Revengechap17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17:

Người thư kí hối hả chạy về văn phòng…

_Chủ tịch!!! Chủ tịch!!!- Anh chàng hớt hải đẩy cửa chạy vào

EunHyuk đang xem xét một số hợp đồng. Cậu có chút khó chịu khi có người làm phiền mình, cậu nhăn mặt khó chịu…

_Chuyện gì?

_Cậu EunHae… Cậu EunHae…- Người thư kí lắp bắp

_Eunnie đâu? Eunnie làm sao??

EunHyuk hốt hoảng ném tài liện sang một bên. Tim cậu nhói lên khi cảm nhận được Eunnie đang gặp chuyện gì đó…

_Cậu EunHae… bị… lạc ngoài biển… rồi ạ… Tôi… tôi…

_Bị lạc?- EunHyuk hét lên

EunHyuk vội chạy ra khỏi phòng… Cậu sợ lắm… Đứa con bé bỏng của cậu đang ở ngoài kia… Trên bãi biển rộng lớn ngoài kia… Một mình… Cậu sợ lắm… Eunnie là tất cả của cậu…

_Eunnie!!! Eunnie!!! Eunnie à… Trả lời umma đi…- EunHyuk vừa chạy vừa hét lên

Nước mắt cậu tuôn rơi… Cậu đang rất sợ… Tim cậu đã vỡ nát khi mất đi DongHae… Giờ đây Eunnie là tất cả của cậu… Cậu không thể mất đứa con này được…

_Cậu EunHae… Cậu EunHae…- Người thư kí cũng không ngừng tìm kiếm cậu chủ nhỏ của mình…

---------EunHyuk’s POV---------

Eunnie à… làm ơn… Con đang ở đâu… Đừng làm mẹ sợ mà…

Mất đi ba của con là mẹ đã đau lắm rồi… Trả lời mẹ đi Eunnie à…

------ -----

Cậu cứ chạy mãi, chạy mãi trên bờ biển đó…

.

.

.

_Dạ… Appa của cháu tên là Lee Dong Hae!- Eunnie lau nước mắt rồi nói

_Lee… Lee Dong Hae sao?- DongHae tròn mắt…

-------DongHae’s POV------

Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ… Lee EunHyuk và Lee DongHae… Liệu đó có phải là Hyukie…

Có thể không? Mình không hề biết Hyukie mang thai…

------- -----

_Ba cháu… trong như thế nào?

_Cháu chưa bao giờ gặp ba cả… Umma cháu nói appa bận lắm! Không về thăm Eunnie được… Umma chỉ cho cháu xem hình appa qua báo thôi…- Eunnie cúi gầm mặt mà lau đi nước mắt

DongHae im lặng… Quá trùng hợp… Có phải anh đang mơ không?

_Chú à… sao chú không nói nữa…- EunHae cúi gầm mặt mà khóc, bây giờ mới ngước mặt lên nhìn DongHae…

Cậu bé có chút sững sờ… Từ nãy đến giờ cứ lo khóc lóc đến nhòe cả mắt, chưa nhìn kĩ DongHae… Cậu bé có cảm giác rất ấp ám và quen thuộc

_Appa….- EunHae vuốt má DongHae bằng bàn tay phải bé xinh của mình, mắt to tròn ngạc nhiên…

DongHae cảm thấy rất lạ và ngạc nhiên… đứa bé này làm anh cảm thấy rất gần gũi và cần phải bảo vệ nó… Một cảm giác rất thân quen… Anh móc điện thoại ra, màn hình nền chính là hình anh và cậu chụp chung…

_Đây… Có phải là mẹ cháu không?- DongHae đưa điện thoại cho EunHae

Cậu bé cầm chiếc điện thoại bằng hai tay rồi nhìn vào… Chính là tấm hình đó…

_Mẹ cháu cũng có hình này… Đây là ba cháu!!!- EunHae chỉ vào màn hình điện thoại-… Chú giống appa cháu quá…- EunHae săm soi điện thoại rồi nhìn anh, mặt phụng phịu…

DongHae cảm thấy tim mình đang ngừng đập khi cậu bé chỉ vào anh và nói đó là ba của bé… Cậu bé này chính là con của anh và cậu… Cảm giác như đang mơ vậy… Nước mắt anh chợt tuôn trào…

Phải chăng đây là định mệnh đã dẫn anh đến gặp đứa con của anh và cậu…

_Chú ơi… Sao chú khóc…- EunHae tròn mắt hỏi

_Cháu không nói dối chú chứ… Đây thật sự là ba mẹ của cháu sao?- DongHae hỏi lại lần nữa…

_Cháu thề đấy… Umma cháu nói… Appa ghét nhất là lừa dối người khác… Nên cháu không bao giờ nói dối ai cả…

Dù mọi chuyện rất bất ngờ… rất khó tin… Anh vẫn không thể tin mình đang bế con mình trong tay… 4 năm trước cậu bỏ anh đi… 4 năm sau anh vô tình gặp đứa con của mình… Có phải quá vô lí không?

Đầu óc anh rối bời….

Đây thật sự là con của anh sao? Anh tin là như vậy… Đứa bé đã nói tên ba mẹ, đã chỉ rõ tấm hình anh và cậu là ba mẹ mình… Những điều bé nói về mẹ điều giống với Hyukie của anh…

.

.

_Eunnie!!! Eunnie à….- EunHyuk hét đến khản cả giọng, cậu đi ngang qua chỗ khi xưa anh và cậu đã gặp nhau…

Và…

Cậu nhìn thấy Eunnie của cậu đang ngồi trong lòng của một người đàn ông quay lưng lại với cậu…

Cậu mỉm cười trong nước mắt… Cậu tìm được Eunnie của cậu rồi…

_Eunnie!!!- Cậu hét lên rồi chạy lại phía Eunnie

Nghe tiếng gọi, Eunnie vẫy tay vui mình, không ngừng hét lên…

_Umma!!! Umma Hyukie của Eunnie!!!

Tim DongHae nhói lên… Hy vọng rằng khi anh quay lưng lại… người đó sẽ là cậu… Người đó chắc chắn là cậu…

_Cảm ơn vì….- Cậu toang nói cảm ơn bằng tiếng Nhật với nụ cười hạnh phúc trên môi…

Và…

Người bế Eunnie của cậu quay lưng lại…

Nụ cười của cậu chợt tắt… Là anh… Lee DongHae…

_Hyukie…- DongHae cười trong hạnh phúc…

_Umma! Con tìm được appa rồi này!!! Appa về thăm con rồi này!!!- Eunnie vẫy tay vui mừng…

Tim EunHyuk đau lắm… Hình ảnh của anh 4 năm về trước ám ảnh cậu… Cậu đã làm SJ sụp đổ… Anh đã khóc vì cậu… Đã rất đau khổ vì cậu… Lỗi lầm của cậu rất lớn…

-------EunHyuk’s POV-------

Mình không thể đối mặt với DongHae… làm sao đây… Giờ đây anh ấy đã biết Eunnie là con của anh… Làm sao mình có thể…

------ -----

EunHyuk dường như hóa đá kể từ khi anh quay lại… Nước mắt cậu chực tuôn trào…

_Eunnie… Về thôi con… Con nhầm rồi… Đó không phải là appa của con đâu…- EunHyuk gượng cười nói

Cậu quay sang DongHae…

_Xin lỗi vì đã làm phiền quý khách… và cảm ơn vì đã giữ con giúp tôi!- EunHyuk cúi gập người 90 độ

Cậu đang vờ không quen biết với anh… Xem anh như một người xa lạ… Cậu không có đủ sức mạnh để đối mặt với người đã bị cậu làm vỡ nát trái tim…

_Umma… Đây là appa thiệt mà… Appa có tấm hình giống như của umma vậy… Appa nhìn cũng giống trong hình lắm… Đây là appa thiệt mà…- EunHae giãy nãy

_Eunnie ngoan… Đây không phải là… appa… Ngoan đi con!- EunHyuk bước đến kéo EunHae ra khỏi vòng tay của DongHae

_Nhưng… nhưng… đó là… appa thiệt mà… Eunnie đã rất ngoan và appa đã về thăm Eunnie…- EunHae nắm lấy hai tay EunHyuk mà nói trong nước mắt…

_Về thôi Eunnie… Ngoan… Nghe lời umma!- EunHyuk cúi chào DongHae lần nữa rồi quay lưng dẫn EunHae đi.

EunHae bước đi mà cứ quay lại nhìn DongHae… EunHyuk thì òa khóc trong nước mắt nhưng cậu cố nén tiếng nấc của mình…

_Em đi trốn tránh anh đến bao giờ? Anh đã tìm em 4 năm rồi… Và khi em gặp anh… Em lại tỏ ra không quen biết anh sao? Lee EunHyuk! Em đứng lại cho anh!- DongHae hét lên

Anh rất tức giận, anh không ngờ cậu lại tỏ ra không quen biết anh… Cách cư xử của cậu làm anh bất ngờ

EunHyuk khựng lại… Nước mắt đã ướt cả khuôn mặt cậu rồi… cậu không thể quay lưng lại được…

_Tại sao không nói với anh rằng em có thai… Tại sao hả? Em không được mang EunHae đi, nó cũng là con của anh!- DongHae bước đến chỗ cậu

_Làm sao anh biết đây là con anh…?- EunHyuk lạnh lùng lên tiếng, cậu vẫn không quay lại

_Chính EunHae đã nói với anh…

_EunHae chỉ là đứa con nít 3 tuổi… Nó không biết gì cả…

_Con nít không biết nói dối… Nếu em không nói appa của EunHae là Lee DongHae! Thì làm sao EunHae biết! Đừng trốn tránh nữa!- DongHae hét lên vì sự ngoan cố của cậu

EunHyuk hít một hơi thật sâu… lau nước mắt… Cậu quay lại… Nhìn thẳng vào DongHae

_Làm ơn… buông tha cho tôi đi… Tôi đã gây quá nhiều lỗi với anh rồi… Xin anh… Đừng tìm kiếm tôi nữa… Không đáng đâu…

_Anh yêu em, quay về với anh đi!- DongHae ôm chầm lấy cậu vào lòng…

Cảm giác này… Đã 4 năm rồi… Vòng tay ấm áp của anh…

_Đừng mà… Tôi xin anh đấy! Tôi không thể… Ở bên anh,…đó là gánh nặng của tôi… Hãy sống một cuộc sống mà không có tên Lee EunHyuk! Xin anh… Quên tôi đi…- EunHyuk cố đẩy DongHae ra…

Cậu sợ rằng, chỉ cần ở trong vòng tay của anh 1 giây nữa thôi, cậu sẽ mềm lòng…

_Oa oa oa oa!!!! Umma!!!! Oaoaoaoaoa!!!!- Eunnie khóc toáng lên

EunHyuk giật mình, vội đẩy DongHae ra, ngồi xuốn đối diện với con mình…

_Vậy đó có phải appa thật không?? Huc… huc… Eunnie muốn gặp appa!!! Oa oa oa… Nói cho Eunnie biết đi mà…huc…huc…

Nhìn EunHae rất tội nghiệp, cứ không ngừng lay hai tay cậu mà khóc khóc…

_Em nó thật đi… Em đã dạy EunHae là không được nói dối mà…- DongHae nhìn cậu

EunHyuk nhìn EunHae đang khóc sướt mướt… cậu nhìn ánh mắt chờ đợi của anh…

-------EunHyuk’s POV------

Eunnie không thể mãi không được biết ba của mình… Mình đã nói dối Eunnie suốt 3 năm qua…. Có nên nói DongHae chính là appa của con không?

Còn DongHae… Đến bao giờ mình mới có đủ can đảm để đối mặt… Giờ đây thừa nhận Eunnie chính là con của anh… Chẳng khác nào đối mặt với anh cả…

------- -------

_Eunnie ngoan… Đây là… đây là appa của con!- EunHyuk buông xuôi nói tất cả

_Yeah!!! Appa về thăm con rồi!!! Appa!!!- EunHae chạy ào vào lòng DongHae ôm lấy anh… vừa cười vừa khóc

_Eunnie!- DongHae vui mừng bế đứa con bé bỏng của mình lên… Hôn lên đôi má phúng phính của nó, ngắm nhìn đứa con của anh và cậu…

EunHyuk chỉ biết khóc khi nhìn thấy cảnh tượng đó… DongHae bế EunHae bước đến bên cậu…

_Quay về bên anh nhé!

_Umma… nghe lời appa đi!!!- EunHae vỗ tay

EunHyuk gật đầu trong nước mắt… DongHae vòng tay ôm lấy hai mẹ con…

Ánh hoàng hôn xuống, chính nơi này… 4 năm trước đã gắn kết 2 trái tim với nhau… 4 năm sau, 2 trái tim đó cùng tạo nên một nhịp đập thứ 3…

Có thật sự là kết thúc khi cậu vẫn không thể vứt bỏ đi nỗi giằng vặt trong lòng…

Cả buổi chiều tối hôm đó, EunHae không ngừng bám lấy DongHae… Cậu bé thật sự muốn ở bên appa… EunHyuk chỉ biết gượng cười nhìn vào cảnh hai cha con vui đùa với nhau mà tự trách bản thân…

DongHae không ngừng nắm chặt tay cậu vì sợ cậu sẽ bỏ anh ra đi lần nữa…

.

.

.

_Eunnie ngủ chư?- DongHae ôm lấy eo cậu khi cậu bước ra khỏi phòng của EunHae

_Con ngủ rồi… Nó cứ đòi chơi với anh miết, dỗ lắm mới chịu ngủ!- EunHyuk thở dài lắc đầu…

DongHae quay người cậu lại đối diện với mình, nhìn vào mắt cậu…

_Cảm ơn em, Hyukie!

_Tại sao?

_Vì đã cho anh một đứa con kháu khỉnh và… vì đã chấp nhận quay lại bên anh…- DongHae xiết chặt vòng eo của cậu…

_Uhm…

DongHae hôn vào môi cậu, mút mát bờ môi quyến rũ, cảm nhận vị dâu ngọt ngào… EunHyuk đáp trả anh… Tình yêu cậu dành cho anh không bao giờ phai mờ cả…

EunHyuk nằm trong vòng tay ấm áp của DongHae… Cậu cảm thấy rất hạnh phúc…

_Thời gian anh không ở bên em chắc em mệt mỏi lắm phải không?- DongHae kéo cậu sát vào lòng mình

_Uhm…

_Anh xin lỗi…

_Đừng bao giờ nói xin lỗi em… anh không bao giờ là người có lỗi cả…- EunHyuk lắn đầu…

_Đừng nghĩ về chuyện đó nữa… Tất cả đã trôi qua… Em chỉ cần biết bây giờ anh yêu em và cần em!- DongHae hôn nhẹ lên môi cậu…

_Haenie…- EunHyuk thút tít rút vào lòng anh…

Cả hai chìm vào giấc ngủ trong hạnh phúc… Nhưng có lẽ, cậu thì không…

--------EunHyuk’s POV--------

Lỗi lầm của mình gây ra quá lớn… Ảnh hưởng đến rất nhiều người…

Làm anh đau khổ, làm SJ sụp đổ…

Còn liên lụy đến những người vô tội…

Liệu mình và Eunnie có được chấp nhận để quay trở về…

Liệu KyuHyun và SungMin có còn nhìn mặt mình…

Lỗi lầm lớn như vậy… Làm sao có thể bỏ qua chứ…

Mình không thể….

Haenie… Em yêu anh…

Xin lỗi anh…nhưng… em phải đi…

-------- -------

DongHae đã ngủ say, anh mỉm cười trong giấc mơ hạnh phúc… Khi anh thức dậy, hạnh phúc liệu có còn không?

EunHyuk nhướng người hôn lên môi DongHae…

_Em xin lỗi…

.

.

.

.

_Đặt cho tôi 2 vé đi London… Ngay sáng sớm mai!

_Vâng thưa chủ tịch!

EunHyuk cúp máy. Cậu quyết định rồi… Cậu sẽ dẫn Eunnie đi… Đó là một quyết định ích kỉ… nhưng… cậu không còn lựa chọn khác…

Sau 4 năm… cậu chỉ cần vài tiếng đồng hồ nhìn Eunnie vui vẻ bên appa của bé… chỉ cần nằm trong vòng tay anh… như thế là đủ đối với cậu rồi…

Nỗi giằng vặt quá lớn… Cậu không thể quay về được… Trái tim cậu không cho phép cậu làm điều đó…

Cậu dọn hành lí, nhờ thư kí đem ra sân bay. Cậu ngắm nhìn anh đang yên giấc trên giường, cúi xuống hôn anh lần nữa…

_Em yêu anh!

Cậu bước ra khỏi phòng, đi đến phòng của Eunnie… Nhẹ nhàng bế bé lên…

_Xin lỗi con!

Cậu bước đi, với Eunnie trên tay… Quyết định của cậu… quá ích kỉ!

.

.

.

DongHae cảm thấy trống trải, vòng tay của anh lạnh lẽo quá… Không có cậu… Anh choàng tỉnh giấc… Nhìn sang bên cạnh không thấy cậu đâu…

_Hyukie!- Anh bước xuống giường, vào toilet tìm cậu…

Không có…

_Eunnie!

Anh chạy sang phòng Eunnie… Căn phòng trống lóc… Nhìn vào đồng hồ… chỉ mới có 5h sáng thôi… Cậu và Eunnie có thể đi đâu chứ

Anh móc điện thoại ra gọi cho cậu… Cậu tắt máy….

DongHae bắt đầu lo lắng… Anh sợ cậu sẽ bỏ anh ra đi lần nữa…

_Alo! Gọi điện thoại cho tất cả các hãng hàng không, tìm Lee EunHyuk cho tôi! Bằng mọi giá phải tìm được!- DongHae hét vào điện thoại

-------DongHae’s POV-------

Em không thể bỏ anh đi lần nữa đâu! Anh không cho phép thì em không được đi!

Lee EunHyuk! Em là đồ ngốc!

------- -------

.

.

.

.

EunHyuk ngồi ở phòng chờ… ngắm nhìn ánh bình minh…

_Umma… Appa đâu?- Eunnie hỏi

_Appa bận công việc, sáng sớm là phải đi rồi!- EunHyuk vuốt đầu Eunnie

_Kì vậy? Con chưa được chơi thả điều với appa, chưa được đi bơi cùng appa… Con muốn làm nhiều việc với appa lắm!!!- EunHyuk chu môi, mắt long lanh

_Eunnie ngoan nè! Hai mẹ con mình sẽ về London… Ở đó rất gần chỗ appa… Ngoan nhé!- EunHyuk vuốt đôi má bầu bĩnh của Eunnie

_Vậy là con được gặp appa mỗi ngày sao?- Eunnie nhảy lên vui sướng

_Uhm… Nhưng Eunnie phải nghe lời umma, ngoan thiệt là ngoan… thì appa mới đến chơi với Eunnie!

_Eunnie hứa sẽ ngoan!- EunHae cười tít mắt…

Cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay, EunHyuk dẫn Eunnie ngồi vào chỗ rồi ngắm nhìn Nhật Bản lần cuối… Tạm biệt nơi chất chứa kỉ niệm đẹp nhất của cả hai…

“Chuyến bay B-13898, Tokyo đến Seoul xin được khởi hành…”

_Tokyo- Seoul???- EunHyuk bất ngờ, cậu vội đứng dậy

Nhưng…

_Em phải cài dây an toàn! Máy bay sắp cất cánh rồi!

_Appa!!!!- Eunnie hét lên

_Haenie…- EunHyuk bất ngờ, nhìn anh trân trân…

DongHae đẩy cậu ngồi xuống ghế… Cài dây cho cậu…

_Em mãi là của anh… Khi nào anh cho em rời xa anh thì em mới được đi!- EunHyuk vẫn không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh…

Chuyến bay của cậu quả thật là B-13898 nhưng là từ Tokyo- London. Chuyến bay của cậu bị delay đến 3 lần…. Lên máy bay thì chẳng thấy ai ngoài cậu và Eunnie…

_Làm sao.. Anh…- EunHyuk cúi mặt

_Anh là Lee DongHae… Việc gì anh cũng có thể làm được… Miễn đó là việc giữ Lee EunHyuk mãi bên mình!- DongHae nắm chặt lấy tay cậu

_Appa nói gì thế? Eunnie chẳng hiểu gì cả?- Eunnie chồm sang nói

_Eunnie ngoan! Để ba mẹ nói chuyện… Lớn lên Eunnie sẽ hiểu!- DongHae nhẹ nhàng nói

Eunnie trề môi, khoang tay ngồi lầm lì giận dỗi…

_Đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh nữa… Anh không để em làm điều đó đâu!

_Nhưng… Em có lỗi với gia đình anh… Em không thể ở lại bên anh… Hãy để em đi đi mà!- EunHyuk nắm chặt tay anh, nói với đôi mắt mọng nước…

_Không! Anh đã bỏ qua tất cả để đi tìm em… Chính mẹ anh, Kyu và SungMin khuyên anh đi tìm em! Mọi người đã tha lỗi cho em… Tại sao em vẫn ngoan cố bỏ đi!

_Nhưng… Em… em không đủ can đảm để đối mặt với tất cả mọi người… nhất là anh… Em nói em yêu anh… nhưng em lại làm những chuyện làm anh đau khổ… Em đã làm chuyện đó với KyuHyun… Đó là em trai của anh… Anh không ghê tởm em sao? Em sợ lắm…- EunHyuk nói trong nước mắt

_Không ai trách em cả!- DongHae nắm lấy tay cậu- … quan trọng hơn cả… Anh yêu em và anh không quan tâm đến những chuyện trước … Em không phải sợ… Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng bên cạnh em…

_Haenie…- EunHyuk òa khóc ôm lấy DongHae…

DongHae đã sẵn sàng bỏ qua tất cả… Sẵn sàng bảo vệ, kề bên cậu… Cậu có đủ sức mạnh rồi… có đủ can đảm rồi… Cậu sẽ đối mặt với tất cả…

.

.

.

.

Máy bay cất cánh trở về Seoul… Trên chiếc máy bay đó… hai trái tim đã tìm lại được nhau…

Cậu mệt mỏi nhắm mắt, ngồi tựa lên vai anh mà yên giấc…

_Appa!!!- Eunnie chọt chọt tay anh

_Gì vậy Eunnie?- DongHae thì thầm

_ Appa là người xấu phải không?

_Sao con nói appa là người xấu…

_Tại appa làm umma khóc…- Eunnie chu môi

_Umma khóc vì hạnh phúc đó!- DongHae phì cười

_ Nãy giờ appa với umma nói chuyện gì vậy? Sao umma khóc dữ vậy?- Eunnie chồm qua sát DongHae

_Con nhiều chuyện quá! Để umma con ngủ!!- DongHae nói

_Nhưng tại sao umma lại khóc nhiều vậy?- Eunnie vẫn gặn hỏi

_Sao con nhiều chuyện quá vậy? Học tính đó từ ai vậy?

_Chú Teukie!! Teukie Teukie!!!!- EunHae vỗ tay mỉm cười- Appa chơi với con đi!!!

_Uhm… Ngoan… Ngoan đi, để umma con ngủ!!! Con cũng ngủ luôn đi! Quậy quá!!!

_Huh! Umma có appa rùi… cho Eunnie ra rìa…. Oa oa oa!!! Umma!!! Eunnie không chịu đâu!!!- Bỗng Eunnie hét toáng lên.

_Nè!!! Để umma con ngủ!!!- DongHae hốt hoảng la lên

_Uhmmmm…. Eunnie…. Sao con khóc?- EunHyuk mệt mỏi vươn ngồi dậy

_Appa chọc con!!! Umma cho con ra rìa!!!- Eunnie phụng phịu nói

_Sao miệng con nó lớn thế em? Nó học từ ai vậy?- DongHae thắc mắc

_Ừ… thì…

_Teukie!! Teukie!!!- Eunnie lại hét lên rồi vỗ tay…

_Đấy! Nó học Teukie hyung đó!

EunHyuk nhún vai, rồi lại ngã vào lòng DongHae mà ngủ tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro