(cháp cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18:

DongHae dẫn EunHyuk và Eunnie về căn hộ khi xưa của cậu… Anh đã sống ở đây 3 năm… DongHae đã có thể có đủ can đảm để bước vào căn nhà này trở lại từ khi anh quyết định sẽ đi tìm cậu…

EunHyuk ngắm nhìn lại căn hộ… Nó vẫn như xưa…

_Nó chẳng thay đổi gì cả…- EunHyuk mỉm cười

_Uhm… Anh không muốn nó thay đổi… Anh muốn giữ nó như xưa để chờ em trở về!- DongHae ôm cậu vào lòng

_Haenie…- EunHyuk vòng tay ôm lấy anh

Cả hai cứ ôm lấy nhau mà mặc cho một cái mặt đang bí xị đứng đằng sau…

_Appa! Umma!!! Sao hai người cứ cho Eunnie ra rìa hoài vậy???- Eunnie dậm chân, mặt nhăn nhó…

EunHyuk buông anh ra, quay qua đứa con của mình…

_Umma yêu Eunnie nhất mà!- Nói rồi cậu hôn lên má của Eunnie

_Eunnie cũng yêu umma Hyukie nhất!- Eunnie cười tít mắt

_Ya! Em yêu Eunnie nhất vậy còn anh đâu?- DongHae kéo EunHyuk quay lại đối diện với mình

_Haenie… Anh nên nhớ anh đã là ba của Eunnie rồi… Đừng có trẻ con như thế!- EunHyuk đánh yêu anh

_Appa xấu tính!- Eunnie trề môi

_Nhưng anh vẫn muốn được em yêu nhất!

EunHyuk phì cười…

_Em yêu anh nhất, Haenie!- EunHyuk hôn lên môi anh.

Tay DongHae luồn ra sau lưng kéo cậu gần anh hơn. Tay anh xiết chặt vòng eo cậu, anh mút lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cậu… Nó vẫn ngọt như lúc trước…

_Appa!! Umma!!!

_Haenie…uhm… có con ở đây mà…um… Haenie…!

DongHae luyến tiết rời khỏi môi cậu… Mặt EunHyuk lại đỏ ửng lên…

_Con còn nhỏ mà anh cứ…- EunHyuk nhăn mặt đánh vào vai anh.

_Umma! Eunnie muốn ngủ!- Eunnie ngáp ngắn ngáp dài…

EunHyuk dắt Eunnie vào phòng, để bé lên giường rồi đắp chăn lại cho bé…

_Ngủ đi Eunnie! Hôm nay chắc con mệt lắm phải không?- EunHyuk hôn lên trán con mình

_Uhm… Hôm nay umma bắt Eunnie dậy sớm quá… Oáp ~~~

_Ngủ ngoan đi Eunnie!

_Umma… Khi Eunnie thức dậy… appa sẽ không đi phải không?- Mắt Eunnie tròn xoe

_Uhm… Appa không đi nữa đâu… Eunnie ngủ ngoan đi… Khi con dậy, appa sẽ dẫn con đi chơi nhé!

_Vâng…

Eunnie mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ…

------EunHyuk’s POV------

Umma sẽ không rời xa appa của con nữa đâu…

Umma hứa mà…

------ -----

_Em thấy không…- DongHae nhẹ nhàng tiếng tới từ đằng sau ôm lấy eo cậu-… đừng để Eunnie phải thất vọng! Đừng bao giờ bỏ anh đi nữa!

_Uhm… Em hứa!

EunHyuk và DongHae ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa… EunHyuk bước lại chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống. Cậu buông một tiếng thở dài…

------EunHyuk’s POV------

Mình đã có đủ can đảm để quay trở về Hàn Quốc…

Nhưng liệu mình có đủ can đảm để nói với appa mình đã có con với Haenie…

Mình đã giấu appa suốt 4 năm nay…

Còn gia đình của Haenie… Dù cho umma của anh, KyuHyun và SungMin có bỏ qua cho mình nhưng… còn ba của anh..

Ba của anh có chấp nhận đứa con của kẻ thù không?

DongHae đã cho mình sức mạnh để có thể quay về…

Nhưng sao bậy giờ mình lại cảm thấy sợ như thế này…

------- -------

_Em đang suy nghĩ gì vậy?- DongHae ngồi xuống bên cậu đưa cho cậu ly nước

Nhận ly nước từ tay anh, cậu uống một ngụm rồi đặt chiếc ly xuống bàn…

_Em sợ appa sẽ không chấp nhận anh… cả Eunnie nữa… Em đã giấu appa chuyện em sinh ra Eunnie 4 năm nay rồi…- EunHyuk thở dài- … Còn appa của anh nữa… Dù cho umma anh, Kyunie và Minnie có bỏ qua cho em…thì…

EunHyuk nói với đôi mắt mọng nước… cậu lại muốn khóc rồi.

_Anh luôn ở bên em mà! Đừng sợ… Rồi chúng ta sẽ vượt qua thôi!- DongHae ôm EunHyuk vào lòng.

_Uhm… Em sẽ không sợ nữa…

_Ngày mai… chúng ta về nhà nhé…

EunHyuk đẩy anh ra, nhìn vào mắt anh với đôi mắt có chút bối rối lẫn sợ hãi…

_Uhm…

.

.

.

.

Chiếc xe của DongHae ngừng trước cổng biệt thự Lee gia. Tim EunHyuk chợt thắt lại, cậu cảm thấy lồng ngực nhức vô cùng, gần như cậu không thể thở nổi…

_Appa à… Đây là đâu mà đẹp vậy!- Eunnie nhìn ra ngoài

_Đây là nhà của appa… Chút appa dẫn con vào chào ông bà nội, Eunnie phải lễ phép nhé!- DongHae quay ra sau nói với Eunnie

_Vâng!

DongHae quay sang nhìn cậu, nhìn cậu đang rất lo lắng. Hai bàn tay nắm vào nhau đến trắng bệch… Anh khẽ nắm lấy tay cậu, mỉm cười động viên cậu…

_Có anh đây mà… Không sao đâu!

EunHyuk gật đầu…

Cánh cổng mở ra, DongHae nhấn ga. Xe leo lên ngọn dốc dẫn lên ngôi nhà đồ sộ… Chiếc xe ngừng lại trước sảnh…

_Chào cậu chủ!- Hai hàng người cúi chào cậu…

DongHae nắm chặt tay cậu, tay kia nắm lấy tay Eunnie… Cả bước vào nhà…

::::::::: ::::::::

Ông bà Lee cùng KyuHyun và SungMin đang cùng nhau ngồi dùng trà sáng…

_Công việc dạo này sao rồi con?- Ông Lee ngồi lật lật tờ báo

_Ổn ạ… Không có gì đặc biệt…- KyuHyun quàng tay qua vai vợ mình

_Có Kyunie và Haenie hyung thì không có gì đáng lo đâu appa!- SungMin cười

_Nhìn hai đứa nó kìa! Tình tứ quá đi mất!- Bà Lee phì cười nhìn hai đứa con của mình

_Chừng nào tụi bây cho lão già này cháu bồng đây?

Bỗng cánh cửa phòng khách mở ra…

_Thưa, có cậu DongHae về ạ!

_Về rồi hả con?- Ông Lee đứng dậy

DongHae nắm tay EunHyuk và Eunnie đi vào…

Ông chợt khựng lại khi thấy cậu…

_Con chào ba mẹ!- DongHae nói

_Hyung!!!- KyuHyun và SungMin quay lại- ….Hyukie!!!!- Cả hai bất ngờ đồng thanh.

Tim EunHyuk như muốn nổ tung khi khi không khí trong căn phòng bỗn trầm đi… Mọi ánh mắt đều dồn về cậu… Tay cậu vô thức nắm chặt lấy tay anh, mặt cúi gầm xuống…

_Con dẫn EunHyuk về đây… để xin ba mẹ đồng ý cho tụi con!- DongHae dõng dạc nói

_Hyung! Hyung giỏi lắm!- KyuHyun và SungMin mỉm cười tít mắt

_Xin ba mẹ đồng ý!- DongHae hướng mắt về chỗ ông bà Lee

_Tất nhiên là ta đồng ý rồi…- Bà Lee mỉm cười hiền hậu.

Lòng EunHyuk như nhẹ đi được phần nào… nhưng… Lee DongHwan vẫn chưa nói… Ông vẫn nhìn cậu chằm chằm bằng một con mắt khó hiểu

_Appa! Hyukie không có lỗi… appa đồng ý đi!- KyuHyun lên tiếng

Không khí lại trở nên im lặng….

EunHyuk buông tay DongHae ra, cậu tiến đến chỗ ông… Cậu quỳ xuống…

_Cháu xin lỗi… nhưng… bác có thể cho cháu và DongHae một cơ hôi không?- Cậu nói với hai dòng nước mắt lăn dài…

EunHyuk đang làm điều cậu không bao giờ nghĩ đến… Quỳ dưới chân của kẻ thù… Quỳ dưới chân của người phá tan gia đình cậu… Quỳ dưới chân ông ta để cầu xin một hạnh phúc cho mình…

Cậu khóc… Khóc vì sợ tình yêu của anh và cậu không thành… Khóc vì cảm thấy có lỗi với gia đình mình…

Lee DongHwan ngồi thừ ra nhìn cậu…

_Đừng bao giờ quỳ dưới chân ta! Đứng dậy đi!- Lee DongHwan lạnh lùng nói

_Cháu xin bác!- EunHyuk khóc nấc lên

_Appa!- DongHae hét lên

Anh thấy EunHyuk như thế… Anh không nỡ… Đúng là trong chuyện này cậu có lỗi… Nhưng bắt nguồn cho tội lỗi đó chính là ba anh….

_Đứng dậy đi!- Ông Lee nắm tay cậu kéo cậu dậy

_Appa! EunHyuk đã quỳ xuống xin ba dù cho người gây ra mối thù này là ba… Tại sao ba vẫn không chấp nhận em ấy…- DongHae buông tay Eunnie chạy lại đỡ EunHyuk.

_Ta xin lỗi… Người xin lỗi phải là ta chứ không phải cháu… Ta có lỗi với HyeMi và LeeSuk…- Ông Lee quỳ xuống dưới chân cậu.

_Appa?

_Bác…

Tất cả đồng thanh bất ngờ…

Không ai ngờ một người không bao giờ khuất phục trước kẻ khác như Lee DongHwan, nay lại phải quỳ dưới chân cậu như vậy…

_Bác… Bác đứng dậy đi…- EunHyuk hốt hoảng cúi xuống đỡ ông

_Ta đã thức rất nhiều đêm để suy ngẫm lại tất cả… Tại ta khi xưa tham lam, ích kỉ…Ta có lỗi với ba mẹ cháu… ta xin lỗi cháu…

_Người đáng phải nhận lời xin lỗi này phải là ba cháu… Cháu tin rằng ba cháu sẽ chấp nhận nó… Cả mẹ cháu trên thiên đàng nữa…- EunHyuk mỉm cười trong nước mắt…

Đến tận bây giờ cậu mới cảm thấy nguôi ngoai… Mối thù đến lúc này mới chấm dứt… Chỉ cần một lời xin lỗi sao mà lại khó đến thế…

_Ông đã làm một điều rất đúng!- Bà Lee bước đến chỗ ông, đỡ ông dậy.

Rồi bà quay sang mỉm cười với cậu…

_Coi như mối thù giữa gia đình ta và cháu đã chấm dứt… Hãy mãi ở bên DongHae nhé!

Nụ cười nở trên môi EunHyuk… đây mới thật sự là nụ cười mãn nguyện…

_Ta muốn gặp LeeSuk để xin lỗi…- Ông Lee nói

_Vâng…

EunHae tập tễnh bước lại chỗ Hae, kéo kéo cái áo của ba mình…

_Appa ơi! Sao dạo này umma khóc hoài vậy?- Eunnie chu mỏ nói, mắt rưng rưng

_Eunnie ngoan! Umma khóc vì hạnh phúc đó!- DongHae bế Eunnie lên hôn lên đôi má phúng phính của bé.

_Đây là…?- KyuHyun chỉ vào EunHae hỏi

_Là con của hyung… Chào ông bà nội đi con...- DongHae mỉm cười

_Chào ông nội xấu tính! Bà nội dễ thương!- EunHae cười tít mắt, khoanh tay cúi chào lễ phép

_Eunnie! Con hư quá!- EunHyuk hốt hoảng trước lời nói của bé

_Thằng nhóc này kháu khỉnh nhỉ?- Ông Lee bế Eunnie lên- Sao gọi ông xấu tính?

_Ông làm umma con khóc!- Eunnie phụng phịu trả lời

_Ôi! Còn nhỏ mà biết bênh umma thế?- Bà Lee bế Eunnie qua tay mình- Ai như ba và chú của con!

_Umma!- Hae và Kyu la lên

_Bà nội dễ thương! Umma thương Eunnie nhất mà!

_Thương appa nhất!- DongHae la lên

_Oa oa oa!!!

_Anh… Đừng có chọc con…- EunHyuk nhăn nhó

EunHyuk bước dạo bước trong khu vườn của Lee gia… Đến tận bây giờ… sau 4 năm, cậu mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm… Mối thù của gia đình đã kết thúc rồi…

_Hyukie!- DongHae gọi cậu

EunHyuk mỉm cười quay lại… KyuHyun và SungMin cùng DongHae bước đến chỗ cậu…

_Minnie… Kyunie…- Nụ cười EunHyuk chợt tắt…

_Hyukie… thời gian trong nhanh thật đó… Đã 4 năm rồi…- KyuHyun nhìn cậu mỉm cười

_Uhm…

_Trong thời gian cậu bỏ đi… Haenie hyunh rất đau khổ… Mình rất vui khi thấy cậu quay về…- SungMin nắm lấy tay cậu

EunHyuk ngước nhìn KyuHyun và SungMin… Hai quân cờ trong việc trả thù của cậu… Vả hai đã bị cậu lợi dụng…. Bị cậu làm cho đau khổ… Vậy mà…

_Hai cậu… không trách tớ sao?

_Không… Mọi việc điều có lý do của nó… Bọn tớ đã bỏ qua tất cả rồi… Chuyện của 4 năm về trước… Chúng ta hãy cùng nhau quên đi nhé!- KyuHyun đặt tay lên vai cậu

_Cảm… ơn…- EunHyuk òa khóc lần nữa, cậu ôm chầm lấy SungMin và KyuHyun…

Eunnie lon ton chạy từ nhà ra vườn tìm ba mẹ…

_Umma Hyukie! Appa Haenie!!!

_Eunnie! Lại đây nào!- DongHae quỳ xuống dang hai tay ra

_Appa!!!- Eunnie chạy ù vào DongHae

_Eunnie dễ thương quá!- SungMin mỉm cười

_Uhm… Anh cũng muốn có một đứa!- KyuHyun cười gian

_Lại chơi với hai chú đi Eunnie!- DongHae chỉ về chỗ KyuHyun và SungMin

Eunnie lon ton chạy lại, bé đứng khựng lạ ngước nhìn hai người

_Chú xinh đẹp… chú tên gì vậy?- Eunnie nhón chân kéo kéo áo SungMin

_Chú tên là SungMin! Ôi cái miệng còn nhỏ mà dẻo quá!- SungMin cúi xuống hôn lên má Eunnie

_Không hỏi tên chú sao?- KyuHyun cúi xuống bên cạnh SungMin hỏi

_Mặt chú gian quá! Cháu không hỏi đâu! Lêu!!!!- Eunnie lè lưỡi rồi bỏ chạy

_YA!!! – KyuHyun quát lên rồi đuổi theo Eunnie

DongHae, EunHyuk và SungMin chỉ biết đứng nhìn mỉm cười…

_Kyunie à! Con nít không biết nói dối đâu!- DongHae nói lớn

Thế là hai chú cháu cứ rượt nhau chạy vòng vòng sân vườn…

.

.

.

Anh và cậu đã vượt qua rất nhiều gian nan, trở ngại… Mối thù gia đình, 4 năm xa cách, … và giờ đây… anh và cậu phải vượt qua chướng ngại vật cuối cùng… Đó là appa của EunHyuk…

So với appa của Hae, appa của Hyuk mất mác rất nhiều thứ… Người vợ yêu thương, công ty…mà gần như là tất cả… Ngay cả nửa đời còn lại ông cũng không còn đi đứng bình thường như bao người bạn già khác…

Một người mất đi quá nhiều như thế liệu có còn một chút vị tha để bỏ qua tất cả…

Hôm nay, anh, cậu, Eunnie và appa Hae sẽ lên khu resort để gặp ba của cậu. Suốt quãng đường đi, EunHyuk rất lo sợ… Cậu hiểu appa mình hơn ai hết… Ba cậu rất hận Lee DongHwan… Cậu không biết ông sẽ ra sao khi biết tất cả…

Cuối cùng, giây phút đó cũng đến… Đứng trước cánh cửa gỗ đồ sộ, EunHyuk hít một hơn thật sâu khi bước vào một mình…

Cậu biết ba cậu sức khỏe không tốt, cậu sợ ông sẽ bị sốc khi biết mọi việc quá đột ngột… Cậu bảo tất cả ở ngoài để cậu vào trước…

Cậu đẩy cánh cửa gỗ, bước vào…

_Appa… Hyukie về thăm appa này!

Vẫn như mọi khi, ông vẫn luôn ngồi trên chiếc xe lăn được hướng về phía tấm kính lớn… Cái dáng vẻ sao mà quá cô độc…

_Hyukie…- Ông quay chiếc xe lăn lại

_Appa… Trong appa ốm quá…- EunHyuk nắm lấy tay ba mình

_Sao hôm nay con lại về thăm appa đột xuất như thế?

_Con… con… có chuyện muốn nói với appa…- EunHyuk ngập ngừng…

_Chuyện gì?

Biết tính appa mình không thích dài dòng, cậu hít một hơn thật sâu…

_Appa đừng quá bất ngờ với những điều con sắp nói… và cho con xin lỗi appa…

_Uhm…- Ông gật đầu

_Thật ra… con và DongHae đã có con… Con đã sinh ra đứa bé và nuôi nấng nó trong 3 năm qua mà giấu ba… con xin lỗi…

Ông Lee chỉ im lặng một hồi…

_Sao con giấu appa?

_Con xin lỗi… Con sợ appa sẽ ngăn cấm và bảo con bỏ đứa bé… Con quá yêu DongHae nên…

_Có dẫn bé theo không? Appa muốn gặp…

_Appa… còn một chuyện nữa…

_Uhm… Con nói đi…

_Thật ra… DongHae đã đi tìm con và con đã đồng ý quay lại với anh ấy… Ba có thể chấp nhận cho tụi con không?

Ông Lee lại im lặng…

_Appa… Lee DongHwan đã xin lỗi con… và hôm nay bác ấy… cũng đến…

_Sao…?

EunHyuk bước lại mở cánh cửa ra… DongHae, Eunnie và Lee DongHwan bước vào…

_Cháu chào bác!- DongHae cúi chào

DongHae nói nhỏ gì đó vào tai Eunnie…

_Con chào ông ngoại!

_Lại đây!- Ông vẫy tay kêu Eunnie lại

Eunnie lon ton bước lại… Ông nắm lấy tay đứa bé rồi bế bé ngồi lên đùi mình…

Lee DongHwan chỉ biết đứng đó nhìn vào hình ảnh cô độc của người bạn thân khi xưa… Ông đã làm cho bạn mình nên nông như thế… Tội lỗi của ông thật quá lớn…

_Sukkie!- DongHwan gọi

_Còn gọi tôi bằng cái tên đó sao?- LeeSuk cười khẩy

_Cho tôi xin lỗi…

_Làm nên tất cả rồi một câu xin lỗi là xong sao?

_Tôi quỳ xuống xin lỗi… Khi xưa tôi đã quá ích kỉ và tham lam… Xin lỗi về tất cả… Về HyeMi và cả SunShine nữa…

_Xin lỗi thì được cái gì? Ông có thể trả HyeMi lại cho tôi không?

_Tôi không thể… nhưng tôi xin ông… hãy hóa thù thành bạn được không? Giờ đây đó không còn là mối thù riêng giữa hai chúng ta… Nó liên quan đến cả Hyukie và Haenie… Nếu ông không đồng ý, chẳng khác nào chia rẽ chúng nó… Ông nỡ lòng để đứa cháu ông bế trên tay mãi mãi không có ba mẹ… Tôi nguyện làm mọi việc để trả giá cho việc làm của mình… Chỉ xin ông tha lỗi cho tôi… Sukkie à…

LeeSuk ngồi suy nghĩ… Ông nhìn vào đứa con mình hết mực yêu thương… Phải… Không chỉ vì mối thù của ông mà ông bắt con mình phải đau khổ, mãi mãi không có hạnh phúc được… Ông nhìn vào đứa cháu đang ngồi trên đùi mình, nếu mẹ của nó không hạnh phúc thì nó có hạnh phúc được không? Chẳng lẽ chỉ vì mối thù của ông mà lại ảnh hưởng nhiều đến thế sao? Nhìn vào Lee DongHwan… Người bạn thân chí cốt khi xưa… Liệu tình bạn này có thể lành lại…

_Con xin ba…

_Cháu xin bác…

_Tôi xin ông đấy Sukkie…

Ông nhìn vào Eunnie, đứa bé đang mỉm cười với ông… Ông cũng mỉm cười…

_Lee DongHae… Hãy bảo vệ Hyukie của và nuôi nấng Eunnie thật tốt! Lee DongHwan… Tôi sẽ lại tin ông một lần nữa… nhưng… đừng làm tôi thất vọng…

Tất cả như vỡ òa trong sung sướng…

Anh và cậu đã có thể mãi mãi thuộc về nhau….

.

.

.

.

1 tháng sau…

Eunnie mặc một bộ vest trắng chạy vòng vòng trong vườn nhà Lee gia…

_Chú Kyu… chú Kyu!!!- Eunnie kéo áo KyuHyun

_Cái giề?? Làm phiền gì tui!!!- KyuHyun nhìn Eunnie

_Appa với umma con đâu? Sao con không thấy?

_Hai người đó trong phòng thay đồ rồi! Chút nữa làm lễ không được phá phách ba mẹ nghe chưa!

_Chú chơi với con đi! Không có ba mẹ con buồn quá à!- Nắm tay áo giựt mạnh

_Chơi cái giề??? Nói mặt tui gian cho đã rồi kêu tui chơi!!!- KyuHyun nhéo má Eunnie

_Chú thù dai quá! Hứ!!!- Eunnie phụng phịu

_Thôi chú dắt đi chơi!- KyuHyun cười gian nắm tay bé kéo đi

_Yeah!! Chú là số 1!

5 phút sau…

--------Eunnie’s POV---------

Đồ chú mặt gian! Chú gạt Eunnie!!! Eunnie ghét chú!!!!

Dám gạt Eunnie… Cháu méc chú Minnie xinh đẹp

Cháu bắt appa giao việc cho chú làm chết lun…

Oa oa oa…. Eunnie muốn đi chơi!!!

Chú gian quá đi!!!

---------- --------

Đơn giản… Eunnie cứ làm phiên KyuHyun riết, anh liền dùng một biện pháp hiệu quả mà nhanh chóng. Dẫn Eunnie đến chỗ ông bà, bé Eunnie “được” đặt ngồi giữa ông nội và ông ngoại, không cho đi đâu hết. Mà tính Eunnie vốn hiếu động, ngồi chung với “bô lão” sao bé chịu nỗi…

Tiếng vỗ tay, hòa cùng tiếng piana du dương…

Cô dâu, chú rể bước vào lễ đường….

_Lee DongHae, con có đồng ý lấy Lee EunHyuk làm vợ dù….

_Con đồng ý!

_Lee EunHyuk, con có đồng ý lấy Lee DongHae làm chồng dù….

_Con đồng ý!

_Ta tuyên bố hai con là vợ chồng…

Tiếng vỗ tay tưng bừng, cùng hoa giấy tung bay….

DongHae ôm chặ EunHyuk trong tay, trao cho cậu một nụ hôn say đắm….

Đó là một kết thúc hạnh phúc… cho tất cả... Tình yêu có thể vượt qua tất cả... thù cũng có thể hóa thành yêu...

-----------THE END-----------

Chờ extra nhá mọi người. Extra HaeHyuk có ya còn KyuMin thì ko( Thông cảm nhá, chỉ viết ya HaeHyuk và KyuHyuk đc thôi)

Chạy đua với thời gian để post chap cuối....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro