Chương 50: [Chai rượu]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường cùng bạn cùng phòng đến lớp, Tống Kinh Hi vẫn đang nghĩ đến câu nói không mặn không nhạt của Chu Hoài Ngạn vừa rồi.

Đương nhiên là cô đã vội vàng nói với anh rằng mình và Ngụy Cảnh cũng không thân thiết lắm, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường. Chu Hoài Ngạn có tin hay không thì cô không biết, nhưng mà trong lòng cô lại có chút vui mừng.

Có lẽ đây là một trong những lý do khiến cô vẫn chưa nói với anh rằng mình và Ngụy Cảnh chỉ là giả vờ yêu đương. Cô thích nhìn dáng vẻ hơi ghen tuông của Chu Hoài Ngạn, cũng thích sự cảnh giác và bất mãn của anh đối với Ngụy Cảnh, điều này làm cho cô cảm thấy anh rất thích cô, cũng rất quan tâm cô.

Hôm nay các cô tới lớp khá muộn, lúc đến phòng học thì bên trong đã không còn nhiều chỗ.

Sau khi các cô ngồi xuống không lâu, Tống Kinh Hi nhìn thấy Chu Tự Nam và một người bạn cùng phòng của cậu ta từ cửa trước đi vào, lúc này trong lớp gần như đã kín chỗ, chỉ còn lại hàng ghế phía sau các cô.

Chu Tự Nam liếc nhìn cô, ngồi xuống phía sau cô.

Sau kỳ nghỉ tết, Tống Kinh Hi chưa từng gặp lại cậu ta, cũng đã khá lâu kể từ cái lần cậu ta tỏ tình... Bây giờ gặp nhau cô lại thấy hơi kỳ quặc, chào hỏi thì ngượng ngùng mà không chào hỏi thì cũng không đúng.

Mà rõ ràng là cậu ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, sau hai tiết học cũng không nói với cô một câu.

Khoảng thời gian sau đó, Tống Kinh Hi cũng rất ít khi nhìn thấy Chu Tự Nam, thỉnh thoảng nhìn thấy là lúc hai người học cùng một phòng học rộng lớn, cách nhau một khoảng rất xa.

Vốn tưởng rằng tình bạn của cô và Chu Tự Nam sẽ kết thúc ở đây, nào ngờ vào ngày sinh nhật của Hứa Thanh vào tháng tư, cô ấy đã mời cả hai đến dự, thế là hai người gặp nhau ở dưới lầu KTV.

"Phòng bao nhiêu ấy nhỉ?" Sau một lát im lặng, Tống Kinh Hi hỏi.

Chu Tự Nam: "618."

"Ồ."

Hai người đến cùng lúc, đương nhiên là vào cùng nhau, Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải cũng đã tới, bên trong còn có mấy cô gái, là bạn cùng phòng của Hứa Thanh.

Tống Kinh Hi đã từng đến phòng ký túc xá của Hứa Thanh, thế nên mấy cô gái này đã từng gặp cô, nhưng lại chưa từng gặp Chu Tự Nam, vừa thấy cậu ta đi vào thì nhất thời trở nên kích động.

"Hứa Thanh! Cậu ấy có phải là...Chu Tự Nam không! Chu Tự Nam của đại học Minh Hải?"

Hứa Thanh: "Đúng vậy."

Bạn cùng phòng nói: "Mẹ kiếp, sau lúc trước cậu không nói cậu là bạn với người ta?"

"Nói làm gì, chẳng lẽ tớ còn phải thông báo cho cả thế giới biết?" Hứa Thanh vỗ vỗ Chu Tự Nam, "Xem ra được làm bạn với hotboy của trường đại học thật sự là một chuyện rất vinh dự."

Chu Tự Nam khẽ cười, không nói gì.

Nhưng mấy cô gái kia hiển nhiên rất có hứng thú với cậu ta, hết gọi cậu ta chọn bài hát lại hỏi cậu ta ăn gì, chẳng mấy chốc đã kéo cậu ta sang chỗ các cô chơi.

Trình Tiếu Khải tặc lưỡi lắc đầu: "Quả nhiên người có bạn gái rồi ở trước mặt con gái mất giá hẳn đi."

Hứa Thanh nói: "Cho dù cậu chưa có bạn gái thì cũng không có giá như Chu Tự Nam."

"Mẹ kiếp, cậu có cần phải ăn ngay nói thẳng thế không hả? Tổn thương thật sự."

Hứa Thanh: "Cậu đã có bạn gái rồi mà còn so đo chuyện này làm gì. À đúng rồi, sao tối nay không dẫn bạn gái cậu đến?"

"Hôm nay trong nhà cô ấy có việc nên không tới được, không sao, tối nay tôi sẽ thay cô ấy nâng ly chúc mừng sinh nhật cậu. Nào, Hứa Thanh, cạn ly cái nào!"

Mọi người đã đến đông đủ, Hứa Thanh cũng bắt đầu thổi nến cắt bánh, làm xong trình tự này, Hứa Thanh lôi kéo mọi người uống rượu chơi trò chơi.

Về chuyện Chu Tự Nam tỏ tình, Tống Kinh Hi không nói cho ai biết cả, cho nên mọi người cũng không cảm thấy có gì không ổn, mà chính Tống Kinh Hi cũng cảm thấy việc này sẽ cứ thế qua đi, vì vậy khi chơi trò chơi, cô cũng chỉ xem Chu Tự Nam như một người bạn của mình.

Đến mười một giờ đêm, mọi người đã bắt đầu ngà ngà say, nhất là Chu Tự Nam.

Trước đây lúc bọn họ uống rượu cậu ta đều là người luôn giữ mình tỉnh táo để chơi khăm mọi người, nhưng hôm nay lại uống không chút kiêng dè gì, hơn nữa còn không có ý dừng lại.

Chưa đến một lúc, có người đề nghị chơi trò 'Nói thật hay thử thách', trò này vốn chẳng có gì lạ với những người thường xuyên đến KTV, những người khác nhao nhao đồng ý, cũng bắt đầu nghĩ ra một số lời thách thức và hình phạt nếu không nói sự thật.

Trong lúc mọi người đang thảo luận, điện thoại di động của Tống Kinh Hi sáng lên, cô thấy là tin nhắn của Chu Hoài Ngạn thì mở ra trả lời.

Anh hỏi cô tối nay mấy giờ về, anh có thể ghé qua đón cô.

Tống Kinh Hi: [Chơi thêm chút nữa ạ, chắc sắp về rồi.]

Chu Hoài Ngạn: [Em uống rượu chưa?]

Tống Kinh Hi: [Uống rồi]

Chu Hoài Ngạn: [Say rồi à?]

Tống Kinh Hi: [Vẫn chưa! Em đô ngàn ly không say mà!]

Chu Hoài Ngạn nhìn giọng điệu này thì cảm thấy không giống: [Chút nữa anh tới đón em.]

"Kinh Hi, ba ly được không, Kinh Hi?"

Tống Kinh Hi hoàn hồn, nhìn Hứa Thanh đã uống đến hai má đỏ bừng: "Hả?"

Hứa Thanh: "Gửi tin nhắn gì mà cười tít mắt vậy! Tớ hỏi cậu là nếu không trả lời thật lòng thì uống ba ly được không?"

Chu Tự Nam ngước mắt nhìn theo, lúc này rượu đã phóng đại khuôn mặt tươi cười của Tống Kinh Hi trước mặt.

Cô cười rất vui vẻ, rất vui vẻ... cậu ta biết, bên kia điện thoại khả năng cao là người kia.

Tại sao chứ, tại sao chỉ nói chuyện điện thoại với người ta thôi mà cô cũng có thể cười vui vẻ như thế.

Cô thật sự...... Thích anh đến vậy sao?

Chu Tự Nam càng nghĩ càng khó chịu, lại uống thêm một ly rượu lớn.

Thật ra cậu ta vẫn cố gắng quên đi chuyện này, nhưng khi nhìn thấy cô, cậu ta lại phát hiện thật sự rất khó quên.

Cậu ta không cam lòng, tại sao... Tại sao không thể là cậu ta...

"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé, chai rượu quay tới ai thì sẽ là người đó."

"Được."

Chai rượu bắt đầu chuyển động, ván đầu tiên quay tới bạn cùng phòng của Hứa Thanh, bởi vì không quay tới mình nên Tống Hi cúi đầu trả lời Chu Hoài Ngạn hai câu, qua một lúc cô lại để điện thoại xuống. Lúc ngước mắt lên cô đụng phải ánh mắt của Chu Tự Nam đang ngồi đối diện, có lẽ là cậu ta uống say rồi, mắt hơi đỏ lên.

Thấy cô nhìn qua đây, cậu ta quay đi chỗ khác.

Trong lòng Tống Kinh Hi cảm thấy là lạ, nhưng bây giờ đang trong tiệc sinh nhật của Hứa Thanh, cô sẽ không nói gì với Chu Tự Nam vào lúc này.

Chai rượu trên bàn vẫn đang quay tròn, sau đó từ từ dừng lại trước mặt Chu Tự Nam, mấy người bạn cùng phòng của Hứa Thanh bắt đầu la ó, một người trong đó nói: "Nói thật lòng hay là thử thách?"

Chu Tự Nam đỡ trán, nói: "Nói thật lòng đi..."

"Được, vậy để tôi hỏi. Xin hỏi là bây giờ cậu có thích cô gái nào không?"

Hứa Thanh nhìn bạn cùng phòng của mình, trong lòng biết rõ cô gái này đã có hứng thú với Chu Tự Nam.

Có điều theo cô được biết thì từ khi học cấp ba đến nay Chu Tự Nam chưa bao giờ nói mình thích ai, khả năng cao là chưa có thật, hoặc là sẽ không trả lời.

Nhưng không ngờ là Chu Tự Nam im lặng giây lát rồi lại nói: "Có."

Xung quanh bỗng chốc im bặt, sau đó đột nhiên nháo nhào cả lên.

Hứa Thanh cũng tỉnh cả rượu: "Cái gì? Cậu có?"

Trình Tiếu Khải: "Mẹ kiếp, người anh em, cậu thích một cô gái rồi sao, ai vậy? Trong trường của cậu hay là thế nào? Người anh em, sao cậu không nói cho tôi biết một tiếng, quá đáng thật đấy."

Bạn cùng phòng của Hứa Thanh bỗng thấy mất mát: "Vậy, vậy cậu với cô ấy ở bên nhau rồi sao?"

"Ai vậy ai vậy?"

"Nói mau lên!"

Mọi người lập tức hỏi dồn dập.

Giữa đám người chỉ có một mình Tống Kinh Hi là im lặng, cô nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn cô.

Cô dời tầm mắt, nắm chặt cái ly trong tay.

"Tôi vẫn chưa ở bên cô ấy, cô ấy có người mình thích rồi." Chu Tự Nam hạ giọng nói.

"Hả?"

Trình Tiếu Khải sửng sốt: "Chu Tự Nam... Cậu nói thật không vậy?"

Bạn cùng phòng nói: "Sao có thể có người không thích cậu được, phung phí của trời!"

Hứa Thanh: "Cơ mà, rốt cuộc người kia là ai?"

Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Chu Tự Nam chỉ cười cười, có chút say lắc đầu: "Đây là một câu hỏi khác, tôi không trả lời nữa."

Hứa Thanh chửi thề một tiếng: "Được! Được được được, chắc chắn vẫn có thể quay tới cậu, cứ yên tâm."

Trình Tiếu Khải xoay vai xoa tay: "Để tôi xoay cho!"

Chai rượu lại kêu vo vo quay một vòng rồi từ từ dừng lại, cuối cùng chỉ vào Tống Kinh Hi.

"Sao không phải là Chu Tự Nam! Nhanh nhanh nhanh, hỏi Kinh Hi trước đi!" Trình Tiếu Khải sốt ruột.

"Vậy để tôi hỏi cho." Chu Tự Nam đột nhiên giơ tay lên.

Trình Tiếu Khải: "Sao cũng được!"

Tim Tống Kinh Hi hơi run lên, cảm thấy bầu không khí lúc này có gì đó không ổn: "Mọi người đã uống nhiều rồi, hay là đừng chơi nữa."

"Không được, quay tới cậu rồi thì cậu phải trả lời." Chu Tự Nam đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía cô, "Tống Kinh Hi, tôi hỏi cậu, cậu thích anh ấy ở điểm nào?"

"....."

Một câu hỏi không đầu không đuôi, có chút quái lạ.

Hứa Thanh nhìn qua nhìn lại hai người, cô ấy biết Tống Kinh Hi và Chu Hoài Ngạn đã yêu nhau, cho nên khi nghe Chu Tự Nam hỏi vậy, cô ấy đoán người mà cậu ta nói đến... là Chu Hoài Ngạn.

Nhưng cậu ta hỏi đột ngột như thế thực sự rất kỳ lạ, hơn nữa... còn bày ra biểu cảm vừa buồn bã lại đau lòng.

Không chỉ Hứa Thanh mà những người khác cũng nhận ra sự khác lạ này.

Tống Kinh Hi mím môi: "...Thích là thích thôi, nào có nguyên nhân gì đặc biệt."

"Đương nhiên là có, không có nguyên nhân thì vì sao cậu lại thích? Không có nguyên nhân thì vì sao người khác lại không được!"

Tống Kinh Hi cũng đã uống nhiều, ở trước mặt bao nhiêu người bị cậu ta chất vấn như thế cô cũng biết ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cậu ta cứ cắn chặt không chịu buông, khiến cô rất khó chịu.

Cô nhíu mày, nói: "Bởi vì anh ấy chính là anh ấy, tôi chỉ thích anh ấy thôi, người khác không phải anh ấy cho nên không thể."

Đầu óc Chu Tự Nam choáng váng, bị cô kích thích, cậu ta lại mượn rượu để trút hết mọi phiền muộn trong khoảng thời gian này: "Vậy thì tôi thua kém chỗ nào! Rốt cuộc tôi thua kém anh ấy chỗ nào, sự nghiệp của anh ấy hiện tại tốt hơn tôi, nhưng sau này tôi cũng sẽ thành công. Tống Kinh Hi, tôi sẽ không thua kém anh ấy.... Tôi thích cậu đã lâu, cậu không thể như thế được...."

Cảm giác kỳ lạ cuối cùng cũng được xác nhận, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.

Trình Tiếu Khải lẩm bẩm: "Cái gì vậy...."

Ngoại trừ Tống Kinh Hi thì Hứa Thanh là người duy nhất có thể nghe hiểu được ý của cậu ta: "Chu, Chu Tự Nam, cậu uống say rồi, về thôi về thôi!"

"Tống Kinh Hi, anh ấy lớn hơn chúng ta, anh ấy có người thích hợp với anh ấy hơn! Người muốn xem mắt với anh ấy nhiều vô kể, ngày nào ông nội của tôi cũng nhắc đến chuyện này, anh ấy hợp với người khác hơn!"

"Cậu mới thích hợp với người khác hơn đấy! Bớt nói hươu nói vượn lại!"

Trong lòng Tống Kinh Hi nghẹn ngào, cũng không muốn ở lại đây nữa, ai biết nếu còn nán lại đây thì Chu Tự Nam sẽ nói gì tiếp.

Sáng mai thức dậy tỉnh táo, cậu ta không hối hận muốn chết mới là lạ!

Cô cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

"Tống Kinh Hi, cậu đừng đi!"

Tống Kinh Hi chạy xuống lầu rồi đi thẳng tới cửa đại sảnh, nhưng Chu Tự Nam lại ra ngoài theo cô. Trình Tiếu Khải ở phía sau cố gắng kéo lại cũng không kìm được cậu ta.

Trình Tiếu Khải tuy rằng vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng cũng biết đây không phải lúc đùa giỡn, bèn nói: "Kinh Hi, cậu ấy uống say rồi, bây giờ tôi đón xe đưa cậu ấy về."

Tống Kinh Hi cũng biết Chu Tự Nam đã uống say, nếu không, dựa theo tính cách thường ngày của cậu ta thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy: "....Chú ý an toàn."

"Ừm ừm."

"Tôi chưa nói tôi muốn đi." Chu Tự Nam nhìn Tống Kinh Hi, mắt đỏ hoe, "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều ngày, nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao không phải là tôi. Tống Kinh Hi, vì sao không phải là tôi!"

Không ai ngờ được Chu Tự Nam sẽ khóc, mấy cô bạn cùng phòng vừa mới chơi với cậu ta đều sửng sốt.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất bình thường... Thậm chí cũng không thấy cậu ta nói chuyện gì với Tống Kinh Hi, không ngờ cậu ta lại vì cô mà trở nên như vậy.

Mấy người họ không đành lòng khi thấy trai đẹp rơi lệ, đồng thời cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc người thế nào mới có thể khiến Tống Kinh Hi không lựa chọn Chu Tự Nam......

"Tống Kinh Hi." Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe phiên bản dài màu đen dừng trước cửa.

Mọi người lập tức nhìn qua, chợt thấy một người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế sau, lông mày sắc sảo, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thoạt nhìn không có ý cười mà chỉ đầy u ám.

Anh liếc nhìn mọi người rồi mở cửa xe bước xuống. Có lẽ vẫn luôn ngồi ở nơi có hệ thống sưởi ấm nên anh chỉ mặc một chiếc áo khoác vest, quần tây thẳng tắp, dáng người rất nổi bật.

Trình Tiếu Khải vừa thấy Chu Hoài Ngạn thì lập tức cảm thấy có anh trai tới cứu giá rồi, nhưng giây tiếp theo, trong đầu cậu ấy lại lên những lời Chu Tự Nam vừa nói, nụ cười trên mặt thoáng cứng đờ.

Không lẽ người Tống Kinh Hi thích lại là...

"Kết thúc chưa?" Chu Hoài Ngạn đứng trước mặt Tống Kinh Hi.

Tống Kinh Hi: "Sao anh lại đến nhanh vậy..."

"Lúc em vừa bước ra ngoài là anh đã ở đây rồi."

Tống Kinh Hi: "...."

Vậy là, vừa rồi anh đã nghe thấy hết rồi sao?

Vẻ mặt Tống Kinh Hi có chút kỳ lạ, nhưng Chu Hoài Ngạn cũng không nói gì, chỉ nhìn Chu Tự Nam: "Em lên xe đi."

Chu Tự Nam ngước mắt nhìn anh, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.

Thấy cậu ta không nhúc nhích, Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày: "Chu Tự Nam, lên xe."

Chu Tự Nam: "....Em không cần."

"Anh không thương lượng với em." Chu Hoài Ngạn sầm mặt, tiến lên bắt lấy cánh tay cậu ta rồi kéo cậu ta ra sau xe.

Chu Tự Nam xanh mặt: "Anh! Em vẫn còn chuyện chưa nói xong!"

"Tốt nhất là đừng nói gì hết!"

Chu Hoài Ngạn đột nhiên tức giận khiến Chu Tự Nam run lên, Chu Hoài Ngạn cũng đã mặc kệ cậu ta, mở cửa xe ra rồi nhét cậu ta vào.

"Chú Dương, đưa thằng bé về chỗ bố mẹ nó."

"Vâng cậu chủ."

Chu Hoài Ngạn lạnh lùng đóng cửa xe lại.

Sau khi xe đưa Chu Tự Nam ra khỏi cổng, anh mới xoay người lại, nhìn Tống Kinh Hi.

"Tối nay uống nhiều không?"

Tống Kinh Hi sờ sờ mũi: "Cậu ấy uống nhiều lắm."

"Anh đang hỏi em."

"Em? Em chưa có say, em còn tỉnh táo mà!"

Chu Hoài Ngạn đưa tay nâng cằm cô lên, đánh giá: "Đỏ hết cả rồi, còn tỉnh táo thật không?"

Tống Kinh Hi: "Thật mà..."

Lúc này Chu Hoài Ngạn mới khá yên tâm, anh nhìn sang Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải: "Các em cũng tỉnh táo chứ? Có muốn anh đưa các em về không?"

Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu ạ, bọn em tự bắt xe về!"

"Được." Chu Hoài Ngạn nói, "Vậy bọn anh đi trước."

"Vâng ạ, tạm biệt anh..."

"Ừm."

Chu Hoài Ngạn dẫn Tống Kinh Hi vào một chiếc taxi chờ sẵn ven đường, rời đi trước.

Sau khi hai người họ rời đi, mấy người ngoài cửa mới dám nhao nhao nói chuyện.

"Hứa Thanh, bạn trai của Kinh Hi là người vừa rồi sao..."

"Anh ấy là anh trai của Chu Tự Nam mà."

"Thảo nào ngay cả Chu Tự Nam mà Tống Kinh Hi cũng từ chối..."

Hứa Thanh không trả lời các câu hỏi của bạn cùng phòng, chỉ cảm thấy buổi tiệc sinh nhật hôm nay quá mức huyền ảo, Chu Tự Nam thích Kinh Hi đã nhiều năm mà cô ấy lại không hề nhận ra! Cậu ta cũng giấu kỹ thật đấy.

Trình Tiếu Khải cũng khiếp sợ như cô ấy, không, hẳn là cậu ấy còn khiếp sợ hơn. Cậu ấy kéo áo Hứa Thanh, nói: "Tự Nam thích Kinh Hi, mà Kinh Hi lại quen anh Chu? Hứa Thanh, chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?"

Hứa Thanh đỡ trán: "Tôi cũng hy vọng là mình đang nằm mơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro