm xuống đất nhặt thẻ sim lên, móc trong người ra một chiếc di động khác mới toanh, lắp thẻ vào, vừa đuổi theo Trình Nguyên vừa tự khen trong lòng, mình thật cơ trí lúc nãy mua đến hai máy.

Tiểu Nghiêm chạy đến bãi đậu xe đã thấy Trình Nguyên nổ máy, liền vội đến cửa sổ đưa điện thoại cho Trình Nguyên đang ngồi ở ghế lái, sau đó nhìn xe uỳnh uỳnh vọt đi.

Trình Nguyên phóng xe một lúc, mới dần dần lấy lại lý trí, hắn chuyển phương hướng lái về phía quán bar, cầm điện thoại lên gọi Lưu Nghị.

Lúc Lưu Nghị đến nơi, Trình Nguyên đã nốc một tá cốc rượu, cả người tỏa ra luồng áp thấp, vài tên định xáp lại gần đã bị sát khí Trình Nguyên dọa sợ lui đi.

Lưu Nghị thấy bạn như thế, cũng chẳng dám mở miệng hỏi, chỉ có thể bồi tiếp Trình Nguyên uống rượu.

Dù sao Trình Nguyên vẫn còn chút tự chủ, uống gần đến giới hạn thì dự định đi về, nếu không Lưu Nghị ắt phải liều mạng khuyên nhủ Trình Nguyên đừng uống nữa.

Trình Nguyên ra khỏi nơi ấy đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút đỉnh, thần trí cũng khá tỉnh táo, còn biết nói với Lưu Nghị hắn phải về nhà nào, Lưu Nghị đưa bạn đến căn hộ ven bờ hồ, đỡ lên tận nhà.

Nhìn bài trí nội thất rõ ràng dành cho cặp đôi sinh sống, Lưu Nghị giật mình, quả nhiên đã nói lên tất cả, y không khỏi có phần đồng cảm với đối tượng của Trình Nguyên, phải dính vào một gã mắc bệnh thần kinh.

Vô cùng cảm khái, Lưu Nghị rời đi, Trình Nguyên nằm phè trên giường nhìn đăm đăm lên trần nhà, nghe tiếng đóng cửa cũng chẳng buồn phản ứng.

Một lát sau, hơi rượu lại phát tác trên người Trình Nguyên, phần lý trí được duy trì đã mất sạch sẽ, toàn thân đột nhiên bật dậy, gương mặt trống rỗng, hắn bực dọc mò đến điện thoại di động — bấm gọi Cố Diễn.

Ngoài dự liệu, lần này đường dây đã thông.

Sau khi Cố Diễn ăn uống xong, trở về nhà mới cắm sạc pin, định bật nguồn sẽ gọi ngay cho Trình Nguyên, nhưng vừa khởi động máy thì cuộc gọi từ Trình Nguyên đã đánh tới.

Cố Diễn nhận cuộc gọi, nghe đầu bên kia tên thần kinh đang say khướt.

"Tiểu Diễn, anh yêu em — Anh yêu em vô cùng, rất nhớ em, em không yêu anh sao? Em một chút cũng không nhớ anh, còn vui vẻ với bọn con gái, đám nữ đó là ai? Em nói đi, em không nói, tại sao em không nói? Em giải thích cho anh, bọn gái kia có phải thích em? Tiểu Diễn, em đừng thích chúng nó được không... Em chỉ thích mỗi mình anh thôi được không? Anh không thể sống thiếu em... Em có yêu anh không?"

Cố Diễn nghe mà ngây ngẩn sững sờ, có phần bất đắc dĩ, "Chiều nay em chỉ đi họp lớp, anh uống bao nhiêu rượu vậy? Làm sao say đến nỗi này?"

"Em gạt anh, trước em đã đồng ý không quan tâm đến đám phế vật kia, em lừa anh, anh không uống nhiều, anh chưa say, Tiểu Diễn, anh nhớ em quá, nhớ em vô cùng tận."

"Ừ ừ ừ, anh không say, mau mau ngủ đi, đến mức đó còn bảo không say." Cố Diễn nói.

"Anh thật sự, thật sự, thật sự không... Không say mà..." Trình Nguyên bắt đầu líu lưỡi, "Tiểu Diễn, anh đã nói với em, anh phát hiện một chỗ... địa điểm, đợi em về sẽ dẫn em đi chơi."

Cố Diễn chẳng biết có phải người say tư duy đều chạm mạch thành thế này không, cậu đơn giản nằm lên giường nói đông nói tây với Trình Nguyên, đầu tiên hắn kể về địa điểm đi chơi, rồi nhắc lại lần hai người xxoo, xong đá sang những vấn đề lộn xộn trong công ty hắn.

"Em biết rồi biết rồi, anh đi ngủ nhanh lên." Cố Diễn giục.

"Em... Em sao cứ bắt anh ngủ? Em không muốn trò chuyện với anh?" Trình Nguyên hỏi.

"Không phải, anh uống xỉn như này rồi, nên cố gắng ngủ một giấc." Cố Diễn thật cạn mẹ nó lời.

Bên kia Trình Nguyên im lặng một lúc, giọng điệu bất chợt chùng xuống, "Cố Diễn, có phải em đang ở cạnh ai khác?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Nguyên: Em nói đi, em nói đi, em giải thích cho anh, tại sao em không nói, em thừa nhận rồi đúng không?

Cố Diễn: Câm miệng, trời đậu anh có để em nói đâu?


Chương 28: S 21 ph Kim Nguyên


Editor: Minorthing - https://superseme.wordpress.com/

Cố Diễn thật quái lạ, cậu không biết Trình Nguyên moi ở đâu ra cái kết luận này, đối với những người như Trình Nguyên thì không nên ngờ vực, cậu hơi cảm thấy khó chịu, nhưng Trình Nguyên đã say đến mức này, Cố Diễn đành tạm đè nén sự bực dọc trong lòng xuống, nói, "Ở đây không có ai."

Bất thình lình Trình Nguyên phát điên lên, âm thanh tràn ngập khủng hoảng vô tận, "Bên em có người, là một phụ nữ, anh nghe được, Cố Diễn, em khá lắm, em khá lắm."

"Não anh úng nước đấy hả? Em đã nói không có!" Cố Diễn cũng nổi cơn thịnh nộ, mắng thẳng thừng.

Trình Nguyên cuộn tròn cả người lại, hắn nghe thấy bên kia đầu dây tiếng rên rỉ của ả phụ nữ nào đó, gương mặt vặn xoắn, không cầm được run rẩy, hắn không cúp điện thoại, chỉ là giống như tự ngược.

"Alo? Alo? Trình Nguyên?" Cố Diễn gọi vài tiếng, lại đợi một lúc lâu không thấy trả lời, cậu cho rằng người này đã ngủ rồi, liền bấm tắt điện thoại.

Quanh tai Trình Nguyên văng vẳng tiếng rên rỉ của con gái, hai mắt hắn đỏ ngầu, ném mạnh điện thoại ra ngoài, móc súng nhắm thẳng vào hướng điện thoại mà bắn điên cuồng, may là hắn uống say, tầm ngắm không ổn định nên một phát cũng chẳng trúng.

Đột nhiên, những tiếng rên rỉ ngổn ngang bên tai Trình Nguyên chợt tan biến, thay vào đó là những hình ảnh mông lung.

Cặp đôi đang tiến hành loại vận động nguyên thủy nào nó dành cho 2 người, một nam một nữ, người nữ rất kiều mị, người nam... Khi thấy gương mặt người nam là Cố Diễn, Trình Nguyên hoàn toàn sững sờ, hắn dùng sức lắc đầu thật mạnh, cố gắng ném những hình ảnh đó đi, nhưng những gì diễn ra trước mắt cứ một mực lặp lại, hết lần này đến lần khác.

Ngày hôm sau là giao thừa, đợt này cả nhà 3 người Cố Diễn quây quần bên mâm cơm tiễn đưa năm cũ, thời điểm 12 giờ khuya, Cố Diễn bước đến vị trí ban công, gọi một cú điện thoại cho Trình Nguyên, nhưng Trình Nguyên lại tắt máy.

'Có lẽ ngủ mất rồi...' Cố Diễn suy đoán, vừa cúp điện thoại thì nhận được cuộc gọi từ Nhiễm Thiên.

"A Diễn, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới." Cố Diễn đáp, vừa dứt lại có một cuộc gọi khác đánh tới, là Trình Hâm, cũng nói chúc mừng năm mới với cậu.

Sau khi trò chuyện xong, Cố Diễn trở về phòng ngủ đánh một giấc.

Ngày hôm sau là mùng 1 tết, Trình Nguyên vẫn mất liên lạc, Cố Diễn gọi Trình Hâm hỏi thăm.

"Chắc anh ấy về nhà ăn tết, khả năng khá là bận rộn." Trình Hâm cho ra đáp án như thế.

Cố Diễn cũng yên tâm, người không xảy ra chuyện là được, tết xuân qua đi chừng vài ngày, Cố Diễn cùng cha mẹ đi chúc tết người thân, thu hoạch một mẻ bộn tiền lì xì.

Qua tết lại nằm nhà thêm mấy ngày, mùng 5 mới trở về Yển Đô, cậu vẫn không liên lạc được Trình Nguyên.

Rời khỏi nhà ga, cậu bắt taxi đến căn hộ con đường ven bờ hồ, mở cửa, Cố Diễn phát hiện trong nhà được quét dọn sạch bóng, có điều không thấy ai.

Mười mấy ngày liên tiếp không liên lạc được người, Cố Diễn luôn cảm giác trong lòng có chút ngứa ngáy, cậu lại đánh điện cho Trình Hâm, đối phương mới ngập ngừng khai ra Trình Nguyên đang ở nơi nào.

Một địa điểm ngoài ý liệu, số 21 phố Kim Nguyên.

Cố Diễn mở máy vi tính search số 21 phố Kim Nguyên, được kết quả là trung tâm điều trị bệnh tâm thần thành phố Yển Đô.

Dường như ngay lập tức, cậu đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình không thể liên lạc người ta trong khoảng thời gian này, Trình Nguyên chơi đến mức phải vào viện tâm thần, liên hệ được mới là lạ.

Ngồi taxi đến số 21 phố Kim Nguyên, Cố Diễn được cô lễ tân bệnh viện hướng dẫn đến số phòng 1203 của Trình Nguyên.

Lúc đứng trước cửa, Cố Diễn trông thấy một người đàn ông bị đuổi ra ngoài, người đàn ông có vẻ rất thảm hại, trong phòng vang lên giọng nói quen thuộc, "Anh cút cho tôi!"

"Ơ... à, chào anh, xin hỏi đây có phải phòng Trình Nguyên không?" Chần chừ một chút, Cố Diễn vẫn lên tiếng.

Nghe vậy người đàn ông ngạc nhiên nhìn Cố Diễn, "Đúng rồi, nhưng tôi khuyên cậu..." tốt nhất không nên vào.

Lời người này còn chưa dứt, Cố Diễn đã đẩy cửa, bước vào, anh kia đợi vài phút thấy Cố Diễn không bị Trình Nguyên đuổi đánh, có phần bất ngờ đẩy cửa ra.

Sau khi vào phòng, Cố Diễn nhìn thấy Trình Nguyên với đôi mắt đỏ ngầu, tựa như một con dã thú đang nổi giận, hắn quay về phương hướng Cố Diễn gầm lên 'Cút', nhưng khi con thú hoang thấy rõ người đến, hắn thình lình yên tĩnh lại.

Cố Diễn nhăn mày bước lên phía trước, Trình nguyên ăn mặc bộ quần áo sọc xanh trắng, là đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen, cả người tiều tụy không ít.

"Chuyện gì xảy ra với anh?" Cố Diễn duỗi tay nắm lấy bàn tay Trình Nguyên, hỏi.

"Anh không sao, Tiểu Diễn, anh nhớ em." Trình Nguyên chỉ nở nụ cười, nói, "Em ôm anh đi."

Cố Diễn ôm Trình Nguyên vào lòng, nhận ra người này đã gầy rộc.

"Ai cho anh vào?" Giọng nói âm trầm của Trình Nguyên đột ngột cất lên, Cố Diễn quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện thì ra là người đàn ông bị đuổi khi nãy.

"Tôi là Trình Du, anh trai của Trình Nguyên." Người đàn ông không đoái hoài đến câu hỏi của Trình Nguyên, nói thẳng với Cố Diễn.

Cố Diễn ngẩn người, cậu rất khó tưởng tượng Trình Nguyên vậy mà lại có anh trai, dáng dấp thẳng người ưỡn ngực, trông có vẻ kỷ luật và nghiêm trang, phẩm hạnh đoan chính.

"Chào anh, tôi là Cố Diễn." Cố Diễn nói, cậu tự động lượt bỏ phần là quan hệ gì với Trình Nguyên, lý do là, làm sao có thể nói với người anh rằng, tôi là bạn trai của em trai anh, nhỉ?

"À, Trình tiên sinh, anh không ngại nói chuyện riêng với tôi chứ?" Cố Diễn chần chờ một chút, nói.

"Đương nhiên, tôi chờ cậu ở ngoài." Trình Du không bất ngờ lắm, nói xong cũng rời phòng.

"Tiểu Diễn." Trình Nguyên níu lấy áo Cố Diễn, ngón tay trắng nhợt, có thể thấy dùng rất nhiều sức ghì lại.

"Em chỉ đi một lát rồi quay vào ngay." Cố Diễn gỡ tay Trình Nguyên, theo Trình Du ra ngoài.

"Cậu thật làm người ta bất ngờ." Trình Du nhìn Cố Diễn bước ra, cũng không quanh co, trực tiếp nói thẳng.

Cố Diễn chỉ cười cười, chuyển chủ đề, "Trình tiên sinh, tôi muốn hỏi anh, bệnh tình của Trình Nguyên là thế nào?"

"Tôi cứ tưởng với quan hệ giữa hai người, nó sẽ nói thẳng cho cậu biết." Trình Du nở nụ cười, nói tiếp, "Thật ra tôi cũng không biết vì sao nó trở nên như vậy, gia đình chúng tôi không có tiền sử bệnh tâm thần, tôi đoán, nguyên nhân một phần là vì ám ảnh thời tuổi thơ? Cố chấp, vọng tưởng, ảo giác, ảo thính, hoặc do những rối loạn khác, cụ thể cậu nên hỏi bác sĩ điều trị chính của nó, cuối cùng, tôi khuyên cậu một câu, mức độ nguy hiểm của Trình Nguyên này là cực kỳ cao, thời điểm phát bệnh không biết sẽ làm những gì, cậu phải cẩn thận."

Ảo thính? Cố Diễn sững sờ, dường như đã rõ vì sao đêm hôm đó đột nhiên Trình Nguyên bị vậy, thì ra là giai đoạn phát bệnh?

"Chuyện cần nói đã nói, cậu suy nghĩ thật kỹ, tôi còn có việc, đi trước." Nói xong, Trình Du quay bước.

Cố Diễn vào lại phòng bệnh, nhận thấy Trình Nguyên đang ngây người.

"Em trở lại rồi." Đưa tay quơ quơ trước mặt Trình Nguyên, Cố Diễn nói.


Chương 29: Đ Thành


Editor: Minorthing - https://superseme.wordpress.com/

"Cố Diễn." Trình Nguyên đột nhiên gọi.

"Sao?" Cố Diễn bị kêu đầy đủ tên họ, thái độ chân thật của đối phương làm cậu sững sờ một chút.

"Anh bảo đảm, sau này nhất định sẽ không như vậy." Trình Nguyên nhìn Cố Diễn, cam đoan nghiêm túc, "Vì thế, em đừng chia tay anh."

"Như vậy là như nào cơ?" Cố Diễn bị thái độ của Trình Nguyên chọc cười, cậu ráng nén cười, hỏi.

"Là tự nhiên phát điên ấy, chuyện như vậy, anh bảo đảm, sau này tuyệt đối không phát sinh nữa, mỗi ngày anh sẽ chăm chỉ uống thuốc, nhất định không tái diễn sự việc vừa rồi." Trình Nguyên hết sức thật lòng bảo đảm nói, "Cho nên em đừng sợ anh, đừng chia tay với anh, được không?"

"Em có nói muốn chia tay anh sao?" Rốt cục Cố Diễn không nhịn được cười phá lên.

"Anh ta nói, sớm muộn có ngày em sẽ chịu không nổi anh, rời bỏ anh." Sắc mặt Trình Nguyên hơi u ám.

Lập tức Cố Diễn hiểu ngay Trình Nguyên nói 'anh ta' là ai, thật ra Nhiễm Thiên cũng từng nhắc nhở cậu vấn đề này, Nhiễm Thiên và Trình Du vậy mà ý tưởng lớn gặp nhau, quan điểm khá tương đồng.

"Đó là lý do vì sao anh đuổi anh ta ra khỏi cửa?" Cố Diễn nhớ lại cảnh tượng mình thấy khi vừa bước chân đến đây, rồi phì cười.

Trình Nguyên im lặng không nói gì, câu trả lời đã rõ ràng.

"Anh thật là..." Cố Diễn bất đắc dĩ xoa xoa đầu Trình Nguyên, cậu ở lại bệnh viện cạnh người yêu thêm một chút.

"Tiểu Diễn, em về nhà đợi anh đi, ở bệnh viện nhiều không tốt." Trình Nguyên bất chợt nói với Cố Diễn.

"Được." Cố Diễn đáp một tiếng.

"Muộn nhất là ngày mai anh sẽ về nhà, em đó, không được đi gặp đám con gái bậy bạ." Trình Nguyên căn dặn thật lòng.

"...Ừ." Cố Diễn giật khóe môi, đúng là hết thuốc chữa, ở Yển Đô cậu có quen biết được mấy cô gái đâu, bên Thành Nam càng không.

Cố Diễn dặn dò Trình Nguyên vài lời rồi rời khỏi bệnh viện.

Hôm sau lúc Cố Diễn thức giấc đã là giữa trưa, dụi dụi mắt rời giường rửa mặt, bắt đầu vấn đề nan giải nhất trong ngày — buổi trưa ăn gì.

Vậy mà ngày nay ông trời không cho cậu cơ hội suy tính, vì khi xuống lầu bước đến phòng ăn, cậu liền trông thấy trên bàn đã bày sẵn vài món, cậu quay sang nhà bếp thì nhận ra bóng lưng của Trình Nguyên.

"Anh về rồi?" Cố Diễn quả thực lấy làm kinh hãi, "Anh đúng là biết nấu ăn thật."

"Tiểu Diễn, cơm ở trong đây, đến xới cơm, em ăn trước đi, bên này anh nấu xong nồi canh là ăn luôn." Trình Nguyên đưa lưng về phía Cố Diễn, nên Cố Diễn không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trình Nguyên.

Kế hoạch của Trình Nguyên vốn là học nấu ăn thật tốt, sau năm mới Cố Diễn về sẽ không phải ăn bên ngoài, kết quả kế hoạch hơi phá sản, cũng may hắn còn chưa quên một số món ăn đã học từ bếp trưởng kia.

Cố Diễn nghe lời tiến vào nhà bếp xới hai bát cơm, bê ra ngoài, cậu nếm mỗi món ăn một ít.

Trình Nguyên căng thẳng nghiêng đầu sang nhìn lén không dám thở mạnh, cũng chẳng dám hỏi Cố Diễn ăn có ngon hay không.

"Vị này thật giống các món ăn bên Xuyên thị, Trình Nguyên anh giỏi quá." Giọng nói Cố Diễn nghe rất hào hứng.

Nghe vậy mọi lo lắng của Trình Nguyên được xua tan, khóe miệng hơi giương lên, "Không biết anh là ai à, có thể không giỏi sao?"

"Anh là ai?" Lông mày Cố Diễn nheo lại, làm gì khen một cái đã lên mặt?

"Em nói xem? Đương nhiên là chồng em." Giọng điệu Trình Nguyên vô cùng hả hê.

"Anh xác định là chồng?" Cố Diễn nở nụ cười rất không nể mặt nể mũi.

"À... Ừ thì... dù sao cũng kém nhau một chữ, ý tứ đều không khác mấy..." Trình Nguyên lí nhí không ra hơi.

"Ờ." Đáp lại hắn là một tiếng ờ mang ý tứ cực kỳ sâu xa trăm ngàn xoay chuyển của Cố Diễn.

"Canh xong rồi." Trình Nguyên tắt lửa, múc canh ra một cái tô, bưng lên bàn ăn.

"Nào, ăn thôi, em bới cho anh đầy bát nhé." Cố Diễn chỉ chỉ bát của Trình Nguyên, vừa ăn vừa nói không rõ tiếng.

Trình Nguyên ngồi xuống, nhìn dáng Cố Diễn ăn hết sức vui vẻ, trong lòng dâng lên thứ cảm giác khó nói thành lời, hắn tựa hồ cảm nhận được vì sao có người lại cam tâm tình nguyện làm bà chủ gia đình.

Trình Nguyên lặng lẽ xới cơm, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Cố Diễn.

"Anh nhìn em xong chưa? Nhìn em mới có thể ăn cơm sao?" Cố Diễn hơi bực.

"Có thể." Trình Nguyên trả lời ngay không chút do dự.

... Thái độ người này thẳng thắn như vậy làm Cố Diễn hoàn toàn không còn gì để nói. Cậu quyết định ngưng nói chuyện với xà tinh bệnh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Tiểu Diễn, lát nữa đến sân bay với anh." Trình Nguyên bỗng cất tiếng.

"Wtf?" Cố Diễn ngẩng đầu lên từ bát cơm, nhìn Trình Nguyên đầy khiếp sợ.

"Chúng mình đi chơi một vòng Độ Thành." Trình Nguyên giải thích, "Vé máy bay anh đã đặt rồi, bốn giờ chiều, đi hai ngày sẽ trở về."

"Ờ, được." Nghe vậy Cố Diễn gật gật đầu, vét sạch bát cơm đến hạt cuối cùng, sau đó dùng muôi múc một bát canh.

Trình Nguyên cảm thấy có thể nhìn Cố Diễn ăn cơm với nét mặt tràn ngập thỏa mãn quả thực là điều tuyệt vời nhất trần đời.

"Sao anh chỉ ăn một chút vậy?" Bị Trình Nguyên cứ nhìn chòng chọc liên tục, Cố Diễn liếc vào bát của đối phương, phát hiện còn hơn phân nửa.

"Anh đang ăn mà." Trình Nguyên vội đáp, vừa nói vừa xúc cơm.

"Ăn đồ ăn đi, đừng chỉ ăn cơm." Cố Diễn dứt lời liền gắp cho Trình Nguyên một đống rau.

Trình Nguyên nhìn mớ rau củ trong bát mình, cảm giác hạnh phúc muốn ngất xỉu, gì chứ? Trong này có thứ hắn ghét nhất là cà rốt? Cái địt! Bắt đầu từ bây giờ, thích ăn cà rốt nhất!

Cố Diễn nhìn bộ dạng Trình Nguyên ngốn cơm như sói đói mấy trăm năm chưa được ăn, cậu ngây ngẩn ngạc nhiên.

Sau khi cơm nước, Cố Diễn định đi rửa bát đĩa, nhưng bị Trình Nguyên đẩy ra khỏi căn bếp, Cố Diễn chẳng thể làm gì khác hơn là tựa vào một bên cánh cửa, đứng nhìn Trình Nguyên rửa bát.

Trình Nguyên dọn dẹp xong, hai người mới chậm rãi soạn hành lý, rồi lái xe trực tiếp đi sân bay.

Đến sân bay là 3 giờ, ký gửi hành lý, đổi vé lên máy bay, qua an ninh...

Mọi thứ đều thuận lợi, Độ Thành ở nước Z thuộc hòn đảo phía nam, toàn bộ đảo cũng có thể được gọi là Độ Thành, bay từ Yển Đô đến đây mất khoảng 3 tiếng.

Dù là đảo, nhưng nơi này thành thị sầm uất không kém gì so với Yển Đô, sân bay, cảng lớn nhất nước Z, khách sạn cao cấp nhất nước Z, trung tâm thương mại xa hoa nhất, con đường đầy quán bar nổi tiếng, không thiếu gì cả, thậm chỉ còn bảo tồn một khu phố cổ xa xưa mà yên tĩnh.

Độ Thành là một địa phương vô cùng kỳ diệu, kết hợp giữa hai lối sống trái ngược của Tân Thành và Lão Thành, ở Độ Thành, có sự truy hoan hưởng lạc mà người ta hằng mơ ước, lại tự hào mang vẻ đẹp yên tĩnh khiến ai ai cũng nhớ nhung vạn phần.

Ba tiếng đi máy bay trôi qua rất nhanh, đến Độ Thành đã là 7 giờ tối, hai người chỉ ăn uống ít món đơn giản trên máy bay, đến nơi thì Trình Nguyên dẫn Cố Diễn xuống thuyền thẳng tiến tòa khách sạn cao cấp nhất trong truyền thuyết ở nước Z — Paradise.

Đối với khách sạn Paradise, Cố Diễn chỉ có một ấn tượng, nơi này đúng như tên gọi của nó.

Tác giả có lời muốn nói:
Không giấu gì các bạn, loại giả thiết trâu bò hầm hố về Độ Thành là do tôi từng não động ra địa bàn của một tiểu thụ, nhưng ngày đó không biết lúc nào mới khai bút, sau này nhân vật chính của não động kia cũng sẽ không xuất hiện trong truyện.


Chương 30: Lão Thành


Editor: Minorthing - https://superseme.wordpress.com/

Khách sạn Paradise nằm trên một hòn đảo độc lập ở vị trí dưới cùng của Độ Thành, bốn mặt giáp biển, chỉ có thể qua bằng thuyền, khách sạn có tổng cộng 54 tầng, cao 317 mét, diện tích các phòng rộng từ 200 đến 800 mét vuông, Paradise là khách sạn cao nhất nhìn lên phương bắc, có thể quan sát toàn bộ Yển Đô.

Paradise cách bãi biển nổi tiếng đẹp nhất Độ Thành rất gần, ngồi thuyền vài phút liền tới nơi, khoảng cách đến Tân Thành cũng chỉ mất đoạn đường gần 10 phút.

Cả người Cố Diễn chôn vùi giữa tấm nệm giường mềm xốp, khá hưởng thụ sượt sượt vào gối, Trình Nguyên nhìn thấy thì trong lòng hơi động, cũng mò tới gần.

"Gì vậy... ư... a..." Lời còn chưa dứt, môi Cố Diễn đã bị Trình Nguyên ngậm liếm.

"Có làm không?" Trình Nguyên hỏi giọng khàn khàn.

"Không..." Cố Diễn chưa nói hết câu, lại bị cắt đứt.

"Không làm cũng phải làm."

Sau khi tắm xong, đôi tình nhân ngồi thuyền rời khách sạn, Trình Nguyên dẫn Cố Diễn đến một nhà hàng rất nổi danh ở Độ Thành.

Trên đường đi nhiều người không nhịn được bắn ánh mắt vào cổ Cố Diễn, Trình Nguyên trợn ngược dữ tợn trừng lại từng người một.

"Tại anh đó." Cố Diễn tức giận run lên, vung chân đá Trình Nguyên một cái.

"Trách anh đi trách anh đi." Nói vậy chứ Trình Nguyên cứ cười khúc khích nhìn lom lom vào dấu ấn tình yêu hình quả tim mình đã lưu lại trên cổ Cố Diễn, trong lòng thỏa mãn nghìn lần.

"Anh còn cười?" Cố Diễn bực bội đá thêm cú nữa.

"Em cắn anh cho huề đi." Trình Nguyên đưa cổ ra, lòng tràn ngập mong chờ nói.

"Sao mặt anh dày như thế?" Cố Diễn hậm hực.

"Vì đẹp trai." Trình Nguyên cười nói.

Cố Diễn véo mặt Trình Nguyên, "Liên quan gì đến đẹp trai hả ông tướng?"

"Không liên quan, anh chỉ nói lên một chân lý."

"Da mặt anh đã dày đến cảnh giới mới luôn rồi."

"Anh không đẹp trai sao?"

"Còn lâu mới bằng em."

Hai người trò chuyện ríu rít thì đến nhà hàng, trước khi rủ rê Cố Diễn, Trình Nguyên đã gọi điện thoại đặt bàn trước và chọn luôn món ăn, sau khi cặp đôi vào phòng riêng, thức ăn được dọn lên ngay.

Lên xong các món ăn, Cố Diễn nhìn chằm chằm vào một bàn lớn đầy ắp mỹ thực phong phú màu sắc lẫn hương vị, Cố Diễn kết thúc đề tài tranh luận xem ai đẹp trai hơn với Trình Nguyên, cậu cầm lấy đũa bắt đầu chiến đấu ngay.

"Sao rồi em? Ngon miệng không?" Trình Nguyên vẫn tự ý thức không hỏi Cố Diễn món mình nấu hay món nhà hàng nấu ngon hơn, chỉ hỏi cảm thấy ở đây thế nào, hơn nữa, khả năng nấu nướng của hắn vô cùng nghiệp dư, đời nào đem mình ra so sánh.

"Ngon tuyệt vời." Cố Diễn trả lời Trình Nguyên chỉ bằng 3 chữ ngắn gọn.

"Nơi này cách Lão Thành khá xa, đi mất mười mấy phút, lát ăn xong mình tản bộ sang đó dạo chơi nhé." Trình Nguyên sợ Cố Diễn ăn nhanh mắc nghẹn, hắn múc một chén canh đưa đến trước mặt đối phương.

"Được." Cố Diễn đáp một tiếng, cậu vẫn rất tò mò về khu vực Độ Thành này.

Sau khi ăn uống xong, hai người chậm rãi cất bước một mạch đến Lão Thành.

"Tiểu Diễn, anh quên dặn em, nhớ kỹ, ở Độ Thành, không bao giờ nên tiếp xúc quá gần với người lạ." Trình Nguyên nghiêm túc.

"Ơ? Sao vậy? Có trộm à?" Cố Diễn khó hiểu.

"Coi như thế đi, Độ Thành này không ai quản, ý anh không phải là không có cảnh sát, chỉ là không được kiểm soát ở phương diện kia, hơn nữa chỗ này rất nhiều kẻ kỳ quái." Trình Nguyên nói khá mập mờ, nhưng Cố Diễn đại khái hiểu được.

"Chính vì vậy, em không thể buông tay anh ra." Nói xong, Trình Nguyên cười cười, kéo bàn tay của Cố Diễn mình đang nắm quơ quơ lên.

Lão Thành giản dị mà yên tĩnh, ý vị cổ xưa mười phần, đâu đâu cũng thấy hình ảnh nước trôi qua cầu, lác đác bên sông những căn nhà nhỏ, Lão Thành còn lưu lại một nhóm dân nguyên gốc cư trú, vào lúc này đã là buổi tối, nhà nhà treo đèn lồng đủ màu sắc, vẻ đẹp lãng mạn hút hồn mọi du khách.

Đi tới phố tây là rải rác những cửa hàng thủ công mỹ nghệ xen lẫn các quán ăn vặt, nhìn đến đồ ăn, Cố Diễn xem suýt nữa bất động, dù lúc nãy đã ních đẫy bụng rồi.

"Trưa mai chúng mình có thể quay lại bên này, ăn từ đầu đường tới cuối đường cũng được." Trông biểu tình thất vọng của Cố Diễn, Trình Nguyên liền đề nghị, gần đây hắn vô cùng thích ngắm Cố Diễn ăn, mỗi lần Cố Diễn ăn là Trình Nguyên hưng phấn lạ kỳ, trong lòng trào dâng cảm giác thỏa mãn.

"Được." Cố Diễn nghe thế thì cười tít mắt, quay đầu hôn lên má Trình Nguyên đánh chụt.

Hai chân Trình Nguyên như nhũn ra, ấy vậy mà vẫn mặt dày đè Cố Diễn hôn môi cậu ngấu nghiến, sau đó cười nói, "Hôn thế này mới là hôn."

Cố Diễn hoàn toàn khô lời với độ dày da mặt của Trình Nguyên.

Hai người tham quan phố tây xong thì an vị lên thuyền về khách sạn, Lão Thành quá rộng lớn, muốn đi dạo hết tính ra có thể kéo dài đến hai ba giờ sáng, kế hoạch của Trình Nguyên là chỉ du lịch hai ngày, bàn bạc một chút, hai người quyết định bỏ ra một ngày hưởng thụ Lão Thành, một ngày chơi bên Tân Thành, nếu không đi hết, có thể trở lại lần sau.

Độ Thành vào buổi tối rất đẹp, ngồi trên thuyền, Cố Diễn có thể nhìn thấy tòa khách sạn Paradise cao sừng sững đứng lặng ở phía xa.

"Em có thích nơi này không?" Trình Nguyên nhích đến gần Cố Diễn, thì thầm bên tai cậu.

Cố Diễn gật đầu, "Rất đẹp."

"Nếu chỗ này không quá loạn, tương lai chúng mình có thể dọn về đây ở rồi." Trình Nguyên tiếc nuối nói.

"Sao anh nghĩ xa thế?" Cố Diễn vui vẻ, "Chuyện đó phải đợi ít nhất đến sau khi em tốt nghiệp đại học mới tính nhỉ?"

"Anh đây gọi là nhìn xa trông rộng." Trình Nguyên cười, hắn từng tưởng tượng cảnh mình và Cố Diễn về già sẽ vui thú điền viên như thế nào, hắn cảm thấy nếu Cố Diễn có già đi cũng rất đẹp lão, nói không chừng lúc đó còn vạn nhân mê thu hút ong bướm hơn cả bây giờ.

Nghĩ đến đây, Trình Nguyên vô cùng ai oán nhìn Cố Diễn.

"Sao nhìn em như thế? Em làm gì có lỗi với anh à?" Cố Diễn hỏi.

"Lỗi tại em quá đẹp." Trình Nguyên nói thâm trầm.

"Đâu trách em được?" Cố Diễn hí hửng, "Quả nhiên thâm tâm anh vẫn thừa nhận em đẹp trai hơn đúng không?"

"Chứ còn gì nữa, bất cứ ai so với em đều không bằng một ngón tay út của em." Trình Nguyên nói thật lòng.

"Hóa ra em quan trọng đối với anh như vậy." Cố Diễn giả vờ giật thót mình.

"Em làm bộ, em biết rõ mà còn nói." Trình Nguyên nâng tay định nhéo mặt Cố Diễn, cuối cùng vẫn không nỡ, đổi thành dùng miệng đè ra hôn chùn chụt mấy lần.

Cố Diễn lặng lẽ nắm chặt lấy tay Trình Nguyên, hôn lên mu bàn tay hắn một cái, đúng là cậu vẫn luôn biết rõ.

Trình Nguyên bị hành vi của Cố Diễn làm sững sờ, mặt đỏ bừng lan xuống cổ, toàn thân phát run nói lắp bắp, "Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu... Tiểu Diễn..."

"Gì?" Tiểu Diễn nhíu mày.

"Em em em em em... Em muốn cưới anh không?" Em một tràng, rốt cục Trình Nguyên thốt ra một câu như vậy, dứt lời Trình Nguyên hận không thể tự vả mồm mình hai cái, trời đất quỷ thần ơi mày đang cầu hôn Cố Diễn sao? Cầu hôn kiểu qua loa gì vậy! Đến nhẫn còn không chuẩn bị?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro