3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn hỏi ta là ai, còn gọi tên cô nương bên cạnh là Anh Nhi.

Nghe thôi cũng thấy rõ sự khác biệt.

Cô nương kia quay sang nhìn ta, ta cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của nàng. Mắt hạnh môi đào, ánh mắt trong sáng giống như những đứa trẻ chưa một lần bị cuốn vào cuộc chiến thế gia.

Nhìn thấy ta, ánh mắt cô nương kia bất giác trở nên u ám, nhỏ giọng nói: “Thì ra huynh đã có hôn thê từ trước”, nàng ta ngừng lại rồi lúng túng nói tiếp, “vậy thì muội…muội nên tránh mặt đi một lát thì hơn”

Nàng ta đem bát thuốc còn lại một nửa đặt vào trong tay ta, vừa định bước ra ngoài thì bị Thái tử giữ lại.

Thái tử giật lấy bát thuốc từ trong tay ta, uống một hơi hết sạch. Sau đó hắn cười dịu dàng an ủi cô nương kia, đến khi nhìn về phía ta, ánh mắt lại trở nên không chút biểu cảm.

Thái tử từ nhỏ đã tính tình ôn hòa, trọng lễ nghi, cho dù nói ra những lời tuyệt tình cũng vẫn luôn giữ cho mình phong thái đó.

“Khương cô nương, ta không may gặp nạn, hiện giờ đã mất đi ký ức. Trong giờ phút sinh tử cận kề là Anh Nhi đã cứu ta, ta và nàng ấy tâm đầu ý hợp, cho nên Anh Nhi là hôn thê duy nhất mà ta thừa nhận.”

Hắn nói từng câu từng chữ, chậm rãi, rõ ràng.

“Còn về hôn ước của chúng ta, ta cũng vừa mới biết chuyện này. Suy cho cùng đều là chuyện đã qua, ta cũng không còn nhớ gì, hôn ước này chúng ta đừng nhắc đến nữa.”

Hắn mất trí nhớ?

Hắn không còn nhớ ta nữa, sao lại có thể như vậy được.
Ta thất thần cáo lui, trong lúc bước ra ngoài, cơ thể còn hơi loạng choạng. Ta tìm đến Lý Hà để hỏi rõ ngọn ngành.

Lý Hà là một trong những người đi tìm kiếm Thái tử, muốn biết toàn bộ những gì mà Thái tử đã trải qua hỏi hắn là tốt nhất.

Lý Hà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ta, không dám giấu diếm thêm điều gì, đem toàn bộ tình cảnh lúc đó nói lại cho ta. Thái tử rơi xuống vực nước sâu, theo dòng nước sông trôi xuống phía hạ lưu. Vùng đó vừa hay có nhà của một vị đại phu, con gái của nhà đó trong lúc vào rừng hái thuốc đã tìm thấy Thái tử, sau đó đưa về chữa trị chăm sóc.

Cô nương đó vì được sinh ra giữa mùa hoa đào nở rộ, cho nên đặt tên là Khúc Anh.

Thái tử mất trí nhớ, Khúc Anh lại là ân nhân cứu mạng của hắn, theo lý mà nói hắn tất nhiên sẽ nảy sinh tình cảm với nàng ta.

Lúc người của hoàng cung tìm được Thái tử, hắn nhất quyết muốn đưa cô nương kia cùng về kinh, còn muốn nàng ta tự tay bón thuốc cho mình.

Nghe xong, lòng ta bất giác nguội lạnh.

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro