[Ngôn Tình] Khôn Ninh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thời Kính

Thể loại: Cung đình quyền mưu, Báo thù rửa hận, Ngược nam, Đương triều đế sư tối tăm thù hận nam chủ x bát diện linh lung thông minh tinh tế nữ chủ, HE

Tình trạng: Hoàn (252 chương + phiên ngoại)

oOo

Văn án:

Hậu cung của hoàng đế là hậu cung của ta.

Triều đình của hoàng đế là trường săn của ta.

Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh là Mary Sue tiêu chuẩn, thông đồng khắp nơi, khuấy đảo trời đất vì bảo tọa hoàng hậu.

Lúc yêu đương cùng thượng cấp, thuộc hạ là lốp dự phòng;

Lúc yêu đương cùng học trò, tiên sinh là lốp dự phòng;

Lúc yêu đương cùng hoàng đế, phản tặc là lốp dự phòng;

Lúc yêu đương cùng nữ nhân, nam nhân là lốp dự phòng. . . (????) 

Mỗi ngày đều là trận chiến quỷ khóc thần sầu!

Dù sao mặc kệ ai làm hoàng đế, nàng đều muốn làm hoàng hậu!

Nam nhân tưởng nàng ngây thơ, khả ái, nhưng nàng lại là hỗn thế ma vương.

Bỗng một ngày, thuyền lật.

Nàng chết rồi.

Ông trời lại cho nàng cơ hội.

Nàng thề phải thay đổi mọi đau khổ, kiếp nạn.

Hoàn toàn không ngờ, hết lần này tới lần khác lúc trùng sinh【 đã 】 là thời điểm nàng làm loạn rồi, căn bản không kịp sửa lại!!!

Khương Tuyết Ninh phẫn nộ: Ông trời chơi ta! Có tin ta bùng phát lật trời cho ngươi xem?

Ông trời lên cơn đau tim: Lỡ như lại lật thuyền thì làm sao bây giờ?

Khương Tuyết Ninh lạnh lùng: Được lắm, toàn là miệng pháo.

Làm thế nào mới thoát ra an toàn mà không đắc tội các vị đây?
Thật là khó o(╥﹏╥)o

oOo 

Cảm nhận, đánh giá:

Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh một lòng muốn làm hoàng hậu nên đã lợi dụng hết người này đến người khác. Vậy mà, cuối cùng kết cục lại bị dồn đến bước đường cùng rồi tự sát.

Sống lại một đời, lần này nàng không muốn làm hoàng hậu nữa. Nàng chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên và ở bên cạnh một người mà nàng thầm thương nhớ bao lâu nay. Ngờ đâu, thế sự vô thường, cuối cùng nàng lại ở bên một người mà nàng từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ đến.

Đối với mình, cuốn truyện này đúng chuẩn Mary Sue chính hiệu, mọi người đều yêu nàng. Cuộc đời của Khương Tuyết Ninh có thể nói so với người khác thì quá suôn sẻ. Đời trước, nàng có được thứ mà đa số nữ tử trên đời đều mơ ước. Đời này, nàng làm cái gì dường như cũng đều thuận lợi. Quả thật là khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận" thứ mà Khương Tuyết Ninh muốn có phải là thứ mà nàng thật sự mong muốn không?

Khương Tuyết Ninh vốn dĩ là đích nữ nhưng lại bị một vị tiểu thiếp đánh tráo với thứ nữ. Thế nên nàng từ nhỏ đã sống ở nông thôn, tính cách không gò bó, không bị uốn nắn cứng nhắc như các thiếu nữ ở kinh thành. Nhưng đây cũng là điều gây rắc rối cho A Ninh. Khi Ninh Ninh được đón trở về thì nàng lại ghen ghét với vị thứ nữ tỷ tỷ của nàng. Vốn dĩ không phải là do A Ninh làm sai điều gì, nhưng vị tiểu thiếp nuôi dưỡng nàng từ nhỏ kia trước khi nhắm mắt xuôi tay nhờ vả nàng đưa cho vị thứ tỷ kia kỉ vật mà không nhắc gì đến nàng. Mẹ ruột của nàng thì lại không thích nàng, thậm chí còn từng nói hy vọng A Ninh không phải con của bà. Tình thân là thứ gì đó rất đáng quý nhưng Ninh Ninh lại không cảm nhận được bao nhiêu?

May mắn thay, thời niên thiếu nàng gặp được một chàng thiếu niên nhiệt huyết Yến Lâm. Nhờ Yến Lâm mà cuộc sống ở A Ninh thực sự tốt lên rất nhiều, người khác dù không thích nàng nhưng cũng không dám làm gì nàng. Mình tiếc cho một Yến Lâm si tình cả đời cô độc, hy vọng đến một thời điểm nào đó chàng có thể quên được A Ninh và có một cô gái tốt ở bên cạnh chàng. Dù ở kiếp trước hay kiếp này thì Yến Lâm vẫn luôn tốt với A Ninh. Có lẽ nếu không vì sự tra tấn, dồn ép A Ninh ở kiếp trước thì kiếp này Yến Lâm và A Ninh đã có thể thành đôi rồi.

Tiếp theo, mình muốn nhắc đến mối quan hệ giữa A Ninh Và Thẩm Giới . Kiếp trước hai người họ là phu thê, kiếp này hai người họ lại là người dưng. Nhân vật này không được nhắc đến quá nhiều và khá mờ nhạt. Khương Tuyết Ninh luôn nhắc đến nhân vật này chỉ vì nàng mạo nhận chiếc khăn tay nên mới cưới nàng. Nhưng có thật là như vậy không? Kiếp trước, khi Thẩm Giới lựa chọn cưới Vương Phi thì cũng chỉ có một người là nàng cũng không hề có thêm Trắc Phi gì hết. Và mãi đến khi Thẩm Giới lên ngôi Hoàng Đế thì do quan lại, triều thần phản đối nhiều quá nên lúc đó Thẩm Giới mới đành cho thêm người mới vào. Hay ở một chi tiết khác, mình không nhớ rõ lúc đó A Ninh viết thơ hay hay viết một thứ gì đó, Thẩm Giới nhìn vào thì thấy không hài lòng. A Ninh không hiểu vì sao Thẩm Giới lại giận rõ ràng đây là thứ mà Thẩm Giới có hứng thú. Có người đã nói với A Ninh rằng, con chữ nói lên tâm tình. Lẽ nào Thẩm Giới nhận ra A Ninh không yêu mình hay biết A Ninh không mong muốn ở trong vòng cung cấm này.

Đến kiếp này, Ninh Ninh không muốn làm Hoàng Hậu, Thẩm Giới trong mắt nàng cũng chỉ là một người xa lạ. Không có sự can thiệp của Ninh Ninh, vậy mà chủ nhân chân chính của chiếc khăn tay, vị thứ tỷ kia của nàng lại chỉ được làm Trắc Phi. Vị trí Vương Phi lại thuộc về một người khác. Có thể đoán được, người khiến Thẩm Giới kiên quyết, bất chấp, bỏ qua sự phản đối và uy hiếp của mọi người có lẽ chỉ có A Ninh thôi. Đáng tiếc, Ninh Ninh lại chưa từng thật lòng với Thẩm Giới. Ở kiếp này không nói, nhưng mình vẫn mong muốn ở kiếp trước Ninh Ninh có một chút gì đó tình cảm với Thẩm Giới.

Tiếp đến là vị bạch nguyệt quang của Khương Tuyết Ninh – Trương Già . Khẳng định một điều, người A Ninh yêu cả ở kiếp này và kiếp trước đều là Trương Già. Đến nối gần 200 chương của truyện Khôn Ninh người mà Ninh Ninh hướng tới đều là Trương Già. Nếu hai người này về với nay, thì Ninh Ninh quả thật rất may mắn, ước gì được đấy. Đáng tiếc, Trương Già cũng sống lại, cũng có kí ức của kiếp trước. Cả hai đều có tình cảm với nhau cuối cùng lại không đến được với nhau.

Vị cuối cùng là nam chính của chúng ta- Tạ Ngụy, quả là quay xe bất ngờ. Kiếp trước họ là Đế Sư- Hoàng Hậu, kiếp này họ là sư đồ. Hai người họ như hai đường thẳng song song vậy, không ai có thể nghĩ đến là sẽ có mối quan hệ mờ ám gì. Nhưng nhờ cơ duyên 4 năm trước, Ninh Ninh từng cứu Tạ Ngụy một mạng. Cá nhân mình rất thích Tạ Ngụy. Tạ Ngụy có tài hoa, bản lĩnh hơn người hơn nữa chàng còn rất tinh tế. Vì kiếp trước, có thể nói Tạ Ngụy từng giết A Ninh một mạng nên A Ninh rất sợ Tạ Ngụy. Và cũng không nghĩ được rằng Tạ Ngụy sẽ yêu mình mình.

Kiếp trước Tạ Ngụy có yêu A Ninh không nhỉ? Mình đoán là có đó. Tạ Ngụy từng nói nếu thích một người thì hãy giấu thật kĩ vào trong lòng. Hơn nữa, Trương Già cũng nhận ra được tình cảm của Tạ Ngụy. Trương Già từng nói vị đó còn sống vì A Ninh vẫn còn sống. Phải chăng, có lẽ nào. Nếu thật vậy, Tạ Ngụy chứng kiến A Ninh chết trước mặt mình phải đau lòng biết bao.

Kiếp này, may mắn thay, A Ninh cũng nhận ra được tình cảm của Tạ Ngụy. Dù cho tình cảm của A Ninh dành cho Tạ Ngụy chưa nhiều nhưng chỉ cần A Ninh ở cạnh bên là Tạ Ngụy cũng đã mãn nguyện rồi.

Tạ Ngụy từ khi sinh ra đã có tất cả nhưng sau đó thì lại không có gì. Cả một tuổi thơ từ lúc sau 7 tuổi đều là một màu đen tối, bất hạnh. Có đôi khi chết cũng là một sự giải thoát. Nhưng trên vai Tạ Ngụy phải gánh vác quá nhiều thứ, muốn chết cũng không thể được. Cũng thật may vì Tạ Ngụy có A Ninh. A Ninh biết tất cả bí mật của Tạ Ngụy lại cũng là người chữa lành vết thương cho Tạ Ngụy. Khương Tuyết Ninh là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Tạ Ngụy.

Tạ Nguy bình tĩnh nói: "Nếu ta là ngươi, thích ai sẽ vĩnh viễn giấu ở đáy lòng, cũng không nói ra miệng, lại càng không để cho người khác biết được. Hôm nay gặp là ta, tạm thời sẽ không làm gì ngươi; ngày khác gặp kẻ khác, muốn đối phó ngươi, gây khó dễ cho ngươi, liền đi gây khó dễ Trương Già trước. Đến lúc đó ngươi hãy nhìn xem, "hại người hại mình" bốn chữ này viết như thế nào. Dù sao cũng không hổ là chơi cùng Yến Lâm, ngu xuẩn cũng ngu xuẩn giống nhau."

Nghe tin Khôn Ninh được chuyển thể thành Ninh An Như Mộng với dàn cast rất trẻ trung sáng sủa, vội chạy đi đọc nguyên tác. Thời Kính thì cả đam cả ngôn nhạc nào cũng nhảy coi như cũng là một cái tên khá có tiếng trong giới rồi, nhưng tính ra thì Khôn Ninh mới là bộ đầu tiên của Thời Kính mà ta đọc trọn vẹn từ đầu đến cuối, thậm chí còn tiếc nuối vì phần kết vẫn cảm giác nhanh quá.

Có bộ truyện nào 250 chương, mà tới chương 100 vẫn không biết nam chính là ai không?

Truyện gì mà nửa đường nữ chính mãi tương tư nam phụ, tình cảm của nam chính vẫn chẳng ai hay?

Truyện gì mà còn 10 chương nữa end, nam chính vẫn còn ý tưởng độc chết nữ chính, coi tức không!

Chỉ trách bà tác giả viết chắc tay quá, lại thêm mấy quả quay xe thần thánh, làm ta cứ đọc rồi lại đọc, vừa đọc vừa tức mà vẫn phải đọc tới cùng, để xem khi nào thì Tạ Cư An mới được tâm nguyện đạt thành.

Rõ ràng là nữ chủ văn.

Nhưng ta cho rằng, bộ truyện này đắp nặn nhân vật cực kỳ tốt. Khương Tuyết Ninh với chấp niệm hai đời. Thẩm Chỉ Y cao quý. Thẩm Giới lương thiện vô tư. Thẩm Lang dã tâm có thừa mà thực lực không đủ. Yến Lâm từ thiếu niên nhà võ thành tướng quân sát phạt sa trường. Tiêu Định Phi ăn chơi trác táng. Vưu Phương Ngâm ngày ngày tiến lên.

Và Tạ Nguy.

Kiếp trước y chỉ huy phản quân đánh vào hoàng thành, thí tẫn thân tộc, hoàng tộc. Y là đế sư hai triều, quyền khuynh triều dã. Diện mục thánh nhân. Tâm như ma quỷ. Một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm thiên tử ban, nay đẫm máu hoàng gia. Một đôi tay gảy đàn cầm bút viết nên sơn hà, diệt sạch cả nhà Tiêu thị. Huyết tẩy hoàng cung năm đó, thi thể chất cao như núi. Khương Tuyết Ninh làm hoàng hậu kéo bè kết cánh trong ngoài hậu cung, mà đối với hắn vẫn thập phần e dè khiếp đảm.

Duy chỉ có một đêm. Khi đó Thẩm Giới đã bệnh chết. Không còn hoàng đế, một hoàng hậu như nàng ở trong thâm cung, bị tên điên Yến Lâm uy hiếp, bị dồn vào bước đường cùng, nàng mới nghĩ đến hạ sách, đi câu dẫn y.

Kế sách câu dẫn vụng về như thế. Đêm khuya đưa canh nóng, nhắc lại một ít chuyện xưa, cuối cùng xin y rủ lòng thương xót. Cuối cùng chỉ đổi lại trào phúng cùng một chữ "Cút" lạnh lùng.

Cho nên trọng sinh sống lại một đời. Nàng muốn quay đầu. Không chạy theo danh lợi nữa. Không phụ lòng Yến Lâm, để hắn phải mang thù hận qua ngày. Không liên lụy Trương Già, để y mất đi tất thảy. Không gả cho Thẩm Giới, không dùng Chu Dần Chi. Không bỏ mặc Thẩm Chỉ Y, và ngoài ý muốn cứu về một Vưu Phương Ngâm của kiếp này.

Duy chỉ có Tạ Nguy. Bọn họ giống như người của hai thế giới. Tâm tư của y, nàng không dám đi suy đoán, càng không dám trêu vào nữa. Một lần mất hết liêm sỉ của đời trước đổi lấy tám chữ "Nương nương, không biết tự trọng như vậy?" đã đủ tự chuốc lấy nhục rồi. Chỉ có thể kính nhi viễn chi.

Nhưng sao nàng lại không hiểu.

Thanh đao y đưa cho nàng kiếp trước, không phải để nàng tự tận. Mà là để nàng có thể giết người. Y cho phép nàng, giết ai cũng được, bao gồm cả y.

Sao nàng lại cố tình không hiểu.

Nàng không phải không có tâm. Chỉ là tâm nàng không để ở chỗ y.

Cả hai đời, nàng yêu Trương Già, cũng mắc nợ Trương Già. Trương đại nhân là lương thần, nên có kết cục tốt. Kiếp trước nàng cho rằng bản thân mình một kẻ nông cạn tham danh lợi, lũng đoạn triều cương, không xứng với hắn. Kiếp này nàng đã sửa đổi, đã quay đầu, nàng không phải là hoàng hậu, chỉ là nhị tiểu thư Khương phủ mà thôi. Nàng cho rằng đời này hai người có thể nối lại tiền duyên.

Một thiếu nữ trong lòng đã có người, làm gì còn có thể để ai nữa vào trong mắt.

Nàng thông minh là thế. Nhưng bởi vì vẫn luôn mang tâm thái sợ hãi mà xa lánh y. Thế nên mới cô phụ tình thâm hai đời mà chẳng hề hay biết. Kiếp trước Đế sư – Hoàng hậu. Kiếp này Học trò – tiên sinh. Chỉ thế mà thôi.

Máu tươi sắp phủ lấy bàn tay hai mươi năm đánh đàn cầm bút, nàng cơ hồ sợ hãi tới tuyệt vọng: "Đừng, Tạ Cư An, đừng! Ta không trả nổi..."

Thế nhưng y chỉ vân đạm phong khinh mà trả lời: "Không trả được. Vậy từ nay về sau, đổi thành ngươi nợ ta, có được hay không?"

Nàng và Trương Già là hai thái cực đối lập. Nhưng nàng và Tạ Nguy mới là giống nhau. Từ mất mát, hận thù cho tới ẩn nhẫn và quyết tuyệt. Cho nên khi nàng cuối cùng cũng biết dùng tâm mình để hiểu y, thì mới phát hiện ra, hóa ra nàng có thể dễ dàng đọc hiểu điều y đang suy nghĩ.

"Trước đây thật lâu, ngươi từng nói cho ta biết, nếu là ngươi, thích một người, tất sẽ vĩnh viễn giấu ở trong lòng, không để cho người kia biết được. Nhưng Tạ Cư An, nếu như ngươi thật sự thích một người, làm sao có thể giấu nổi đây?"

"Ngươi đúng thật thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại chẳng biết gì về thích."

"Tạ tiên sinh, ngươi từng dạy ta học, dạy ta viết chữ, đánh đàn, dạy ta làm người. Có lẽ từ nay về sau, đến lượt ta tới dạy ngươi, dạy ngươi đi thích một người phải làm thế nào, có được hay không?"

Từ nay về sau. Ngươi không còn một mình nữa. Tuyết đã ngừng. Ác mộng hai mươi năm trước cũng đã chấm dứt. Tháng ngày về sau, có người, cũng lại có ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro