2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình hình nguy cấp, ta cũng chẳng còn tâm tư chú ý đến điều gì khác, chỉ vội vàng chạy đi tìm phụ thân để hỏi rõ đầu đuôi.

Phụ thân an ủi ta rằng vách núi không cao, Hoàng thượng đã phái người đi tìm kiếm rồi.

Trong suốt mấy ngày, ta chẳng thể ngủ yên, từ sáng đến tối đều tụng kinh niệm phật, mong rằng Thái tử có thể bình an quay về.

Có lẽ lời thỉnh cầu của ta đã đến được với Phật tổ. Một tháng sau đó Thái tử cuối cùng cũng được đưa về, nghe nói hắn bị thương rất nặng.

Ta vui mừng khôn xiết, chẳng kịp thay những bộ y phục lộng lẫy tinh xảo như thường ngày đã vội vàng thu xếp vào cung.

Là vị khách thường xuyên lui tới của Đông cung, ta thậm chí còn có cả lệnh bài để tự do ra vào. Thế nhưng hôm nay có gì đó không đúng, sau khi đến trước điện Thái tử, ta bất ngờ bị người khác chặn lại.

Thị vệ của Đông cung Lý Hà khó xử nói với ta: “Khương cô nương, bên trong mùi máu rất nồng, người đừng nên vào trong thì hơn.”

Hắn trước giờ vốn là kẻ trung thực thật thà, vừa nói dứt lời thì đã bối rối không dám nhìn thẳng vào ta, giống như vừa làm chuyện gì trái với lương tâm.
Ta cảm giác có chuyện gì đó kỳ lạ bèn nói với hắn một cách nghiêm túc: “Lý đại nhân, ta là hôn thê của Thái tử, hiện giờ ngài ấy bị trọng thương ta sao có thể không màng đến, ta không sợ máu, Lý đại nhân cứ để ta vào trong.”

Lý Hà có lẽ không nghĩ ra được lý do gì để cản ta nữa, cho nên đành khó xử để ta vào trong.

Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh bước vào. Cửa điện vừa mở ra, ta nhìn thấy một cô nương xinh đẹp thanh tú đang bưng bát thuốc trên tay, đút từng thìa cho Thái tử uống.
Ta sững người.

Cô nương đó quay lưng về phía ta, không phát hiện ra sự xuất hiện của ta. Nhưng Thái tử thì nhìn thấy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta. trong mắt tràn ngập sự lạ lẫm và đề phòng.

“Ngươi là ai? Sao lại dám xông vào Đông cung?”

Sao hắn lại hỏi ta câu đó? Lẽ nào hắn không còn nhớ ta?
Trong lòng ta hoảng loạn tột cùng nhưng vẫn cố gắng duy trì phong thái của một tiểu thư thế gia, ta nhẹ giọng đáp: “Thái tử ca ca, ta là hôn thê của huynh, đích nữ của Khương gia, Khương Hoài Nguyệt.”

Sắc mặt hắn bỗng dưng trắng bệch, không cả nhìn ta mà vội vàng quay sang giải thích với cô nương kia: “Anh Nhi, ta không quen biết cô ta, cũng không thích cô ta, nàng đừng hiểu lầm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro